“Đây là tư liệu liên quan.” Oss đem văn kiện đưa cho An Cách Nhĩ, nói, “Cậu xem trước mấy tấm hình đi.”

An Cách Nhĩ cũng không tự động thủ mà tiếp tục húp cháo, liếc mắt nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi bước tới, nhét miếng sandwich còn lại vào miệng, với tay đem túi văn kiện mở ra, lấy ra tư liệu bên trong, đầu tiên là mấy tấm ảnh, Mạc Phi nhíu mày… An Cách Nhĩ nghiêm mặt nhìn chăm chú biểu tình của Mạc Phi.

Biểu tình Mạc Phi lúc này thực kỳ lạ, có chút chán ghét nhưng cũng tò mò.

Mạc Phi chấn lăng chỉ giằng co trong một thời gian rất ngắn, sau đó liền hồi phục tinh thần, đưa ảnh chụp tới trước mặt An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ cúi đầu, vừa thấy liền hiểu được những biểu tình vừa nãy xuất hiện trên mặt Mạc Phi.

Tấm hình thật sự rất vi diệu…  Có thể nói là huyết tinh cũng có thể nói là rất đẹp.

Có tổng cộng ba tấm hình. Tấm thứ nhất, là một đôi chân, rất mỹ lệ, da trắng như tuyết, thon gầy, giống như đôi chân của một vũ công, mang một đôi giày múa đỏ rực. Bất quá, chỉ có một đôi chân, đến cẳng chân là hết, bị cắt ra khỏi cơ thể, vết máu loang lổ tiên diễm, tung tóe bốn phía, hiển nhiên là một đôi chân vừa mới bị cắt không lâu. Bối cảnh xung quanh không rõ lắm, hình như có cửa sổ, bên cạnh có bồn hoa hoặc cái gì đó… Đã được xử lý xóa mờ đi, chỉ có đôi chân kia là rõ nhất.

Tấm thứ hai là một đôi giày múa, phi thường xinh đẹp quý giá, giống như làm bằng vàng, đôi giày được chạm trổ hoa văn, không rõ là phong cách Trung Hoa hay Châu Âu, phức tạp như kiểu Châu Âu nhưng không hợp quy tắc, nhưng nếu là Trung Hoa thì thiếu một phần thoải mái, cổ quái mà độc đáo. Bên cạnh đôi vũ hài màu vàng, có một con mèo màu đen đang ngồi, dáng thon thả mà đẹp đẽ, toàn thân đen thui không có một tia tạc mao, hai mắt rất tròn, cũng là sắc kim hoàng, mặt không chút thay đổi nhìn đôi vũ hài, tựa hồ xuất thần… Đây vốn là một tấm hình cực kì xinh đẹp, nhưng ở phía dưới đôi giày và con mèo, là một mái tóc dài hắc nhung bình thường, trên tóc cũng có máu tươi tiêu diễm.

Tấm thứ ba đập vào mặt là một màu đỏ thẫm… Nhìn kỹ, là một vết máu đọng trên khối thủy tinh, trên đó còn có dấu chân hình hoa mai hỗn loạn, là dấu chân mèo, vết máu đã khô, xuyên thấu qua dấu chân hình hoa mai, chỉ thấy mặt sau của khối thủy tinh là một nữ tử một thân y phục đen đang múa.

An Cách Nhĩ húp xong tô cháo, buông ảnh chụp, hỏi Oss, “Rất có tính nghệ thuật, cái này thì liên quan gì tới vụ án?”

Oss nghĩ nghĩ, nói, “Ân, gần đây có một vũ kịch, tên là <Lưu kim vũ hài>, cậu có biết không?”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Đã xem giới thiệu, nội dung là một vũ công hơn sáu mươi tuổi thất bại trên con đường sự nghiệp ngẫu nhiên chiếm được một đôi vũ hài ma lực, bà mang vào liền quay lại thời điểm chỉ có hai mươi tuổi, có được những điệu nhảy hoàn mỹ… Sau đó lại yêu một nam vũ công cùng tuổi, tiếp sau đó thì chết đi, đúng không?”

Hạ Tề ở một bên nghe xong bật cười, nói, “Bây giờ còn có người xem mấy cái nào sao?”

“Xem vũ kịch, đại đa số người đều không coi trọng nội dung mà là xem vũ công biểu diễn.” An Cách Nhĩ hỏi Oss, “Cái này có quan hệ gì tới vụ án?”

“Vũ kịch này, nữ diên viên sắm vai vũ công thần kỳ là Anna.”

Tất cả mọi người gật đầu, Hạ Tề cười, “Đúng là mỹ nhân.”

“Cô ta đã chết.” Oss kinh người nhả chữ, thân thủ chỉ chỉ tấm hình chụp đôi chân, “Biết đây là chân của ai không?”

Tất cả mọi người nhíu mày, “Anna?”

Oss gật đầu, “Đã kiểm nghiệm DNA, chính là cô ta.”

“Kiểm nghiệm DNA?” An Cách Nhĩ giật mình, “Chỉ có đôi chân thôi sao? Không tìm được thi thể à?”

Oss gật đầu, “Phiền toái nhất là ở chỗ này, thi thể mất thì không nói, đáng nói chính là mấy thứ này được gửi đến đoàn kịch.”

Mạc Phi đem cái bàn trước mặt An Cách Nhĩ về chỗ cũ, sau đó đem hai cái gối đầu đặt sau lưng An Cách Nhĩ, để hắn dựa vào.

An Cách Nhĩ dựa vào, đầu không còn đau nữa, giương mắt nhìn Oss, “Kể lại tình huống.”

“Thế này, đoàn kịch tên là Hồng Hài Tử, bởi vì lúc diễn viên tập luyện vũ đạo, bọn họ đều rất thích mang đôi vũ hài màu đỏ.” Oss ngồi xuống ghế sô pha, giải thích vụ án cho mọi người, “Anna là diễn viên chính trong đoàn kịch, vũ kịch lần này là viết riêng cho cô, diễn qua được vài suất, hưởng ứng của khán giả cũng rất tốt, cho nên bắt đầu lưu diễn. Bất quá trước ba ngày, Anna đột nhiên mất tích.”

“Mất tích?” An Cách Nhĩ nhìn Oss, “Nhưng báo chí cũng chưa từng đưa tin.”

Oss gật đầu, “Đoàn kịch lo lắng đến doanh thu phòng vé, cho nên mới giấu, trước ngày diễn, đoàn kịch nhận được một phong thư, bên trong là ba tấm ảnh này.”

“Sau đó?” An Cách Nhĩ hỏi, “Đôi chân này phát hiện ở đâu?”

“Ở trong nhà Anna, con mèo cũng ở đó.” Oss nói, “Căn cứ theo pháp y, chân của Anna bị chặt cách đó hai ngày, dấu chân này cũng là của con mèo mà cô nuôi.”

“Cái này với mèo khiêu vũ có quan hệ gì?” Hạ Tề khó hiểu hỏi.

“Nhóm trưởng của đoàn kịch cho tôi biết một việc, tâm tình gần đây của Anna rất không ổn định.” Oss nói tiếp, “Một tuần trước đó, Anna nói với nhóm trưởng, cô nói là vào buổi tối cô thấy mèo khiêu vũ, sau đó, mèo chạy tới trộm vũ hài của cô, rồi biến thành hắc miêu nữ, bắt đầu nhảy múa, cô bước ra ngoài, chợt nghe thấy nữ nhân kia quay lưng lại với cô chỉ đôi vũ hài trên bàn, nói ‘Ta có tư cách mang nó hơn ngươi’ ”

“Mèo… mèo yêu quái?” Hạ Tề mở to mắt.

“Anna nói, cô muốn chạy tới xem người đó có bộ dáng gì thì tỉnh lại.” Oss nhún vai.

“Nằm mơ?” Mạc Phi hỏi, tâm nói nằm mơ mà cũng ly kỳ vậy sao.

“Nghe nói, khi Anna tỉnh lại, cô đã thấy con mèo nằm kế bên đôi giày màu đỏ, hơn nữa còn nhìn nàng, trong mắt tràn ngập khinh thường.” Oss giải thích, “Cho nên Anna nói với nhóm trưởng, cô không muốn diễn.”

“Thần kich bị suy nhược đi?” Hạ Tề hỏi, “Có phải áp lực quá lớn nên mới mơ loạn?”

“Lúc ấy nhóm trưởng cũng cho là thế.” Oss gật đầu, “Hắn nghĩ có thể Anna quá khẩn trương hoặc mất bình tĩnh, mỗi lần đều cổ vũ cô… Thẳng cho đến khi cô chết, nhóm trưởng mới nhớ tới lúc trước Anna đã nói cho hắn nghe.”

An Cách Nhĩ lẳng lặng nghe xong, gật gật đầu, hỏi, “Sau đó thì sao? Vũ kịch làm sao diễn?”

“Phải tìm diễn viên thứ hai thế vào.” Oss nói, “Cô tên là Hứa Mân, vẫn là bạn nhảy của Anna nhiều năm qua.”

An Cách Nhĩ gật đầu, cũng không nói gì, hỏi tiếp, “Vũ kịch kia còn diễn không?”

“Đoàn kịch vốn chỉ diễn một buổi là xong.” Oss nói, “Bất quá Hứa Mân lại chiếm được lòng khán giả, rất nhiều người nói Hứa Mân diễn còn tốt hơn Anna. Bởi vậy đoàn kịch quyết định tiếp tục diễn thêm, dựa theo kế hoạch, sẽ diễn cả năm.”

“Ở thành phố S còn diễn không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Đêm nay còn một buổi.” Oss nói, “Là buổi cuối cùng.”

“Anh muốn tôi điều tra vụ án này?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Là ý của cục trưởng, tốt nhất là trước khi đoàn kịch rời khỏi thành phố phải điều tra xong.”

An Cách Nhĩ nhìn Oss trong chốc lát, thân thủ sờ cằm, nói, “Vì đoàn kịch đã có chút danh tiếng, mà nếu vụ án có thể lên báo, hẳn sẽ thực oanh động, cục trưởng sẽ có thể diện.”

Oss nhún nhún vai, “Nó đó, lão cáo già.”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, gật đầu, nói, “Tối nay tôi sẽ đi xem buổi biểu diễn đó, sau đó rồi bàn tiếp.” Nói xong, nhẹ nhàng thở dài, “Còn bây giờ, tôi muốn ngủ.”

Hạ Tề bước tời sờ trán hắn, nói, “Đã hạ sốt rồi, lúc nãy lại vừa ăn cháo, ngủ một giấc thì sẽ khỏe.” Nói xong, nhìn Mạc Phi, “Anh đẹp trai, hảo hảo chiếu cố hắn nha.”

Khóe miệng Mạc Phi hơi rút, đưa hai người xuất môn.

Chờ Oss với Hạ Tề đều đi rồi, Mạc Phi bay lên lầu, đắp chăn cho An Cách Nhĩ, tắt đèn, kéo màn lại, rồi đóng cửa, để hắn an ổn ngủ một giấc.

Ra khỏi phòng An Cách Nhĩ, Mạc Phi cúi đầu nhìn, phát hiện mình vẫn còn mặc đồ ngủ, sáng sớm vội vội vàng vàng còn chưa kịp thay.

Hắn vốn định về phòng thay quần áo, nhưng lại chú ý tới cửa phòng làm việc của An Cách Nhĩ đang mở ra.

Mạc Phi có chút hứng thú muốn biết gần đây An Cách Nhĩ vẽ cái gì, liền đẩy cửa bước vào…

Mạc Phi ngồi xổm xuống, kiểm tra bản phác họa trên mặc đất, đây là bức tranh An Cách Nhĩ vẽ lúc hắn dọn dẹp nhà cửa… cơ hồ mỗi một động tác đều vẽ ra. Mạc Phi nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy thật thần kỳ… An Cách Nhĩ làm sao có thể trong nháy mắt nắm bắt được những động tác đặc thù, sau đó chỉ cần vài nét bút đơn giản đem hết thảy chuẩn xác vẽ lên giấy?

Nghĩ nghĩ, tầm mắt lại chuyển dời lên bức tranh đang được che vải. Mạc Phi bước qua, đưa tay nhẹ nhàng kéo tấm vải xuống — người ở trên bức tranh… là hắn.

Rất kỳ quái, ban đầu hắn cũng đoán được, An Cách Nhĩ thường dùng hắn làm người mẫu để phác họa, bức tranh này chắc cũng là vẽ ra trong những lúc đó, nhưng Mạc Phi lại đoán sai. Bức tranh này, là lúc hắn bưng bát cơm chuẩn bị ăn, tóc ướt, trên tóc còn dính bọt nước, sắc mặt hơi tái, ánh mắt như hòa.

Mạc Phi cau mày nhìn thật lâu, hắn chưa từng tưởng tượng qua, có một ngày, ánh mắt của hắn lại có thể nhu hòa tới vậy…

Nguyên một buổi sáng, An Cách Nhĩ đều an ổn ngủ.

Mạc Phi đại khái dọn dẹp nhà cửa một chút, xuống lầu, trong lúc đó thì có người tới mua tranh, người tới hình như là khách quen, chọn một bức tranh phong cảnh cổ điển của An Cách Nhĩ, ra giá làm cho Mạc Phi líu cả lưỡi, thu tiền xong hắn chạy ra ngân hàng gửi vào tài khoản cho An Cách Nhĩ, cũng thuận tiện mở cho mình một tài khoản, An Cách Nhĩ ngại phiền toái, bảo mình nhớ rõ mỗi tháng kêu hắn phát tiền lương. Mạc Phi dở khóc dở cười, người này làm sao vậy, đây gọi là  dễ tin hay gọi là khôn khéo?

Mạc Phi từ ngân hàng trở về, xa xa nghe thấy trong phòng tranh truyền đến tiếng nhạc… Hình như là violin.

Không phải đâu? Mạc Phi có thấy bên cạnh giường An Cách Nhĩ có một cây violin, nhưng mà hắn còn chưa khỏe, sao lại đứng lên đàn? Mạc Phi lên lầu, mở cửa phòng ra, An Cách Nhĩ cũng không có đàn, tiếng đàn phát ra máy hát kiểu cũ.

“Tỉnh rồi?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, lúc này, An Cách Nhĩ đã thay một bộ áo lông màu đen, ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay tới xuất thần.

Mạc Phi biết hắn đang tự hỏi, cũng không muốn quấy rầy, liền hỏi, “Đói không?”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, đột nhiên hỏi, “Anh có biết khiêu vũ không?”

Mạc Phi sửng sốt, gãi gãi đầu sau đó lắc lắc, “Tôi không biết biểu diễn.”

“Kỳ thật cũng không khó lắm.” An Cách Nhĩ tựa hồ vừa tỉnh ngủ, còn có chút biếng nhác, vẫy vẫy Mạc Phi, “Tôi dạy cho anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play