Đó là một cơn ác mộng sao? Cảm giác chết chìm rõ ràng như thế, nước xung quanh không ngừng tràn vào từ mũi, lỗ tai, miệng, ý thức dần dần tan rã, trong nháy mắt sợ hãi bao phủ lấy nàng? Nàng sẽ chết! Không, không, nàng còn không muốn chết, nàng không muốn chết! Nàng phải sống, nhất định còn phải sống! Nàng mới mười sáu tuổi, còn chưa tham gia sinh nhật, còn chưa nhìn thấy Tống Ôn vua, còn không có... còn không có...

“Ngàn Ngọc! Ngàn Ngọc?” 

Là thanh âm của Ngàn Nguyệt, sao bên tai nàng lại không ngừng vang lên âm thanh gọi Ngàn Ngọc? Thật ồn áo, đầu đau như muốn nứt ra, đợi nàng tỉnh lại, nhất định phải lấy roi quất cho nàng ấy một chút. Nói bao nhiêu lần, trong lúc nàng ngủ không cho tranh cãi ầm ĩ! 

Vừa nghĩ đến chuyện đó, nàng có chút mơ mơ màng màng liền thanh tỉnh lại, không biết có một lực lượng ở đâu đến, mạnh mẽ giáng xuống, nàng liền mở mắt ra!

“Cảm ơn trời đất, cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Ta cũng thật sợ hãi, nội viện đang loạn thành một đoàn rồi...” 

Thấy Ngàn Ngọc tỉnh lại, Ngàn Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, liền chắp tay trước ngực mà bái bái, cho nên cũng không chú ý Ngàn Ngọc khác thường. Hóa ra nàng không có chết! Thật sự không chết! Vừa mới trợn mắt nhìn, lúc tầm mắt còn có chút mơ hồ, nàng cũng chẳng quan tâm cái khác, sau khi xác nhận được mình thực sự còn sống, nhất thời có chút không dám tin, nhưng mà cũng rất vui mừng. 

Nhưng mà một lúc sau, khi tầm mắt đã nhìn được rõ ràng, đôi mắt vòng vo nhìn mấy vòng, mới phát hiện ra nàng không phải nằm trên giường, mà là nằm trên cái... cái... Giống như trong phòng hạ nhân! Ngẩn người, nghi ngờ quay đầu, lại phát hiện bên người nàng chỉ có một nha hoàn Ngàn Nguyệt, những người khác đâu? Minh Châu, Phỉ Thúy, Lưu Ly, Lữ ma ma... Và mẫu thân đâu? Sao đều không đến chăm nom nàng? Có chuyện gì mà còn quan trọng hơn chuyện nàng bị rơi xuống nước suýt bị chết đuối!

“Có phải thấy khát nước hay không? Có muốn uống nước không?” 

Ngàn Nguyệt quay đầu nhìn Ngàn Ngọc, buông hai tay xuống, quan tâm hỏi một câu. Sau đó không đợi Ngàn Ngọc trả lời, nàng liền xoay người đi đến bên cạnh bàn, rót nước, đưa đến trước mặt Ngàn Ngọc, rồi nói tiếp: 

“Ngươi đừng lo lắng, tiểu thư vừa mới tỉnh, các nàng đều hầu hạ bên chỗ tiểu thư, phu nhân đã ở đó, ta trở về lấy đồ, thuận tiện nhìn xem ngươi thế nào. Hai ngày nay ai cũng lo lắng cho tiểu thư bên kia, không có ai lo lắng cho ngươi, may mắn ngươi tỉnh lúc này, bằng không nếu mà sau khi tiểu thư tỉnh, mà ma ma nhìn thấy ngươi chưa tỉnh... Sẽ cho người mang ngươi chuyển ra ngoài, vậy thì nguy rồi!”

“Ngươi....” Sau khi tỉnh táo hơn, nàng nghe thấy rất mơ hồ, đang muốn mở miệng, mới phát hiện cổ họng mình khô rát, phát ra âm thanh rất khó khăn! 

“Ngươi và tiểu thư đều hôn mê một ngày một đêm, ta thấy đại phu bên chỗ tiểu thư nói, sau khi tỉnh lại, sẽ muốn uống chút nước, đừng vội nói chuyện.” 

Ngàn Nguyệt nói xong, liền giúp đỡ Ngàn Ngọc, cẩn thận đút nước cho nàng, sau khi uống được hơn nửa chén, mới lấy chén ra. 

“Ngươi, rốt cuộc đang nói cái gì, sao nói chuyện bừa bãi như thế.” Sau khi uống nước xong, nghỉ ngơi một hồi, cảm giác trên người mình có thêm chút sức lực, cổ họng cũng phát ra được tiếng rồi, theo thói quen, nàng nhướn lông mi lên, trừng mắt nhìn Ngàn Nguyệt, nói một câu có chút trách cứ. 

Dung mạo Ngàn Ngọc không tính là xinh đẹp, nhưng nàng có một đôi mắt hạnh rất đẹp, trong đôi mắt đen nhánh tinh khiết không có một tia tạp sắc. Và khác với mọi người, nàng có đuôi mắt dài, cong cong hướng lên trên, cùng với lông mi nhỏ dài, nhìn qua cong cong như cánh bướm, quyến rũ tự nhiên mà tinh tế. 

Nhưng mà, nàng có một đôi mắt đẹp như thế, lông mi cũng cong cong không tạo cảm giác ôn nhu, mà là loại hình lông mi quật cường, mà đuôi lông mày cùng đuôi mắt giống nhau, đều hướng lên trên bay lên. Nếu như trước kia vẫn chưa có ai quá chú ý nàng, nhưng mà không lâu sau, sẽ có người phát hiện, dung mạo của nàng thực đặc biệt, không phải tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà vừa quyến rũ động lòng người lại vô cùng kiên cường kiêu ngạo. 

Nàng là một hợp thể đầy mâu thuẫn, hai loại không đồng dạng nhưng trên người nàng lại phối hợp vô cùng hoàn mỹ, theo năm tháng trưởng thành, sẽ càng làm tăng sự quyến rũ và mê người hơn. 

Ngàn Nguyệt không nghĩ tới, rõ ràng Ngàn Ngọc vừa tỉnh lại sau cơn mê, cặp mắt kia lại vô cùng trong trẻo, còn toát ra khí thế bức người, làm nàng có chút giật mình. Nhìn Ngàn Nguyệt không trả lời nàng, phản ứng ngây dại, nàng không kiên nhẫn, trong bụng cũng đầy nghi ngờ, nàng liền cố gắng ngồi dậy! 

Mà sau khi nàng động, Ngàn Nguyệt liền lấy lại tinh thần, liền tiến lên giúp đỡ Ngàn Ngọc: 

“Thân thể ngươi còn yếu, vội vàng làm gì, tiểu thư bên kia đã có người hầu hạ, ngươi cũng đừng lo lắng. Ngươi muốn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ lấy cho ngươi, tóm lại ngươi đã tỉnh lại, ta cũng bớt lo lắng. Chỗ tiểu thư bên kia, đã có Minh Châu, Phỉ Thúy chăm nom, sáng mai Lưu Ly cùng Minh Nhi mới trở về, mà cũng có vài tiểu nha hoàn, ta sợ bọn nó hầu hạ không tốt, lúc này phu nhân lại đang ở trong phòng tiểu thư. Ta chỉ trở lại lấy ít đồ, không thể rời đi lâu lắm, ngươi liền nằm xuống nghỉ ngơi đi!”

Nàng rất muốn đánh cho Ngàn Nguyệt một trận, càng nói càng kỳ cục, nàng không phải đang ở trước mắt sao, sao lại cứ tiểu thư bên kia, rồi phải đi sang bên kia hầu hạ! 

Chỉ là sau khi nàng ngồi xuống, ánh mắt vô ý liếc qua, nhìn thấy cái gương nhỏ trên đầu giường. Đó là nàng, hình ảnh khó hiểu nhất, mười mấy năm qua! 

Hình ảnh trong gương, cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, nhưng lại không phải nàng! Không phải nàng! Nàng không thể tin được, nâng tay lên sờ khuôn mặt mình, mà người trong gương kia, cũng làm động tác tương tự, cũng lộ ra biểu tình kinh hãi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play