Lúc phụ huynh và giáo viên họp với nhau, Lý Gia Đồ ra thư viện tìm một nơi tự học. Cậu đặt giờ, đợi đến lúc sắp tới giờ ăn cơm, ước chừng đã đến lúc rồi mới thu dọn cặp sách thời khỏi phòng tự học.
Quả nhiên bây giờ ở cửa các lớp khối 12 đều xuất hiện từng đoàn người, đa số là cha mẹ được con cái nhà mình cùng nhau rời đi. Lý Gia Đồ vào cửa lớp thì thấy Đinh Sở Ngâm đang nói chuyện với mẹ của Phùng Tử Ngưng. Lúc cậu đi ngang qua hai người thì cúi đầu nói một câu “Em chào cô ạ” rồi đi tìm Lý Quân Trác.
“Ba.” Cậu nhìn thấy Lý Quân Trác đang nói chuyện với mẹ của bạn nào đó, đến trước mặt ông gọi một tiếng.
Người phụ nữ này vừa trông thấy Lý Gia Đồ, hai mắt bà đột nhiên trợn to, không e dè lui một bước nhỏ, cứ như đang né tránh ôn dịch nhưng không thể lập tức chạy trốn vậy, ánh mắt nhìn cậu đầy phức tạp.
“Cháu chào dì ạ.” Lý Gia Đồ không biết bà là mẹ của ai, nhưng vẫn lễ phép chào một tiếng.
Bà hờ hững gật đầu, rồi liếc một ánh nhìn kỳ lạ sang Lý Quân Trác, xoay người đi mất.
Lý Gia Đồ không khỏi hiếu kỳ trong lòng, nhìn theo người phụ nữ này ra bên ngoài mới xác nhận được bà là mẹ của ai. Cô bạn kia có tính tình sáng sủa, vừa thấy mẹ đã thân thiết ôm lấy tay bà, trông như cô gái bé nhỏ tri kỉ của mẹ mình. Chẳng qua, Lý Gia Đồ không quen cô nàng lắm, gần như chưa từng nói chuyện cùng, càng không rõ dì này đã nói gì với Lý Quân Trác.
“Con đói chưa? Nên đi ăn cơm thôi.” Lúc Lý Gia Đồ hãy còn do dự, Lý Quân Trác đã hỏi.
Xem ra ông cũng không định chủ động kể hai người đã nói chuyện gì với nhau, Lý Gia Đồ cũng đoán được đại khái, nhưng không thể chủ động nói thẳng ra, bèn gật đầu, “Chúng ta ra ngoài trường ăn nhé? Giờ chắc chắn căn tin đông lắm ạ.”
Lý Quân Trác không có ý kiến, “Cũng được, con nói là đi đâu đi.”
Cậu chẳng suy xét đến việc đi nhà hàng nào đó gọi món, nghĩ đến quán ăn nhanh ở gần trường bèn nói, “Ăn ở đối diện trường ạ. Ở đó có quán ăn nhanh.”
Một mặt là vì Lý Quân Trác không định nói, một mặt khác là vì Lý Gia Đồ chẳng muốn nghe. Cậu không muốn biết ba mẹ mình đã biết những gì, nếu họ đã chọn không quan tâm đến, vậy thì Lý Gia Đồ cũng quyết giả câm giả điếc luôn. Dù gì cũng chẳng phải chuyện gì phải nói rõ ràng mới khiến đối phương thoải mái.
Nhưng Lý Gia Đồ không ngờ rằng hai ba con cậu vừa mới ra ngoài hành lang thì đã bị Đinh Sở Ngâm gọi lại.
Lý Gia Đồ ngạc nhiên quay đầu, nhất thời không khống chế được nét mặt, khiến cả khuôn mặt cậu đều mang vẻ lạnh lùng và cứng nhắc.
Đinh Sở Ngâm đã tạm biệt mẹ của Phùng Tử Ngưng, nhìn hai ba con cậu thì môi hơi mím, hai tay nắm cùng nhau, mười ngón đan xen, mỉm cười câu nệ, “Bây giờ Lý tiên sinh có thời gian không ạ? Lý Gia Đồ có một chuyện, tôi muốn nói với anh một lát.”
Lý Gia Đồ nhìn xuống, che giấu sự lạnh lùng đầy ánh nhìn, không hé răng nửa lời.
Chỉ nghe Lý Quân Trác bất ngờ xong thì gật đầu, “Được, cô giáo có chuyện gì cứ nói đi.”
Cô cẩn trọng nhìn xung quanh, áy náy mỉm cười, “Nơi này không tiện lắm, mời anh đến phòng làm việc của tôi ạ.” Nói xong, cô vừa bất đắc dĩ vừa trầm trọng liếc sang Lý Gia Đồ, sau đó mỉm cười với Lý Quân Trác, dẫn ông về phía văn phòng.
Lý Gia Đồ nhìn bóng dáng của hai người, hít sâu, đành nhấc chân theo sau.
Giờ trong phòng làm việc không có giáo viên nào khác. Đinh Sở Ngâm tìm hai cái ghế xoay khác rồi đẩy về cạnh bàn làm việc của mình, mời hai người ngồi xuống.
Cô nhìn Lý Gia Đồ đang im lặng, tựa như đang do dự lần cuối, sau đó cầm iPad ở bên cạnh lên, trượt một hồi, lúc mỉm cười với Lý Quân Trác thì mang vẻ áy náy, “Lý tiên sinh, cái này là một bài post rất hot trong tieba của trường mình cách đây không lâu. Bây giờ bài post ấy đã xóa, đây là ảnh lúc đó được lưu lại.”
Lý Quân Trác thắc mắc nhìn cô chủ nhiệm rồi nhận chiếc máy tính bảng. Tầm mắt của ông vừa rơi xuống màn hình đã lập tức nhíu mày.
Cuối cùng cũng tới rồi. Nhịp thở của Lý Gia Đồ hơi loạn, lúc mạnh lúc nhẹ, đôi khi còn ngừng thở. Đã lâu đến vậy mà cô chủ nhiệm vẫn chưa hỏi một tiếng nào, vậy mà lại muốn đợi đến lúc họp phụ huynh, ba mẹ đến trường mới nói thẳng trước mặt. Tuy Lý Gia Đồ không nghĩ ra cách xử lý nào đúng đắn được, nhưng cách này thì thực sự làm cậu khó chịu.
“Thầy Tô này là?” Sau một lúc im lặng rất lâu, Lý Quân Trác dùng ngữ điệu vững vàng hỏi cô.
Đinh Sở Ngâm mỉm cười như đang áy náy lắm, “Ban đầu là một giáo viên ở tổ Hóa học của trường mình, vừa mới tốt nghiệp đã đến trường mình dạy. Ừm, đã dạy lớp mình một học kỳ, còn học kỳ hai thì từ chức.”
Một chút biến hóa trên mặt Lý Quân Trác đều không có, bình tĩnh như hồ nước tĩnh lặng, ngay cả lông mày cũng không động đậy dù chỉ là một chút. Ông lại cúi đầu xuống, nhìn ảnh chụp màn hình của trang web đó.
Với thái độ như vậy đã khiến Đinh Sở Ngâm thấy không tin nổi. Cô khó hiểu nhìn ông, người hơi nghiêng về phía trước một chút nhưng lại kiềm nén, không định nôn nóng, “Lý tiên sinh, về việc Lý Gia Đồ thích… Ừm, thích người cùng giới, không biết anh và vợ anh đã biết từ trước hay chưa?”
Lý Gia Đồ cắn khớp hàm, vì không để vẻ tức giận lộ rõ lên lại rũ mắt xuống.
“Chuyện này thì chúng tôi biết. Hồi cháu còn học lớp 7 đã biết rồi.” Lý Quân Trác bình tĩnh khác thường.
Đinh Sở Ngâm như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn người phụ huynh này, trong nháy mắt khi cô không kiềm nén nổi đã lộ vẻ mặt dở khóc dở cười. Nét mặt ấy lướt qua như một cái chớp mắt trên mặt cô, lần thứ hai đã thành vẻ khiêm tốn và lễ độ. Chẳng qua chỉ e là cô không dự đoán được câu trả lời này, mãi lâu sau cô vẫn chưa thốt ra một câu nào.
Lý Gia Đồ đặt iPad lên mặt bàn của Đinh Sở Ngâm, mày hơi nhíu, lịch sự hỏi, “Xin hỏi thầy Tô này là bị trường đuổi việc, hay là tự mình từ chức?”
Đinh Sở Ngâm nuốt nước bọt, dường như việc thừa nhận rất đỗi khó khăn, “Thầy ấy tự xin từ chức ạ.”
“À.” Ông hời hợt thốt một tiếng, liếc sang đứa con trai của mình ở bên cạnh, không bình luận gì thêm.
Hai tay Lý Gia Đồ đặt lên đầu gối, vài lần cuộn thành nắm đấm, sau đó lại thành cấu chặt xương đầu gối.
“Là như thế này, thưa Lý tiên sinh.” Đinh Sở Ngâm nhanh chóng nói câu đó, tựa như chiếc cát-xét bị kẹt, sắc mặt cô chợt biến, gian nan nói, “Lúc bài post này được đăng lên, đã dẫn tới những phản ứng rất mạnh mẽ từ học sinh và giáo viên. Có lẽ bình thường anh không lên mạng đọc những cái này, nhưng vẫn có những vị phụ huynh nắm thông tin rất nhanh nhạy. Đã không ít cha mẹ học sinh phản ánh chuyện này lên nhà trường, yêu cầu chúng tôi nghiêm khắc xử lý…”
Cô thấy Lý Quân Trác nhíu mày, bèn hơi ngừng lại rồi thử thăm dò, “Lý tiên sinh, anh thật sự cảm thấy, Lý Gia Đồ yêu đương với giáo viên không có vấn đề gì sao? Hơn nữa còn là một giáo viên nam.”
Lý Gia Đồ không nhịn được giương mắt nhìn sang ba mình, nhưng chỉ thấy hàng lông mày nhu hòa của ông hơi giật.
Một lát sau, ông đáp lời, “Có thể hành vi này của Lý Gia Đồ đúng là tạo ảnh hưởng không tốt đến các bạn học khác. Nhưng chính cô cũng đã nói, bài post này xem ra cũng không hoàn toàn là đúng, ít ra người thầy đó chủ động từ chức chứ không phải bị đuổi việc.” Đinh Sở Ngâm còn chưa kịp mở miệng thì Lý Quân Trác đã nói tiếp, “Cô Đinh, tôi xuất thân từ ngành tâm lý học. Hành vi thích người cùng giới, tuy đi ngược lại với xu hướng chính của xã hội, nhưng đó không phải bệnh tâm lý. Tôi cũng không thấy thể xác hay tinh thần của Lý Gia Đồ có gì vặn vẹo cả. Trong “Luận ngữ” đã nói, “Hữu giáo vô loại”(1). Cô cảm thấy thế nào?”
Đinh Sở Ngâm đỏ mặt, vất vả nhẫn nại, gắng mỉm cười, không thể không thừa nhận, “Lý Gia Đồ đúng là một học sinh vô cùng ưu tú, thành tích xuất sắc, thái độ trung thực, tuân thủ kỷ luật. Nhưng, thưa Lý tiên sinh, hành vi của Lý Gia Đồ tạo ảnh hưởng đến danh dự của trường, đây sự thật không thể bàn cãi. Lúc đó bài post này còn được chuyển tới diễn đàn đặc biệt của trường, không ít người mượn cớ này để chửi bới trường mình, cũng nghi ngờ về tố chất của học trò cũng như thầy cô của trường chúng ta. Vâng, tôi cũng hiểu rằng hành vi của Lý Gia Đồ là không sai. Thanh thiếu niên, đang là độ tuổi thanh xuân ngây thơ, có nhiệt huyết có sức lực, yêu đương chẳng phải chuyện lạ gì. Ở thời đại hiện giờ, tư tưởng của toàn thể xã hội so với anh, thậm chí là so với tôi khi ấy còn thoáng hơn rất nhiều lần, tuổi tác, giới tính đều không phải rào cản để phát triển tình cảm nữa. Nhưng dù sao chuyện này cũng không phải xu hướng chung. Nhà trường thật sự hi vọng học sinh của mình phát triển trên nhiều phương diện, tuy nhiên cho tới nay nhà trường chưa từng đề xướng việc bồi dưỡng cho kẻ-lạc-loài(2). Kẻ lạc loài là gì? Thưa Lý tiên sinh, anh hiểu không?”
Ông rũ mi, không nói gì.
Lý Gia Đồ biết, “kẻ lạc loài” là gì. Những người không thuộc xu hướng chung thì là “kẻ lạc loài”. Nhìn sườn mặt của ba, cậu mới phát hiện, thì ra chính cậu cũng thường làm ra vẻ mặt như thế, cúi mặt, im lặng, không thốt nửa lời.
“Thưa Lý tiên sinh, anh đã hưởng nền giáo dục cao đẳng rồi, là người có tầm nhìn xa trông rộng, thấu tình đạt lý.” Đinh Sở Ngâm dùng câu từ khẩn thiết, “Nhưng không phải phụ huynh nào cũng giống như anh. Một số cha mẹ, chẳng những không thể dễ dàng khoan nhượng cho việc con cái mình là người đồng tính, thậm chí còn không thể dễ dàng khoan dung cho sự tồn tại của tình yêu đồng tính trên thế giới này. Nhưng nhà trường phải phát triển, cần danh tiếng tốt, đào tạo những nguồn học sinh xuất sắc. Với hướng đi lớn này, sẽ không có nhiều phụ huynh lý trí sẵn sàng bước đi trên một con đường khác trong đầu họ để chấp nhận một quan niệm không phải xu thế chung như vậy. Và hậu quả là, danh dự trong xã hội của nhà trường sẽ bị tổn thất.”
“Nhà trường muốn đuổi học em phải không?” Lý Gia Đồ không nhẫn nhịn nổi trước gương mặt nghiêng im lặng của ba, đành hỏi cô.
Cậu vẫn chưa từng nói gì, đột ngột hỏi một câu như thế khiến Đinh Sở Ngâm đang chuyên tâm thuyết phục Lý Quân Trác sững sờ. Cô ngơ ngác nhìn Lý Gia Đồ, có lẽ cô thầm nghĩ “Quả nhiên vẫn là trẻ con”, trên mặt tức khắc lộ vẻ dở khóc dở cười, “Cô chưa từng nói như vậy. Nhà trường chỉ hi vọng em sẽ tự kiểm điểm thật tốt, cũng mong đẩy mạnh sự liên lạc giữa giáo viên và phụ huynh hơn, đảm bảo thể xác và tinh thần của học trò khỏe mạnh.”
“Kiểm điểm cái gì?” Lý Gia Đồ nhíu mày, không khách sáo trả lời, “Em không phạm lỗi, tại sao phải tự kiểm điểm? Sau khi kiểm điểm rồi thì sao? Phải sửa lỗi ư? Cô vừa mới nói đó thôi, không cho là em sai. Nếu không phải sai, vậy sửa từ đâu đây?”
Mặt Đinh Sở Ngâm lúc trắng lúc xanh, á khẩu không trả lời được. Cô há miệng, nhìn về phía Lý Quân Trác, trong giọng nói cô lộ ra chút tức giận, “Lý tiên sinh, anh thấy thế nào? Nhà trường cảm thấy, Lý Gia Đồ cần phải về nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn, điều chỉnh tốt tâm tính của mình. Anh thấy sao? Tôi tin rằng anh cũng hi vọng Lý Gia Đồ có thể lớn lên khỏe mạnh chứ?”
Cô ép hỏi như vậy, Lý Quân Trác không thể không mở lời. Đối mặt với cô giáo còn rất trẻ so với mình, Lý Quân Trác hơi thắc mắc, “Cho dù… Tuy tôi cho là không sai… Nhưng dù Lý Gia Đồ có sai, thưa cô Đinh, cô có thấy yêu đương là chuyện của một người chăng?”
“Tôi có thể đưa Lý Gia Đồ về giáo dục cho con thật tốt. Nhưng đối với thầy Tô này, nhà trường không định truy cứu à?” Tốc độ nói của ông thong thả, thậm chí còn như đang thủ thỉ, “Người là nhà trường các cô tuyển vào. Một người giáo viên, nếu có đủ cái đức của người làm thầy và cả định lực, hiểu được những lễ nghĩa liêm sỉ như lời các cô, cậu ta sẽ đồng ý yêu đương với một người chưa trưởng thành ư? Hơn nữa, người chưa trưởng thành đó lại còn là học trò của mình.”
Lý Quân Trác hơi than thở rồi nói tiếp, “Cô cũng vừa nói, người đồng tính là kẻ lạc loài, nhà trường không đề xướng việc bồi dưỡng những kẻ lạc loài đó. Nếu là vậy, vì sao lại phải tuyển một kẻ lạc loài làm thầy của các học sinh chứ?”
Đinh Sở Ngâm trợn mắt, bắt đầu run rẩy.
Lý Gia Đồ nghe tiếng răng nanh của cô đang run lên, nhưng cổ họng cô lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngay cả chính cậu cũng không cảm thấy may mắn hay vui vẻ gì. Cậu chỉ thấy sự xót xa và đắng cay vô hạn nghẹn ở ngực. Cậu nghe ba luôn nói đỡ cho mình, lòng chẳng những không yên ổn mà càng lúc càng hỗn loạn.
“Thật không dám giấu diếm.” Lý Quân Trác chính thức hít sâu một hơi, tràn ngập sự tiếc nuối và thổn thức, “Cậu Tô Đồng đã đến tìm tôi và mẹ của Lý Gia Đồ, nói với chúng tôi về chuyện này rồi.”
Nghe vậy, trái tim Lý Gia Đồ đột nhiên siết chặt. Cậu trợn mắt há miệng nhìn về phía ba mình. Có một âm thanh vang lên trong đầu, cực kỳ chói tai, là tiếng vật gì đó đã rơi vỡ.
Đinh Sở Ngâm hoảng hốt ngồi trên ghế, tựa như giây tiếp theo cô sẽ ngất đi vậy.
Ánh nhìn của Lý Quân Trác không biết đang đặt ở đâu trên nền đất. Ông mấp máy môi, đầy vẻ áy náy nói, “Nếu nhà trường cảm thấy Lý Gia Đồ có sai, hay cho rằng nó mang tới sự tổn thất cho trường, vậy thì chúng tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của nhà trường, đưa con tôi về nhà giáo dục một thời gian ngắn. Nhưng tôi hi vọng trường có thể cho Lý Gia Đồ một cơ hội. Quan niệm về giáo dục của Thái Nguyên Bồi(3) là “kiêm dung tịnh bao”(3). Lời nói của nhà giáo dục vĩ đại như vậy không phải không có lý. Tôi có niềm tin với con trai tôi, nó sẽ tạo được danh dự cho nhà trường, mong rằng cô giáo có thể bao dung với nó, để con trai tôi có một cơ hội xoay chuyển tình thế.”
*Chú thích:
(1) Luận ngữ 论语 là bộ sách ghi lại những ngôn hành của Khổng Tử 孔子 cùng một số đệ tử của ông. Đây là bộ sách do đệ tử của Khổng Tử và đệ tử tái truyền biên chép. Toàn sách Luận ngữ có 20 thiên với khoảng 16.000 chữ. Tuy các thiên dài ngắn khác nhau, nhưng lời ít ý nhiều, nội dung phong phú, đề cập đến các phương diện như chính trị, triết học, giáo dục, luân lí, văn học, nghệ thuật cùng tu dưỡng đạo đức, phản ánh tư tưởng và quan điểm của Khổng Tử, là bộ sách tham khảo chủ yếu để nghiên cứu tư tưởng Khổng Tử. Thời Đông Hán, Luận ngữ được liệt vào một trong “thất kinh” 七经 (“thất kinh” gồm: Thi 诗, Thư 书, Lễ 礼, Dịch 易, Xuân Thu 春秋, Luận ngữ 论语, Hiếu kinh 孝经). Thời Nam Tống, Chu Hi 朱熹 đem Luận ngữ hợp với Đại học 大学, Trung Dung 中庸, Mạnh Tử 孟子 gọi là “Tứ thư” 四书, trở thành kinh điển trọng yếu của Nho gia.
Câu trên mang nghĩa rằng: “Dạy người, ta không phân biệt thứ hạng, giàu nghèo, thiện, ác, dở, hay.”
(2) Nguyên văn ở đây là “Ngoại tộc”, tuy nhiên mình thích từ kẻ lạc loài hơn. Nếu bạn nào có ý kiến gì đóng góp thì hãy cmt nhé, mình rất mong được lắng nghe ý kiến của mọi người.)
(3) Thái Nguyên Bồi là một nhà tuyên truyền quốc tế ngữ, nhà giáo dục người Trung Quốc, giám đốc đại học Bắc Kinh và đồng thời là nhà sáng lập Academia Sinica. Ông nổi tiếng với những đánh giá phê bình về văn hóa Trung Quốc và việc tổng hợp các tư tưởng của cả phương Tây và Trung Quốc, trong đó có cả chủ nghĩa vô chính phủ. Tại đại học Bắc Kinh ông đã tập hợp được những nhân vật có ảnh hưởng trong phong trào Tân Văn hóa và phong trào Ngũ Tứ.
“Kiêm dung tịnh bao” nôm na là phải bao gồm tất cả mọi phương diện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT