*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khổng Triệu cảm thấy bản thân đã mắc bệnh, chỉ cần nghe Tư Không Dịch cười là hắn sẽ rét run cả người, nghi thần nghi quỷ. Hắn giật mình, giống hệt Tiểu Bạch trợn to hai mắt trừng Tư Không Dịch, chỉ sợ cậu nói ở đây có thứ gì không sạch sẽ.

Kết quả Tư Không Dịch bày vẻ mặt vô tội nói: “Tôi chỉ cảm thấy nơi này đẹp quá mà thôi.”

Khổng Triệu cẩn thận nhìn hai mắt màu hổ phách của cậu, cảm thấy thằng nhóc này đang nói dối. “Thôi, cậu vui là được rồi. Nếu cậu nghe thấy ‘thứ đó’ thì nhớ tìm anh. Anh sẽ cố hết sức thuyết phục Yaris đổi địa điểm.”

Tư Không Dịch nở nụ cười: “Anh Khổng, anh thật tốt.”

Khổng Triệu liếc mắt xem thường, tôi còn có thể làm gì khác? Chẳng lẽ nhìn cậu cười một trận dọa người ta sao?

Yaris dẫn Tư Không Dịch đi dạo một vòng Minh Hồ Sâm Lâm, nơi đây cũng giống như cái tên của nó, có một hồ nước tuyệt đẹp và một rừng cây tươi tốt. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên mặt hồ, phản xạ lên ánh sáng lấp lánh vàng vàng đẹp mắt, toàn bộ mặt hồ nhìn như một mảnh gấm tuyệt đẹp.

“Tiểu Dịch, cậu cởi áo khoác ra, mặc áo sơ mi trắng và quần jean, đi chầm chậm bên bờ hồ. Cậu chỉ cần đi như bình thường là được, nhớ quay người lại khi tôi gọi.” Trên cổ Yaris là một cái camera thật lớn, lọn tóc mỏng trên trán được một cái kẹp màu đen cố định lại, hiện tại nhìn hắn giống hệt một nhiếp ảnh gia cực kỳ chuyên nghiệp, mà không phải chỉ là thợ chụp ảnh như trong miệng Tư Không Dịch.

Tư Không Dịch nghe thế hơi nghiêng người quay đầu lại, làm một dấu OK với hắn, lúc này vừa khéo sau lưng cậu chính là hồ nước tuyệt đẹp và ánh mặt trời sáng ngời mà không chói lóa, nụ cười của cậu trẻ trung rạng ngời và đầy tự tin như con trai thần mặt trời đang triển lộ hết thảy sự đẹp đẽ của thanh xuân.

Yaris lập tức điên cuồng bấm chụp, suốt hơn hai tiếng sau, Yaris luôn chạy xung quanh Tư Không Dịch, nút chụp gần như chưa từng được nghỉ ngơi.

“A! Con trai thần mặt trời! Đúng đúng đúng, chính là ánh mắt này, cậu thật có sức hấp dẫn!”

“Trời ơi, tôi cảm thấy trái tim của tôi đang nhảy lên vì cậu, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, nó sẽ cắn nuốt trái tim tôi mất!”

“Chàng thơ của tôi ơi! Liếc nhìn tôi một cái nữa đi, tôi sẽ mang toàn bộ thế giới này đặt trước mặt cậu!”

Khổng Triệu ở bên cạnh vây xem và trộm quay lại toàn bộ quá trình: “…”

Cứ cảm thấy nếu gửi video này cho Yến tổng, thế giới này có lẽ sẽ mất đi một nhiếp ảnh gia thiên tài, lúc chụp ảnh thường thích la lối hò hét linh tinh. Nhưng cũng chả làm được gì, rốt cuộc buổi chụp ảnh hoàn tất lúc mười giờ rưỡi, Yaris tuyên bố nghỉ ngơi, Khổng Triệu kiên định đè xuống nút gửi video đến wechat của Yến Khôn.

Khổng Triệu cười tủm tỉm đưa cho Tư Không Dịch một ly nước chanh, hoàn toàn không để lộ chút dấu vết hắn là nằm vùng. Ha hả, tất cả nỗi khiếp sợ và lo lắng của hắn đều bắt đầu lúc Yến tổng ngồi gác cặp chân dài, chống cằm nói với hắn, rảnh rỗi thì chụp trộm Tư Không Dịch đang làm việc.

Lúc ấy tổng tài nói như thế nào nhỉ?

À, Yến tổng nói thế này: “Anh đi theo Tư Không Dịch, phải chú ý nhất cử nhất động của cậu ta.”

Khổng Triệu gật đầu: “Tổng tài yên tâm. Tôi nhất định sẽ chăm chú nhìn cậu ấy, Tuyệt đối không để cậu ấy chịu thiệt.”

Sau đó Yến tổng đứng thẳng lên, ánh mắt bén nhọn âm trầm nhìn hắn: “Quay video hoặc báo cáo bằng từ ngữ khi có thể.”

Khổng Triệu: “… Hả?”

Yến đại tổng tài nhướng mày: “Anh có vấn đề gì à? Hiện tại cậu ta xem như là một trong những tài sản của tôi, tôi không thể theo dõi tài sản của mình sao?”

Khổng Triệu: “Được, tổng tài. Tôi nhất định sẽ tỉ mỉ báo cáo đúng hạn!” Nhưng trời biết, anh có nhiều “tài sản nghệ nhân” như vậy, tại sao chỉ theo dõi một người?! Anh nhất định là thấy tôi dễ lừa lắm đúng không?!

Khổng Triệu lau mặt một phen, tiếp tục cười với Tư Không Dịch.

“Cám ơn anh Khổng, người đại diện đều tốt như vậy sao?”

Khổng Triệu tỉnh bơ nói: “Chuyện anh nên làm thôi, cậu vui là được.” QAQ, sau này chỉ cần cậu không bảo Đại Hoàng, Đại Hoa cắn tôi là được.

Nghĩ đến chó, Khổng Triệu nhìn một vòng xung quanh: “Sau không thấy con chó vàng và con hamster của cậu? Cậu không sợ chúng nó chạy lung tung bị người ta bắt đi à?”

Tư Không Dịch lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và rất gợi đòn: “Hả? Ai có thể bắt được Đại Hoàng chứ? Hắn không sợ bị cắn tàn phế sao? Còn Tiểu Bạch, nó chạy trốn rất nhanh, tự bảo vệ là không thành vấn đề. Chúng nó nghẹn trong công ty một ngày rồi, nên cho chúng nó chạy vài vòng, yên tâm, chúng nó sẽ tự quay về thôi.”

Tư Không Dịch đang nói, đột nhiên bên kia truyền đến tiếng gâu gâu hưng phấn của Đại Hoàng. Chỉ thấy Đại Hoàng dùng tư thế vô cùng soái ca chạy đến chỗ bọn họ, trên đầu là Tiểu Bạch đang chít chít. Tư Không Dịch thấy dáng vẻ này của chúng nó là biết ngay chắc chắn bọn nhóc nghe được đại bát quái gì rồi, lập tức cả người cậu trở nên hưng phấn, vọt nhanh về phía trước, vươn tay vờ như muốn chạy đến ôm Đại Hoàng.

“A~ cảnh đẹp bất ngờ!!” Yaris lập tức bật dậy bắt đầu bấm chụp.

Trên thực tế thì_____

Gâu gâu gâu gâu! [Đại bát quái đại bát quái! Tên Chu Tiếu Vũ thật xấu xa, hắn không chỉ bội tình bạc nghĩa, đổi trắng thay đen, đều nói vợ bạn không thể dụ dỗ, hắn thế nhưng ngoại tình với vợ bạn nha!]

Tư Không Dịch dùng sức đón được Đại Hoàng nhưng vẫn đặt mông ngồi xuống đất, cậu xoa đầu Đại Hoàng nói: “Trông tiếng sủa của mày có rất nhiều tin tức nha.”

Chít chít chít chít! [Đúng vậy đúng vậy, tin quan trọng nhất là cô gái mà hắn ta dụ dỗ chính là bạn gái của Triệu Từ, em muốn thắp nến cho IQ của tên Triệu Từ kia.]

Tư Không Dịch liền cười rộ lên: “Hắn ta chính là loại người kiêu ngạo tự cho là đúng, loại chuyện này sẽ luôn xảy ra.”

Gâu gâu? [Em thấy Yến phiếu cơm cũng kiêu ngạo tự cho là đúng mà. Ý của tiểu chủ nhân là một ngày nào đó anh ta cũng sẽ bị bạn bè cho đội nón xanh hả?]

Khóe miệng Tư Không Dịch co rút: “Không giống. Triệu Từ là người  không có bản lĩnh và đầu óc mà bày đặt kiêu ngạo, còn Yến phiếu cơm, à, anh Yến rất thông minh và có bản lĩnh. Người như vậy kiêu ngạo là chuyện đương nhiên thôi.” Nói thật, cậu rất thích dáng vẻ kiêu ngạo khí phách của Yến phiếu cơm, “Tương lai tao cũng sẽ lợi hại như anh ta.”

Sau đó Đại Hoàng, Tiểu Bạch đồng loạt giơ chân xoa đầu Tư Không Dịch.

Cậu nhíu mày: “Tụi bây có ý gì hả?”

Gâu chít. [Không có ý gì.] Chỉ muốn an ủi tiểu chủ nhân một chút thôi mà.

“Ồ, Tư Không, cậu đang nói chuyện với thú cưng hả? Chúng nó có hiểu được không?” Yaris ôm camera đi tới, Tư Không Dịch cười cười nói: “Chắc chắn chúng nó không hiểu lời tôi nói. Chúng nó không phải người, nhưng chúng nó có thể cảm nhận được tôi vui vẻ hay đau buồn. Dù sao tụi nó đã ở bên cạnh tôi lâu lắm rồi.”

Yaris nhớ đến một ít tin tức hắn tra được về Tư Không Dịch, trong lòng hơi cảm thán: “Tôi có thể sờ chúng nó không? Tôi cảm thấy ba con thú cưng này đều có linh tính, hơn nữa còn cực kỳ đẹp mắt. Con chó lông vàng óng này có tỷ lệ hoàng kim đó, nhất cử nhất động đều vô cùng đẹp. Còn con mèo này lại tao nhã linh hoạt, ngay cả con hamster cũng rất đáng yêu. Cậu nuôi chúng nó được như vậy chứng tỏ cậu là một người tốt.”

Tư Không Dịch nhìn Yaris đang vuốt ve sống lưng Đại Hoàng, cảm thấy người này có một cặp mắt rất tinh, Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch đều rất thích hắn, chứng tỏ hắn cũng là “người lương thiện“, “Ha ha, chúng nó rất thích anh, vậy anh cũng là người tốt đó nha.”

Yaris bị những lời này chọc cho vui vẻ: “Hiếm khi nghe ai khen thẳng như vậy. Rất nhiều người đều kỳ lạ gọi tôi là tên điên. Nhưng tôi thích cậu khen như vậy, à, sau khi chụp ảnh xong cậu muốn xem phim âm bản không? Tôi có thể đưa hết cho cậu. Thế nhưng nếu cậu tiến hành hoạt động mua bán gì đó thì phải cần tôi cho phép.”

Tư Không Dịch gật gật đầu: “Tôi cũng rất tò mò bản thân sẽ ra sao dưới ống kính của anh.”

Yaris bày vẻ mặt thần bí: “Chờ cậu xem rồi sẽ biết, cam đoan không làm cậu thất vọng.”

Tư Không Dịch nghe vậy nở nụ cười. Mà lúc hai người bọn họ đang đối diện nhau, Khổng Triệu lại vô cùng xoắn xuýt quay video, lần nữa tự hỏi có nên gửi video này cho tổng tài không. Tuy hắn vẫn chưa hiểu rốt cuộc Yến đại tổng tài có ý gì với Tư Không Dịch, nhưng hắn có trực giác, Yến tổng sẽ không thích Tư Không Dịch trò chuyện vui vẻ với người khác như vậy.

Vì vậy vấn đề bây giờ là, hắn phải làm sao tách hai người kia ra. Đại diện Khổng vắt hết óc suy nghĩ. Ngay lúc đó, cách bọn họ không xa, một giọng phụ nữ thét chói tai và tiếng tức giận mắng chửi truyền tới. Khổng Triệu lập tức quay đầu nhìn Tư Không Dịch, quả nhiên thấy thằng nhóc này tinh thần phấn chấn, hai mắt tỏa sáng.

Khổng Triệu chết không hối tiếc nghĩ, hắn không cần tìm cớ tách hai người ra nữa, đã có chuyện tự tìm đến tách bọn họ ra. Nhưng tại sao hắn còn không vui?!

“Hình như có chuyện gì xảy ra bên đó!” Tư Không Dịch cực kỳ nhanh nhẹn đứng lên: “Chúng ta nhanh qua xem sao.”

Bản thân Yaris cũng là người thích xem náo nhiệt, nhưng hắn cũng biết chuyện này có khả năng không phải là chuyện gì tốt đẹp, đây là địa bàn của Tinh Vũ, cho nên tám, chín phần là nghệ nhân của Tinh Vũ xảy ra chuyện, hắn hơi xoắn xuýt có nên giúp bạn bè che giấu gièm pha hay không?

Kết quả không đợi Yaris quyết định có nên đi góp vui hay không, Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch vô cùng biết ý nhanh chóng chạy qua bên đó, thậm chí Đại Hoàng còn vừa chạy vừa sủa, cái đuôi lắc như chong chóng.

Tư Không Dịch lập tức chạy theo: “Đại Hoàng! Đại Hoa! Ôi chao, Tiểu Bạch! Tụi bây đừng chạy! Phía trước rất đông người, nguy hiểm lắm!” Nếu vẻ mặt của cậu không hưng phấn, bước chân không nhún nhảy vui vẻ như vậy, Khổng Triệu và Yaris đuổi theo phía sau sẽ tin cậu thật sự lo lắng cho đám thú nhà cậu. Nhưng lúc này dù có muốn bọn họ cũng không thể ngăn cản Tư Không Dịch chạy đếm tham gia náo nhiệt.

Trạng thái lúc này của cậu là máu đầy cột, tinh thần hưng phấn, chân chạy như bay. Ai cũng không ngăn cản nổi!

“Cô đúng là đồ điên! Ngày đó trong nhà hàng tôi đã nghiêm túc từ chối cô, còn khuyên fan của tôi không làm phiền gây chuyện với cô. Tại sao cô còn theo tôi đến đây phá hỏng công việc của tôi?!” Lúc này Chu Tiếu Vũ đang chật vật tóm lấy Lý Lỵ, mặt hắn bị Lý Lỵ cào vài vệt máu, quần áo tóc tai lộn xộn, làm gì còn dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn trước đó.

Mà Lý Lỵ bị Chu Tiếu Vũ túm chặt càng khó coi hơn, Tư Không Dịch chạy đến nơi, suýt nữa không nhận ra đây chính cô gái xinh đẹp mấy ngày trước. Hiện tại bộ váy liền thân của cô đã bị biến dạng, tóc lộn xộn rối bời, gương mặt dữ tợn và tiều tụy. Nhìn kỹ còn thấy đôi mắt thâm đen, môi khô khốc và bước chân tập tễnh, chứng tỏ mấy ngày vừa qua cô không ổn chút nào. Dù vậy Lý Lỵ vẵn gắt gao cắn chặt răng trừng Chu Tiếu Vũ, giống như hận không thể cắn nát người này.

Nhưng rốt cuộc Lý Lỵ cũng không phải là đối thủ của Chu Tiếu Vũ, huống chi người đại diện và trợ lý của hắn còn ở bên cạnh tiến lên hỗ trợ. “Tốt nhất cô nên nhanh chóng buông tay, nếu còn như vậy chúng tôi sẽ báo cảnh sát!” Người đại diện của Chu Tiếu Vũ quát lớn.

Nhưng Lý Lỵ nghe câu này lại cười như điên: “Tôi ước gì mấy người gọi điện thoại báo cảnh sát đấy! Nhanh chóng bắt tên khốn nạn ra vẻ đạo mạo lừa hết tiền tiết kiệm của tôi! Hiện tay tôi đã trắng tay, Chu Tiếu Vũ, tôi đấu với anh đến cùng! Không làm thanh danh của anh thối nát, ta tuyệt đối không từ bỏ!!”

Chu Tiếu Vũ vốn muốn lùi ra sau, nghe đến câu này vẻ mặt hắn trầm xuống, hai mắt cực kỳ hung ác nham hiểm nhìn Lý Lỵ, ánh mắt đó làm Tư Không Dịch cau chặt mày.

Meo meo. [Hắn ta muốn giết cô gái kia, cả người hắn tràn ngập hơi thở như thế.]

Tư Không Dịch im lặng gật đầu. Cậu cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng là hắn lừa Lý Lỵ, nhưng hắn lại cho đó là chuyện đương nhiên, còn nghĩ tất cả mọi chuyện đều là tự Lý Lỵ không biết điều tìm đường chết. Thật sự là… “Vô liêm sỉ.”

Lúc này Lý Lỵ đã bị bảo vệ của Minh Hồ Sâm Lâm kéo đi, rõ ràng cô mới là người bị hại, nhưng ở đây không có ai tin cô. Thậm chí Chu Tiếu Vũ và người trong đoàn làm phim còn không chút lưu tình cười nhạo châm chọc cô.

Tư Không Dịch cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cậu nghe tiếng gào thét phẫn nộ và tuyệt vọng của Lý Lỵ, rũ mắt xoay người rời đi.

“Tiểu Bạch.”

Chít?

“Giúp tôi đưa tin nhắn.”

Chít chít!

Lý Lỵ ngồi ở cổng Minh Hồ Sâm Lâm, người đến người đi đều lộ ánh mắt hèn mọn mà nhìn cô, bỗng nhiên cô có cảm giác mất hết hy vọng, muốn xông lên quốc lộ chết đi cho rồi. Nhưng cô còn chưa kịp đứng lên, vươn tay bỗng đụng phải thứ gì đó mềm mềm. Lý Lỵ giật mình cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một con hamster có cặp mắt thật to màu xanh lam, hai lỗ tai cũng to, toàn thân màu tuyết trắng, mà trên chân nó còn có một tờ giấy.

Lý Lỵ ngây ngốc cầm tờ giấy lên, đọc xong mấy chữ trên đó, hai mắt cô phát sáng, hai tay run rẩy thì thầm: “Anh là ai?”

Nhưng cô không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, mà ngay cả con hamster vừa rồi cũng biến mất, giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Lý Lỵ giật mình, cô nhìn dòng chữ trên tờ giấy, quyết định tin tưởng chờ đợi.

[Năm ngày sau, vào lúc nửa đêm, cửa đông Minh Hồ Sâm Lâm, lấy bằng chứng ở gốc cây thứ ba.]

Lúc này Tư Không Dịch đang ngồi xổm trong một khu rừng nhỏ không một bóng người lật lật cái ví.

Meo meo meo! [Nhanh nhìn xem có bao nhiêu tiền? Em muốn ăn cá khô chiên!]

Chít chít chít! [Đáng tiếc không biết mật mã ngân hàng. Nếu không là có rất nhiều tiền rồi.]

Gâu gâu gâu! [Cơm sườn kho cơm sườn kho!]

Vo ve. [Nhanh lên, nhìn xem có bao nhiêu tiền, mua vài cái camera nhỏ như lỗ kim cho Tiểu Bạch, Đại Hoa, Đại Hoàng đeo trên người, thu thập bằng chứng. Sau này đe dọa tống tiền cũng dễ hơn, cuối cùng em cũng có thể được đi nghe lén lần nữa rồi.]

Động tác săm soi cái ví của Tư Không Dịch dừng lại: “Tiểu Văn, tao cảm thấy không cần ghi âm mỗi lần nghe lén.”

Tiểu Văn vo ve một tiếng. [Anh phải tôn trọng sở thích của em.]

Tư Không Dịch thở dài, thôi vậy, ai bảo Tiểu Văn là quân chủ lực đi thám thính bát quái chứ, cậu tổn thất thật lớn.

Cuối cùng Tư Không Dịch lấy ba ngàn năm trăm tệ và bốn cái thẻ khác nhau trong ví của Chu Tiếu Vũ. Cậu lấy tiền mà không hề đỏ mặt, còn mấy cái thẻ, cậu ném nó cùng với cái ví xuống hồ nước luôn. Tiểu Bạch cũng lấy ví tiền của Triệu Từ, nhưng Tư Không Dịch nghĩ nghĩ, không động vào tiền của Triệu Từ, dù sao cậu chưa xác định người này có khốn nạn hay không, cậu chưa chắc chắn thì đó là tiền của bất nghĩa, vì thế cậu bảo Tiểu Bạch trả ví tiền lại cho Triệu Từ.

“Tiền này đủ ăn một bữa linh đình, còn có thể mua được bốn cái camera siêu nhỏ.” Tư Không Dịch vỗ mông đứng lên: “Chúng ta đây cũng là lấy của dân, dùng cho dân!”

Bốn nhóc vui vẻ sủa một trận, khẩn cấp yêu cầu tiểu chủ nhân dẫn chúng nó đi mua camera siêu nhỏ. Đó giờ chúng nó có bát quái mà không thể chia sẻ, nhưng sau khi có camera siêu nhỏ là có thể thoải mái chia sẻ hết tất cả bát quái mà chúng nó biết!

Lúc Tư Không Dịch trở lại địa điểm chụp hình, cậu phát hiện không khí hơi căng thẳng.

“Tiểu Dịch! Vừa rồi cậu đi đâu vậy? Sao lại chạy loạn như thế?”

Tư Không Dịch nhìn Khổng Triệu, phát hiện vẻ mặt hắn không tốt lắm, sau đó cậu thấy Triệu Từ và Chu Tiếu Vũ hùng hổ với mấy người trong đoàn bọn họ.

“À, tôi dẫn Đại Hoàng đi dạo, sao vậy?” Vẻ mặt Tư Không Dịch thật vô tội.

Nhưng Triệu Từ vừa thấy cậu như vậy, lập tức chỉ vào cậu nói: “Nhất định là hắn trộm! Nếu không sao hắn về trễ thế?! Thẻ của tôi chính là *black card! Mấy người chờ bị bắt đi!”

*Black card: Thẻ ngân hàng cao cấp.

Tư Không Dịch lập tức làm ra vẻ kinh ngạc: “Trộm cái gì? Cái gì black card?”

Khổng Triệu cũng tiến lên cười lạnh nói: “Triệu Từ, nói chuyện phải có bằng chứng. Nếu cậu không có bằng chứng mà tùy ý nói lung tung, tôi có thể kiện cậu tôi phỉ báng.”

Triệu Từ đỏ bừng mặt, hắn chỉ vào Tư Không Dịch rống lớn: “Mọi người trong đoàn làm phim đã tự kiểm tra ba lô của bọn họ, hiện tại toàn bộ Minh Hồ Sâm Lâm chỉ có đoàn mấy người là ở gần đây, huống chi mấy người vừa mới đến gần đoàn làm phim của chúng tôi, cho nên nhất định là mấy người trộm ví tiền của tôi và Chu Tiếu Vũ! Nếu mấy người muốn chứng minh bản thân trong sạch, vậy để chúng tôi lục soát người! Nếu không chính là mấy người chột dạ!”

Nghe hắn nói thế, đừng nói là Khổng Triệu, ngay cả Yaris cũng trào phúng bật cười: “Cậu nói lục soát là lục soát, mặt mũi cậu có lớn như mặt hồ này không?”

Triệu Từ cũng cười lạnh: “Vậy là mấy người chột dạ. Chắc chắn ví tiền đang ở trên người các người, không chừng trong ba lô thằng này. Nhìn nó ăn mặc rẻ tiền như vậy, chắc chắn rất thiếu tiền. Không phải nó thì là ai?!”

Tư Không Dịch nheo mắt. Chính là Tiểu Bạch của gia trộm thì sao? Thật tiếc không ném ví tiền của hắn xuống hồ luôn cho rồi.

Triệu Từ thấy Tư Không Dịch chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào, càng can đảm chắc ăn hơn: “Sao cậu không nói? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Tôi nhất định phải lục soát người cậu!!”

Triệu Từ vừa dứt lời, một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng bọn họ, giọng nói trầm thấp mang theo ý lạnh đến đáng sợ: “Cậu muốn lục soát người ai?”

Triệu Từ cứng đờ người, không thể tin quay người lại: “Yến tổng?”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cứng ngắt. Yến Khôn mặc tây trang màu đen, giày da được giữ gìn rất tốt đạp lên mặt cỏ, Yến đại tổng tài bước từng bước đến trước mặt Triệu Từ, chầm chậm tháo mắt kính, đôi mắt như chim ưng từ trên cao nhìn chằm chằm Triệu Từ: “Cậu muốn lục soát ai? Hả?”

Triệu Từ hoảng hốt, cảm thấy bản thân như đang bị một con dã thú hung tàn nhìn chòng chọc, chỉ cần hắn bất cẩn một cái sẽ bị dã thú xé nát hoàn toàn. “Tôi, tôi…”

“Mặt mũi cậu bao lớn? Muốn lục soát nghệ nhân của tôi?” Câu nói của Yến Khôn cũng giống hệt Yaris, nhưng Yaris là châm biếm, còn Yến Khôn lại làm người khác phát lạnh từ tận đáy lòng.

“Yến tổng, chính là hắn trộm ví tiền của tôi và Triệu Từ.” Chu Tiếu Vũ chịu đựng áp lực cực lớn, vẻ mặt tái nhợt mở miệng.

Yến Khôn quay đầu nhìn hắn, sau đó cười một tiếng: “Ồ, vì vậy muốn lục soát? Vậy nếu lục soát không ra cái gì, tôi chặt hai tay mấy người, ném xuống hồ, được không?”

_______________

Thẻ ngân hàng gồm 4 loại:
  • Thẻ chuẩn: Standard là loại thẻ ai cũng mở được.
  • Thẻ Vàng: Gold là thẻ thông qua thẩm định ngân hàng mới có thể đăng ký mở, có ưu đãi đặc biệt như sử dụng phòng chờ ở sân bay, được phục vụ đồ uống, được sử dụng các dịch vụ tiện ích khác mà thẻ chuẩn không có.
  • Thẻ Platinum: Platinum không phải muốn là đăng ký được, mà phải có thư mời từ ngân hàng phát hành thẻ.
  • Thẻ Đen: Black card cũng như Platinum, có thể dùng để mua bất cứ món hàng tiêu dùng nào.
Thẻ tín dụng American Express Centurion với thiết kế màu đen là loại thẻ độc quyền nổi tiếng nhất. Mức phí ban đầu của thẻ này là 5.000 USD và 2.500 USD phí thường niên. Thẻ này không có hạn mức chi tiêu.

American Express Centurion được làm từ titan, khác biệt hoàn toàn so với các loại thẻ nhựa thông thường. Để có thể sử dụng loại thẻ này, bạn cần chứng minh mức chi tiêu hàng năm 6 con số, thông thường là 250.000 USD. Ngoài ra, bạn cũng có thể sở hữu thẻ American Express Centurion khi chi tiêu bằng thẻ American Express Platinum Cards của bạn đủ chỉ tiêu trên.

Thẻ American Express Centurion được chấp nhận trên toàn thế giới. Chủ thẻ được hưởng các lợi ích như dịch vụ chăm sóc cao cấp, giảm giá vé máy bay, phòng chờ sân bay đặc biệt, nâng hạng phòng khách sạn… Chủ thẻ American Express Centurion từng được biết đến với việc đóng cả cửa hàng chỉ vì họ muốn được mua sắm một mình trong đó.

Thẻ đen được cấp dưới hai hình thức: cá nhân và doanh nghiệp. Với các thẻ có cấp từ bạch kim trở lên, mỗi chi tiêu của người dùng sẽ được quy đổi sang điểm tiết kiệm, số điểm đó sau này có thể quy đổi ra các phần quà giá trị từ đơn vị cấp thẻ. (có người xài nhiều nên được đi miễn phí máy bay 3000 lần =.=)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play