Mục Kỳ cùng Cẩm Tú chạy thẳng về viện, trong đại sảnh một mảnh sân đèn đuốc sáng trưng. Hoa ma ma cùng vài tiểu nha đầu quỳ ở trong, Tiêu Chiến ngồi trên ghế đối diện.
Mà Ly Hiên đứng bên cạnh hắn, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, còn có vẻ suy yếu, nhưng vẫn nhìn ra khinh đạm phong vân. Chỉ là khi thấy Mục Kỳ xuất hiện, mặt mũi y lại tối sầm.
Mục Kỳ nhìn trộm y, có cảm giác chân cẳng đối phương vẫn còn run bần bật. Hắn nuốt nước miếng, ưu thương nghĩ, không biết có thể bị đối phương trực tiếp lột da hay không đây…
Hai người tiến vào đại sảnh, Cẩm Tú lúc này quỳ xuống, Mục Kỳ hơi hơi nhấp môi, thân thể đứng thẳng chần chờ nhìn về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chìm trong suy nghĩ, nhìn Mục Kỳ vậy mà hắn cũng không nói lời nào, đại sảnh một mảnh trầm mặc.
Thật lâu sau hắn mới mở miệng, “Ngươi đã đi đâu?”
Giọng nói của Tiêu Chiến trầm ổn mà hữu lực, cũng không thấy có dấu hiệu tức giận.
Mục Kỳ không đoán được suy nghĩ của hắn, đành ngập ngừng: “Ta…”
Ngay lúc đó, Cẩm Tú quỳ phía sau hắn đột nhiên dập đầu lên tiếng: “Vương gia, là nô tỳ cảm thấy Vương phi ở trong phủ buồn bực, cho nên mới dẫn Vương phi đi dạo phố…”
Vốn dĩ Mục Kỳ còn đang suy nghĩ xem sẽ xử lý chuyện thuốc xổ hôm nay thế nào, nhưng Cẩm Tú đột nhiên lại nói như thể hắn cùng nàng chỉ tình cờ trốn đi!
Sao chứ? Cứ như vậy, Cẩm Tú đang tính nhận luôn chuyện thuốc xổ sao?
“Cẩm Tú!” Mục Kỳ nghe vậy kinh ngạc xoay người nhìn nàng một cái, lập tức lại nhìn Tiêu Chiến, hơi hơi nhướng mày, “Vương gia thật ra cũng biết những chuyện này đều là do chủ ý của ta, muốn phạt thế nào ta cũng nhận!”
Không cần biết Tiêu Chiến nghĩ thế nào, hiện tại Mục Kỳ chỉ muốn nhận cho hết tội thì thôi.
Cẩm Tú cảm thấy tâm can ấm áp đến bất ngờ, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, “Vương gia, Vương phi không quen thuộc bố trí trong phủ, nếu không phải nô tỳ dẫn đường, Vương phi cũng không có khả năng đi ra ngoài.”
Hoa ma ma nãy giờ bị bắt quỳ kế bên lúc này cũng chen lời, “Vương gia, công chúa cũng chỉ muốn gặp Vương gia!”
Mục Kỳ: … Hoa ma ma à, người đừng có càng nói càng lộ chứ!
Tiêu Chiến thâm trầm nhìn Cẩm Tú, một khắc mới mở miệng: “Vương phi không hiểu quy củ, ngươi cũng không hiểu sao? Đem nàng đi, đánh năm mươi roi. Về phần Vương phi, liền thành thật ở yên trong viện, về sau không có mệnh lệnh của ta thì không được ra ngoài.”
Cẩm Tú nghe vậy thở phào một cái, cung kính để yên cho người dẫn đi.
Cấm túc ha! Thiệt là may mắn, nội dung vở kịch vẫn chưa bị lật xuồng… Mục Kỳ biết lúc này còn nói thêm gì nữa cũng chỉ gây bất lợi mà thôii. Hắn khẽ thở dài một cái, Cẩm Tú, em đối tốt với anh, anh đây nhất định sẽ nhớ kỹ!
Người chung quanh đều cúi thấp đầu, chỉ có Ly Hiên vẫn luôn chú ý Mục Kỳ. Thần sắc của y dường như có chút kỳ quái, chuyện đã đến nước này mà ánh mắt đó vẫn không thể ẩn sát ý. Thần thái đó, phẫn nộ có, âm lãnh có, nhưng là còn có chút tò mò tự hỏi cùng trăn trở, tất cả trộn lẫn làm thành muôn hình vạn trạng trong con ngươi tinh anh của y.
*******************
Liên tiếp vài ngày sau đó, Mục Kỳ đều thành thành thật thật ở yên trong viện.
Hôm nay hắn thật vất vả mới lén trốn được đến bên hồ giải sầu, vậy mà lại gặp ngay nạn nhân của thuốc xổ!
Mục Kỳ cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của Ly Hiên ngày đó, hắn cảm thấy tuy rằng không có chứng cớ, nhưng xét chỉ số thông minh của đối phương hẳn là đoán được người hạ dược là ai.
Nhìn phong độ nhẹ nhàng đi tới của y, hắn yên lặng nuốt nước miếng, không phải là thật sự đem thuốc xổ đến tính toán với hắn chứ? Làm sao mà hắn lại cảm thấy hôm nay đối phương khác với bình thường dữ vậy?
“Vương phi ở đây làm gì vậy?” Thanh âm của y mềm nhẹ mà linh hoạt, giống như là một trận gió nhẹ thổi qua thảm cỏ, làm cho người ta an bình thích ý.
Mục Kỳ giương mắt nhìn y, ôi chao, vì sao lại tâm bình khí hòa vậy?
Chẳng lẽ là nắng ấm trước bão táp… Thăm dò ngươi xong ta sẽ thật ngoan độc xử lý ngươi?
Mục Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể! Hắn lần thứ hai nuốt nước miếng, kỳ thật hắn vẫn thích tự sát hơn, thật sự… Tính toán làm sao để đối phương đừng lột da hắn, Mục Kỳ yên lặng nhấn mở kỹ năng diễn xuất tuyệt diệu của mình.
Hắn không trả lời Ly Hiên, mà là xoay người nhìn về phía mặt hồ, nhếch khóe miệng rõ ràng lộ ra thần sắc lãnh đạm.
Ánh mắt của Ly Hiên thoáng chút sâu thâm, chỉ có thanh âm của y vẫn mềm nhẹ ý cười, “Vương phi tựa hồ không thích nhìn thấy ta?”
Mục Kỳ như là bị lời này chọc giận, bỗng nhiên xoay người nhìn y, đáy mắt đen láy lạnh lùng, “Lời này của quân sư đại nhân thật kỳ quái, ta chỉ là Chiến vương phi mà thôi, có thích nhìn thấy ngươi hay không cũng không quan trọng, Vương gia thích nhìn thấy ngươi mới đáng để tâm chứ?”
Kỳ thật Tiêu Chiến yêu ngươi thật lòng mà! Ngươi xem ta bày tỏ tình cảm hắn còn không thèm để ý, cứ để ta yên tĩnh tự sát ở biệt viện đi, thật đó…
Ly Hiên đối diện cùng Mục Kỳ một khắc, thân hình khẽ nhúc nhích.
Mục Kỳ hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Ly Hiên: anh bạn à, ta là kẻ hiểu chuyện mà, ngươi cứ an tâm đi!
Nhưng Ly Hiên lại không hề vội vã, bước đến bàn thạch kế bên Mục Kỳ mà ngồi xuống, tóc mai y khẽ chuyển, ngũ quan như tranh vẽ, bạch y phiêu phiêu như bầu trời sau mưa, thanh nhã thản nhiên.
Hình như là, hai người chưa từng tâm bình khí hòa gần gũi nhau mà chuyện trò như thế, yên tĩnh đến lạ, hắn mới phát hiện Ly Hiên thật sự là người cực kỳ xuất sắc.
Mục Kỳ: … Làm sao y còn chưa chịu bỏ đi? QAQ
Ly Hiên ôn nhu cười nhạt, thoải mái nhìn Mục Kỳ. Không biết vì cái gì, y cảm thấy bộ dạng của đối phương hiện tại thật đáng thương… Ừm, rất thú vị.
Cho nên y nhẹ nhàng mở miệng, “Vương phi vì sao lại nói thế?”
Đậu má, làm sao hắn lại cảm thấy y đang thẳng thắn phủ nhận quan hệ với Tiêu Chiến? … Cũng giống như lúc trước Tiêu Chiến đã nói… Cục cớt chứ, đừng có doạ anh! Nếu như vậy thật thì kịch bản làm sao đây? Nhân vật chính không hề yêu nhau thì anh mày biết làm sao đây?
Mục Kỳ có chút kích động, hai mắt hắn ngời sáng nhìn Ly Hiên, “Ngươi có ý gì? Ngươi đùa giỡn tình cảm của Vương gia hay sao? Ngươi như thế nào có thể…”
“Không.” Ly Hiên cười nhạt, nhẹ nhàng nói, y đứng dậy tới gần Mục Kỳ, rũ mắt nhìn hắn, bóng mi lại càng làm cho khoé mắt y như là nét hoạ.
“Phải là Vương phi luôn luôn hiểu lầm ta mới đúng…”
Bao tử của Mục Kỳ hơi đau rồi, vì cái lông gì mà ngay cả Ly Hiên cũng cao hơn hắn nửa cái đầu vậy?
Thôi được! Thôi được rồi! Hắn mới mười bốn, còn lớn nữa mà! Phải bình tĩnh!
Mục Kỳ thở một hơi thật sâu mới ngưng được cơn gấp gáp, Ly Hiên ngược lại nhìn bộ dạng hắn lúc này lại càng cảm thấy thú vị.
Y nghiêng người tới gần, cơ hồ nửa thân mình đều áp lên người Mục Kỳ, “Vương phi vẫn luôn nhằm vào ta, là bởi vì Vương gia đúng không.”
Mục Kỳ đột nhiên cảm thấy chuyện phát triển quá là trái ngang!
Nói thì nói, mắc gì đến gần dữ vậy??? Quân sư đại nhân chú ý tiết tháo chút đi chớ!
Mục Kỳ bất giác ngửa ra sau, muốn xích hẳn ra khỏi người đối phương, sau đó… Hắn liền trượt chân, lao thẳng xuống mặt hồ.
Mục Kỳ trong lòng cả kinh, hai tay vùng vẫy, theo phản xạ túm lấy vật trước mặt —— Ly Hiên.
Dĩ nhiên là, “Đùng” một tiếng, Mục Kỳ ôm Ly Hiên té vào lòng hồ.
Mục Kỳ sợ nước, theo quán tính sẽ ôm chặt lấy người kia, hai tay không đủ, cuối cùng cả hai chân đều dùng tới! Y như bạch tuộc quấn chặt lấy Ly Hiên. Cho dù Ly Hiên biết bơi, có dùng hết sức cũng không thể nào nổi được, đành chìm cùng hắn.
Y phục của hai người vốn dĩ phức tạp, lúc này phiên tán trong nước, càng lúc càng nặng, khiến bọn họ đã chìm lại càng chìm mau hơn.
Ly Hiên bởi vì chấn kinh, cho nên lúc rơi xuống còn kinh ngạc há to miệng, lúc này dưỡng khí đã cạn, sắc mặt của y đỏ bừng, bắt đầu uống nước. Mục Kỳ cũng không khá hơn chút nào, nhưng tốt hơn y, trước khi chạm nước hắn đã hít một hơi thật dài.
Hắn quấn lấy Ly Hiên, mơ hồ nhìn sắc mặt đối phương bắt đầu xanh lè, rối rắm một khắc, vẫn là dán môi lên.
Ly Hiên lập tức trừng lớn hai mắt!
Mà Mục Kỳ: … Đây là hô hấp nhân tạo. Đây là hô hấp nhân tạo. Đây là hô hấp nhân tạo. … Mặc niệm một trăm lần!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT