Nghỉ Quốc khánh vẫn chưa tới, sách anh để lại vẫn chưa đọc xong. Mà điều quan trọng nhất là, anh lại về đúng giai đoạn quan trọng này. Tại sao anh không về muộn thêm vài ngày nữa chứ?
Đối mặt với lời nói đầy sinh động này, Lý Gia Đồ ngồi trên ghế, đợi đến khi bạn học xung quanh đều đi hết rồi vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời anh như thế nào.
Tuần sau sẽ họp phụ huynh, cậu phải mang thư mời về nhà. Dù chỉ cần gọi một cú về nhà thông báo địa điểm và thời gian của buổi họp cho ba mẹ là được, nhưng cậu vẫn muốn về nhà hơn cả —— Cậu có chuyện không yên lòng, cảm thấy nhất định phải gặp ba mẹ một lần mới yên tâm được.
Nhưng cậu cũng rất muốn gặp anh.
Lý Gia Đồ thở một hơi dài rồi trả lời: Cuối tuần sau là họp phụ huynh nên cuối tuần này em muốn về nhà một chuyến.
Sau khi gửi câu này, cậu mới hoàn hồn lại, bỗng cảm thấy mọi thứ điều khó tin nổi. Cậu tưởng rằng bất cứ lúc nào, chỉ cần Tô Đồng muốn gặp, cậu đều buông bỏ hết mọi thứ và chạy như bay đến. Thì ra là không phải. Suy nghĩ ấy khiến cậu tức khắc cảm thấy sợ hãi, âm thầm rùng mình rồi nhanh chóng gạt phăng đi những nghi ngờ trong lòng, nhìn tin nhắn chưa được trả lời, dắt điện thoại vào túi.
Trên bảng tin của tòa nhà dạy học dán một thông báo mới, là về chuyện báo cáo và bầu chọn học bổng năm học mới. Những cái tên trên bản thông báo gần như không thay đổi, cũng như sau một năm, điều kiện gia đình không tốt của những học sinh ấy vẫn không khởi sắc nên cần sự giúp đỡ của mọi người, và luôn luôn cần sự trợ giúp đó.
Lý Gia Đồ hơi dừng lại trước thông báo thì nhìn thấy tên Trịnh Đào. Cậu nhớ tới khi cậu ta nghe nói cậu không còn tiền bèn giúp mấy trăm tệ thì không khỏi thổn thức thở dài.
Còn chưa tới cổng trường thì điện thoại trong túi đã reo lên. Cậu rút điện thoại ra đọc tin nhắn wechat anh gửi: Thế lần sau tìm cơ hội gặp nhé, mấy ngày này anh nghỉ ngơi ở nhà.
Cậu nghĩ một lát rồi trả lời: Tối chủ nhật nhé? Em mất đồng phục nên đang muốn đến lấy.
Tô Đồng: Được, tối chủ nhật anh mang đồng phục đến cho em.
Vốn là một chuyện quá đỗi bình thường nhưng cậu lại nói: Không cần đâu, chiều chủ nhật em về sớm chút rồi qua chỗ anh. Gửi xong, cậu còn nói thêm: Muốn ăn cơm anh nấu.
Cậu gần như có thể tưởng tượng được khi Tô Đồng đọc được những lời này, khóe miệng anh nhếch lên. Lý Gia Đồ đã nhớ tới dáng vẻ lúc anh mỉm cười, vừa dịu dàng vừa kiên định. Anh trả lời: Được, thế chiều chủ nhật anh chờ em ở nhà.
Không vui vẻ chút nào, chỉ là dùng chút trò vặt vãnh mà thôi. Lý Gia Đồ ngồi trên xe buýt về nhà, đọc lại những câu cậu đã tốn tâm tư một lượt, mím môi lại. Cậu mở QQ điện thoại ra đọc tin nhắn, trước khi rời khỏi ứng dụng thì bỗng phát hiện số bạn bè đã giảm đi.
Vì cậu không thường nói chuyện trên QQ với mọi người nên mấy người bạn đó đều là gửi lời mời kết bạn thì cậu cũng tùy tiện đồng ý luôn, sau đó thì gần như chẳng nói chuyện gì. Cho nên giờ đây số người đã giảm đi, cậu lại hơi ngẫm xem mấy người xóa bạn bè với mình là ai. Đáng tiếc là cậu chẳng nghĩ ra nổi.
Lý Gia Đồ nhìn một lượt bạn bè, cuối cùng thì nhớ lại một lần nữa vẫn không nhớ ra nên đành từ bỏ. Nếu là người cậu nghĩ không ra thì chắc cũng không được xem là bạn bè thân thiết. Chẳng qua là cậu đột nhiên bị người ta xóa kết bạn đi nên dù ít dù nhiều vẫn có chút để ý.
Thời gian tan học vốn đã muộn, hơn nữa trên đường còn phải đổi xe buýt, cộng thêm tình hình giao thông rời khỏi thành phố tắc cứng nên lúc về đến nơi, nhà nào nhà nấy đã đèn đuốc sáng trưng. Lý Gia Đồ bước đi dưới nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn không biết là từ căn nhà nào. Cậu đi qua một khung cửa sổ tầng một vẫn nghe thấy dì hàng xóm đang to tiếng dạy dỗ đứa con chẳng ra gì của dì. Cậu vẫn chưa lên tầng thì lại nghe tiếng phản bác hùng hồn của đứa con.
Về tới nhà, đồ ăn cũng đã bưng lên bàn. Lý Gia Đồ vừa mở cửa ra thì thấy ba cậu đi ra từ phòng bếp, cầm món ăn mới trong tay rồi đặt lên bàn, “Vừa lúc ăn cơm.”
“Con về rồi ạ.” Cậu không thấy mẹ đâu, vừa vào cửa đã nói một câu quen thuộc này.
Mẹ cậu bước ra từ phòng khách, thấy cậu thì vui vẻ nói, “Ăn cơm nào.”
Cậu về phòng bỏ cặp xuống, đi ra rửa tay, ngồi xuống trước bàn rồi ăn cơm với ba mẹ như bình thường.
Cậu vẫn không muốn nói gì cả, người khuấy động không khí vẫn là ba và mẹ cậu. Hai người nói về một số chuyện xảy ra ở đơn vị và cả những cuộc cãi cọ gần đây bên hàng xóm.
Nhà cậu ở trên tầng của một tòa nhà kí túc xá của đơn vị, đã xây được mười mấy năm nên khó tránh sẽ có vài công nhân viên chức của đơn vị mua phòng mới rồi chuyển ra ngoài, nhưng đa số vẫn là đồng nghiệp của ba.
Hai mẹ con ở căn hộ tầng một luôn khắc khẩu với nhau kia, ông chủ gia đình là cấp dưới của ba.
Người mẹ đó là một công nhân đã bị sa thải, trong nhà chủ yếu trông cậy vào tiền lương ít ỏi của chồng mình. Ông nghiện thuốc lá rất nặng, cả ngày khom lưng chẳng giống một người bác sĩ, không hề có tinh thần.
Tiền thuốc lá chiếm một phần thu nhập nên cuộc sống trong nhà cực kỳ túng quẫn. Đứa con nhỏ hãy còn học tiểu học cả ngày chỉ muốn làm việc kiếm tiền, khi nghỉ hè còn làm thêm ở một tiệm tạp hóa ben đường. Cậu bé ấy dù thông minh lanh lợi như vậy nhưng kết quả học tập vẫn không tốt lắm nên mẹ cậu bé không ít lần trách mắng.
Lúc ăn cơm, mẹ cậu kể một chuyện thú vị xảy ra vào cuối tuần trước về cậu nhóc, bạn bè và cậu bé cùng cá cược xem có thể đi nhờ xe cảnh sát đang tuần tra về nhà không. Đánh cược 50 tệ. Sau đó khi xe cảnh sát dừng lại, cậu bé giả vờ khập khiễng, nói với chú cảnh sát với vẻ tội nghiệp, bảo là cháu bị trật chân, có thể đi nhờ xe của chú về nhà không.
Kết quả đúng là chú ấy để cậu bé lên xe thật. Chẳng những không cần cuốc bộ về mà còn lời được 50 tệ.
Nhớ tới vẻ khoe khoang và đắc ý của cậu nhóc khi kể về sự tích huy hoàng của mình, mẹ cậu không khỏi cười ha ha không ngớt, “Đúng là ranh mãnh!”
“Cậu nhóc giống mẹ nó, cái gì có lợi đều muốn tranh giành.” Lý Quân Trác cười nói, “Lỡ như giống bố nó thì thảm lắm. Ôi, cái dáng vẻ ấy.”
Trong ấn tượng của Lý Gia Đồ, đứa con nhỏ của nhà hàng xóm đã bước vào thời kỳ phản nghịch từ rất sớm, bây giờ cóc thèm nghe bố mẹ nó nói gì nữa. Bố cậu nhóc ở nhà không có uy nghiêm, đương nhiên là cậu nhóc không thèm nghe, còn về mẹ thì cãi nhau suốt ngày nên chẳng để tâm. Cậu hỏi, “Khi nào em ấy thi cấp hai?”
“Sang năm.” Mẹ cậu nghĩ một lát, “Không biết có thi lên nổi không. Nghe mẹ nó bảo, với cái thành tích hiện giờ, chắc chắn không vào được trường cấp hai dân lập hay của trấn, chắc là địa đoạn sinh(*), đi học cạnh đó.”
(*Chú thích: Nguyên văn là 地段生 – Rất nhiều thành thị và huyện trấn trong nước có rất nhiều trường (mẫu giáo, tiểu học, cấp hai) dựa theo hộ khẩu hoặc địa chỉ nguyên quán, những nguồn tuyển sinh khác nhau mà học sinh chỉ có thể học ở những trường tương ứng.)
Lý Gia Đồ gật đầu đầy đăm chiêu.
“Thứ ba tuần sau họp phụ huynh?” Lý Quân Trác bỗng hỏi.
Cậu hơi giật mình, gật đầu nói, “Vâng, mười giờ sáng thứ ba họp ạ.”
Lý Quân Trác suy nghĩ, “Vậy ba sẽ xin nghỉ.”
Xem ra ba mẹ vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở trường. Hai ngày ở nhà này, Lý Gia Đồ không cảm giác được manh mối nào cho thấy ba mẹ cậu bên ngoài bình tĩnh bên trong sóng gió. Dù thời thời khắc khắc nào cũng có thể nhịn được việc khuyên răn cậu thì không có nghĩa là ba mẹ không biết gì cả.
Cuối tuần này cũng như trước đây, cậu rất hiếm khi chủ động khơi chuyện. Cậu im lặng đợi ba hoặc mẹ nhắc tới chuyện nào đó, mỗi phút mỗi giây đều giữ vững cảnh giác, một khi hai người có hỏi gì đều phải phủ nhận không cần suy nghĩ gì.
Tiếc là đợi đến ngày cuối mà Lý Gia Đồ vẫn không thấy ba mẹ cậu nói gì cả. Ngược lại là cậu vốn định sau khi ăn cơm trưa chủ nhật xong rồi rời nhà thì lại được báo là chiều phải đến bệnh viện làm xét nghiệm kiểm tra kháng thể viêm gan B.
Vì vậy mà cậu không thể kiếm cớ sắp tới giờ cơm tối mà quay về trường. Nghĩ tới chuyện đã hẹn cùng ăn cơm với Tô Đồng, cậu lại không còn tinh thần gì để bịa ra cái cớ nào nữa nên đành nói với anh là chiều nay không thể đến nhà anh được.
Tô Đồng nghe nói cậu phải xét nghiệm kiểm tra kháng thể viêm gan B thì không quan tâm thêm nữa mà chỉ hỏi: Vậy đồng phục thì sao? Tối nay anh mang qua cho em nhé?
Lý Gia Đồ thầm rùng mình, nhanh chóng trả lời lại: Không được. Cậu vội động não, muốn nói gì đó thoạt nhìn không chút dấu vết nào. Nhưng bày kế nói dối trước mặt Tô Đồng đã trái ngược với ý nguyện ban đầu của cậu, chưa nghĩ được bao lâu thì càng thấy não chạy như mô-tơ sắp cháy.
Cậu muốn gặp anh, muốn từ rất lâu rồi. Tại sao không thể gặp được? Tại sao rõ ràng là cậu muốn gặp anh đến vậy mà lại tự nhủ với bản thân, đừng gặp anh nữa?
Cổ họng cậu siết chặt, đầu óc cũng trống rỗng tựa một bụi cỏ bị lửa thiêu trụi. Cậu nói: Tối nay em không muốn học.
Một lát sau, Tô Đồng bảo: Vậy không đi học nữa, em có qua không? Anh sang đón em hay là em bắt xe buýt tới?
Tảng đá lớn trong lòng tức tốc hạ xuống. Đối mặt với sự bình thản của anh, Lý Gia Đồ chỉ cảm thấy mình quá lo xa rồi, không khỏi tự giễu trong lòng. Cậu muốn gặp anh. Một khi trong lòng đã tồn tại mong muốn này, những chuyện khó chịu khác dường như không đáng nhắc đến nữa.
Cậu thấy thẹn cái gì đây? Cậu thật sự dụ dỗ thầy giáo của mình ư? Quan hệ của bọn cậu hèn hạ thế sao? Không. Cậu phản bác lần lữa với lòng mình, không phải. Trên thế giới này nào có chuyện nào tốt đẹp hơn việc hai người cùng yêu nhau đâu.
Sau giờ cơm tối, ba cậu chở cậu đến cổng trường nhưng không biết cậu sẽ cúp đêm tự học. Lý Gia Đồ đứng ở cổng trường nhìn xe của ba rời đi hẳn. Mãi đến khi ba cậu rẽ ở ngã tư, cậu mới đến trạm xe buýt đợi.
Cậu hãy còn cảnh giác, sợ ba mình nhớ ra cái gì rồi vòng xe lại thì chạm mặt nhau mất.
May là xe buýt cậu đợi đã tới rất nhanh. Lý Gia Đồ nhanh nhảu chạy lên xe, soát vé xong thì gửi tin nhắn cho Tô Đồng, bảo là cậu đã lên xe buýt gần cổng trường rồi.
Lúc ấy Tô Đồng đang ngồi trong quán thức ăn nhanh ngay cổng tiểu khu để ăn cơm hấp lá sen, trả lời tin nhắn của cậu: Anh đứng ở trạm chờ em. Em vừa xuống xe sẽ nhìn thấy anh ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT