Tốc độ truyền tin bát quái của Susan tuyệt đối không thể coi thường, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lôi Thị từ trên xuống dưới ai nấy đều biết Lôi Nghị Phong và Tô Cảnh Lam đang yêu nhau.

Nếu đã như vậy, Tô Cảnh Lam cũng không muốn che dấu, thoải mái ra vào văn phòng sếp tổng mà đàm tình thuyết ái.

Thời gian nghỉ trưa đã sắp chấm dứt, hai người trong phòng Lôi Nghị Phong trò chuyện câu được câu không thì Quân Lăng cầm hồ sơ đi vào.

- Sếp tổng, đây là tư liệu liên quan đến Lao Sâm, nếu không có gì khác lạ, chắc khoảng ba ngày sau, hắn sẽ đến Đài Bắc.

- À! Lôi Nghị Phong cầm văn kiện: – người này có thể tin không?

Quân Lăng bình tĩnh nói:

- ở Châu Phi hắn có ba tòa mỏ, hắn không muốn làm việc qua trung gian mà tự mình thực hiện. Rát nhiều thương nhân muốn hợp tác, hắn cố ý làm bọn họ cạnh tranh, nghe nói… Quân Lăng dừng một chút: – Đôi thủ Tô Thiếu Long đã đến khách sạn Royal, chắc hẳn là muốn tiếp đón Lao Sâm.

Lôi Nghị Phong nghe vậy sắc mặt hơi khó coi, Tô Cảnh Lam cùng hơi biến sắc.

- tô Thiếu Long này lúc nào cũng thích tranh chấp với anh, nhưng không sao..

Lôi Nghị Phong trầm ổn cười cười:

- anh cũng không phải là kẻ dễ đối phó.

,“Ta cũng không phải là cái gì dễ đối phó nhuyễn chân tôm.”

Xem ra, cô vẫn không thoát được Tô gia kia…

Tô Cảnh Lam âm thầm thở dài, lo lắng không biết có nên nói cho Lôi Nghị Phong biết quan hệ

Cô đã không gặp người anh cùng cha khác mẹ đó suốt bốn năm. Năm đó, cô vì giúp mẫu thân hả giận mà xúc động đến thiếu chút nữa thì hủy đi tập đoàn Minh Thái (tiết tử)

Sau này, tuy mẹ cô thành công tiến vào Tô gia nhưng cũng không bao lâu, mẹ cô lại nghiện cờ bạc, cùng các phu nhân giàu có khác đến sòng bạc Ma Cao.

Vì mẹ, cô buông tha cuộc sống ở HongKong, rời nhà một mình đi tha hương, nhưng cuối cùng đổi lại được cái gì?

Sau khi cô rời khỏi HongKong, cha cô cũng không hỏi cô sống chết thế nào mà mẹ cô cũng không buồn quan tâm cô sống ra sao. Thái độ của mẹ khiến lòng cô giá băng. Trước kia lúc nào cũng nói bà chỉ có mình cô, muốn cô vì bà mà tranh giành quyền lợi. Nhưng kết quả thế nào, mục đích đạt được, bà vứt bỏ cô sang một bên.

Đây là tình thân! Thật sự quá buồn cười. Bốn năm này, cô dấu đi hào quang của chính mình, sự kiêu ngạo và phóng túng khi xưa giờ cô thấy chỉ là sự cuồng vọng ngây thơ mà thôi.

Có nên nói không…. suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô nghĩ, tình cảnh khó xử này tốt nhất vẫn giấu trong lòng là tốt rồi.

- Cảnh Lam…… Cảnh Lam……

Bên tai truyền đến tiếng Lôi Nghị Phong gọi, cô hồi hồn, thoáng liếc Quân Lăng đi ra ngoài.

- Nghĩ gì thế? gọi em mấy lần em cũng không thưa.

Không có. Cô lắc lắc đầu: – chắc trưa nay ăn no quá nên em hơi buồn ngủ.

Nhìn cô thế này mà nói là buồn ngủ! Lôi Nghị Phong cảm thấy cô có điểm khác lạ. Cô nhất định có việc gạt anh.

- A! đúng rồi, vừa nãy Quân Lăng nói anh cùng Tô Thiếu Long kia là đối thủ sống còn, sao lại thế?

Cô bắt chước ba đóa hoa, tò mò hỏi chuyện bát quái.

Nhắc tới Tô Thiếu Long, anh bực mình nhíu mày:

- Đấy là bạn học đại học của anh, từ ngày đầu tiên gặp đã không hợp

- Anh ta chọc gì anh à…..

Anh nhìn cô:

- Tên kia ỷ vào trong nhà có vài đồng tiền dơ bẩn làm xằng làm bậy trong trường. Có một lần anh thấy hắn ta kiêu ngạo làm loạn nên đánh hắn mấy quyền, từ đó chính thức gây thù.

- Sau khi tốt nghiệp bọn anh đều về làm chủ công ty gia đình, trên thương trường không tránh khỏi mấy lần tranh chấp, cái tên lòng gà bụng chim đó lúc nào cũng nhằm vào anh, cố tình muốn cướp hợp đồng nhưng chất lượng hàng lại không tốt bằng của Lôi thị chúng ta. Tóm lại, hắn chỉ biết làm mấy thủ đoạn hạ lưu, nhìn thấy đã đau đầu.

Tô Cảnh Lam nghe xong không nhịn được lắc đầu liên tục. Anh trai kia của cô đúng là không tốt lành gì, chuyện làm ăn vớ vẩn mà làm người cũng vô cùng thất bạ.

- Vậy các anh vừa nói, lần này định kí hợp đồng với Lao Sâm gì đó, Tô Thiếu Long cũng có ý tranh đoạt.

- Tất nhiên, nhưng chắc chắn hắn không đấu lại anh. Anh cười tự phụ.

- Đợi đã….Lao Sâm….

Cô cau mày, trong đầu có gì đó lóe lên nhưng lại biến mấy rất nhanh, cái tên này hình như cô đã nghe qua…

- Em biết sao? Lôi Nghị Phong tò mò hỏi.

Cô lập tức nhún vai lắc đầu:

- Làm sao em biết được.

Cô đứng lên:

- Được rồi, hết giờ nghỉ trưa rồi, em phải về làm việc đây, nếu về chậm chắc bị sa thải mất.

Lôi Dật Phong vỗ vỗ ngực

- Em bị sa thải thì anh sẽ giúp em đổi việc khác, chuyên phụ trách sửa chữa máy tính phòng sếp tổng.

Cô lườm anh:

- Nghe đã thấy chán, em cần gì?

- Được rồi, vậy đi đi….. anh cười.

Cô lại lườm:

- Biết rồi

Nói xong chủ động hôn tạm biệt anh/

- Hử? Hôm nay là ngày gì?

Chạng vạng cuối tuần, Lôi Nghị Phong và bạn gái đánh tennis về, đầy người mồ hôi nên đi tắm. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, bên hông quấn chiếc khăn tắm, chợt nghe cô hỏi anh như thế.

Anh nhíu mày đưa cho cô chiếc khăn để cô lau khô người cho anh:

- Chủ nhật ngày 19 tháng 4. Không phải cá tháng tư, không phải thanh minh, là cái gì lễ tình nhân trắng sao…. hình như cũng không phải, đó là chuyện tháng trước

Tô Cảnh Lam cười hì hì nói:

- Nếu anh không đoán được thì sẽ bị phạt.

Anh cười tà mị:

- Nếu sự trừng phạt là cưỡng gian thì anh rất vui.

Nhìn anh không đứng đắn, cô thuận thế đẩy vai anh:

- Lôi Nghị Phong chẳng buồn cười gì cả.

- Được rồi, không đùa. Anh hỏi: – em muốn chúc mừng ngày mai anh cùng Lao Sâm kí hợp đồng?

Cô lắc đầu:

- Không đúng.

- Chẳng lẽ hôm nay là ngày dì cả mẹ lớn của em đến? Anh tỏ vẻ sầu khổ: ai da! Đó sẽ là ngày đau khổ nhất của anh.

Cô tức giận liếc mắt:

- Cũng không đúng!

- May quá, may quá! Anh bướng bỉnh vỗ ngực: – sinh nhật em? Đột nhiên anh kêu lên.

- Không! Đúng!

- Sinh nhật anh?

Cô lại trừng mắt:

- Đừng có loạn lên thế, tháng trước mới là sinh nhật anh.

- Anh còn có ngày sinh âm. Anh cười đắc ý.

- Thế cũng không phải hôm nay.

- Được rồi, được rồi, anh đầu hàng, Tô đại tiểu thư, anh thật sự đoán không ra hôm nay rốt cuộc là ngày gì, em có thể tốt bụng nói ra không.

Cô tươi cười xinh đẹp:

- Hôm nay …

Cô ôm cổ anh, kề sát mặt anh:

- Là kỉ niệm chúng ta quen biết được bốn tháng lẻ ba ngày 11 h.

Tính từ lần gặp nhau ở câu lạc bộ thể hình Châu Dương.

Anh nhíu màu:

- Thế thì có gì đáng kỉ niệm.

- Em nghĩ rằng sau khi chúng ta quen nhau mỗi ngày đều đáng kỷ niệm. Cô tỏ vẻ đau lòng: – em còn tưởng trong lòng anh em rất quan trọng, thì ra em chẳng là cái gì cả.

Đàn ông đúng là không hiểu lòng phụ nữ:

- Em rất quan trọng với anh, nhưng ngày kỉ niệm này hơi khoa trương.

Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Không phải người ta vẫn ca ngợi như thế sao? Yêu đúng người, mỗi ngày đều là ngày tình nhân, vì sao không thể mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm!?

Cô càng nói càng kích động.

Anh vội thức thời xin ta, ôm eo cô:

- Được, em yêu, anh không nhớ hôm nay là bốn tháng linh ba ngày 11 h chúng ta quen nhau là lỗi của anh, vì biểu đạt sự xin lỗi, anh xin nhận sự trừng phạt của em.

- Tốt!

Được anh ôm vào ngực, Tô Cảnh Lam mỉm cười.

- Nói đi, em muốn trừng phạt anh thế nào?

- Uhm.

Cô ôm lại anh:

- Phạt thế nào bây giờ em còn chưa nghĩ ra. Chờ ngày nào đó em bất hạnh đắc tội đến Lôi đại thiếu gia, anh không trách phạt em là được.

- Đồ ngốc! sao anh lại bỏ được em?

Anh nhẹ hôn lên vành tai cô, dần dần, càng hôn càng sâu, hai người ngã lên giường, hình ảnh càng lúc càng mờ ảo

- Lôi…

- ừ!

- Anh yêu em không?

- Có

- Em cũng vậy.

Lôi Nghị Phong đang hôn bụng cô trầm giọng cười:

- Anh biết!

- Để chúc mừng ngay hôm nay, chúng ta mở một party nho nhỏ được không.

- Ngô…. Anh muốn ngừng mà không được khẽ rên..

- Em chuẩn bị sẵn rượu vang, chúng ta uống một ly, sau đó thừa lúc rượu vào hưng….

Cô cố ý ái muội dừng lại.

Anh dừng lại, thở hổn hển:

- Lãng mạn! được rồi, chúng ta cùng uống nào.

Anh buông cô ra, để cô ngồi dậy.

Chỉ thấy Tô Cảnh Lam lấy ra rượu đã chuẩn bị sẵn, rót ra hai chén đưa một ly cho anh, mắt đầy tình nhìn nhau.

- cheers! Tô Cảnh Lam nói.

- cheers!

Lôi Nghị Phong một ngụm xử lý hết ly rượu sau đó buông ly, vuốt ve gò má non mềm của cô:

- Cảnh Lam, em đẹp quá

Cô mỉm cười mê người:

- Anh cũng rất rất tuấn tú

- Anh thật may mắn có thể gặp nhau, còn làm chúng ta yêu nhau

Anh hôn cô rồi nằm lên giường.

Tô Cảnh Lam nhiệt tình đáp lại, cũng không lâu sau, cô cảm thấy động tác của anh chậm lại.

- Ngô…… Làm sao vậy?

Lôi Nghị Phong lắc đầu, anh cảm thấy đầu choáng váng. Anh nằm thẳng, mí mắt nặng trĩu không mở ra được:

- Anh nghĩ…. hình như anh say, đột nhiên rất buồn ngủ….

Anh còn chưa nói xong thì đã ngủ lăn ra, cô đẩy đẩy anh:

- Nghị Phong…… Nghị Phong……

Nhưng kêu đến nửa ngày, anh cũng không có nửa điểm phản ứng.

Nhưng mà cô không hề kinh ngạc, cầm lấy ly rượu cô còn chưa uống và bình rượu vang, rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ, đi về phía thư phòng.

- Cô bỏ gì vào rượu của sếp tổng.

Thình lình, một giong nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng, cô cả kinh quay đầu nhìn Quân Lăng lạnh lùng đứng sau cô mà anh lại đứng trước cửa phòng ngủ, cửa vẫn mở có thể nhìn thấy Lôi Nghị Phong ngủ rất trầm

- Tôi có cho gì đâu. Cô tránh ánh mắt của anh.

Quân Lăng âm trầm trừng mắt nhìn cô:

- Một hai giờ trước, tôi vô tình thấy cô động tay động chân trong nhà bếp, cô cho bột phấn gì đó vào bình rượu vang kia, tôi không biết cô muốn làm gì. Vì sếp tổng nên tôi nghĩ tôi có thể tín nhiệm cô nhưng bây giờ…. có lẽ tôi sai rồi

Anh nhìn mỹ nam trong phòng ngủ.

- Anh ấy chỉ uống rượu thôi. Cô vẫn phủ nhận.

- Uống rượu hay bị kê đơn. Đen bình rượu kia đi kiểm chứng là biết.

Cô cắn cắn môi, hỏi ngược lại:

- Trong mắt anh tôi là kẻ xấu sao?

Anh lạnh lùng cười:

- Trước hôm nay thì là không phải.

- Vậy sau hôm nay.

- Tôi bắt đầu hoài nghi.

- Anh cảm thấy tôi sẽ hại Nghị Phong?

Anh lãnh khốc nhìn nàng:

- Tôi không nghĩ ra lí do gì giải thích cho hành động này của cô.

Cô cúi đầu nói:

- Có một số nguyên nhân anhi không cần biết.

- Tô tiểu thư…… đừng quên bây giờ cô đang ở địa bàn của Lôi gia

Anh không nặng không nhẹ nhưng lại khiến người ta thấy rất áp lực:

- ở địa bàn Lôi gia muốn gây sóng gió chính là động thủ trên đầu thái tuế.

Cô hít sâu một hơi rồi phun ra:

- Quân Lăng, trước kia tôi có nói với anh rằng anh rất đa nghi.

Anh hừ lạnh một tiếng:

- Cô đừng chuyển đề tài. Cuối cùng cô định làm gì sếp tổng.

Cô lắc đầu:

- Tôi chỉ có thể nói cho anh, tôi xin lấy danh dự thề, những việc tôi làm không có ác ý.

- A! Danh dự của Thượng đế? Cô cho là như thế thì tôi sẽ tin cô?

Cô lạnh lùng:

- Nếu anh không muốn thấy anh ấy rơi vào cảnh khốn khó thì hãy tin tôi một lần.

Quân Lăng nghe vậy nhướng mày:

- Lời này của cô là có ý gì?

- Về sau anh sẽ biết.

Thấy hỏi cũng không được gì, anh đành tạm thỏa hiệp:

- Ok! Nhớ kỹ những lời cô nói, nếu vì cô mà sếp tổng thiếu một sợi tóc…

- Tô Cảnh Lam tôi chết không tử tế.

Câu này khiến anh ngẩn ra, người phụ nữ trước mắt này, rốt cuộc trong hồ lô có thuốc gì.

Lôi Nghị Phong nháy mắt mấy cái, đầu hơi hỗn loạn, anh mở mắt ra, cảnh vật trước mắt càng lúc càng rõ.

Phòng ngủ của anh, đồng hồ thạch anh trên vách tường, Tô Cảnh Lam ngồi bên giường…

- A….

Anh cố hết sức ngồi dậy, xoa xoa thái dương:

- Anh làm sao thế? sao đầu lại đau thế này?

- Anh ngủ suốt hơn 20 tiếng đồng hồ.

- Khó trách……

Gật gật đầu, đột nhiên, anh kêu một tiếng sợ hãi, trừng lớn mắt:

- Em nói cái gì? Anh ngủ suốt hai mươi mấy giờ?

Anh vội vàng nhìn về phía vách tường, lúc này đồng hồ chỉ ba giờ, nhìn trời bên ngoài sáng bảnh.

- Trời ạ! Hợp đồng với Lao Sâm…

- Lao Sâm đã lên máy bay về nước lúc 2 rưỡi.

- Em nói cái gì? Anh sợ hãi: – vậy hợp đồng…

Tô Cảnh Lam nhún nhún vai:

- Em nghĩ chắc Lao Sâm đã kí với người khác rồi.

- Quỷ quái! Lôi Nghị Phong khẽ mắng một tiếng, lập tức cảm giác có chuyện lạ nhìn cô: – sao anh ngủ lâu như thế?

- Anh uống say.

Anh nhớ lại chuyện hôm qua:

- Say rượu? Một ly rượu vang có thể khiến anh ngủ hơn 20 giờ. Anh cười nhạt.

- Có lẽ đó là rượu mạnh.

Anh hai mắt sắc bén nhìn cô:

- Như vậy em cũng ngủ đến bây giờ.

- ừm… cô né tránh ánh mắt anh

- nhưng sao có thể như thế? Tửu lượng của anh không kém như vậy…..

- Thiếu gia, bên ngoài có Tô tiên sinh nói muốn gặp ngài

Người hầu gõ cửa, đứng ngoài báo với anh.

- Mời vào. Anh day day trán, hỏi người hầu: – họ Tô

- Đúng vậy, anh ta nói là bạn học thời đại học Tô Thiếu Long.

Nghe cái tên này, Tô Cảnh Lam và Lôi Nghị Phong đều giật mình.

Lôi Nghị Phong khó hiểu:

- Sao hắn lại tìm đến đây?

Người hầu lui ra ngoài, anh nói với Tô Cảnh Lam:

- Lấy cho anh một bộ quần áo, anh đi rửa mặt, chải đầu.

Thay quần áo xong, anh kéo tay cô:

- Đi thôi.

Cô quanh co tìm cớ, không muốn xuống đó:

- Em… em hơi mệt. còn muốn ngủ một chút…

Hắn nhăn mày:

- Anh thật chẳng muốn nhìn hắn tí nào, đi cùng anh ứng phó được không? rồi chúng ta cùng ngủ.

Không tìm được lý do cự tuyệt, cô đành phải theo anh xuống lầu.

Đứng ở đầu cầu thang, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest trắng ngồi trong phòng khách, uống trà, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Cô theo bản năng cúi đầu, không nghĩ lại gặp hắn ở đây.

- Ngọn gió nào đem Tô đại thiếu gia đến đây?

Tô Thiếu Long đang bắt chéo chân, ngẩng đầu:

- Bạn học, mọi người đã lâu không gặp, lần này mình đến Đài Bắc bàn chuyện làm ăn với người khác, đương nhiên tiện thể muốn đến xem cậu thế nào.

- Cũng không tệ lắm, không chết được.

Lôi Nghị Phong lãnh đạm đáp lại. Làm ăn? Ý hắn là hợp đồng với Lao Sâm.

Hắn dựa mình vào ghế, hai tay vắt lên thành ghế, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

- Nghe nói đối thủ cạnh tranh lần này của mình còn có cả cậu, nhưng rất đáng tiếc, Lao Sâm tiên sinh cho rằng mình mới là đối tượng hợp tác lâu dài. Vì thế, ông ấy đã kí hợp đồng lớn ình, bán ình với giá rất ưu đãi…

Thấy hợp đồng kia bị kẻ lưu manh này chiếm được, Lôi Nghị Phong áp chế sự tức giận trong lòng, lạnh lùng nói:

- Vậy hôm nay cậu đến đây là để nói với tôi chuyện này sao?

- Ha ha ha, đương nhiên, chứ không cậu nghĩ mình và cậu sẽ uống trà trò chuyện sao?

Đột nhiên anh chú ý đến người con gái cúi đầu đứng sau Lôi Nghị Phong, đó không phải.

Vẻ mặt của hắn trở nên quái dị.

Phát hiện hắn nhìn mình, Tô Cảnh Lam cố gắng bình thản nhìn hắn, âm thầm hy vọng ông anh ngu độn này có thể nhìn mắt cô mà hiểu là nên coi cô như người xa lạ.

Nhưng hiển nhiên chỉ số thông minh của anh ta rất tệ.

- Mắt mình có vấn đề sao? Sao lại nhìn thấy em gái mình ở đây thế này?

Cô mắng hắn ngu xuẩn đến một trăm lần trong lòng.

Lôi Nghị Phong không rõ cho nên nhướng mày. Em gái? Anh nhìn Tô Cảnh Lam rồi nhìn Tô Thiếu Long. Đợi chút! Tô…… Bọn họ đều họ Tô?

Tô Thiếu Long cười đến gập người:

- Hai người là quan hệ gì thế? Người yêu!

Hắn càng nói càng vui vẻ:

- Chúc mừng hai người, nếu hai người kết hôn, vậy mình chính là anh rể của cậu ha ha ha…… Lôi Nghị Phong, đấu đến đấu đi, cậu vẫn kém mình một bậc. Tự nhiên lại dây vào em gái mình…

sắc mặt Tô Cảnh Lam thập phần khó coi, cô liếc Lôi Nghị Phong một cái, anh nghi hoặc nhìn cô, sắc mặt còn khó coi hơn cô nhiều.

- Nghe nói Lôi thị các cậu muốn tiến quân vào Châu Á, xem ra lần này kế hoạch phải hoãn lại rồi. Ai. Sao tự nhiên lại mọc ra Trình Giảo Kim là mình nhỉ? Nhưng điều này chứng minh năng lực của mình hơn câu, có đúng không bạn học cũ?

Đối mặt với sư khiêu khích này, Lôi Nghị Phong lộ ra vẻ mặt không hể để ý, cười lạnh:

- Tô Thiếu Long, hôm nay cậu như kẻ ngu ngốc, chạy đến nhà tôi khoe khoang hợp đồng kí được, cậu không biết là tôi đang thương hại cậu, cậu thua tôi thảm như thế…. Chắc hẳn là đến lúc gần kí kết cậu mới nhận được lời mời của Lao Sâm?

Anh không đến đương nhiên Lao Sâm cũng không thể tay không mà về, sẽ tìm người thay thế?

Thật sự là đáng tiếc, vì sao Quân Lăng không tới đánh thức anh? Nó biết rõ hợp đồng này rất quan trọng với Lôi thị mà.

- Cậu… Tô Thiếu Long biến sắc.

Anh càng cố ý nói:

- Lần này có mua được kim cương này thì tập đoàn Minh Thái cũng khó mà ngóc đầu lên được, thiết kế của các người chất lượng vẫn cứ tệ hại như vậy thôi, cũng chỉ là lãng phí nguyên liệu thôi. Đúng rồi, theo mình biết, mấy tháng trước Minh Thái nội bộ lục đục, không ít đại cổ đông yêu cầu rút lui khiến cổ phiếu tập đoàn Minh Thái rớt giá thảm bại. Ngẫm lại, đến lúc Minh Thái không may…..

- Cậu…

Tô Thiếu Long bị chế nhạo đến mặt lúc sang lúc trắng lại không thể phản bác:

- Lôi Nghị Phong, tôi không để cậu đả bại tôi.

- Nếu trước kia cậu nói câu nói, có lẽ tôi sẽ để ý đến cậu một chút nhưng thật tiếc quá, lúc trước cậu quỳ gối khóc trước mặt tôi thì tôi đã khinh bỉ cậu cả đời.

- Lôi Nghị Phong!

Không thể nhịn được nữa Tô Thiếu Long tức đến mặt đỏ tai hồng:

- Tôi cảnh cáo cậu đừng vội đắc ý. Đừng quên bên cạnh cậu là em gái tôi, muốn đánh bai tôi thì cứ nói với nó đi.

Nhìn hắn đem lửa vấy lên người mình, Tô Cảnh Lam tức giận:

- Tô Thiếu Long, anh nói đủ chưa? Nếu anh còn muốn sống an ổn nốt nửa phần đời còn lại thì lập tức cút ra khỏi đây.

Thiếu chút nữa đã quên cô nắm được nhược điểm của mình.. năm đó hắn làm giả sổ sách, trốn thuế vẫn bị cô nắm được. Tô Thiếu Long cắn răng oán hận.

Thật sự là con mẹ nó buồn bực!

Hai người hắn ghét nhất trên đời lại hợp lại với nhau. Sự oán hận tăng theo bội số nhân.

Hắn không cam lòng mặt xám như tro tàn rời khỏi Lôi gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play