Tiết Hóa ngày thứ hai không giảng bài mới mà là ôn tập lại về nguyên tố Halogen đã nói ở tuần trước. Vì không có nội dung mới nên sẽ không có bài tập mới.
Có học trò bàn trên trêu Tô Đồng đột nhiên sao lại từ bi như thế, Lý Gia Đồ đang dán mặt vào làm bài tập Sinh học ngẩng đầu lên, xem anh trả lời như thế nào.
Tô Đồng cũng nhìn thoáng qua chỗ cậu, sau đó hỏi lại cậu học sinh kia, “Em muốn làm hả? Thầy ra bài cho em ngay nhé.”
“A, đừng đừng…” Cô nàng nhanh nhảu xua tay xin miễn, “Em còn phải chuẩn bị mấy thứ cho hoạt động Nguyên Đán nữa, mệt muốn chết.”
Anh không rời đi bằng cửa trước phòng học. Lý Gia Đồ cúi đầu, tiếp tục làm đề tổng hợp về tốc độ quang hợp kia. Tuy dư quang đã nhìn thấy Tô Đồng đi đến bên cạnh mình nhưng cậu vẫn không ngẩng đầu.
Tô Đồng đứng bên cạnh cậu hơn nửa phút thì đột nhiên nói, “Ô trống thứ hai chỗ tốc độ quang hợp làm sai rồi, phải bổ sung thêm tốc độ hô hấp của lượng khí CO2 được thải ra.”
Lý Gia Đồ đè đầu bút một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên.
May mà bạn cùng bàn vừa hết tiết đã không thấy bóng dáng đâu, tiếng của Tô Đồng cũng không lớn, không ai chú ý đến anh đang nói gì.
“À…” Lý Gia Đồ dùng tẩy xóa đáp án ban đầu.
Tô Đồng cầm sách giáo khoa, hai tay vòng ra sau lưng, “Còn bao nhiêu bài chưa làm xong?”
Dù trong điện thoại đã lúng túng thừa nhận còn chưa hoàn thành bài tập đúng hạn, nhưng khi bị anh giáp mặt hỏi như vậy, Lý Gia Đồ vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Cậu gãi má, lật mấy trang sau của quyển sách luyện tập, lại sợ Tô Đồng thật sự nổi giận, vội ngẩng đầu nói, “Em làm xong Vật lý rồi.”
“Em dùng tiết Hóa của tôi làm à?” Tô Đồng lạnh giọng hỏi.
Lý Gia Đồ sửng sốt, áy náy cúi đầu.
Tô Đồng xoa lên bụi phấn vương trên mu bàn tay, hỏi tiếp, “Hôm nay không có tiết Sinh chứ?”
Cậu lắc đầu.
“Cố gắng nghe giảng, tối đưa bài tập đến phòng làm việc của tôi làm.” Trước khi đi, Tô Đồng cầm sách giáo khoa gõ nhẹ lên đầu cậu.
Lý Gia Đồ nhìn anh rời đi, thở dài một hơi. Lúc ngẩng đầu lên, cậu phát hiện Tô Đồng đã quên mang theo vở bài tập Hóa đã nộp trước giờ lên lớp.
Càng gần đến Nguyên Đán, đám học trò càng không thể an tâm học tập. Không chỉ các lớp đều chuẩn bị cho hoạt động Nguyên Đán mà ngay cả các câu lạc bộ cũng phải chuẩn bị hoạt động của mình.
Vào giờ đọc buổi đêm, thành viên câu lạc bộ anime của trường bắt đầu đến chào hỏi mỗi lớp, phát cho nữ phục vụ của các lớp tờ quảng cáo của một tiệm cà phê. Hoạt động của câu lạc bộ ảnh hưởng đến việc đi học bình thường là chuyện trái với quy định của nhà trường. Khi người bên câu lạc bộ anime đến lớp của Lý Gia Đồ thì vừa vặn bị chủ nhiệm quản lý chính đang tuần tra thấy được, bắt ngay tại chỗ, trực tiếp răn đe ngay trên hành lang.
Cô nàng bị mắng đến khóc. Đám học sinh đang đọc muốn xem náo nhiệt còn chưa kịp, hoàn toàn không muốn tiếp tục đọc bài nữa.
Đọc đêm kết thúc xong thì có tiết trống, ngay sau đó mới là tiết đầu tiên của đêm tự học. Hành lang vừa mới yên tĩnh lại nên rất vắng vẻ, dường như uy lực lời giáo huấn của chủ nhiệm quản lý chính còn vương trong không khí. Trương Cạnh Dư thấy Lý Gia Đồ nhanh tay nhanh chân cầm sách đứng lên, tò mò đánh giá cậu.
“Tôi đến tổ bộ môn Hóa một chuyến.” Lý Gia Đồ cầm hộp bút, chỉ vào đống vở bài tập mà ban sáng Tô Đồng không mang theo.
Trương Cạnh Dư hiểu rõ gật đầu.
Tiết này là môn Hóa tự học, nhưng Lý Gia Đồ biết Tô Đồng sẽ không đến lớp. Cậu ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, muốn trốn đi rất dễ. Trước khi rời khỏi lớp, cậu đi qua vị trí sát cửa sổ, ngạc nhiên phát hiện chỗ ngồi của Trịnh Đào trống không.
Trong phòng làm việc của tổ bộ môn không có một ai, cửa được mở sẵn, chỉ có ánh sáng từ đèn tiết kiệm năng lượng trên bàn làm việc của Tô Đồng.
Lý Gia Đồ đứng ở cửa chần chừ một lát, nghĩ xem có gửi tin nhắn cho Tô Đồng không, hỏi anh đang ở đâu. Nhưng cậu nghĩ lại, sau khi gõ cửa một chút thì trực tiếp đi tới bên bàn làm việc của Tô Đồng, đặt sách và vở bài tập xuống, dời một cái ghế từ bên cạnh sang rồi ngồi xuống.
Cậu di chuyển con chuột trên bàn, màn hình đang ở trạng thái “Ngủ” sáng lên. Thì ra trước đó Tô Đồng đang trả lời câu hỏi để tặng vé vào cửa của hoạt động Nguyên Đán. Cậu ngạc nhiên không nói nên lời.
Bên cạnh bàn phím là một ống nghiệm đã được pha chế, bên trong là chất lỏng vô sắc. Lý Gia Đồ cầm ống đặt dưới ánh sáng nhìn, nhẹ nhàng lắc, không biết bên trong là gì.
Đèn huỳnh quang trên đầu bỗng sáng lên, dung dịch vốn trong suốt biến thành màu tím sẫm nhạt. Cậu giật mình trợn mắt, bỗng nhớ ra trước đó đã từng thấy một loại ống nghiệm pha chế y như thế — Chỗ Phùng Tử Ngưng cũng có hai cái như vậy.
Tô Đồng bước vào, hỏi, “Sao em không bật đèn?”
“Vâng…” Lý Gia Đồ cầm ống nghiệm hỏi, “Đây là A-xít neodimy nitrat ạ?”
Trong tay anh cầm một bình sữa, gật đầu, dùng ống hút xé lớp giấy bạc, “Này, đã hâm nóng rồi.”
Lý Gia Đồ sửng sốt, vội đặt ống nghiệm xuống, nhận lấy bình sữa, “Cảm ơn thầy.” Uống xong, cậu mới phát hiện đây không phải loại mà mình thường uống. Cậu nhìn kĩ tên sản phẩm, quả thật là không phải.
Cậu đang phiền muộn không biết có phải Tô Đồng đã nhận lầm bình rồi không thì anh nói, “Đây là bình tôi đặt.”
“A…” Cậu lại uống tiếp một hơi, sau đó mới kịp phản ứng, ngạc nhiên hỏi, “Vậy thầy uống gì?”
Tô Đồng cầm chuột, tiếp tục làm câu hỏi vé vào cửa, chống cằm nói, “Không uống cũng chả sao.”
Lý Gia Đồ nghĩ một lát, “Hôm nay em không nhận sữa, đợi kiểm tra xong em đi nhận cho thầy nhé?”
Anh nhìn màn hình máy tính, khẽ nở nụ cười, “Em cứ làm bài tập xong cái đã. Đề tuần này rất khó, em có thời gian đi nhận sữa hay không cũng là một vấn đề.
“Vâng…” Lý Gia Đồ đành phải buông bình sữa xuống, ngoan ngoãn làm bài tập.
Làm được một lúc, Tô Đồng không nói gì nữa.
Lý Gia Đồ đọc đề bài của sách luyện tập, “Hãy suy nghĩ vì sao dưa Ha-mi của Tân Cương khá ngọt?”
“Vì nhiệt độ không khí vào ban ngày của Tân Cương cao, có lợi cho sự quang hợp ở thực vật. Ban đêm nhiệt độ không khí thấp, khiến cho quá trình hô hấp bị chậm lại, như vậy sẽ giảm bớt lượng tiêu hao của chất hữu cơ, tăng sự tích lũy của đường.” Tô Đồng cầm một quyển sách từ bên cạnh sang, tựa vào ghế xoay chậm rãi đáp. Anh dừng lại một chút rồi hỏi, “Ngay cả cái này mà em cũng không biết?”
“Em biết mà.” Một lát sau, cậu quay đầu sang, quả nhiên Tô Đồng đang cau mày nhìn mình. Cậu bĩu môi, lại tiếp tục làm bài tập.
Sau đó Lý Gia Đồ không hỏi câu cấp thấp nào nữa. Có bài không nghĩ ra được thì cậu sẽ tự mình cố gắng suy nghĩ, khi nào thật sự không nghĩ ra mới mở miệng cầu sự giúp đỡ từ Tô Đồng. Tuy mỗi đêm tự học đều sắp xếp một giáo viên trực ban, nhưng việc tự giác học tập của học sinh vẫn được ưu tiên hàng đầu nên giáo viên có thể đến hay không đến lớp cũng không sao. Lý Gia Đồ suy ngẫm, phòng làm việc của Tô Đồng tẻ nhạt muốn chết, có lẽ nếu là ngày thường, anh sẽ không xuất hiện ở đây đâu.
Trước khi tiết thứ nhất đêm tự học kết thúc, Lý Gia Đồ đã làm xong bài tập Sinh học, thở phào một hơi. Cậu nhìn thoáng qua thời gian nơi góc phải màn hình, còn năm phút nữa là tan học.
“Thầy, thầy làm câu hỏi lấy vé vào cửa này là để mời ai đến chơi vậy?” Lý Gia Đồ hỏi.
Trước đó Tô Đồng đã làm xong câu hỏi nhưng vẫn dừng ở trang chủ hoạt động chứ không thoát. Anh nhún vai, “Lê Phương và bạn gái cậu ta, và cả một người bạn nữa. Em thì sao? Lúc đó có bạn bè nào muốn đến không?”
“Em?” Lý Gia Đồ không nghĩ ra mình thì có người nào để mời. Cậu lắc đầu, “Chắc là ba mẹ em sẽ đến thôi, nhưng em vẫn chưa nói với họ.”
Anh cầm cốc nước trên bàn, gật đầu.
Lý Gia Đồ cười nói, “Anh không mời ba mẹ mình đến sao? Đến ngày ấy sẽ có rất nhiều người nhà của giáo viên nhân viên đến chơi.”
Bàn tay đang cầm cốc nước của anh cứng lại một lát. Anh cười nhạt, “Tôi không còn ba mẹ.”
Cậu nhất thời sững sờ.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi được không? Dù gì tôi cũng là thầy của em mà.” Tô Đồng bất mãn nhìn cậu một cái. Anh đặt cốc xuống, bâng khươ nói, “Mẹ tôi đã ra đi năm tôi năm tuổi. Ba tôi bảo là đến Ôn Châu làm việc, chưa từng trở lại. Là bà ngoại đã nuôi lớn tôi, nhưng năm nay bà cũng đi mất rồi.”
Anh nói như thể không có việc gì, nhưng lại khiến cho Lý Gia Đồ nghe thấy mà khó chịu. Cậu hối hận cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em xin lỗi, em không biết…”
“Không sao, tôi quen rồi.” Tô Đồng nói xong, có lẽ là thấy Lý Gia Đồ vẫn im lặng, không khỏi bật cười, nhéo nhẹ lên mặt cậu, “Được rồi, đừng buồn nữa.”
Lý Gia Đồ dùng sức lắc đầu, nhìn anh rồi gọi một tiếng, “Thầy…”
“Hửm?” Anh tò mò mỉm cười.
Cậu cũng không biết nên nói gì với anh.
Qua một lúc lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, cậu mới nói, “Em sẽ cố gắng học hành.”
Có lẽ là vì không ngờ Lý Gia Đồ sẽ nói ra lời như vậy, Tô Đồng ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Sau một lúc lâu, anh mới ảm đạm cười, gật đầu nói, “Ừ, tôi biết rồi.”
Dù đã nói như vậy nhưng cảm giác ý bên miệng bị chặn lại vẫn không giảm đi chút nào. Lý Gia Đồ cắn môi, chịu đựng nỗi buồn bã này, từ từ thở dài.
“Đề trắc nghiệm tuần lấy về đi, tiết thứ ba phát cho mọi người làm.” Tô Đồng lấy đống bài thi ra, đặt xuống trước mặt cậu, “Tôi đi nhận sữa thay em, vừa lúc hôm nay là tôi trực đêm, đưa đến kí túc xá cho em.”
Trên bàn còn nửa bình sữa chưa uống hết. Trước khi đi, Lý Gia Đồ nhìn thoáng qua nhưng vẫn không cầm bình theo.
Hai tiết tự học sau đó, Lý Gia Đồ luôn nghĩ đến chuyện của Tô Đồng.
Vậy là bây giờ anh ấy không có một người thân nào. Lần trước anh nói với cậu là người trong nhà cấm cản anh yêu đương, khi ấy Lý Gia Đồ còn tưởng là anh đang nói đến ba mẹ mình, nhưng thật không ngờ lại là bà ngoại.
Vì là thân nhân duy nhất nên anh sẽ không làm trái ý nguyện của người đâu nhỉ. Không biết bà ngoại của Tô Đồng là người như thế nào, tiếc là không có cơ hội được gặp.
Buổi tối còn có một chuyện khiến Lý Gia Đồ để ý, đó là Trịnh Đào vẫn không trở về lớp.
Giống như lời Tô Đồng đã nói, đề thi lần này cực kỳ khó, ngay cả học sinh bình thường hay nộp bài đầu tiên cũng chậm chạp không có động tĩnh, kể cả khi chuông hết tiết đã vang lên.
Lý Gia Đồ đứng trên bục giảng giục mọi người nộp bài lên, lại nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống trơn của Trịnh Đòa, hỏi bạn cùng bàn của cậu ta đang lên nộp bài, “Tối nay Trịnh Đào đi đâu vậy?”
“Không biết.” Bạn đó lắc đầu, hoàn toàn là bộ dáng không thèm để ý.
Trong ấn tượng của cậu, Trịnh Đào chưa bao giờ vắng tiết. Cậu ta luôn là người đầu tiên đến lớp, hơn nữa còn là người thường rời đi cuối cùng. Nhớ đến chuyện xảy ra cuối tuần trước trong kí túc xá, Lý Gia Đồ không khỏi lo lắng về cậu ta — Chẳng lẽ đã thật sự xảy ra chuyện gì đó?
Lúc cậu đang lo lắng trong lòng, điện thoại đặt trong túi rung lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT