Đây là lần đầu tiên Long Nhược Đình và Tô Tình gặp nhau. Khi có người thông báo thiên kim Thượng Thư Tô Bỉnh Văn đến viếng, Long Nhược Đình còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Long Nhược Đình biết Tô Tình là vị hôn thê của Ngô Ảnh Trạch, cũng biết gần đây Tô gia đã xảy ra chuyện.
Tô Tình trước mắt, không còn một chút bộ dáng của thiên kim tiểu thư. Hai mắt sưng đỏ, góc váy bị nước bùn làm bẩn, bộ dáng chật vật, thoạt nhìn như là đã chạy trong mưa thật lâu.
“Tô tiểu thư?” Long Nhược Đình ngẩng đầu lên từ trang sách, thản nhiên nói: “Mời ngồi.”
Thoáng chốc, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Tình thầm kinh hãi không thôi.
Sau một lát, nàng quanh co nói:
“Tô Tình…… Tô Tình có việc muốn xin Thuận vương gia giúp đỡ……”
Tin đồn quả nhiên là thật……
Thuận vương gia Long Nhược Đình…… đúng là có một vẻ đẹp siêu phàm thoát tục. Ngũ quan tinh xảo động lòng người, khí chất mờ ảo băng lãnh, như huyễn như thực.
Quả nhiên……không ai có thể so sánh được……
“Chuyện gì?” Long Nhược Đình nhìn nàng. “Ngươi nói đi.”
“Tô Tình xin Vương gia…… cứu phụ thân ta!”
Đời này nàng đã không thể chiếm được Ngô Ảnh Trạch…… thì nàng cũng không muốn Ngô Ảnh Trạch có được người mình yêu.
Ngô Ảnh Trạch một ngày nào đó, sẽ vì chuyện này mà hối hận.
“Xin ta?” Long Nhược Đình trầm tư một chút, bỗng nhiên bật cười. “Sợ là tiểu thư tìm lầm người rồi…… Lúc này ngươi nên đi cầu xin vị hôn phu của ngươi lấy thúng úp voi, chứ không phải cầu người như ta, có tiếng không có miếng.”
“Ảnh Trạch……?” Tô Tình chua xót mà cười, càng cười càng thảm thiết, càng cười càng bi thương. “Nếu hắn chịu giúp thì tốt rồi…… Nếu hắn chịu giúp…… Ta cũng không tuyệt vọng như thế này……”
“Hắn không chịu ra tay cứu giúp?”
“Hắn có lập trường cùng nguyên tắc của hắn…… Sao hắn lại chịu cầu tình vì một tội nhận……” Vẻ mặt Tô Tình lã chã chực khóc. “Huống hồ hắn sẽ làm phò mã, hắn còn hận không thể lập tức vứt bỏ gánh nặng là ta……”
Tô Tình nói như vậy…… là có suy nghĩ, có mục đích…… Chỉ tiếc ngay lúc này, Long Nhược Đình còn chưa nhận ra.
Long Nhược Đình nâng lên đôi mi tú lệ.
Mấy ngày nay tận lực không nghĩ đến người kia, muốn quên đi cái tên của hắn, muốn vứt bỏ hắn ra khỏi trí nhớ…… lại vì sự xuất hiện của nữ nhân này mà sống dậy.
Lời đồn Ngô Ảnh Trạch phải làm Phò mã y không phải là hoàn toàn không biết…… Khi nghe tin, tâm như chợt co thắt lại, rất đau. Nhưng…… y vẫn không thể nào tin, Ngô Ảnh Trạch sẽ vì tiền đồ của mình mà bội tình bạc nghĩa với một nữ tử như vậy.
Tô Tình…… Nữ nhân này tồn tại được thật sự rất kỳ diệu. Phụ thân phạm vào tội lớn, vị hôn phu khoanh tay đứng nhìn, Long Nhược Đình có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng trong lòng nàng.
Trầm tư hồi lâu, Long Nhược Đình mới trầm ngâm nói:
“Tô tiểu thư muốn ta giúp ngươi như thế nào?”
“Vương gia……” Tô Tình thấy thái độ dao động của đối phương, tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng. “Vương gia có thể nhờ Thái tử điện hạ! Dù sao trong mắt Thánh Thượng…… địa vị cao nhất vẫn là Thái tử a……”
Đúng vậy…… Người Thánh Thượng coi trọng nhất dù sao vẫn là nhi tử duy nhất của mình, hơn nữa còn luôn luôn dung túng vị Thái tử tùy hứng này. Xem ra nữ nhân này…… biết rất rõ quan hệ của mình và Long Việt Băng.
“Nói không sai.” Long Nhược Đình thở dài, gật đầu nói: “Nếu Thái tử chịu cầu tình vì lệnh tôn, dù lệnh tôn mang tội khó thoát, nhưng tội chết vẫn có thể miễn…… Nhưng chuyện này là vi phạm pháp luật triều đình……”
“Vương gia!” Tô Tình bi thương kêu lên, quỳ rạp xuống đất. “Van ngài! Van xin ngài!…… Hiện giờ Ảnh Trạch không cần ta …… Nếu ngài cũng không chịu giúp ta…… Ta thật sự cùng đường ……”
“Tô tiểu thư, ngươi đứng lên trước đi.”
“Vương gia không hứa với Tô Tình…… Tô Tình tuyệt không đứng dậy……!”
“…………”
Long Nhược Đình không nhìn xuống, xoay người nhìn từng trận mưa to ngoài cửa sổ.
Mưa không ngừng rơi xuống nóc nhà và lá cây, phát ra âm thanh “tích tách”.
Ngô Ảnh Trạch……
Vốn nghĩ là……chúng ta về sau sẽ không còn liên quan gì.
Tiếng mưa không ngừng nhiễu loạn cảm xúc trong lòng. Trong cơn mưa đêm này…… vình viễn không thể bình yên lại.
“Vương gia……”
Tô Tình thầm hít một hơi, giống hạ quyết tâm mà chậm rãi mở miệng nói:
“Nếu gia phụ chết, ta và đệ đệ của ta cũng không thể sống một mình trên đời này…… Xin Vương gia cứu cả nhà chúng ta……”
Nàng dừng một chút, tiếp tục dùng thanh âm run rẩy nói:
“Xem như…… vì đệ đệ còn nhỏ của ta…… và …… đứa nhỏ còn chưa sinh ra trong bụng ta……”
Sau đó…… Tô Tình như nguyện, thấy bả vai Long Nhược Đình run rẩy.
Ảnh Trạch…… Ngươi chớ có trách ta……
Cả đời này, ngươi sẽ vì quyết định vô tình kia mà hối hận……
“Ngươi…… mang đứa nhỏ của Ảnh Trạch?”
Giọng Long Nhược Đình lạnh lùng mà gần như đau thương.
“Phải……” Tô Tình cúi đầu thật thấp.
Trong phòng……lại chìm vào trầm mặc đáng sợ.
Nếu Ảnh Trạch và Thuận vương gia là thật lòng yêu nhau…… Như vậy, tin tức này đối với Thuận vương gia mà nói, có thể là một tổn thương rất lớn, nhưng cũng có thể……sẽ trở thành pháp bảo cứu vớt mình.
Nếu bọn họ là thật lòng yêu nhau, thì vị nam tử cao ngạo trước mặt này sẽ tuyệt đối không phép người yêu phản bội……
Tô Tình suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Nhưng nàng cũng không biết trước đây hai người đã xảy ra chuyện gì, càng không biết…… lúc này trong lòng Long Nhược Đình tràn đầy cảm xúc tuyệt vọng, tuyệt không hiểu cho nàng.
“Ta có thể nghĩ cách cứu phụ thân ngươi.” Vẻ mặt Long Nhược Đình tựa như đang cười. “Ta cũng có thể cưới ngươi, là Ảnh Trạch làm ra hắn nên chịu trách nhiệm.”
“Tô Tình…… Tạ ân Vương gia cứu mạng……”
Đây là đáp án nàng muốn.
Nàng…… thành công.
“Nhưng mà, ngươi nhớ cho kỹ.” Long Nhược Đình lạnh lùng nhìn Tô Tình, nhấn mạnh từng chữ nói: “Phụ thân đứa nhỏ kia, từ hôm nay trở đi, chính là ta.”
Ý cười bên môi như có như không…… Tô Tình tâm loạn như ma.
Long Nhược Đình đã không còn rõ, rốt cuộc y đang nói cái gì.
Rốt cuộc y đang làm cái gì…..Thứ y thật sự muốn……là cái gì chứ….
Trong đôi mắt phượng tuyệt mỹ của Long Nhược Đình, đã hoàn toàn trống rỗng
***********************
Mấy ngày sau, Tô Bỉnh Văn bị cách chức xét nhà, từ nay về sau trong vòng năm đời của Tô gia không thể làm quan. Tô Bỉnh Văn dưới sự bảo vệ của Thái tử, thoát được tội chém đầu.
Đồng thời, nguyên là vị hôn thê của Tể tướng Ngô Ảnh Trạch – Tô Tình gả vào Thuận vương phủ, trở thành Vương phi.
Long Nhược Đình tự làm theo ý mình khiến phút chốc tin đồn lan tràn bốn phía. Nhưng trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp kia, vẫn nhìn không ra một chút dao động nào.
Đêm tân hôn Long Nhược Đình và Tô Tình chia phòng mà ngủ, từ nay về sau cũng thế.
Cũng là đêm hôm đó…… Ngô Ảnh Trạch thả mình uống say trong phòng.
Đối với Ngô Ảnh Trạch mà nói, đây là lần phóng túng cuối cùng.
Khi ngày mai đến, hắn sẽ lại nhớ đến những luyến lưu không nên có. Mỗi một lần ngược dòng, đều là một đoạn lữ trình thống khổ.
Trầm tư say khước, giống như trong mộng, lệ từng giọt rơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT