*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Phi và An Cách Nhĩ trên đường về nhà, ghé ngang vào siêu thị, đi dạo một vòng, mua vài thứ cần thiết, Mạc Phi trên tay xách bao lớn bao nhỏ. Sau khi về nhà, Mạc Phi liền xuống bếp làm món mỳ Ý thịt muối phô mai cho An Cách Nhĩ, còn làm cơm chiên trứng, món tráng miệng là bánh ngọt ô mai do Mạc Phi làm.

Ace đối với thức ăn cho chó không có hứng thú, trước khi An Cách Nhĩ và Mạc Phi trở về, một mình nó ngây ngốc ở nhà cũng không quậy phá gì, chỉ ăn hết một nửa dĩa bánh ngọt mâm xôi trên bàn.

An Cách Nhĩ có chút khó hiểu nhìn Mạc Phi, “Sao Ace không muốn ăn thức ăn cho chó?”

“Chó hầu như đều không thích ăn.” Mạc Phi nói, “Dù sao cũng chỉ có một hương vị.”

An Cách Nhĩ cầm một miếng lên ngửi, bất mãn nói, “Mùi heo chết!”

“A!” Mạc Phi bật cười, “Có điều dinh dưỡng bên trong rất cân đối, hơn nữa nghe nói ăn cái này sẽ không dễ béo, nó cũng không mau hư, lông cũng mọc nhiều hơn.”

An Cách Nhĩ nhấc chân, nói, “Tôi không rõ lắm, không béo, giống như ăn mấy đồ nhạt nhẽo để giảm cân ấy hả?”

“Gần giống như vậy.” Mạc Phi cười nói.

“Ân…” An Cách Nhĩ vươn tay lấy mấy sợi mỳ đưa cho Ace.

Ace ngửi ngửi, há mồm ăn, vẫy vẫy đuôi, hình như rất thích.

“Còn không?” An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi.

“Còn.” Mạc Phi gật đầu.

“Ân…” An Cách Nhĩ sờ sờ cằm, “Mạc Phi, sau này nấu đồ ăn, cũng làm cho Ace một phần đi, thức ăn cho chó chúng ta lấy làm đồ ăn vặt cho nó.”

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu không sợ nó béo sao?”

An Cách Nhĩ nhún vai, “Không sao, trừ phi Ace muốn giảm béo tự mình ăn, bằng không con người không có quyền gì cướp đi đồ ăn mà động vật yêu thích.” Nói xong, vươn tay sờ lông Ace, “Ăn uống đối với động vật vô cùng quan trọng, giống như con người vậy.”

Đang nói chuyện, Ace đứng dậy, nhấc hai chân để lên đầu gối An Cách Nhĩ, rướn cổ, tiến đến cái dĩa thức ăn của An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ cũng không cản mà sờ đầu nó, “Bảo Mạc Phi làm cho mày một phần chịu không?”

Ace liếm liếm miệng, nhìn An Cách Nhĩ vẫy vẫy đuôi.

Mạc Phi cầm tô thức ăn của Ace lên, đổ đi đống thức ăn cho chó, nhìn nhìn trong nồi, mì ống cũng không còn nhiều, Ace ăn sẽ không đủ no. Hắn lấy tô cơm trong tủ lạnh ra, bỏ vào chảo, để nó nóng lên một chút, sau đó bỏ thịt muối đã băm nhỏ với mấy nguyên liệu linh tinh vào, sau đó đổ ra tô cho Ace, ở trên cùng còn gắp thêm chút mỳ Ý, cầm ra ngoài.

Ace ngửi thấy mùi thức ăn, bước tới, vừa ăn vừa vẫy đuôi.

An Cách Nhĩ ngồi bên bàn, cầm lấy ly hồng trà Mạc Phi đưa, với tay lấy điều khiển bật TV.

“An Cách Nhĩ, chờ Ace ăn xong tụi mình dẫn nó đi tản bộ?” Mạc Phi đề nghị, “Ăn trưa xong mà lăn ra ngủ sẽ béo đó.”

An Cách Nhĩ vẫn luôn là một người thích yên tĩnh còn lười biếng, nghe thấy liền có chút bất mãn mặt nhăn mày nhíu, tựa như lười động đậy.

Mạc Phi bất đắc dĩ, nói, “Cậu ăn nhiều mà lại không vận động, không sợ bụng bự sao?”

An Cách Nhĩ nhấc mi, nói, “Lao động trí óc có thể tiêu hao một phần năng lượng trong cơ thể, tôi là người lao động trí óc nhiều hơn lao động tay chân, nói cách khác, thân thể không bao giờ béo, chỉ tìm cách cho nó cân bằng thôi, không cần lo lắng chuyện béo phì.”

Mạc Phi lắc đầu, vào nhà bếp rửa chén, An Cách Nhĩ ở phòng khách liên tục chuyển kênh, cảm thấy chả có tiết mục gì hay để xem.

“Chả có gì hay.” An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày.

“Muốn xem phim hay cái gì đó không?” Mạc Phi lau tay bước ra hỏi.

“Phim?” An Cách Nhĩ hỏi, “Là ra rạp xem phim sao? Ở nhà không có đĩa.”

“Cậu có thể lên mạng xem.” Mạc Phi tìm giúp An Cách Nhĩ mấy trang web xem phim, nói, “Có thể tốn chút thời gian, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy cậu xem phim.”

An Cách Nhĩ nghiêng đầu, nhìn mục lục phim, nói, “Tại sao tiêu đề lúc nào cũng là dạng không làm cho người ta tưởng tượng ra?”

Mạc Phi khó hiểu, ngồi xuống hỏi, “Là sao?”

An Cách Nhĩ vuốt cằm, thật lâu sau mới nói, “Bà nội rất thích xem phim, lúc trước tôi ở với bà, bà thường bảo tôi xem phim với bà. Bà thích xem mấy bộ phim cũ của nước ngoài, phần lớn đều là tình yêu, có phim buồn có phim vui… Tôi cảm thấy, tên phim ngày xưa với bây giờ có hai loại cảm giác khác nhau.”

Mạc Phi khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Hai cảm giác gì?”

“Ân… Nếu như là phim ngày xưa, tựa phim phần lớn đều nói cho người xem biết, đại khái bộ phim nói về cái gì, còn tựa phim bây giờ phần lớn đều cho người xem một cái lý do tại sao phải xem nó.” An Cách Nhĩ sờ cằm, rơi vào trầm tư, “Loài người càng phát triển càng không tự tin về bản thân sao, ngay cả tác phẩm nghệ thuật cũng phải đưa ra lý do tự chiếu sáng tác phẩm của mình.”

Mạc Phi không biết nên nói gì, An Cách Nhĩ lại bắt đầu suy nghĩ miên man, hắn lập tức ngăn đề tài này lại, hỏi, “Cậu thích xem thể loại nào?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, nói, “Ân… Tôi rất thích xem mấy loại phim cũ, tôi thích nữ diễn viên chính.”

Mạc Phi ngoài ý muốn liếc nhìn An Cách Nhĩ, nói, “Nam nhân phần lớn đều thích nữ diễn viên chính không phải sao?”

“Ân…” An Cách Nhĩ có chút không đồng tình, vươn tay sửa lại vạt áo, nói, “Không giống như anh nghĩ đâu, chỉ là bản năng của nhân loại mà thôi, khác phái hút nhau trừ bỏ vì hormone với sinh lý, còn có một thứ quan trọng hơn, đó chính là một phương pháp hữu hiệu để giải quyết những vấn đề mà bản thân thiếu sót.”

Mạc Phi có chút hồ đồ, nói, “Hoàn toàn không hiểu.”

An Cách Nhĩ xiên một miếng bánh ngọt đưa tới miệng, nói, “Nam nhân vĩnh viễn cũng không thể hiểu được nữ nhân, cũng giống như nữ nhân mãi mãi cũng không thể hiểu nam nhân, cho nên vô luận là nam ghét nữ hay nữ ghét nam, bọn họ thủy chung vẫn duy trì một loại hiếu kỳ với đối phương vô cùng cao.”

Mạc Phi gật gật đầu, tuy rằng không rõ An Cách Nhĩ biểu đạt cái gì nhưng những câu này hắn nghe hiểu.

An Cách Nhĩ nhìn biểu tình Mạc Phi, nói, “Cho nên, tôi cảm thấy hứng thú với nữ diễn viên chính không có nghĩa là tôi hứng thú với nữ nhân.”

Mạc Phi nghe xong trầm mặc, thật lâu sau mới nói, “An Cách Nhĩ, tôi đã từng nghe cậu suy luận rất nhiều, duy chỉ có đoạn này, là tôi không thấy ăn khớp gì với nhau.”

An Cách Nhĩ có chút xấu hổ uống một hơi hồng trà, nói sang chuyện khác, “Ace hình như ăn no rồi, nó vừa mới nấc cục.”

Mạc Phi bất đắc dĩ, An Cách Nhĩ chơi xấu.

“Vừa nãy hỏi cậu thích coi phim nào, cậu còn chưa trả lời tôi.” Mạc Phi nói.

“Còn anh thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi, “Anh thích nhất là loại nào?”

“Ân…” Mạc Phi sờ sờ cằm, nói, “Dạng như… <Hoang dã sinh tồn> <Cuộc đọ sức quyết liệt>, mấy bộ này xem như để lại ấn tượng nhiều nhất đi, tôi không thích xem phim tình yêu sến súa.”

“Nga…” An Cách Nhĩ sờ sờ cằm, “Bà nội tôi hay xem <mân côi nhân sinh> linh tinh, nữ diễn viên chính trong phim luôn làm cho người ta xúc động và kính trọng.”

Mạc Phi gật đầu, “Đúng là khẩu vị của nữ nhân, còn cậu?”

“Ân… Lúc trước tôi từng xem một bộ rất thú vị, tôi xem không được nhiều nhưng nếu xem hết sẽ để lại ấn tượng khắc sâu.” An Cách Nhĩ cười nói, “Tên tiếng Anh là Hard Candy.”

Mạc Phi hiểu hai từ này vì khi tách ra cũng không tối nghĩa, “Viên kẹo cứng? Đây là phim gì?”

“Lúc tôi điều tra vụ án ngẫu nhiên xem được.” An Cách Nhĩ nói, “Hung thủ kia là luyến đồng, chuyên giết mấy đứa con nít nhỏ tuổi. Trong phòng hắn bày đủ loại DVD, cuộn phim này hình như hắn mới mua, tựa hồ còn chưa kịp xem, để trên đầu máy.”

“Sau đó cậu mở lên xem?” Mạc Phi hỏi.

“Ân… Lúc đó tôi bị bìa đĩa hấp dẫn, thuần trắng từ đầu chí cuối, chính giữa có một cái bẫy thú, bên trong là một cô bé mặc áo khoác đỏ trùm đầu đứng quay lưng lại, bên hông đeo túi xách, lần đầu tiên nhìn lướt qua, tôi còn tưởng cô bé mọc đuôi sói.”

Mạc Phi nhịn không được cười gượng hai tiếng, “Cái bìa thật cổ quái.”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Tôi nghĩ, nếu tên tội phạm kia xem cuộn phim này sớm hai năm, nói không chừng sẽ không đi giết người.”

“Có ý gì?” Mạc Phi khó hiểu.

“Ân… Chính là, một con sói có thể một hơi nuốt chửng một cô bé rất dễ dàng.” An Cách Nhĩ tựa hồ đang sắp xếp từ ngữ, ngữ điệu trước sau như một thong thả nói, “Cô bé đối với nó mà nói, là một viên kẹo rất ngọt… Bất quá cô bé đó, có thể là một viên kẹo rất cứng rắn, bên trong cất giữ rất nhiều độc châm, nếu nó dám động vào cô bé… Cô bé có thể dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn nhất, phá hủy toàn bộ thể xác và tinh thần của nó.”

Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ hồi lâu, sau đó mới nói, “Thật là một bộ phim làm người ta sợ hãi, khi rảnh sẽ xem.”

An Cách Nhĩ cười cười.

“Đúng rồi.” Mạc Phi đột nhiên hỏi An Cách Nhĩ, “Nói đến luyến đồng, cậu có suy nghĩ gì về tính hướng?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Tôi chỉ nhận tình yêu từ người khác phái hoặc cùng phái, tôi chán ghét luyến đồng hay các loại tình yêu nghiêng về mê luyến.”

“Cậu không ghét đồng tính?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ chớp mắt vài cái, lắc đầu, “Giới tính là một vấn đề rất đơn thuần, không yêu nam nhân thì chính là yêu nữ nhân, phi thường công bằng, trong lịch sử loài người, chỉ sợ đã tồn tại, hơn hữa số lượng cũng không nhiều.”

Lúc này, chợt nghe Ace sủa hai tiếng, Mạc Phi và An Cách Nhĩ xoay mặt lại nhìn, thấy nó đang đứng trước cửa, xoay mặt nhìn hai người, còn vẫy vẫy đuôi.

“Nó muốn làm gì?” An Cách Nhĩ khó hiểu.

“Nó muốn đi tản bộ.” Mạc Phi đáp lại, “Dù sao chó cũng là động vật thích chạy nhảy, huống chi nó còn là Husky.”

“Ân…” An Cách Nhĩ còn đang tìm lý do để ở nhà, Mạc Phi nhìn dĩa bánh ngọt trên bàn, nói, “Tôi cất bánh ngọt vào tủ lạnh, mai ăn tiếp.”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn dĩa bánh ngọt nói, “Ngày mai tôi muốn ăn bánh phô mai.”

Mạc Phi vô lực nói, “Còn hai cái kia thì sao? Không ăn hết sẽ lãng phí.”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Mạc Phi, gói bánh lại đi.”

Mạc Phi khó hiểu, hỏi, “Làm gì?”

“Anh lúc nãy nhắc tới phim ảnh, làm tôi nhớ tới bà nội.” An Cách Nhĩ đứng lên, nói, “Chúng ta đi gặp bà, bà rất thích ăn bánh ô mai, chúng ta gói nửa cái bánh này cho bà nội, còn bánh mâm xôi thì để đó sáng mai làm điểm tâm cho Ace.” Nói xong, nhìn Ace đứng trước cửa đang rất hưng phấn, “Đi thôi Ace, chúng ta tới gặp bà nội.”



Mạc Phi bất đắc dĩ, tìm hộp gói bánh ngọt lại.



Bởi vì không có xe, cho nên An Cách Nhĩ và Mạc Phi lảo đảo bước trên đường, muốn đi bộ tới viện dưỡng lão thiệt sự là quá mức bất khả thi, bởi vậy hai người định đi một đoạn sẽ bắt taxi, tới trại an dưỡng.

Hai người cũng không mang dây xích Ace, Husky quả là một loài chó hoạt bát, khi thì đi, khi thì chạy, nhưng có một điều, Ace chưa từng rời khỏi hai người trong phạm vi mười bước, có đôi khi còn đi song song cạnh hai người.

Trời vẫn chưa tối nên trên đường có rất nhiều người dẫn chó đi dạo, cũng có mấy con Husky bị cột dây, điên cuồng chạy về phía trước, chủ nhân ở phía sau cũng không thể khống chế được nó.

Nhiều người đi đường nhìn nhìn Ace, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, “Husky nhà bọn họ sao lại nghe lời như vậy?”

“Phỏng chừng đã nuôi bốn năm năm rồi đi?”

Mạc Phi có chút kinh ngạc nhìn Ace, nói, “Ace đúng là rất biết điều. Chắc là thuộc loại khác trong loài Husky.”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, nói, “Không phải nó ngoan, mà là nó giống anh.”

Mạc Phi há hốc, nhìn An Cách Nhĩ, “Sao lại giống?”

An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Nhóm người sống lang thang tuy rằng nội tâm cuồng dã phóng túng, nhưng chưa chắc vì vui hoan mà sống lang thang nay đây mai đó, chính là vì chưa tìm được chốn về.”

Mạc Phi gật gật đầu, “Đúng là có chút…”

“Người không có nhà để về, hoặc người không có đồng nào, bọn họ cũng có điểm rất cao quý, chính là rất tự tin và ngạo mạn.” An Cách Nhĩ nói, “Phải có một phần ngạo mạn trong tâm mới có thể lý giải và dung túng tính cách ngạo mạn của họ.”

Mạc Phi sửng sốt thật lâu, An Cách Nhĩ vươn tay vỗ đầu Ace, nói, “Ace có thể đi, nhưng nó lại không làm vậy… Bởi vì lúc nó chạy xa chúng ta khoảng mười bước, nó đã bắt đầu nhớ, chúng ta làm nó lưu luyến. Cho nên mới nói, người sống lang thang, chính là vì không có nhớ nhung, không có lưu luyến. Một khi trái tim đã bị một thứ gì đó chiếm đoạt, làm họ nhớ nhung và lưu luyến, họ sẽ không muốn rời đi, nếu đi, sẽ làm họ trở nên vô cùng thương cảm.”

Hết chương 3

Đây là poster của bộ phim Hard Candy được sản xuất vào năm 2005, nội dung cũng không ghê rợn như ACN nói đâu 8} Đây là một bộ phim nói về xã hội ~ Ai thích có thể search xem:D 

candy-poster

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play