Sau khi buổi biểu diễn của dàn nhạc các thầy giáo kết thúc, thầy Khâu Phi Minh lau mồ hôi, thả mic lại trên giá đỡ, cười chuyển lời chúc năm mới đến đám học trò dưới sân khấu.
Trương Cạnh Dư chộp lấy Lý Gia Đồ đang muốn rời khỏi sân khấu, hỏi cậu, “Này! Ông đi đâu thế?”
“Tôi có việc, đi trước nhé.” Lý Gia Đồ đáp.
Cậu ta vẫn nắm lấy tay cậu không buông, “Đi? Về nhà hả? Mấy thầy cô bảo xong hoạt động là sẽ giao thừa mà giờ ông đã đi rồi à?” Đang nói dở chừng thì cậu ta chỉ tay về phía xa xa rồi nói với cậu, “Chút nữa chúng ta còn phải về dọn quán đó, ông quên rồi sao?”
Nghe cậu ta nói đến đó, Lý Gia Đồ mới nhớ ra, vì người phụ trách quầy bán hàng hầu hết đều là các bạn nữ trong lớp, lúc hoạt động kết thúc cũng đã muộn, để các cô tự thu dọn xong quầy hàng rồi mới về nhà thì không tiện cho lắm, cho nên trước đó đã thỏa thuận với nhau là sẽ có vài bạn nam ở lại dọn quầy sau khi hoạt động chấm dứt.
“Vậy tôi…” Cậu còn chưa nói xong thì đã bị người phía sau bổ nhào lên ôm, quay đầu lại, là La Tử Hào đang hào hứng.
La Tử Hào ha một tiếng, cười hì hì quấn lấy người Lý Gia Đồ, nói sắp giao thừa rồi. Đến cùng cậu ta còn có Đàm Hiểu Phong và Phùng Tử Ngưng.
Trương Cạnh Dư vừa thấy bọn Đàm Hiểu Phong liền hếch cằm hỏi, “Thế nào? Nhóm học bá đêm nay buôn bán lời bao nhiêu tiền?”
“Có kiếm được gì đâu, chỉ bổ sung thêm vào kinh phí hoạt động của câu lạc bộ thôi mà.” Đàm Hiểu Phong vừa dứt lời, trên sân khấu vang lên một trận tiếng trống.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Tùng”.
(*Chú thích: Nếu mọi người chưa hiểu thì “Tùng” ở đây là tiếng trống… Có thể là mình nhớ nhầm nhưng hình như tiếng trống là vậy…)
Khâu Phi Minh đứng trên sân khấu giơ tay lên, cao giọng nói, “Các em, hãy cùng nhau đếm ngược, để năm mới bước đến trong tiếng reo hò này nào! Mười! Chín!…”
Đám học trò vây quanh sân khấu đều đồng thanh đếm ngược thời gian cùng thầy. Cùng lúc ấy, sân khấu ngoài trời được bố trí ở hai nơi khác trong trường cũng đồng thời vang lên tiếng mọi người đếm ngược.
Lý Gia Đồ chìm trong đám đông đang hưng phấn kích động, cũng hô hào.
“– Bốn!”
“Ba!”
“Hai!”
“Nhất!”
“Viu — Bùm!”
“Viu — Viu — Bùm! — Bùm!”
Từng đám pháo hoa bắn lên trời từ phía sân điền kinh, nở từng chùm hoa sáng rỡ và xinh đẹp trên bầu trời, chiếu sáng những khuôn mặt của mọi người nơi đây.
Giữa tiếng âm nhạc và quan sát buổi tiệc pháo hoa này, ai nấy đều xúc động không thốt nên lời, chỉ biết ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn, cả tay lẫn tâm đều được kết nối. Có những cặp tình nhân ôm chầm lấy nhau giữa tiết trời mùa đông này.
Suốt màn pháo hoa diễn ra hai mươi phút này, đủ loại sắc pháo khiến bầu trời bình thường một màu đen kịt trở nên rực rỡ, sáng chói hơn. Lúc chùm pháo hoa cuối cùng đã kết thúc, mọi người vẫn nhìn về phía chân trời từng rất tưng bừng kia, mãi chưa phục hồi tinh thần lại được.
Mà cùng lúc ấy, đến khi sân khấu đã thay dàn nhạc lại vang lên tiếng nhạc rock nhiệt huyết bừng bừng mới đưa buổi hoạt động tối này lên đỉnh điểm.
Không biết giờ khắc này Tô Đồng đang làm gì nhỉ. Anh ấy đang ở phòng nghỉ ngơi, có phải cũng đã thức dậy xem pháo hoa rồi không? Hay là đang ngủ qua năm mới luôn.
Lý Gia Đồ lôi điện thoại ra, thấy có một cuộc gọi đột ngột đến, tròn mắt.
Nhân dịp ai nấy đều đang hát cùng dàn nhạc, cậu nhận cuộc gọi, che phần mic rồi cúi đầu rời khỏi đám đông. Tiếc là vào thời điểm này, khắp nơi trong trường đều là những cô cậu học trò đang đắm chìm trong niềm vui sướng đón năm mới, dù đến nơi đâu cũng đều có tiếng người ầm ĩ.
Cậu về tuyến đường chính trong trường, cầm điện thoại xác định được Tô Đồng chưa cúp máy, nhất thời thở phào một hơi, bắt đầu nói, “A lô?”
“A lô?” Xung quanh rất ồn ào khiến tiếng cười của Tô Đồng dường như càng mơ hồ hơn, “Chúc mừng năm mới.”
Cái giọng khàn khàn này của anh làm Lý Gia Đồ sửng sốt, lúng túng trả lời, “Chúc mừng năm mới.” Cậu ngừng một lúc rồi căng thẳng hỏi lại, “Thầy, nghe nói thầy ốm ạ?”
“Em gặp Lê Phương rồi à?” Tô Đồng lập tức đoán ra được nguồn thông tin của cậu, “Ừ, viêm a-mi-đan, tiện thể phát sốt luôn. Nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.” Nói xong, anh còn cố ý hắng giọng.
Môi trường ầm ĩ xung quanh khiến giọng của Tô Đồng càng thêm yếu ớt vô lực. Lý Gia Đồ nghe được vậy thì trầm mặc, một lúc lâu sau mới hỏi, “Thầy vừa tỉnh dậy ạ?”
“Ừ, bị tiếng pháo hoa đánh thức.” Tô Đồng nói xong, trong giọng nói lộ chút ý cười.
Lý Gia Đồ siết chặt điện thoại. Vừa thấy mấy tiết mục biểu diễn kết thúc năm trên sân khấu sắp kết thúc, đám đông đang định quay về khu vực quầy hàng, cậu khẽ nói, “Em muốn đến tìm thầy.”
“Gì cơ?” Không biết có phải anh không nghe rõ thật không.
Lời nói đến yết hầu lại không ra được khỏi môi. Lý Gia Đồ im lặng một lúc lâu, bỗng tăng giọng, “Em muốn đến tìm anh!”
Lần này lại đến phiên Tô Đồng trầm mặc. Nhưng rốt cuộc khoảng thời gian anh im lặng là bao lâu thì Lý Gia Đồ không tính được. Bởi cậu chỉ biết trái tim mình đang đập rất nhanh, ngay cả số lần là bao nhiêu, cậu cũng không đếm nổi.
“Bây giờ?” Thật lâu sau, Tô Đồng mới hỏi cậu.
Lý Gia Đồ sửng sốt, liếm đôi môi khô khốc, “Chút nữa ạ… Em còn phải dọn quầy của lớp với mấy bạn khác.” Nói xong lại lập tức giải thích, “Chắc là chỉ hơn một giờ thôi, nhanh lắm.”
Có lẽ là đang suy nghĩ nên vài giây sau Tô Đồng mới đáp, “Ừ, được. Thế chút nữa em cứ qua đây đi. Tôi không ngủ, tôi chờ em.”
Nghe được câu trả lời này của anh, nụ cười của Lý Gia Đồ nhanh chóng lan ra đôi môi. Cậu che miệng lại, cắn bờ môi dưới, một lúc lâu sau mới gật đầu cười, “Vâng, em sẽ qua đó nhanh thôi. Nếu không thì thầy cứ ngủ trước đi? Có khi em cũng không dọn nhanh vậy đâu…”
“Không sao.” Tô Đồng khẽ cười, “Tôi đã ngủ cả đêm rồi. Em cứ bận việc mình đi, không cần gấp.”
Lý Gia Đồ hoàn toàn không thể giấu nổi nụ cười của mình nữa. Cậu sợ mình cười toe toét như thế sẽ khiến mọi người chú ý, “Cảm ơn thầy.” Cậu không kìm được mà nói.
Tô Đồng thở một cái rất khẽ, “Nhóc ngốc.”
Người dạo chơi trên phố ẩm thực rõ ràng đã không còn đông như trước khi giao thừa, đã đến lúc đêm hoạt động này phải kết thúc. Cũng đã muộn, ai nấy đều không khỏi rã rời. Người nên về kí túc xá cũng đã về kí túc xá, người nên về nhà cùng cha mẹ cũng đều đã về nhà.
Lúc Lý Gia Đồ quay về quầy hàng của lớp thì Chu Ý Trăn đang cãi nhau với mẹ. Cậu vừa nghe đã biết nguyên nhân là do mẹ Chu giục con gái về nhà nhưng Chu Ý Trăn lại muốn dọn đồ xong hết rồi mới đi.
Cũng may là đám con trai nhận lời giúp dọn quầy đều đến đúng lúc, khuyên nhủ Chu Ý Trăn mau về nhà thì cô nàng mới lưu luyến theo ba mình đi về, còn người mẹ bị chọc tức phát khóc thì nối gót phía sau.
“Lý Gia Đồ, chỗ này còn vài cái bánh đúc đậu đỏ, chút nữa cậu lấy về nhé.” Trước khi về, Chung Gia Gia còn nhắc nhở.
Cậu nghĩ mình còn đến chỗ của Tô Đồng nữa nên từ chối, “Không được rồi, tớ không thích ăn đồ ngọt. Đưa cho Vương Vận Ân đi.”
Vương Vận Ân cười khổ, “Tớ ăn cả một đêm nay rồi.”
Chung Gia Gia chỉ nhắc một câu, chưa kịp nghe lời phía sau đã vội đến chỗ phụ huynh đang chờ đón cô nàng rồi về. Vài cậu con trai cùng nhau mời chào số bánh đúc đậu đỏ và bánh củ năng còn lại. Cuối cùng ai nấy cũng đều được chia, mỗi người cầm một cái túi có ba, bốn cái bánh. Nói chung là cũng chia hết số bánh còn dư xong.
Đám con trai bận bịu cả đêm tất nhiên là muốn đi ăn đêm. Nhân lúc quầy bán bò trộn và cánh gà Orleans còn chưa dọn, cả bọn lập tức kéo đến ăn uống.
Sau khi đám đông đã dần tản đi hết, Lý Gia Đồ mới nhớ ra cậu vẫn chưa liên lạc với Đỗ Nguyên. Cậu lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện wechat có tin nhắn chưa đọc. Thì ra cậu ta đã rời khi trước thời khắc chuyển giao năm, và còn bày tỏ sự cảm ơn với cậu trong wechat.
Thấy thời gian gửi đã trôi qua vài tiếng nên cậu không trả lời mấy tin nhắn đó nữa, đút điện thoại vào túi quần.
Đám con trai khiêng cái bàn dùng để bày quầy về phòng học, sau đó bị giáo viên phụ trách an ninh thúc giục nên đều nhanh chóng rời khỏi dãy nhà học.
Làm xong hết đống việc này khiến người vốn đang có tinh thần cũng bắt đầu buồn ngủ, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa dụng cụ làm bếp và tấm biển hiệu về phòng thiết bị thông dụng.
Đã gần hai giờ sáng. Từ lúc trưa tỉnh dậy đến giờ cậu chưa được chợp mắt, bây giờ đã mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng cậu vẫn giục đám bạn về kí túc xá trước rồi mới bước qua khu sinh hoạt của công nhân viên trong trường.
Tầng nơi Tô Đồng ở cực kỳ yên lặng. Lý Gia Đồ đi thẳng giày trượt lên tầng, chưa đi được hai bước đã thấy đèn cảm ứng trong hành lang được bật lên.
Cậu nhớ đến chuyện từ trước đến nay, mỗi lần đều là Tô Đồng lấy tay bật đèn cảm ứng. Lúc đang đến thang bộ tầng hai thì xoay người ngồi trên bậc thang thay giày.
Còn chưa thắt xong dây thì đèn đã tắt. Cậu ngồi đấy, đưa tay ra nhưng không thấy năm ngón tay trong bóng tối. Đến khi thắt xong dây rồi thì mắt lại mỏi đến mức không mở ra được nữa.
Đến cửa phòng Tô Đồng, Lý Gia Đồ không gõ cửa mà chỉ bấm số điện thoại của anh.
Dường như anh đã biết cậu đang đứng ngay ngoài cửa nên không nhận điện thoại. Rất nhamh sau đó, anh đã mở cửa ra, cười nhẹ với Lý Gia Đồ đang đứng bên ngoài, cúi đầu ngắt cuộc gọi.
“Vào đi.” Giọng nói của Tô Đồng càng khàn hơn so với lúc ở trong điện thoại. Đưa Lý Gia Đồ vào phòng xong, anh đứng cạnh tủ nhìn cậu thay giày và nói, “Sau khi tôi tỉnh dậy thì thấy năm cuộc gọi nhỡ của em, hơi hoảng. Không có chuyện gì chứ?”
Lý Gia Đồ giật mình, “Không ạ… Chỗ này của thầy, có đỡ hơn chưa?” Nói xong thì cậu chỉ vào cổ họng của mình.
Tô Đồng cười nhưng trông càng yếu ớt hơn, khẽ gật đầu, “Truyền xong thì thấy tốt hơn nhiều.”
Quả nhiên Lý Gia Đồ có thấy trên mu bàn tay của anh còn chiếc băng cầm máu.
“Thầy…” Lý Gia Đồ không nhịn được mà gọi anh một tiếng, thấy anh nhìn cậu đầy thắc mắc thì lại nuốt xuống lời định nói.
Cậu nắm chặt chiếc túi ni-lông trong tay, một lúc lâu sau mới giơ túi qua, “Thầy có đói bụng không? Em có mang mấy cái bánh củ năng và cả chân gà nữa. Nhưng chắc giờ thầy không ăn được hết số chân gà này đâu…”
Tô Đồng mỉm cười nhận lấy, mở ra vừa nhìn vừa nói, “Thơm quá, đều là của các em làm ra à?”
Cậu lắc đầu, “Bánh củ năng là lớp em làm. Còn chân gà là mua từ lớp bên cạnh.” Thấy Tô Đồng xoay người đi vào trong phòng, Lý Gia Đồ chần chừ một lúc rồi mới theo sau.
Chiếc bàn trong phòng khách vẫn bừa bộn như trước, và đèn phòng ngủ bật sáng.
Tô Đồng mặc bộ đồ ngủ mà lần trước đã đưa cho Lý Gia Đồ mặc, vừa vặn với người anh. Lý Gia Đồ nhìn bóng dáng anh đang ở trong bếp đun nước nóng cho mình, nhất thời thất thần.
“Những người khác thì sao? Đều về nhà rồi?” Tô Đồng dùng dĩa chọc một cái bánh củ năng đưa cho Lý Gia Đồ.
Cậu im lặng nhận lấy, cắn một miếng, “Một số thì về nhà, một số thì về kí túc xá.” Nói xong, cậu sợ Tô Đồng sẽ nói cái gì đó nên mở miệng trước, “Thầy à…”
Tô Đồng đang rót nước, quay đầu lại, “Hửm?”
Sao vẫn không thể nói ra được chứ… Lý Gia Đồ cắn môi, nản chí lắc đầu.
Một lát sau, Tô Đồng bưng một cốc ước nóng, xoay người nhìn cậu rồi hỏi, “Em thì sao? Phải về kí túc xá chưa? Hôm nay mấy giờ thì đóng cổng?”
Lý Gia Đồ ăn phần bánh củ năng còn sót lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ rất kì quặc — Thảo nào bán còn dư, không có vị gì cả. Cậu há miệng một lát, không biết nên mở lời như thế nào, cũng căn bản là không muốn nói ra. Nhưng nếu không nói thì cậu lại không biết làm sao để giải thích việc giờ này khắc này cậu vẫn đang đứng ở nơi đây.