An Cách Nhĩ làm người ta khó chịu, cũng không phải cái loại năng lực thần côn đột nhiên nói ra hung thủ là ai, mà là hắn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu khiếp sợ, hơn nữa ở thời điểm người ta gấp tới phát điên, hắn còn tỏ ra một bộ dáng không biết chuyện gì xảy ra.
“Cậu…” Mạc Phi mở to mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Hắn là do cậu bắt?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Ân, xác thực mà nói, năm đó bị giết không ít người, sau khi tôi điều tra, tìm được chỗ hắn ẩn náu. Đó là một nhà xưởng bị vứt đi, cảnh sát sau khi vây quanh hắn vẫn muốn bỏ trốn, cuối cùng không cẩn thận đụng phải thiết bị rò điện cùa nhà xưởng.”
“Bị điện giật?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Tuy rằng không bị giật chết, nhưng bác sĩ nói tim hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nguyên bản nghĩ hắn không thể sống trong bao lâu, ai ngờ lại có thể chống đỡ được nhiều năm.”
“Năm đó hắn tại sao lại giết nhiều người như vậy?” Mạc Phi tò mò.
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Đại khái xuất phát từ yêu cầu sinh lý nào đó đi?”
“Hả?” Mạc Phi có chút không thể lý giải, “Yêu cầu sinh lý muốn giết người sao?”
An Cách Nhĩ gật đầu, nói, “Tôi đã gặp qua vài tên cuồng sát, ngay từ đầu đã có những nguyên nhân kỳ quái dẫn đến giết người, đến phút cuối, toàn bộ đều biến thành vì bản thân yêu thích mà giết người.”
“Ách… người kia, chính là người bị tôi thiêu sao?” Vương Trung vẻ mặt cầu xin hỏi An Cách Nhĩ, “Má ơi, nguyên lai thật sự có hung quỷ, vậy phải làm sao bây giờ… Tôi còn mẹ già con trẻ, đêm nay tôi có thể ở đây không?”
An Cách Nhĩ nghiêng đầu, nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nói, “Kỳ thật tôi cũng chưa từng thấy diện mạo thật sự của Hứa Khoa Lạc.”
Mạc Phi khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Vương Trung trong chốc lát, nói, “Hứa Khoa Lạc lúc hành hung thích mang một khăn trùm đầu bằng da, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy càng thêm khủng bố.”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, chỉ thấy Vương Trung cúi đầu, nhìn y phục dơ trên đùi.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng nhấc chân, nói, “Nhà tang lễ nếu đã chết ba người, hơn nữa còn dùng phương thức giết người liên hoàn của Hứa Khoa Lạc, vậy cảnh cục phải phi thường coi trọng mới đúng, hành tung cùng an toàn của ông sẽ được nghiêm mật theo dõi, ông làm sao lại xuất hiện ở đây?”
Vương Trung không nói, tiếp tục cúi đầu nhìn y phục của mình, Mạc Phi cảm thấy có chút kỳ quái.
An Cách Nhĩ tiếp tục không nhanh không chậm nói, “Nếu giống như ông nói, án kiện đã xảy ra lâu như vậy rồi, không có khả năng không ai cho tôi biết… Trừ phi, án kiện vừa mới phát sinh.”
Lúc này, Vương Trung chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ nhát gan trên mặt đã không còn, nay xuất hiện một nụ cười quỷ dị.
An Cách Nhĩ quan sát hắn trong chốc lát, nói, “Bộ quần áo này đối với ông mà nói có chút không vừa người, ông không cho chúng tôi đụng vào, bởi vì trong quần áo còn cất giữ một thứ khác?” Vừa nói, An Cách Nhĩ vừa dùng ngón tay thon dài gõ đầu gối mình, “Tôi nhớ rõ có rất nhiều người lúc bệnh tim tái phát sẽ khiến trái tim đình chỉ, do đó gây ra hiện tượng giả chết, dài nhất đạt tới vài ngày.”
Vương Trung hắc hắc nở nụ cười, nhìn An Cách Nhĩ, lại không nói gì, chính là đánh giá.
“Nếu nói Hứa Khoa Lạc không có chết, mà là ngất, chờ lúc hắn tỉnh lại, đã được đưa vào phòng ướp xác của nhà hỏa táng. Như vậy hắn sẽ giết chết Vương Trung và mấy người khác, thay quần áo của Vương Trung, tới tìm tôi báo thù.”
An Cách Nhĩ nói xong, nhìn Vương Trung, “Trong mắt của tôi, tôi chỉ tin y học, so với hung quỷ làm ác, độ đáng tin còn cao hơn rất nhiều.”
“Ha hả…” Vương Trung gật đầu, “Chuyện ma quỷ là ta tìm thầy hỏi để đến nói cho ngươi nghe.”
Mạc Phi đứng lên, “Ngươi là Hứa Khoa Lạc?”
Vương Trung cũng đứng lên, buông y phục trong tay, một tay rút ra trường đao, nhìn An Cách Nhĩ cười, “Ta trở về từ cõi chết, tâm nguyện lớn nhất chính là được gặp mặt ngươi một lần, sau đó tự tay giết chết ngươi.” Vừa nói hắn vừa tỏ vẻ hồi tưởng, “Ngày đó ngươi mang người đi bắt ta, ta quả thật rất giật mình, một thiên thần đi đến hầm mộ dơ bẩn của quỷ, chỉ bằng một dấu vết nhỏ, thế nhưng có thể đem một ma vương tiêu dao bảy tám năm bên ngoài như ta bắt lại, thật sự rất khó tin.”
Trên mặt An Cách Nhĩ cũng không có nhiều biểu cảm, chính là khó hiểu hỏi hắn, “Ngươi tại sao lại biết hỏi Hạ Phàm sẽ biết chỗ của ta? Là ai nói cho ngươi biết?”
Hứa Khoa Lạc sửng sốt một chút, nói, “Là một người kỳ quái, ta gặp hắn cũng cảm thấy sợ hãi.”
An Cách Nhĩ ít khi nào lộ ra một biểu tĩnh không rõ.
Mạc Phi nhìn tình huống hiện tại mà cảm thấy bội phục An Cách Nhĩ, tâm nói nếu đã sớm nhìn ra người này có vấn đề, vậy thì phải nói cho tôi biết a, để tôi hảo hảo chuẩn bị vũ khí cùng hắn đánh một trận, bây giờ chúng ta tay không đấu với ma vương đang cầm đao đó.
An Cách Nhĩ hoàn toàn không phát giác Mạc Phi khẩn trương, chính là nghi hoặc hỏi, “Là ai nhỉ?”
Hứa Khoa Lạc nở nụ cười, cầm đao tiến tới gần An Cách Nhĩ, tán thưởng, “Ngươi thật sự rất đẹp, chờ ta giết ngươi xong, sẽ cắt bỏ đầu ngươi mang theo bên mình.”
“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi ở gần An Cách Nhĩ, chạy nhanh tới tay kéo An Cách Nhĩ ra đằng sau, “Tôi sẽ ngăn hắn lại, cậu chạy ra ngoài cầu cứu đi.”
An Cách Nhĩ bị Mạc Phi giấu sau người, “Không cần cầu cứu, cảnh sát đã tới đây.”
“Cái gì?” Mạc Phi vừa mới hỏi, cánh cửa đã bị một cước đá văng, Oss mang theo cảnh sát, cầm súng tiến vào, nhắm ngay hướng Hứa Khoa Lạc, “Không được nhúc nhích!”
Trong mắt Hứa Khoa Lạc hiện lên một tia hồ nghi, sau đó rống một tiếng, cầm đao hung hãn tiến tới phía Mạc Phi và An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ hô to một tiếng, “Đừng bắn chết hắn!”
Cảnh sát bên kia đã nổ súng, Hứa Khoa Lạc trúng hai phát ngay ngực, gục bên chân An Cách Nhĩ, khóe miệng chảy máu tươi nhưng vẫn ha hả cười.
An Cách Nhĩ ngồi xổm xuống, hỏi hắn, “Ai nói cho ngươi biết phải đi tìm Hạ Phàm?”
Hứa Khoa Lạc hộc ra một ngụm máu, vươn bàn tay dính máu dơ bẩn, muốn chạm mặt An Cách Nhĩ, Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ ra sau, Oss cũng bước tới. Hứa Khoa Lạc nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ, mỉm cười rồi tắt thở.
Thấy Hứa Khoa Lạc đã chết, An Cách Nhĩ nhíu mày, lần đầu tiên Mạc Phi thấy biểu tình này của hắn, tay nâng hắn dậy, đưa hắn đến ghế salon ngồi xuống, hỏi, “Cậu không sao chứ?”
An Cách Nhĩ lắc lắc đầu.
Mạc Phi khó hiểu hỏi Oss, “Tại sao anh lại tới đúng lúc vậy?”
“Là Hạ Phàm gọi cho tôi.” Oss nói, “Mặt khác, bên nhà hỏa táng đã báo án lại, nói có mấy người công nhân mất tích, đã mấy ngày rồi không tìm thấy, chỉ có một người tự xưng là em họ của Vương Trung, xin cho hắn thay anh làm việc vài ngày. Sau đó mấy ngày sau, gia đình mấy công nhân kia gọi điện hỏi sao mấy ngày nay không thấy về. Mặt khác, gia đình Vương Trung nói hắn không có em họ, lúc này mọi người mới cảm thấy có chút không hợp lý cho nên liền báo cảnh sát.”
“Thợ đốt lò đã mất tích đâu?” Mạc Phi hỏi.
“Phỏng chừng đã bị ném vào lò thiêu đốt.” Oss nói, “Chúng tôi ở trong lò thiêu tìm được vài vật của người mất tích, tro cốt cũng không thấy, phỏng chừng Hứa Khóa Lạc đi làm thay, chính là để xử lý mấy thi cốt này.”
“Thực ghê tởm.” Mạc Phi nhíu mày.
Sau đó, Oss gọi người đem thi thể ra ngoài, Mạc Phi lấy giẻ lau dọn sàn nhà, các cảnh viên cũng rời đi.
Mạc Phi đem sàn nhà lau khô, phun thuốc xịt phòng tươi mát, thẳng cho đến khi không còn nghe thấy mùi máu, hắn mới lau mồ hôi, ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Thấy An Cách Nhĩ vẫn ngồi trên ghế trầm tư, liền hỏi, “An Cách Nhĩ cậu lo gì vậy? Người bảo Hứa Khoa Lạc đi tìm Hạ Phàm quan trọng vậy sao?”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, nói, “Biết tại sao tôi lập tức nghĩ hắn là Hứa Khoa Lạc không?”
Mạc Phi mờ mịt lắc đầu, “Cũng không kỳ quái, cậu là thần côn không phải sao?”
An Cách Nhĩ bất mãn nhìn hắn, “Không phải, Hạ Phàm mới là thần côn!”
Mạc Phi nhấc mi, đứng lên ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “Vậy cậu nói đi, tại sao lại khẩn trương như vậy?”
An Cách Nhĩ hỏi, “Còn nhớ trên đường về chúng ta thấy bức tường được vẽ Graffiti không?”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu.
“Trên đầu vai ác ma sống lại chỉ có một con quạ.” An Cách Nhĩ nói.
Mạc Phi tiếp tục gật đầu, tiến gần tới nhìn đôi mắt An Cách Nhĩ, đó là một đôi mắt có màu hổ phách nhàn nhạt…
“Án lệ của Hứa Khoa Lạc cũng rất nổi tiếng đối với quốc tế.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Bọn họ gọi hắn là hồng ô nha (*), bởi vì tên của Hứa Khoa Lạc phiên âm qua đọc rất giống từ Crow.”
(*) Con quạ có màu đỏ như máu.
“Ý của cậu là, bức họa kia nhắc cậu Hứa Khoa Lạc từ cõi chết trở về tới tìm cậu báo thù?” Mạc Phi hỏi, “Nhưng mà, tại sao cậu lại nhìn thấy trùng hợp tới vậy?”
“Tôi mỗi lần đi thăm bà nội đều phải đi qua con đường đó.” An Cách Nhĩ nói, “Vẽ ở đó tôi nhất định sẽ thấy.”
“Cậu hoài nghi người vẽ bức tranh đó với người nói cho Hứa Khoa Lạc biết phải đi tìm Hạ Phàm là cùng một người?” Mạc Phi hỏi, ” Nói cách khác, có người âm thầm theo dõi cậu?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Không thể nói rõ có phải theo dõi hay không, nhưng mà, hắn cùng lúc chỉ dẫn Hứa Khoa Lạc tới tìm tôi báo thù, về phương diện khác lại nhắc nhở tôi phòng bị… Rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Đúng là một vấn đề đáng giá để suy nghĩ sâu xa.” Mạc Phi gãi đầu, lại nói, “Làm sao cậu biết Oss sẽ tới đây?”
An Cách Nhĩ không hề gì trả lời, “Hạ Phàm rất thông minh, nhất định sẽ nói cho Oss nghe, bọn họ liên hệ vụ án tuyệt đối sẽ tới tìm tôi, tôi ngồi ở vị trí đối diện cửa chính, nhìn thấy bọn họ đã đến tôi mới vạch trần Hứa Khoa Lạc.”
“Vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý trước cho tôi a.” Mạc Phi oán giận, “Hù chết tôi, nếu lúc nãy chúng ta đồng ý cho tên Vương Trung đó ở lại, phỏng chừng hai ta sẽ bị hắn phân thây, công việc này của cậu thật nguy hiểm, có không ít người tới trả thù đi?”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Cũng không có nhiều.” Nói xong liền nằm xuống ghế salon, tự hỏi, “Rốt cuộc là ai?”
Mạc Phi nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ đêm, thường thì bây giờ An Cách Nhĩ đã leo lên giường đi ngủ, thấy hắn nằm trên ghế salon lười biếng, liền đẩy đẩy hắn, “Này, về phòng ngủ đi.”
An Cách Nhĩ không thèm nhìn, dựa vào gối ôm chuẩn bị ngủ.
“Ngủ ở salon ngày mai sẽ bị sái cổ!” Mạc Phi kéo hắn, “Đứng lên, về phòng rồi ngủ!”
An Cách Nhĩ bất mãn, nhỏ giọng nói thầm, “Leo thang mệt thấy mồ.”
Mạc Phi vò đầu, “Có mấy bước thôi mà, cậu…”
An Cách Nhĩ tiếp tục ngủ, Mạc Phi bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy hắn, bế lên lầu. Đem hắn đặt lên giường, cởi giầy, đắp chăn, Mạc Phi nghẫm lại không cam lòng, liền tiến qua hỏi, “Này, có cần tôi tắm giùm luôn không?”
An Cách Nhĩ hơi mở mắt ra, miễn cưỡng liếc mắt nhìn Mạc Phi, dùng chăn kéo che hết người.
Mạc Phi đứng lên, trước kiểm tra toàn bộ phòng, đem cửa sổ khóa lại, sau đó bước tới giường, thấy An Cách Nhĩ đã ngủ say, Mạc Phi ngồi xuống ghế salon bên giường, dựa vào ghế ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Mạc Phi đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Mở mắt ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường, chỉ mới hơn ba giờ sáng, ai lại đến giờ này?
Đứng lên nhìn An Cách Nhĩ, hắn ngủ rất sâu, bốn phía cũng không có gì khác thường. Mạc Phi một mình xuống lầu, ngoài cửa không có ai, hắn bước ra nhìn hai bên, không có ai… Là mình nghe nhầm? Hay nằm mơ? Mạc Phi lắc đầu, mới vừa muốn quay vào trong, tầm mắt bỗng nhiên nhìn xuống bậc thang, chỉ thấy trên đó có một cái hộp.
Mạc Phi mở cửa đem hộp cầm lên, lại ra ngoài nhìn, vẫn không có ai. Đóng cửa lại, Mạc Phi đem cái hộp vào, mở đèn lên, đứng quan sát. Cái hộp này hình chữ nhật, nhìn có chút giống quan tài, hắn mở ra, bên trong là bột phấn màu xám…
Mạc Phi nháy mắt ý thức được đây là gì, nhanh chóng đóng nắp lại, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy lạnh sống lưng, xoay người bước thật nhanh lên lầu, vọt vào phòng An Cách Nhĩ, phóng lên giường, “An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ, tỉnh tỉnh!”
An Cách Nhĩ mơ mơ màng màng, bị Mạc Phi lay một chút mới có ý tứ tỉnh lại, Mạc Phi bật đèn, sau đó lại hô to, “Này, tỉnh tỉnh!”
An Cách Nhĩ chậm rãi mở to mắt, rốt cuộc thì tỉnh, khó hiểu nhìn Mạc Phi, “Ân?”
Mạc Phi kéo hắn qua, “Nhìn đi, có người tặng cậu một cái hộp, như là hũ tro cốt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT