Hoàng cung Mục quốc, bởi vì thọ yến lão hoàng đế mà hiện ra một mảnh đèn đuốc sáng trưng, ca múa mừng cảnh thái bình. Lại không biết thâm sâu hắc ám đã khống chế hết tất cả cẩm y thị vệ.
Mục Kỳ cùng Tiêu Chiến đều vận cẩm y đỏ tía, cổ áo cùng cổ tay thêu hoa văn tinh xảo bàng bạc, vạt áo dài hơn bình thường, trùng điệp phiền phức y trang được Cẩm Tú sửa soạn càng làm cho hắn có vẻ quý phái tao nhã.
Hắn lúc này đoan chính ngồi ngay ngắn bên cạnh Tiêu Chiến, cật lực tập trung vào thân thể ca nương mà xem nhẹ tầm mắt nóng rực phía đối diện.
Mạc Dật vận cẩm bào xanh ngọc, làn tóc dày mượt của y lúc này bị buộc lên chỉnh tề cùng mộc trâm. Chỉ là lúc này, y hơi hơi nghiêng đầu, một tay chống lên trên bàn trước mặt, một tay nhấc bầu rượu, trực tiếp rót vào miệng. Mà ánh mắt của y từ đầu tới cuối đều không rời khỏi Mục Kỳ.
Đột nhiên, một đôi đũa xuất hiện trong chén trước mặt Mục Kỳ.
Đối mặt với đôi mắt ngạc nhiên của Mục Kỳ, Tiêu Chiến tĩnh lặng, trầm tĩnh nhìn hắn, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Ăn một chút gì đi, không cần phân tâm vì chuyện khác.”
Đáy mắt Mục Kỳ ẩn ẩn vui sướng, lập tức cúi đầu, yên lặng ăn đồ ăn trong chén.
… Đậu má! Chỉ muốn giết chết lão hoàng đế thật nhanh, còn đối với con của hắn tốt như vậy!
… Quả nhiên tuyến tình cảm của nhân vật đã chạy như chó dại rồi!
Một lọn tóc rũ trước trán Mục Kỳ ngăn trở người ta xem rõ thần sắc của hắn, làm hắn dễ dàng yên tĩnh dùng chút đồ ăn này. Thật sự Mục Kỳ chỉ mong mau mau kết thúc vở kịch để hắn có thể nhanh chóng tự cắt cổ quay về mà thôi!
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng nghe lời của đối phương, ánh mắt nhu hòa không ít, mà Mạc Dật đối diện nhìn một màn này, lại hơi nheo khoé mi, đáy mắt lạnh lẽo lợi hại.
Ly Hiên ngồi sau Tiêu Chiến lại thu hồi tầm mắt nhìn chén rượu trong tay, khoé môi hơi gợn, sau đó ngửa đầu uống hết.
Mấy người liên quan đã có động tĩnh, bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, nhưng như vậy vẫn không chút nào ảnh hưởng đến lão hoàng đế, lão vừa ăn mỹ vị do ca cơ bên trái đút, lại nghiêng đầu uống rượu ngọt do mỹ nhân bên phải dâng.
Mạc Dật đột nhiên cầm một chén rượu đứng lên, cất cao giọng nói, “Mục quốc Hoàng Thượng, hôm nay là thọ yến ngài, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.”
Sáo trúc dễ nghe, vũ cơ mê người, lão hoàng đế đang cao hứng, trực tiếp đáp: “Nhị hoàng tử cứ nói đừng ngại.”
Mục Kỳ ngay lúc Mạc Dật thu hồi tầm mắt đã cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra, kết quả… Quả nhiên…
“Bổn hoàng tử muốn yêu cầu thú Mục quốc công chúa.”
Lão hoàng đế sửng sốt một cái, sau đó cười nói: “Này thật đúng là không khéo, trẫm chỉ có duy nhất một công chúa đủ tuổi, đã gả mất rồi.”
Mạc Dật cười như không cười: “Không có công chúa, hoàng tử cũng được.”
Lão hoàng đế cho dù có ngu ngốc, lúc này cũng thay đổi sắc mặt.
… Ha hả, anh đây đã không gài cho ngươi cùng quân sư nảy sinh tình cảm sai trái, ngươi lại còn đến quấy rối!! … Mẹ nó! Trước bá quan văn võ đòi thú hoàng tử là sao! Không biết hoàng tử lớn nhất của lão hoàng đế cũng chỉ mới năm tuổi hay sao! … Trời đất ơi, hình như hoàng tử lớn tuổi nhất là anh đây …, yên lặng che mặt.
Ngay lúc lão hoàng đế sắp tức giận, không biết là ai hô một câu “Có thích khách”, toàn bộ yến hội nháy mắt loạn cả lên.
Một đám hắc y nhân đột nhiên tiến vào thảm sát, trong đại sảnh tổng cộng mười mấy người thị vệ đao phong sắc lạnh, xoát xoát xoát vài cái chính là một mảnh huyết quang. Mục Kỳ nháy mắt trước mắt sáng ngời, đứng yên tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Đột nhiên một cỗ lực đạo vừa phải kéo hắn ra khỏi đó, Tiêu Chiến dường như có thể vừa dễ dàng ôm lấy Mục Kỳ mà che chở lại có thể thoải mái đối phó với hắc y nhân.
Mục Kỳ giật giật khóe miệng, xem ra kế hoạch bị chém chết tại đây có vẻ đổ bể rồi. Hắn thoáng thấy hắc y nhân tụ lại bên cạnh lão hoàng đế thành một nhóm, lập tức trên mặt thay một bộ thần sắc lo lắng, luồn khỏi tay Tiêu Chiến mà chạy đến bên lão hoàng đế, run rẩy hét lên, “Phụ hoàng cẩn trọng!”
Nhưng mà còn chưa kịp đến gần đã bị Mạc Dật phi tới ôm lấy, xoát xoát hai đường kiếm đã chém chết hắc y nhân Mục Kỳ coi trọng rồi.
Mục Kỳ mộc mặt: … Dạo gần đây, chết thôi cũng khó khăn vậy á hả? … Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể tự cắt cổ sao?
…
Nhìn vài tên cựu thần ngoan cố chết tiệt chết cả rồi, Tiêu Chiến mới hơi hàm ý ra hiệu, cấm vệ quân lúc này mới xuất hiện đuổi bắt hắc y nhân.
Để một nhóm người đi bắt thích khách xong, nhìn lão hoàng đế đang sợ hãi cùng thương tích đầy mình, Tiêu Chiến phóng tầm mắt sang nội thị, cao giọng ra lệnh: “Còn không mau đi thỉnh thái y lại đây?”
Nhóm nội thị nhanh chóng ứng hạ, một nhóm người dìu Hoàng Thượng hồi điện nghỉ ngơi, một người khác vội vàng chạy đi thỉnh thái y. Mục Kỳ cũng đã sớm tránh thoát khỏi tay Tiêu Chiến, lo lắng chạy vào nội điện.
Thực nhanh, ngự y liền tới. Chỉ chốc lát sau, đại thái giám bên người hoàng đế đi ra, “Hoàng Thượng lệnh cho Chiến vương cùng Ly đại nhân đi vào.”
Tiêu Chiến thần sắc cũng không biến hóa, bình tĩnh đi theo đối phương vào trong, Ly Hiên cũng cất bước theo.
Quần thần đều bị biến hóa doạ cho kinh hồn táng đảm, mặt mũi tái nhợt, nơm nớp lo sợ chờ ở bên ngoài, một số nhỏ trong lòng hiểu được trời đất xoay chiều, cũng đành cúi đầu im lặng.
Không như thế thì còn làm gì được? Mục quốc binh mã đều trong tay Tiêu Chiến, hiện tại xem ra, cấm vệ quân trong hoàng cung chỉ sợ cũng đã bị đối phương giải quyết.
Ba người vào nội điện, mọi người đã lui hết ra, chỉ có một ngự y nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, hoàng đế nằm ở trên giường đã là thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
Tiêu Chiến nhướng mắt, nhìn về hướng Ly Hiên ở phía sau nói: “Làm theo kế hoạch.”
…
Mục Kỳ ở bên ngoài lắc lư một vòng, tính toán bên trong cũng đã vừa kịp lúc, liền bưng một chén dược đứng ở cửa điện, bắt đầu bật kĩ năng diễn xuất.
Thanh âm trầm mà hữu lực của Tiêu Chiến đứt quãng vang lên, “… Đêm nay gặp chuyện… Hoàng Thượng bị trọng thương, không qua khỏi… Ngươi hiểu chưa?”
“Vâng.”
Ly Hiên rất nhanh viết xong di chiếu truyền ngôi, chữ viết cùng lão hoàng đế giống nhau như đúc, còn lấy ấn kí của lão hoàng đế đóng dấu, rồi cho đại thái giám bên cạnh y cầm thánh chỉ đi ra ngoài tuyên chỉ.
Ngay lúc mấy người mới vừa mở cửa liền nhìn thấy Mục Kỳ đứng thảng thốt bên ngoài, chén thuốc trong tay hắn đã rơi “Loảng xoảng lang” một tiếng trên mặt đất.
Hắn lúc này sắc mặt cực kỳ tái nhợt, răng gắt gao cắn môi, đáy mắt thật sâu đau khổ không thể tin.
… Nội dung vở kịch đã sớm tiêu tán rồi! Lúc này vẫn là chỉ nên dựa vào kỹ năng diễn xuất cường đại của anh mày đi thôi! Tỏ vẻ bị phản bội thần thánh, một chút áp lực đều không có! ╮(╯_╰)╭
“Ngươi… Đã sớm lên kế hoạch hoàn hảo…” Mục Kỳ há miệng thở dốc, tiếng nói khô khốc khàn khàn, “Ta cũng chỉ là một quân cờ để phụ hoàng yên tâm… Đúng không?”
Ban đầu Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, sau đó con ngươi thâm trầm của hắn lại bình thản, cơ hồ không có một chút dao động. Cũng chỉ có mình hắn tự biết bên trong tay áo cầu kì này, năm ngón tay đã bấm sâu vào da thịt đến thế nào.
Thấy Tiêu Chiến vẫn tĩnh lặng, Ly Hiên bắt đầu trào phúng nhìn xem, nhưng khi nhìn đến Mục Kỳ cơ hồ đang run rẩy, y lại có chút đau lòng.
Còn hai người khác trong điện chỉ hận không thể cúi đầu thấp hơn, hy vọng chính mình lúc này nghe không được nhìn không thấy mới tốt.
Lần này đả kích quá lớn, thần sắc Mục Kỳ trên mặt càng phát ra trắng bệch, hắn giống như rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, thân mình lảo đảo.
Đáy mắt Tiêu Chiến khẽ thu hẹp, nhịn không được muốn vươn tay qua, chính là trong nháy mắt, có một người còn nhanh hơn. Mục Kỳ cảm thấy một cái ôm ấm áp bao lấy mình, hai tay y nắm thật chặt đôi tay lạnh run của mình, như muốn truyền qua cho hắn độ nóng kinh người đó.
Mục Kỳ hiếm thấy bắt đầu nhập vai, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ xuống tay người, làm y chỉ cảm thấy như từng giọt lửa khiến cơ thể bỏng rát.
Hắn chậm chạp phản ứng, quay lại xem đó là ai, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Dật đang đau lòng nhìn hắn, ôn nhu dỗ dành, “Ta mang ngươi đi.”
Mục Kỳ sững sờ một khắc, lại là lần đầu tiên không lên tiếng phản đối. Điều này làm cho Mạc Dật cảm thấy mừng rỡ như điên, lập tức liền muốn dẫn đối phương rời đi.
Chính là, chung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều sĩ binh vây quanh hai người.
Mạc Dật bảo vệ Mục Kỳ trong lòng, thần sắc âm lãnh, “Tiêu Chiến, ngươi đây là ý gì?”
Tiêu Chiến chậm rãi tiến lên, nhếch môi mỏng giống như lợi hại đao phong, tầm mắt lãnh trầm đảo qua Mạc Dật, rơi xuống trên người Mục Kỳ lại bắt đầu mềm mỏng, hắn gằn từng chữ: “Ngươi muốn đi đâu? … Ngươi là Chiến vương phi của bổn vương.”
Mục Kỳ chua chát cười, tràn đầy trào phúng, “Ngươi cảm thấy… Ta sẽ còn ở lại bên hung thủ đã giết phụ thân?”
Tiêu Chiến cảm thấy rúng động, đây là lần đầu tiên, nghe thấy ngữ khí trào phúng của đối phương, mà đối tượng lại là hắn. Mặc dù tâm can đau nhức, đôi mắt trầm tĩnh của hắn vẫn bất động nhìn Mục Kỳ, “Ngươi sẽ ở lại bên cạnh ta.”
Hắn nói xong, liền thấy Cẩm Tú mang theo Hoa ma ma đi tới.
… Khổ bức phản bội diễn!
Thần sắc của Mục Kỳ đã trắng bệch đến khó coi, kinh hoàng không nói nên lời, hắn nhìn chằm chằm vào Cẩm Tú, vô ý thức lắc đầu không thể tin, “Cẩm Tú… Không… Sẽ không …”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến thất hồn lạc phách, làm cho bất kì kẻ nào nhìn thấy đều đau lòng.
Cẩm Tú căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn, dùng sức nắm chặt tay đến mức đầu ngón tay đều tái nhợt.
Hoa ma ma lúc này lo lắng mở miệng, “Điện hạ, ngươi không cần lo cho ta, mau đi cùng hắn!”
Nhưng chính là vì như thế này, Mục Kỳ liền càng không thể để mặc Hoa ma ma.
Mạc Dật nhìn Mục Kỳ bắt đầu do dự, tầm mắt ngoan cường lập tức đảo qua Tiêu Chiến, cắn răng nói, thanh âm lạnh lùng: “Lúc trước đã nói, ta muốn người này!”
Chính là y vừa mới nói xong, cũng cảm giác được thân thể trong ngực cứng đờ. Mục Kỳ sững sờ xoay người nhìn, tia sáng cuối cùng trong mắt cũng tắt, biến thành một mảnh tĩnh mịch. Hắn thốt nhiên phát lực đẩy đối phương ra.
Mạc Dật nhìn thần sắc của hắn, trong lòng hoảng hốt, y vội vội vàng vàng giải thích: “A Kỳ, không phải như ngươi nghĩ, ta không có…”
“Ngươi sớm đã biết hắn sẽ làm những chuyện này?” Mục Kỳ cắt ngang lời nói vội vàng của y, lời nói vô cảm khiến người như rơi vào khoảng không trống rỗng.
Mạc Dật há miệng thở dốc, lại không thể phát ra thanh âm nào. Y đích thật sớm đã biết Tiêu Chiến sẽ hành động, y cảm thấy mọi chuyện nếu như xong, hẳn là có thể mang Mục Kỳ rời đi. Nhưng mà, hiện tại, y lại như đã làm một chuyện khiến đối phương xa cách y mãi mãi.
Mục Kỳ lại cười, nụ cười của hắn khiến người đối diện cảm thấy đau lòng tột độ.
“Ta cư nhiên lại đi yêu một người tự tay giết chết phụ hoàng, thậm chí, chính ta cũng chỉ là một nước cờ… Ha hả… Thật sự là buồn cười.”
Bước chân của Mục Kỳ thật bất ổn, Tiêu Chiến cùng Mạc Dật mấy lần muốn tiến lên đều bị hắn gạt đi. Hắn lúc này đáy mắt tĩnh mịch cùng tuyệt vọng làm cho bọn họ vừa động cũng không dám động, chỉ cảm thấy trong lòng như là bị dao cắt qua, càng lúc càng đau.
Mục Kỳ thất tha thất thểu bước đến bên Cẩm Tú, vừa lúc đó, nàng đột nhiên động thân, tốc độ nhanh cơ hồ nhìn không thấy, khinh thân tiến lên, một tay ôm lấy Mục Kỳ, một tay bắt lấy Hoa ma ma, thân ảnh xuyên qua thị vệ vây quanh.
Mạc Dật phản ứng trước hết, lập tức biến sắc, liền muốn đuổi theo. Chỉ là Cẩm Tú lại hét một tiếng kinh hoảng, đột nhiên ngừng lại.
Tim y giật thót..
Mục Kỳ đang nằm trong lòng Cẩm Tú, ánh mắt vẫn ảm đạm, ngực đã cắm một con dao găm thật sâu.
Hoa ma ma ngồi một bên, kinh hoàng đến mức khóc không thành tiếng, mà Cẩm Tú hốc mắt đỏ lên, hàm răng gắt gao cắn môi, kiên cường ngăn lại nước mắt rơi.
“Điện hạ…”
Mạc Dật trong đầu trống rỗng, gắt gao trừng đối phương, gân xanh trên trán như muốn nổ tung thoạt nhìn dị thường làm cho người ta sợ hãi!
Mục Kỳ nhìn hai người, trong lòng có chút áy náy, hắn nhẹ nhàng trấn an Hoa ma ma, “Ma ma, người phải hảo hảo sống… Không cần để cho ta lo lắng…”
Hoa ma ma tuổi đã cao, lúc này nức nở nghẹn khuất.
Mục Kỳ lúc này mới quay đầu, nhẹ nhàng gọi: “Cẩm Tú…”
Vành mắt của Cẩm Tú đỏ bừng, nghẹn ngào lên tiếng.
Mục Kỳ mỉm cười, “Trong khoảng thời gian trước cám ơn ngươi đã chiếu cố, về sau tìm người tốt mà gả về… Hoa ma ma, liền giao cho ngươi …”
Cẩm Tú há miệng thở dốc, nửa ngày mới phát ra âm thanh, khô khốc mà khó nghe, “… Ngài yên tâm, ta sẽ chiếu cố Hoa ma ma …” Về phần lập gia đình… lòng của nàng cũng sớm đã chỉ có một người trước mặt…
Mục Kỳ rốt cục yên tâm, cảm nhận được vài tầm mắt kích động, hắn hơi hơi quay đi, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cẩm Tú ôm hắn kinh hách kêu thành tiếng, giọng nói đã mang theo nức nở tê tâm liệt phế, “Công chúa …”
Mục Kỳ thầm thở phào, lúc tâm trí bị hút ra khỏi thế giới này, hắn dường như nghe thấy dã thú bi thương thống khổ gầm lên.
************
Trong phòng làm việc, Mục Kỳ mím môi trợn mắt nhìn Vương Lâm, ẩn ý nói: “Không phải nói sẽ không xảy ra vấn đề sao?” Bộ dạng kia, thấy thế nào cũng có chút tội nghiệp ủy khuất.
Vương Lâm lập tức mềm lòng, “Lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa! Chúng ta đã tìm được nguyên nhân mấu chốt rồi, không biết vì sao lại có một số liệu chạy vào kịch bản thế giới của cậu, chúng ta đã phái người đi sửa rồi!”
Mục Kỳ nửa tin nửa ngờ nhìn cô, thật lâu sau mới gắng gượng nói: “Nói vậy thì tốt rồi.. Lần này mà lại sai…”
Vương Lâm có chút chột dạ khụ một tiếng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc tỏ vẻ thành khẩn, “Yên tâm! Tuyệt đối sẽ không có cái gì phá hư nội dung vở kịch nữa! Tôi cam đoan!”
Mục Kỳ: … Thiệt ra ta cảm thấy cam đoan gì đó của tổ trưởng, đíu thể tin!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT