Sau khi phim chiếu xong, cô bạn đến xem phim một mình cũng từ từ rời khỏi hội trường. Cô cũng chính là người xem cuối cùng.

Còn năm phút đồng nữa thì đến giờ đóng cửa của kí túc xá, quản lý thư viện cũng đến giục Lý Gia Đồ mau chạy nhanh về. Quản lý nhận ra Tô Đồng, ngạc nhiên chớp mắt, lịch sự chào hỏi, “Thầy Tô.”

“Ừm, bọn tôi sẽ đi ngay.” Tô Đồng chờ Lý Gia Đồ thu dọn đồ đạc.

Xem ra ý của chú quản lý là không muốn để Lý Gia Đồ ở lại thư viện nên cậu đành phải nhét cả chiếc laptop đã đóng vào trong cặp, xách chiếc giày trượt trên tay.

Buổi đêm vào cuối tuần, trong trường ít người đến đáng thương. Vốn nhà để xe đỗ nhiều đến mức không chứa nổi bây giờ cũng trống không, mà ngay cả nhà tự học bình thường đèn sáng trưng cũng đã tắt một nửa.

“Sao thầy lại nghĩ đến việc qua xem phim vậy?” Lý Gia Đồ đến bậc thềm của thư viện, ngồi xuống thay giày, hỏi anh.

Tô Đồng dắt chiếc xe dựng cạnh bảng thông báo qua, nghĩ một lúc thì nói đùa, “Tôi đến tìm em.”

Lý Gia Đồ sửng sốt, cắn môi theo bản năng, cúi đầu tắt dây giày.

“Đã muộn thế này rồi, còn có xe về nhà không?” Tô Đồng ngồi trên xe hỏi.

Cậu lắc đầu, giơ tay nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, nghĩ mình lần này lại tạch rồi, “Chắc bây giờ không thể vào kí túc xá được nữa.” Cậu đứng dậy nói với Tô Đồng.

Tô Đồng hơi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một lát liền nói, “Tôi sẽ giúp em giải thích rõ ràng với dì quản lý, chắc dì ấy sẽ ghi sổ và cho em vào thôi.”

Lý Gia Đồ ngẩn ra, tạm biệt xong thì trượt xuống từ sườn dốc của thư viện.

Anh đạp xe, đuổi theo cậu rất nhanh.

Thật ra cũng không cần giáo viên phải ra mặt giải thích thì khi học sinh muốn về kí túc xá sau giờ đóng cửa chỉ cần giả ngu bán manh cầu xin dì quản lý vài câu thì đều được vào cửa, quá lắm thì bị phạt trừ điểm sinh hoạt thôi.

Nhưng Tô Đồng đã nói đến mức này, nếu cậu còn nói viện cớ đó chỉ e là quá buồn cười rồi. Dù gì cũng chỉ là chút việc vặt, không cần làm rõ thì sẽ không gây hiểu lầm, chẳng qua Lý Gia Đồ rất tính khôn vặt của bản thân mình dùng sai nơi. Nói gì thì Tô Đồng cũng là giáo viên, hơn nữa còn là một người từ nhỏ đã mơ ước làm thầy.

Sợ là cậu không nói lời nào sẽ làm Tô Đồng lo lắng nên Lý Gia Đồ phá tan sự trầm mặc, nói, “Sáng nay em với bọn Đàm Hiểu Phong đến phòng y tế tìm Trịnh Đào — Hôm qua cậu ta chạy 3000m bị ngất, không qua thăm được, sau đó thì thấy thầy và cậu ấy cùng nhau đến sân vận động.”

Cậu đang trần thuật lại một chuyện có thật, dù không đặt câu hỏi nhưng thầm chứa vô số nghi ngờ, hơn nữa còn tràn ngập sự bất mãn đầy bức thiết.

Tô Đồng hơi ngạc nhiên vì cậu đã bắt gặp hai người họ, anh giải thích, “Ừ, sáng nay tôi ra ngoài khá sớm, gặp được Trịnh Đào ở cạnh sân. Em ấy bảo có chuyện muốn nói với tôi nên tôi đi cùng đến vườn quốc học nói chuyện một chút.”

Tim Lý Gia Đồ thắt lại, hỏi anh, “Nói gì vậy ạ?”

“Là về một số cảm xúc của em ấy lúc học ở đây.” Tô Đồng nói qua loa, “Như là hôm qua em ấy không chạy xong, cảm thấy đã làm mất mặt cả lớp. Kiểu kiểu như vậy.”

Giống y như chuyện mà cậu ta sẽ làm thôi. Lý Gia Đồ cắn môi một cái, từ từ đi về phía trước, lầu bà lầu bầu, “Trong trường cũng có giáo viên tâm lý mà, sao cậu ấy lại tìm thầy để nói chứ.” Dứt lời thì ngẩng đầu hỏi, “Sau đó thì sao? Chỉ vậy thôi?”

Tô Đồng cẩn thận ngẫm lại, mỉm cười lắc đầu, “Không thể nói với em được.”

Cậu cắn môi, tỏ vẻ mình hiểu được.

“Em ấy tin ở tôi nên mới tâm sự cùng tôi. Nếu đổi lại là em, chắc là cũng không muốn tôi nói tâm sự của em cho người khác biết chứ?” Tô Đồng kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Em hiểu rồi ạ.” Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn trả lời.

Tô Đồng nhìn kĩ cậu một lát, xác định xem rốt cuộc cậu có thật sự đã hiểu hay chưa, liền không nói gì thêm nữa.

Lý Gia Đồ đi được vài bước thì vẫn nhịn không nổi mà nói, “Nhưng em sẽ không tâm sự với thầy đâu.”

Anh ngạc nhiên nhìn cậu, khẽ than thở, “Tôi biết.”

“Thầy không biết đâu.” Lý Gia Đồ đi nhanh hơn.

Rõ ràng là Tô Đồng đang đạp xe nhưng lại không đuổi theo cậu. Anh hô lên cậu từ phía sau, “Lý Gia Đồ!”

Cậu đành phải dừng lại, xoay người, khớp hàm cắn lại rất mạnh.

Những chiếc lá vàng bị gió thổi bay qua cuốn lấy bánh xe của Tô Đồng. Anh nắm tay lái, đứng ở giữa đường, thật lâu sau cũng không thốt ra chữ nào.

Lý Gia Đồ biết mình đã quá phận, nhưng cậu không muốn nhận lỗi, cũng không muốn kìm nén nữa. Cậu cúi đầu, cùng trầm mặc với Tô Đồng thật lâu thật lâu, hận không thể lập tức xoay người bỏ chạy.

Tô Đồng ngưng mắt nhìn cậu, mày cau lại, hình như không biết phải đối xử với cậu như thế nào mới tốt.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Đồng đưa tay vuốt lên đôi lông mày vì nhíu lại thật chặt mà đau đớn, thở dài nói, “Tôi biết. Tôi đã biết từ rất lâu rồi.”

Lý Gia Đồ cũng biết. Cậu nắm chặt tay, mặt đỏ bừng.

Anh xuống xe, dắt xe bước đến trước mặt Lý Gia Đồ.

Lý Gia Đồ lùi lại theo bản năng, tạo khoảng cách với anh, nhỏ giọng nói, “Em muốn về nhà.”

Nghe vậy, Tô Đồng cau mày. Anh mấp máy môi, như đã suy ngẫm xong, “Tôi đưa em về kí túc xá.”

Cậu ngẩng đầu, tránh ánh mắt của anh, xoay người một mình bước về phía trước.

Cũng không lâu sau, Tô Đồng liền theo kịp cậu.

Một đường trầm mặc.

Vừa thấy đã sắp đến trước cánh cổng kí túc xá đang đóng chặt, trong lòng Lý Gia Đồ thầm buông, nói một tiếng, thôi quên đi.

“Hoạt động bình thường của câu lạc bộ hóa là làm một vài tinh thể sao?” Cậu hỏi Tô Đồng.

Tô Đồng sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng là cậu đang hỏi chuyện của câu lạc bộ. Anh ngạc nhiên nhìn cậu đang mang vẻ như không có gì xảy ra, “Ừ, và dạy một số kiến thức ngoài sách.” Nói đến đây, Tô Đồng lấy ra một cái bao nhỏ tinh xảo đưa cho cậu.

Lý Gia Đồ tò mò nhận lấy, đón lấy ánh sáng, nhìn thấy trong chiếc bao nhỏ trong suốt chứa hơn mười tinh thể màu tím đậm xinh xắn, dưới ánh đèn tản ra ánh sáng yếu ớt màu tím, đẹp đến mức như muốn hút người vào bên trong.

“Tặng em đấy.” Thấy Lý Gia Đồ nhìn không rời mắt, Tô Đồng mỉm cười nói.

Cậu giật mình, nắm cái bao trong tay, hỏi, “Đây là tinh thể gì? A-xít neodimy nitrat ạ?”

Hình như Tô Đồng rất tò mò vì sao cậu lại nghĩ ra được cái đó, hơi nhíu mày một chút rồi cười, “Không phải. A-xít neodimy nitrat ngậm 6 nước (Nd(NO3)3.6H2O) có màu hồng, còn đây là phèn crôm (KCr(SO4)2.12H2O). Tôi đã phun chút màu sơn, nhưng tinh thể vốn có độc nặng, bình thường đừng trực tiếp chạm tay là được.”

“Đẹp quá…” Lý Gia Đồ lại nhìn dưới ánh đèn trong chốc lát.

Tô Đồng nhìn tinh thể phát ra màu tím đậm u ám kia, mỉm cười hỏi cậu, “Thích không?”

Cậu gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Anh thở phào một hơi, khẽ nói, “Đừng không vui nữa.”

Vốn Lý Gia Đồ vốn không muốn nhắc lại chuyện kia nữa nhưng lại nghe thấy anh nói tiếp, cậu sửng sốt một chút. Là cậu đã nhỏ nhen quá sao? Nhưng anh ấy không biết, nếu ngay cả chuyện như vậy mà cậu cũng không so đo thì còn gì có thể đặt trong lòng nữa đây.

Thôi quên đi. Cậu thầm nói trong lòng lần thứ hai, “Hôm nay lúc ăn cơm trưa, em thấy Phùng Tử Ngưng lấy dung dịch của a-xít neodimy nitrat rồi, cũng nghe Đàm Hiểu Phong nói tối nay sẽ làm a-xít đó nên cho rằng cái này cũng dùng cùng một loại nguyên liệu.”

Tô Đồng hiểu ra, cười nói, “Mấy thứ tôi mua đều bị bọn nhóc lấy ra chơi hết rồi.” Anh dừng một chút rồi hỏi, “Em thích a-xít neodimy nitrat?”

“Cũng không phải…” Lý Gia Đồ không nói rõ được, thật ra cậu cũng không có hứng thú với môn hóa cho lắm.

Dường như đã xem thấu tâm tư của cậu, Tô Đồng tự giễu, “Tôi đây làm giáo viên dạy Hóa thất bại quá đi, ngay cả cán sự môn cũng không thích hóa học.”

Lý Gia Đồ bối rối cười, không nói gì.

“Lần sau sẽ làm một vài tinh thể có màu đẹp tặng em.” Tô Đồng ngẫm nghĩ.

Cậu tròn mắt hỏi, “Tinh thể gì ạ?”

Tô Đồng cười như không cười với cậu, “Em đoán xem.”

Vì không biết nên Lý Gia Đồ nhíu mày.

Cậu nghĩ một lát, bỗng nói, “Lần trước lúc thầy uống sữa của em thì có hứa lần sau sẽ bớt bài tập đi một chút, nhưng sau đó thầy không làm vậy. Thầy còn nhớ không?”

“Có chuyện này hả?” Tô Đồng ngạc nhiên.

Lý Gia Đồ giả vờ cười hai tiếng, bĩu môi tru tréo, “Biết ngay là thầy không nhớ mà.”

“Để tôi nghĩ lại chút đã. Em đã ăn cơm ở nhà tôi, tôi cũng không cho em thêm bài tập mà, không phải sao?” Tô Đồng nói xong thì thấy dì quản lý trực đêm phát hiện hai người đang đứng ngoài cửa liền dắt xe qua, giải thích tình huống với dì ấy.

Lý Gia Đồ đi qua thì vừa lúc nghe thấy anh nói là phụ đạo ngoài giờ cho học sinh hơi muộn.

“Mau vào đi, đừng để giáo viên tuần tra phát hiện, không thì dì không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Dì quản lý nói xong thì mở cửa cho Lý Gia Đồ vào.

Cậu thấy cổng đang đóng lại lần nữa, mà Tô Đồng thì đứng ở bên ngoài, giơ tay lên với cậu.

Lý Gia Đồ kéo khóe miệng, xoay người chạy về phía kí túc xá.

Để giáo viên tuần tra không phát hiện, Lý Gia Đồ tìm một gian phòng vệ sinh công cộng, sau khi thay giày xong mới xách giày trượt lên tầng. Lúc đến tầng trệt của kí túc xá, cậu nhìn thấy Đinh Sở Ngâm đang đi từ đầu hành lang tới, vội trốn vào trong phía cầu thang.

Hành lang rất tối, lúc Đinh Sở Ngâm lên tầng không phát hiện ra cậu.

Cậu cẩn thận trở về phòng, vừa mới mở cửa chợt nghe một tiếng kêu sợ hãi rất lớn của Trịnh Đào, sợ đến mức cả người cậu đều đứng sững nơi cửa.

Đôi mắt của Trịnh Đào mở lớn, trước mặt đặt chiếc máy tính bảng của Phùng Tử Ngưng. Trong nháy mắt, mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng, tay chân luống cuống ôm máy tính bảng vào trong ngực, vẻ mặt kinh hoảng chạy vào phòng tắm, sầm một tiếng đóng cửa lại.

Lý Gia Đồ đứng ở cửa, giật mình đến nỗi miệng há hốc, nửa ngày trời mới kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Cửa sổ phòng được đóng chặt, rèm của ban công cũng được kéo, không khí không được lưu thông.

Cậu ngửi thấy được thứ mùi hương của con trai.

Trong lúc nhất thời, trong phòng cứ như không có sự tĩnh lặng bình thường của một người.

Cậu đứng ở cửa được hơn nửa phút thì đi vào, đóng cửa lại.

Thùng rác của phòng đặt bên cạnh bàn học của Trịnh Đào, trên bàn bày một cuộn giấy vệ sinh vẫn chưa được sử dụng. Lý Gia Đồ nhìn thùng rác trống rỗng, bỗng phát hiện trên mặt đất có vài giọt chất lỏng màu trắng sền sệt, vừa kinh ngạc vừa sửng sốt một chút.

Tai cậu hơi nóng, cực kì xấu hổ nhẹ giọng khụ một tiếng. Cậu kéo tấm rèm nơi ban công ra, bước đến trước phòng tắm, hắng cổ họng, gõ cửa nói, “Trịnh Đào.”

Trong phòng tắm không hề có âm thanh nào.

Lý Gia Đồ không khỏi lo lắng, “Trịnh Đào? Ông không sao chứ?”

Một lúc lâu sau đó, Trịnh Đào mới nức nở hỏi từ bên trong hỏi, “Không phải ông về nhà à?”

“Ờm…” Cậu gãi đôi má đang nóng lên, lúng túng nói, “Bên câu lạc bộ có chút việc nên bị hoãn, ngày mai mới về được.”

Cậu ta vẫn im lặng.

Lý Gia Đồ mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc hu hu, trong lòng thầm than một tiếng không xong rồi, đứng cạnh cửa cẩn thận nói, “Trịnh Đào, đừng để ý. Chuyện này ai chẳng làm, tôi sẽ không kể cho người khác đâu.”

Trịnh Đào vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục khóc trong phòng tắm.

Cậu nghĩ một chút rồi nói thêm, “Lần trước Chu Thư Uyên dùng máy của Trương Cạnh Dư xem đó thôi, Đàm Hiểu Phong còn đứng ở bên cạnh, ông quên rồi à? Không sao cả, cũng không phải chuyện gì dọa người.”

“Ông cũng sẽ xem sao?” Trịnh Đào khóc mãi mới mới nức nở hỏi.

Lý Gia Đồ cứng họng, suy nghĩ một lúc sau mới thành thật đáp, “Tôi xem rồi.”

Dù đã nói đến nước này, Trịnh Đào vẫn không chịu mở cửa.

Lý Gia Đồ dần mất kiên nhẫn, lại không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể tựa vào bên cạnh vòi nước chờ.

Dần dà tiếng khóc bên trong không còn nữa. Cậu lại nói lần nữa, “Trịnh Đào, thật ra cũng không phải chuyện gì xấu. Ông đi ra đi, cũng không thể ở bên trong cả đêm chứ?”

Vẫn không có lời đáp lại. Lý Gia Đồ không khỏi lo lắng, vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng Trịnh Đào.

Cậu ta nói, “Không phải tôi tải về đâu, nó đã ở sẵn trong đó rồi…”

Lý Gia Đồ sững một chút mới kịp hiểu cậu ta đang giải thích nguồn gốc của cái video kia.

Ngẫm lại một chút, chuyện cậu ta nói có thể sẽ là chuyện rất lớn. Tuy trong kí túc xá của trường không có wifi, nếu muốn tải phim thì chỉ có thể dùng mạng điện thoại. Nhưng cái máy kia không phải của Trịnh Đào, cậu ta không thể công khai sử dụng lưu lượng mạng của Phùng Tử Ngưng được.

Nhưng Lý Gia Đồ lại cảm thấy giải thích như vậy là không cần thiết, bởi vì cậu cũng không quan tâm cái video đó có nguồn gốc từ đâu.

“Vậy à…” Nếu Trịnh Đào đã khổ tâm giải thích, cậu cũng chỉ có thể nghe hết.

Nói xong, Lý Gia Đồ không khỏi nghi ngờ. Nếu trong máy của Phùng Tử Ngưng vốn đã có mấy thứ đó, vậy nội dung cái video kia rốt cuộc là gì? — Ban nãy cậu chỉ nhìn thấy hành động và vẻ mặt của Trịnh Đào cũng đã phản ứng không kịp rồi.

Lại qua một lúc lâu, cửa phòng tắm mới mở ra.

Lý Gia Đồ nhìn Trịnh Đào đã khóc đến nỗi hai mắt cũng đỏ bừng đang ôm máy tính bảng đi ra từ bên trong, tạm thở phào một hơi, vừa bực vừa buồn cười, “Ông đừng lúc nào cũng chuyện bé xé ra to như thế.”

Cậu ta hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu, khẩn cầu, “Ông đừng nói cho người khác biết, được không?”

Vốn dĩ Lý Gia Đồ cũng không định nhớ lại chuyện này, “Yên tâm đi, tôi không nói với ai đâu.” Nói xong, cậu nhìn thấy Trịnh Đào vẫn dùng đôi mắt đã khóc sưng kia ngạc nhiên nhìn mình, bật cười nói, “Tôi thật sự sẽ không…”

Lời còn chưa nói hết, Trịnh Đào đã bước đến ôm lấy cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play