Sáng hôm sau, Mạc Phi dậy rất sớm, lại phát hiện An Cách Nhĩ đã dậy từ lâu.

Mở cửa ban công nhìn ra ngoài, An Cách Nhĩ cũng không giống trước đây, dậy sớm đi đánh đàn. jongwookislove.wordpress.com

Mạc Phi ra khỏi phòng ngủ, thấy cửa phòng vẽ khép hờ, bên trong đèn sáng.

Xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, chỉ thấy An Cách Nhĩ đưa lưng về phía cửa, đứng bên bàn vẽ không biết bận rộn cái gì, nhìn hành động, có vẻ là đang điêu khắc?

Mạc Phi gãi đầu, thấy rất mới mẻ.

Nhưng mà hắn cũng không quấy rầy An Cách Nhĩ sáng tác, đi ra hành lang nhìn xuống lầu, quả nhiên Oss bọn họ còn chưa dậy. Trong bếp có tiếng động, chắc Emma dậy rồi, đang làm đồ ăn sáng.

Mạc Phi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu giúp Emma, chỉ là…

Mạc Phi đi vòng vòng trong nhà vệ sinh — Kem đánh răng đâu?

“Oáp ~”

Lúc này có tiếng ngáp vang lên, Mạc Tiếu mang cái đầu như ổ quạ đi vào.

“Dậy sớm thế?” Mạc Phi cầm bàn chải hỏi hắn.

“Em đói bụng quá, Emma kêu em đánh răng rồi xuống ăn.” Mạc Tiếu có thể đói quá ngủ không được, mơ màng cầm ly và bàn chải đi vào nhà vệ sinh, nhìn qua nhìn lại, không hiểu nhìn Mạc Phi, “Kem đánh răng đâu? Anh xài xong chưa?”

Mạc Phi chớp mắt, lắc đầu, “Hôm trước anh mới mua…”

Cho nên, hai anh em ở trong phòng vệ sinh tìm kem đánh răng.

Đang tìm thì ngoài cửa có người đưa kem đánh răng vào, “Nè.”

Mạc Phi và Mạc Tiếu ngẩng đầu, chỉ thấy người cầm kem đánh răng là An Cách Nhĩ.

Mạc Phi giơ tay cầm, Mạc Tiếu mượn xài, An Cách Nhĩ chỉ ngáp một cái, chậm rãi xuống lầu, trong tay hình như còn cầm gì đó.

Mạc Phi tò mò đi theo. jongwookislove.wordpress.com

Chỉ thấy An Cách Nhĩ xuống lầu, lấy ra một món khác.

Mạc Phi đi tới nhìn, tay còn lại hắn cầm tuýp thuốc mỡ.

Mạc Phi nghi ngờ nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cầm tuýp thuốc mỡ, hỏi Mạc Phi, “Anh nghĩ đây là cái gì?”

Mạc Phi có chút mơ hồ, nhìn tuýp thuốc một hồi, đáp, “Thuốc mỡ.”

An Cách Nhĩ gật đầu.

Lúc này, Oss và Thân Nghị đã dậy, hai người vẫn duy trì tư thế nằm, nhìn tuýp thuốc mỡ trong tay An Cách Nhĩ, gương mặt mờ mịt.

Chẳng biết Mạc Tần dậy từ lúc nào, cũng cầm ly cà phê từ trong bếp đi ra, hắn uống một ngụm, nhìn mọi người một vòng, chậm rãi nói, “Tôi nói này An Cách Nhĩ.”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn.

“Quan tâm tuýp thuốc mỡ thì tìm được bao nhiêu manh mối?” Mạc Tần đi tới ghế sô pha ngồi xuống, lấy tài liệu mở ra xem, nói tiếp, “Nếu đối phương là một tên biến thái, ai mà biết hắn nghĩ…”

Không đợi Mạc Tần nói xong, An Cách Nhĩ thu hồi đường nhìn, hỏi Mạc Phi, “Như thế nào?”

Mạc Phi rất cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu ý của An Cách Nhĩ, “Như…”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Sáng nay anh tìm cái gì?”

“Kem đánh răng…” Mạc Phi nói tới đây, hơi sửng sốt, vươn tay lấy tuýp thuốc mỡ trong tay An Cách Nhĩ, sau đó nhẹ nhàng xé nhãn dán đi.

Vì vậy… vốn là chai thuốc mỡ, giờ xé nhãn dán đi thì cả tuýp màu trắng, giống như…

“A!” Oss bật dậy, vỗ đùi một cái, “Giống kem đánh răng dùng một lần trong khách sạn!”

Thân Nghị cũng cầm lấy quan sát, “Đúng vậy! Đều là tuýp giống nhau. Trong khách sạn đều không in nhãn dán.”

Mạc Phi suy nghĩ một hồi, mở nắp ngửi ngửi… Hắn rốt cuộc cũng hiểu sáng nay An Cách Nhĩ lấy kem đánh răng để làm gì.

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nghi ngờ, “Em đổi thuốc mỡ thành kem đánh răng?”

An Cách Nhĩ giơ một ngón tay, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó khom lưng, lấy xấp ghi chú ở trên sô pha, xé một tờ, cuộn lại.

Mọi người thấy An Cách Nhĩ cuộn tờ giấy lại, rồi cầm tuýp thuốc mỡ, nhét tờ giấy vào trong.

Xa xa Mạc Tần vẫn đang uống cà phê, cũng bị hành động của An Cách Nhĩ hấp dẫn, nhìn chằm chằm.

An Cách Nhĩ đậy nắp lại, giơ lên trước mặt mọi người, “Manh mối ở đây! Toàn bộ manh mối để bắt được chó dữ!”

Nói xong, hắn lấy tuýp thuốc mỡ giả bỏ vào trong túi ‘người liên lạc’ bị bọn họ bắt về.

Bởi vì tác dụng của thuốc, người nọ vẫn còn đang ngủ.

An Cách Nhĩ nói với Oss, “Thả hắn về cảnh cục đi.”

Oss gọi điện cho Tôn Kỳ, mang theo mấy cảnh viên, đưa người về chỗ cũ.

Chờ người đi rồi, Oss hỏi, “Có cần phái người đi theo hắn không?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Không cần.”

Thân Nghị nhíu mày, “… Chúng ta bắt hắn để làm gì?”

“Manh mối.” An Cách Nhĩ đi tới sô pha ngồi xuống, “Nếu thuận lợi, chiều nay là có thể bắt được chó dữ.”

“Hả?!” Thân Nghị và Oss đều đứng bật dậy.

“Cậu biết chó dữ là ai?” Mạc Tần cũng khiếp sợ.

An Cách Nhĩ nhận ly trà Emma đưa đến, “Biết sơ sơ, là nhân viên chăm sóc hoặc trợ lý bác sĩ các loại.”

“Trung tâm cai nghiện?” Oss hỏi.

“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Xế chiều đi bắt đi, hắn sẽ mang chứng cứ tới.”

Oss bọn họ há miệng, hiển nhiên không rõ An Cách Nhĩ làm sao suy đoán ra, chỉ bằng quan tâm tuýp thuốc?

“Ăn sáng đi.” jongwookislove.wordpress.com

Lúc này, Emma bưng đồ ăn sáng từ trong bếp ra.

Mạc Phi lấy bánh phô mai An Cách Nhĩ thích nhất cho hắn, rồi lấy đồ ăn cho Ace.

Oss và Thân Nghị vô cùng hiếu kỳ, đều vừa ăn vừa nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ.

Mạc Tần cầm ly cà phê, đi tới sô pha đối diện An Cách Nhĩ, ngồi cách hắn qua bàn trà.

Một lúc sau, Mạc Tần mở miệng, “An Cách Nhĩ, cậu suy tính bằng cách nào?”

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, lực chú ý mau chóng trở về miếng bánh phô mai.

Mạc Tiếu cầm miếng sandwich, đi tới bên cạnh An Cách Nhĩ, ngồi xếp bằng dưới đất, vừa ăn vừa hỏi, “Đúng vậy! Tại sao từ một ống tuýp lại liên tưởng tới kem đánh răng của khách sạn? Nói thẳng thì rất giống nhưng không ai nhắc thì sao anh lại nghĩ tới?”

“Cái chú muốn hỏi cũng không phải mặt này.” Mạc Tần phất tay, ý bảo Mạc Tiếu là con nít, tránh qua một bên, hết sức nghiêm túc hỏi An Cách Nhĩ, “Tại sao cậu có thể tìm thấy thứ mình muốn? Suy nghĩ cũng không phải chuyện khó, nhưng muốn chọn hướng chính xác thì rất nan giải, cậu làm thế nào để lựa chọn? Mỗi người đều phải tự quyết định, tại sao quyết định của cậu đều chính xác? Tôi muốn biết tất cả cơ sở để cậu suy tính là gì. Nòng cốt chủ yếu của cậu là gì.”

Mạc Tiếu há miệng nhìn Mạc Tần — Chơi trò gì vậy?

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Mạc Tần, đặt cái nĩa xuống, cầm ly trà lên bắt chéo chân, dựa vào ghế sô pha, hỏi, “Anh muốn thỉnh giáo tôi?”

Mọi người vốn cho là Mạc Tần luôn đối nghịch với An Cách Nhĩ, còn ngạo mạn, sẽ không bao giờ chịu ‘thỉnh giáo’ hắn.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Mạc Tần gật đầu, “Ừ. Khiêm tốn thỉnh giáo, tôi là một thương nhân, còn đứng đầu một gia tộc, tôi cần rất nhiều yếu tố để quyết định, có khi tôi cũng nghi ngờ chính mình…”

Nghe Mạc Tần nói nghi ngờ bản thân, Mạc Tiếu hít khí lạnh.

“Phải làm sao để lúc nào cũng kiên định và sáng suốt?” Mạc Tần hỏi, “Làm thế nào mới suy nghĩ theo hướng chính xác?”

Mạc Phi cũng đi tới ghế sô pha ngồi xuống, tò mò đối thoại bên đây.

An Cách Nhĩ vừa định mở miệng, Mạc Tần đã nhẹ nhàng phất tay, “Đừng có nói mấy cái tư duy logic gì với tôi, thứ tôi cần là cái có thể dẫn dắt tôi, để tôi suốt đời được lợi.”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Tần, hiển nhiên, hắn chỉ muốn lừa bịp cho qua, nhưng theo Mạc Tần nói, tựa như nâng hắn thành phần thắng.

An Cách Nhĩ hơi nâng khóe miệng, đặt ly trà xuống, hay tay để trên đầu gối, lên tiếng, “Mọi người nghĩ, suy xét tự hỏi là gì?”

Mọi người nhìn nhau — Tự hỏi?

Mạc Tiếu giơ tay, “Động não.”

An Cách Nhĩ chỉ chiếc bánh phô mai, “Quyết định ăn bánh phô mai hay bánh chocolate, cũng là một loại tự hỏi.”

Mọi người gật đầu.

“Nhưng nếu ở một hoàn cảnh khác thì sao? Ví dụ…” An Cách Nhĩ tiếp tục nêu ví dụ, “Mọi người đi trên một con đường hẹp, hai bên là vách núi, trước mặt có hai con đường để chọn, một là núi tuyết, một là con dốc, mặt khác còn có dây leo, mưa gió ầm ầm… Mọi người sẽ chọn đi đường nào? Đi nhầm một cái có thể sẽ ngã chết, không có cơ hội lựa chọn lại.”

Mọi người cau mày, nhìn An Cách Nhĩ — Lúc này sao mà quyết định? Chỉ có thể dựa vào may mắn đi?

“Dựa vào may mắn, cũng như chọn bánh phô mai hay chọn bánh chocolate sao?” An Cách Nhĩ hỏi lại, sau đó hời hợi nói, “Trừ khi đi qua một lần, nếu không chẳng ai biết nên chọn đường nào, chỉ có thể dựa vào điều kiện của mình. Nếu chịu được lạnh thì chọn con đường tuyết. Nếu chịu được cuồng phòng thì chọn dây kéo.”

“… Phải làm thế nào?” Mạc Tiếu nghiêng đầu hỏi An Cách Nhĩ, hắn còn nhỏ, không có nhiều kinh nghiệm, ít trải qua những lựa chọn liên quan đến sinh mạng, cho nên hắn thấy, nếu gặp tình huống đó thì sẽ thử vận mạng, tùy tiện chọn một cái là xong?

“Không có cách nói phải làm thế nào.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Chỉ có cậu có từng suy nghĩ qua chưa.” jongwookislove.wordpress.com

Mọi người không hiểu, Mạc Tần nhíu mày.

“Không có bao nhiêu người từng trải qua lựa chọn liên quan đến sinh mạng, nếu lấy vực sâu biến thành mối nguy, rơi xuống là thất bại, cuồng phong là giễu cợt, mưa rào trở thành lời khen, núi tuyết là vinh quang, con đường phía trước là tương lai… Mọi người sẽ suy nghĩ thế nào?” An Cách Nhĩ cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Lúc mọi người tập trung vào bản chất của sự việc, sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng. Cho dù đối mặt với giễu cợt hay lời khen, vinh quang hay nguy hiểm, con đường cuối cùng vẫn là tương lai, cho dù có bất kì hỗn loạn gì cũng có thể giải trừ, sóng gió gian nguy và cuồng phong mưa rào sẽ dừng lại, thứ tồn tại chân chính là biển sâu hoặc bầu trời.”

“Cho nên…” Mạc Tần truy hỏi đáp án.

“Cho nên, giúp anh tìm cách chính xác, cho dù là cuộc đời hay tự hỏi, không phải yêu hay hận, cũng không phải may mắn hay suy đoán, mà là dũng khí và lý trí. Giữ vững sự tỉnh táo và dũng cảm mới có thể chiến thắng cái ác.”

An Cách Nhĩ nói xong, mọi người tự chìm trong suy nghĩ hỗn độn của mình, điện thoại của Oss vang lên.

Oss ngẩn người, phục hồi tinh thần, bắt máy, nghe một câu xong lập tức nói với An Cách Nhĩ, “Người dọn vệ sinh kia tỉnh, đi rồi.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Chuẩn bị đi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi.”

Mọi người đều đứng dậy chuẩn bị, chỉ có Mạc Tiếu vẫn cầm miếng sandwich, ngồi xếp bằng bên bàn trà, như đang thất thần.

An Cách Nhĩ đi ngang qua, Mạc Tiếu ngẩng mặt lên, vô cùng nghiêm túc hỏi, “An Cách Nhĩ, Mạc Tần cũng có lúc sợ sao? Người thông minh như anh cũng cần dũng khí?”

An Cách Nhĩ cúi đầu nhìn, gật đầu, “Đương nhiên, người trần ai cũng biết sợ, bởi vì tương lai là thứ chẳng ai biết được.”

“Chó dữ… còn có những tên khốn nạn anh liệt vào hàng phải bắt, đều do thiếu dũng khí nên mới trở thành như vậy?” Mạc Tần hỏi.

An Cách Nhĩ vỗ vào trán hắn, “Tất cả nguyên nhân của cái ác, thường là vì sợ hãi, hung hãn không có nghĩa là dũng cảm, ngược lại, ôn hòa hiền hậu khoan dung, mới là dũng cảm nhất. Cùng với thừa nhận nỗi sợ và thất bại của mình, cũng là một loại dũng cảm.” Nói xong, An Cách Nhĩ liếc nhìn Mạc Tần, “Lúc một người đang xin ý kiến, thông thường không phải lúc hắn sôi sục ý chí nhất, mà là lúc hắn mệt mỏi nhất. Thì ra, thừa nhận nỗi sợ của mình, so với thừa nhận mình mệt mỏi dễ hơn nhiều.”

Mạc Tần xấu hổ.

Mạc Tiếu và Mạc Phi đồng tình nhìn hắn, “Boss, chú có muốn nghỉ ngơi không? Tụi con chia sẻ cho chú.” jongwookislove.wordpress.com

Mạc Tần trừng mắt nhìn hai người, thu hồi tài liệu, lên lầu ngủ bù.

Lên lầu rồi, Mạc Tần nhìn xuống lầu, Eliza đứng trước cửa sổ vẫy tay chào An Cách Nhĩ, còn có Mạc Phi đang dọn bàn ăn.

Mạc Tần đột nhiên có một cảm giác hiểu ra, trước đây hắn vẫn nghĩ không thông, An Cách Nhĩ làm cách nào thay đổi Mạc Phi? Làm thế nào trong thời gian ngắn mà có thể khiến một con thú hoang dã không nhà để về, trở nên mạnh mẽ như thế… Vốn dĩ hắn cho là ảnh hưởng ngầm, hoặc huyết thống, hoặc tình yêu…

Nhưng giờ suy nghĩ lại, có vẻ không phải gì cả, An Cách Nhĩ chỉ cho Mạc Phi một đáp án, đó là chiến thắng chính mình, nghênh đón tương lái bằng — Dũng cảm và lý trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play