Nam nhân trên giường bệnh có một khuôn mặt anh tuấn, nam nhân đang ngủ say có vẻ hết sức an nhàn, khóe môi hơi hơi gợi lên, tựa hồ là đang mơ mộng đẹp gì. Chu Tử Thanh nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Liêu Thần trên giường bệnh, nhớ tới tình huống khi nam nhân này bị đưa tới, khi đó nam nhân nay rõ ràng đã sắp chống đỡ không được, lại vẫn an ủi bạn gái đang khóc lóc bên cạnh, làm y vừa nhìn liền chú ý tới Liêu Thần.

Y tận lực gặp mặt thấy được nữ nhân tựa hồ là bạn gái của Liêu Thần đang cùng một nam nhân xa lạ hôn môi, đây mới làm y triệt triệt để để nhớ kỹ Liêu Thần, sợ là sẽ một giây thôi, y cũng rõ ràng nhìn thấy, Liêu Thần khi đó tỉnh.

Vươn tay dịch tốt chăn của Liêu Thần lần nữa, Chu Tử Thanh nhìn thấy môi Liêu Thần vô cùng khô khan, thậm chí đã có da khô.

Đứng dậy đi lấy tăm bông cùng nước nho trên bàn, sau khi dùng tăm bông ngâm nước nho, Chu Tử Thanh mới đến trước giường bệnh Liêu Thần, cúi người xuống nhẹ nhàng nhấp tăm bông trên môi khô của Liêu Thần.

Cảm giác được trên môi ướt át, Liêu Thần mới mở to mắt, nhìn về phía Chu Tử Thanh đang làm ướt môi cho hắn, làm cho tay cầm tăm bông của Chu Tử Thanh nhất thời cứng ngắc.

Kỳ thật chỉ cần hắn nguyện ý, hắn khi nào cũng có thể tỉnh lại, Liêu Thần nghe được Lý Hinh Lan không ngừng khóc, còn nói ‘Bọn họ’ yêu nhau bao nhiêu, yêu nhau mà còn trước mặt bạn trai cùng nam nhân khác hôn môi, thật đúng là châm chọc…

Cũng là như thế, Liêu Thần thật vất vả chịu đựng đến khi Lý Hinh Lan rời đi, thật sự là quá tốt.

Chu Tử Thanh bị Liêu Thần đột nhiên tỉnh lại dọa đến, chống lại đôi mắt tối đen của Liêu Thần, tay cầm tăm bông cũng lập tức rụt trở về.

“Cậu… cậu tỉnh rồi a…” Có chút không được tự nhiên mở miệng, Chu Tử Thanh đứng thẳng thân thể đem tăm bông cùng nước đường glucose đặt lên bàn, rồi mới tỉnh táo lại.

“Xin chào, tôi là bác sĩ chủ trị (chữa trị chính) của cậu Chu Tử Thanh, cậu hiện tại có chỗ nào không thoải mái không?”

Đánh giá Chu Tử Thanh trước mắt, Liêu Thần ở trong đầu tìm tòi tư liệu liên quan đến bác sĩ, lại phát hiện trong chuyện kia là dựa theo thị giác của nữ chính để tiến hành, cho nên bác sĩ bên trong căn bản đều không nhắc tới! Mỗi ngày trong phòng bệnh chính là tình a yêu a nào có nhìn bác sĩ hay không?

“Tôi không sao.”

Thanh âm có chút khàn khàn vang lên, từ khi Liêu Thần bị tai nạn xe cộ đến bây giờ đã bốn mươi bảy giờ, một giọt nước cũng chưa tiến vào cổ họng hắn cực kỳ khàn, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm môi có chút ướt át, muốn đạt được hơi nước càng nhiều.

Ánh mắt không chịu khống chế dừng trên môi bị đầu lưỡi liếm qua của nam nhân, Chu Tử Thanh mặc dù nói là một đồng tính, nhưng là cũng không dám lộ liễu ở cùng một chỗ với nam nhân, người trong nhà giục y tìm một người làm bạn, đều bị y dùng công việc vội vàng đẩy đi. Nghĩ đến căn bản không phải là công việc vội vàng hoặc là nguyên nhân khác, chỉ là vì không gặp được người làm y tâm động mà thôi, y hiện tại liền cảm giác tim đập đang dần dần nhanh hơn.

Liêu Thần liếc mắt nhìn Chu Tử Thanh một cái, đối với nam nhân trước mắt thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi này, Liêu Thần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra bọn họ là người giống nhau.

“Có thể giúp tôi lấy nước không?”

Lại mở miệng, cổ họng đau đớn làm cho Liêu Thần nhíu nhíu mày, trên đùi cũng có một chút đau đớn rất nhỏ, nhưng thật ra làm Liêu Thần có chút kỳ quái.

Trong chuyện, Liêu Thần là tê liệt, nhưng mà hiện tại chân hắn rõ ràng là có phản ứng, như vậy nếu như sau này tiếp tục trị liệu thì sẽ không thành vấn đề, vậy Liêu Thần vì sao lại tê liệt?

“Cậu hiện tại vừa làm xong giải phẫu, không thể vào nước, cổ họng đau là bình thường, tôi ở trên môi cậu nhỏ chút nước đường glucose, cậu hơi chút ướt một chút là được, ngàn vạn đừng uống nước, bằng không thống khổ là cậu.” Làm một bác sĩ xứng chức, Chu Tử Thanh lại biểu hiện ra lý trí của y, vừa cầm lấy tăm bông cùng nước đường glucose bên cạnh, vừa nói.

Gật gật đầu, Liêu Thần thật sự không muốn nói chuyện, im lặng nhìn Chu Tử Thanh cầm miên ký thật cẩn thận làm ướt môi hắn.

Uớt át trên môi làm cho cổ họng Liêu Thần lại phát khô, sau khi tăm bông của Chu Tử Thanh rời đi thì đầu lưỡi lập tức lên môi ướt kia, cũng thấy được một khắc cứng ngắc kia của Chu Tử Thanh.

Tiếp tục động tác trên tay, Chu Tử Thanh cũng không biết vì sao mình lại như vậy, kỳ thật loại công việc này hẳn là y tá đến làm, loại bác sĩ này như y bình thường đều là ở lúc người bệnh cần chẩn đoán mới có thể giúp người bệnh kiểm tra thân thể, nhưng Chu Tử Thanh vẫn luôn nghĩ đến cặp mắt sáng tỏ của Liêu Thần hôm qua.

Trong phòng bệnh im lặng, bác sĩ áo dài trắng đang dùng tăm bông làm ướt môi người bệnh, ngẫu nhiên người bệnh sẽ dùng đầu lưỡi liếm môi, không khí có chút kỳ quái lúng túng.

“Cái kia… Bạn gái cậu vừa nãy bị người mang đi nghỉ ngơi…”

Muốn tìm chút lời nói đánh vỡ lúng túng như vậy, Chu Tử Thanh đột nhiên nhớ tới Lý Hinh Lan bị nam nhân kia mang đi, kết quả sau khi nói ra lập tức phản ứng lại, khẩn trương nhìn về phía Liêu Thần đang nằm.

Liêu Thần đương nhiên biết Lý Hinh Lan là bị nam chính mang đi, hắn nằm ở trên giường bệnh, Lý Hinh Lan cứ khóc cứ khóc, nam chính ngay tại một bên nhìn, ngẫu nhiên sẽ an ủi một chút, cuối cùng chờ Lý Hinh Lan khóc xong rồi ngủ, nam chủ liền ôm Lý Hinh Lan rời khỏi phòng bệnh.

Liêu Thần cùng Lý Hinh Lan đều là cô nhi, cho nên sau khi Liêu Thần nằm viện, chỉ có Lý Hinh Lan vẫn coi chừng bên người, đây cũng là nơi làm cho Liêu Thần vô cùng nghĩ không ra.

Trước không nói Liêu Thần cùng Lý Hinh Lan đều là cô nhi làm sao còn có thể thiên chân vô tà (ngây thơ) như vậy, liền nói nam chính Âu Minh Phong, Âu Minh Phong có tiền như vậy, đụng vào người đều không có chuyện, chẳng lẽ không thể tiêu tiền tìm y tá coi chừng hắn sao? Lúc không tỉnh là Lý Hinh Lan cùng nam chính, sau khi tỉnh là bác sĩ chủ trị, chẳng lẽ trong bệnh viện y tá đều chết sạch sao?

Đây cũng làm cho Liêu Thần nghĩ tới một đoạn tình tiết trong chuyện, Liêu Thần sau khi tỉnh lại, nam chính nói đưa cho Liêu Thần cùng Lý Hinh Lan hai trăm vạn, cũng đủ trị chân cho Liêu Thần. Nhưng Lý Hinh Lan thì sao? Nói cái gì mà không cần Âu Minh Phong bố thí, nói cái gì mà mình cũng có thể trả tất cả tiền thuốc men! Mà Liêu Thần vốn cũng yêu Lý Hinh Lan, cự tuyệt hai trăm vạn của Âu Minh Phong, mỗi ngày dựa vào tiền Lý Hinh Lan chung quanh vay mượn để trị liệu chân, đây là đầu óc bị hư sao?

Lúc này đây, Liêu Thần sẽ không bỏ qua hai trăm vạn này, muốn thành người thắng nhân sinh? Không có chút tài chính khởi động thì sao mà được? Hơn nữa chân cũng phải chữa khỏi, hắn cũng không muốn nửa đời sau đều ngồi trên xe lăn.

“Đó không phải bạn gái tôi.”

Đã quyết định con đường sau này, Liêu Thần trực tiếp lắc đầu, dùng thanh âm khàn khàn kia tỏ vẻ không có quan hệ với Lý Hinh Lan, nữ chính cái gì, vẫn là đưa cho nam chính là tốt nhất, hắn là gay, hưởng thụ không nổi.

Một loại vui sướng khó có thể nói nhất thời đánh úp vào tim, Chu Tử Thanh cũng không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy sau khi nghe được nữ nhân kia không phải bạn gái Liêu Thần, trong lòng nhất thời nhảy nhót.

Ung dung thản nhiên quan sát Chu Tử Thanh, phát hiện trên mặt Chu Tử Thanh nụ cười yếu ớt trở nên có chút tươi sáng, tiếp tục liếm liếm môi, Liêu Thần đột nhiên cảm thấy bác sĩ này kỳ thật cũng rất thú vị…

Không khí của hai người càng thêm hòa hợp, đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị người ra sức đẩy ra, chỉ thấy Lý Hinh Lan từ cửa xuất hiện, sau khi nhìn thấy Liêu Thần tỉnh lại, bay thẳng đến bên này vọt lại đây, một tay đẩy Chu Tử Thanh qua một bên, ghé vào trên người Liêu Thần.

“Liêu Thần! Anh rốt cục tỉnh, em liền biết anh sẽ không vứt bỏ em! Anh nhất định sẽ khỏe mạnh! Đúng hay không?”

Bị Lý Hinh Lan nhào lên như vậy, Liêu Thần cảm thấy ngực sắp đau chết, ánh mắt không tự chủ được rơi trên người Chu Tử Thanh ở một bên, vốn vừa mới bị Lý Hinh Lan đẩy như vậy, trực tiếp đem Chu Tử Thanh đẩy lên trên góc bàn bên cạnh, làm cho cánh tay Chu Tử Thanh thoáng cái đánh vào mặt trên.

Lúc Liêu Thần nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Chu Tử Thanh nhăn mặt che cánh tay…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play