Suy nghĩ của An Cách Nhĩ đột nhiên thay đổi, làm mọi người nghe vào cảm thấy đây là chuyện khá khủng bố.
Lúc mọi người đang nghĩ là người tàng hình, có cơ quan, hacker, quấy rối camera giám sát… Mạc Phi bước tới, cầm hai bộ da sói xuống, đưa cho Oss, nhấc chân đạp vào ván cửa.
“Rầm” một tiếng, ván cửa phía sau cũng giống như tấm phía trước, phía sau rỗng, đạp một cái liền văng.
Mọi người nhìn chằm chằm không gian phía sau tấm ván chừng ba giây, ai cũng tỏ ra “Thì ra là thế” — Cấu tạo trước và sau giống nhau! Bên này mở được thì bên kia cũng mở được, Mạc Phi đạp một cái đã giải đáp được vấn đề “đột nhiên thay đổi” của An Cách Nhĩ! Thế vào tòa thành bằng cách nào mà không bị phát hiện? Đáp án là còn một con đường khác.
“Cánh cửa” sau khi bị Mạc Phi đá văng, phía sau là một cầu thang đen kịt.
Đội đặc công dùng đèn pin rọi xuống, đó là một cầu thang vòng tròn sâu không đáy.
“Cầu thang này thông ra đâu?” Mạc Tần có chút mờ mịt.
Roy suy nghĩ kết cấu của tòa thành, nói, “Tầng hầm này là dựa vào vách núi, ở bên kia… chắc là núi.”
“Cho nên cầu thang này là thông xuống chân núi?” Oss hỏi.
Roy gật đầu, “Tầng hầng của tòa thành cũng nằm dưới chân núi rồi…”
An Cách đột nhiên hỏi, “Ở đây có ai mắc chứng sợ không gian kín không?”
Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu — Không có!
“Có thì nói không được miễn cưỡng nha, bởi vì phải đi con đường trong tối rất dài.” An Cách Nhĩ mỉm cười nhắc nhở.
Trọng điểm mọi người đều đặt ở chỗ “rất dài” của An Cách Nhĩ, dài bao nhiêu?
…
Lúc này, đội đặc công đi trước mở đường, mọi người bắt đầu đi xuống cầu thang vòng tròn.
Mạc Phi kéo tay An Cách Nhĩ, cả đường đều lo lắng, sợ An Cách Nhĩ bước hụt chân.
Quả nhiên, lúc An Cách Nhĩ bước qua khúc cua, đã bước hụt một cái, Mạc Phi cả kinh bước tới chỗ hắn, khom lưng, “An Cách Nhĩ, anh cõng em xuống.”
An Cách Nhĩ sờ cằm.
Oss bên kia thì mở to mắt — An Cách Nhĩ đã luyện được thần công mặt dày rồi, không có lúc nào thấy xấu hổ luôn đó trời.
Đương nhiên, “ngại ngùng” của An Cách Nhĩ chỉ giữ được chừng một giây, hắn vòng tay lên cổ Mạc Phi, để người ta cõng xuống.
Mạc Phi vừa cõng xuống vừa hỏi, “Hôm nay đi bộ nhiều thật.”
An Cách Nhĩ nghiêng đầu tựa lên vai hắn, “Tôi ngủ một lúc, mọi người cứ từ từ đi.”
Mọi người xoay mặt nhìn An cách Nhĩ — Phải đi bao lâu lận?
Lúc đi, mọi người đều im lặng… Không biết là vì đoạn đường này quá nặng nề hay vì không muốn làm phiền An Cách Nhĩ, trong không gian kín chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở…
Cứ như vậy, một vòng lại một vòng, đi rồi cứ đi… Vẫn cứ đi…
Khoảng nửa tiếng sau, Mạc Tiếu cũng nhịn hết nổi.
“A a a! Sắp điên rồi trời ơi!” Mạc Tiếu vò đầu, “Không biết phải đi tới chừng nào đây! Đi hồi xuống địa ngục luôn quá!”
Tôn Kỳ lên tiếng, trong giọng nói còn có chút ai oán, “Im đi, chị đây còn mang cao gót đây!”
Ngay cả những người bình thường không mắc chứng sợ không gian cũng sắp mắc bệnh đến nơi, đội đặc công đi tuốt đằng trước cũng chỉ tay ý bảo — Cuối cùng cũng tới!
Bước khỏi cầu thang, hai chân đạp trên mặt đất bằng phẳng cảm giác thật tốt đẹp, mọi người bị nghẹn nửa tiếng cuối cùng cũng thở phào.
Chỉ là… không gian tối đen vẫn chưa kết thúc, phía trước là một con đường rất dài, so với không gian chật hẹp ban nãy, con đường này rất rộng lớn, kéo dài phía trước, hình thành một tầng hầm rất lớn, còn có bãi đái, ao chứa nước.
“Đây là hầm trú ẩn thời chiến tranh mà.” Oss thấy sợ.
Roy gật đầu, “Hòn đảo này đúng thật là từng trải qua chiến tranh, có hầm trú ẩn cũng không có gì lạ.”
Mạc Tần vươn tay gõ lên mặt tường, xoay đầu nhìn cầu thang, “Là công trình đã xây lâu rồi, chắc là do chủ nhân của tòa thành này xây để tị nạn?”
“Đúng là vừa rảnh vừa dư tiền, đào chút xíu được rồi, đào luôn cái núi, không biết ổng nghĩ gì.” Mạc Tiếu lắc đầu.
Mạc Tần nhìn Mạc Phi phía sau.
An Cách Nhĩ đã ngủ thiếp đi trên lưng Mạc Phi, Mạc Phi im lặng đánh giá hầm trú ẩn, vẫn duy trì sự bình ổn.
Mạc Tần nhíu mày, “Con muốn cõng tới chừng nào, chẳng phải tới mặt bằng rồi sao…”
Lúc Mạc Tần nói giọng có hơi cao, Mạc Phi, Mạc Tiếu, Roy, Tôn Kỳ hơn nữa còn có Thẩm Tuyển đồng loạt nhìn hắn, “Xuỵt!”
Mạc Tần rút khóe miệng, bất mãn nhìn mọi người — Mạc Phi chiều hắn còn được, mấy người chiều làm cái gì?
Oss lặng lẽ tới bên cạnh Mạc Phi, nhỏ giọng nói, “Giờ chúng ta đi đâu? Đi tiếp về phía trước hả?”
Mạc Phi suy nghĩ một chút, nhìn An Cách Nhĩ.
Thân Nghị nói, “Đánh thức hắn dậy hỏi đi.”
“Cậu ấy tỉnh liền giờ.” Mạc Phi nói.
Mọi người sửng sốt, lúc này, chỉ thấy An Cách Nhĩ hơi giật người, sau đó nhíu mày mở mắt ra.
“Dưới này lạnh hơn ở trên.” Mạc Phi thấp giọng nói, “An Cách Nhĩ rất nhạy cảm với sự thay đổi của nhiệt độ.”
Đang nói chuyện thì An Cách Nhĩ cũng tỉnh hẳn, nhìn xung quanh hỏi, “Xuống rồi?”
Tất cả mọi người gật đầu.
An Cách Nhĩ chỉ tay về hầm trú ẩn trước mặt, “Đi tiếp đi.”
Mọi người tiếp tục đi, Roy vừa đi vừa hỏi Mạc Tần, “Thiếu gia, có thể đưa áo khoác cho tôi không?”
Mạc Tần không hiểu, nghĩ áo khoác bị dơ, cởi ra đưa cho Roy.
Roy cầm áo khoác, bước tới chỗ Mạc Phi, áo lên vai An Cách Nhĩ.
Mạc Phi gật đầu với Roy.
An Cách Nhĩ đang thấy hơi lạnh, tựa lên vai Mạc Phi, nhìn Roy mỉm cười.
Roy sửng sốt.
Ba học sinh vẫn đi theo mọi người nhỏ giọng trao đổi.
“Thì ra còn cười được như vậy!”
“Dễ thương quá!”
Tôn Kỳ kích động, “Đúng là thiên sứ!”
Oss không thể hiểu nổi tình thương bà mẹ tràn lan giữa nữ sinh — Dùng thiên sứ để hình dung An Cách Nhĩ có ổn không đó? Hắn là tiểu ác ma mà?
…
Cứ như vậy, mọi người đi mãi miết trong hầm trú ẩn âm u… Có thể là do dạo này chiếu mấy phim về ma, ánh đèn rọi trong không gian tối, phản lại ánh sáng trắng, làm cho mọi người có một ảo giác, hình như sắp có cương thi từ cống thoát nước này nọ chạy ra.
Chỉ là cả con đường càng lúc càng lạnh hơn ra thì cũng chẳng phát hiện cái gì, cho nên cứ thế mà đi.
Rốt cuộc, Oss cũng hết kiên nhẫn hỏi một tiếng, “Đi bao lâu rồi?”
Mấy đội viên đặc công đáp, “Sắp một tiếng rồi.”
Tất cả mọi người nhíu mày — Một tiếng? Sao nghe cứ thấy quen quen.
Mạc Phi đột nhiên nói, “Chúng ta từ hồ băng tới biệt thự, cũng mất chừng một tiếng.”
Oss há to miệng, “Giờ chúng ta quay lại hồ băng? Có khi nào bước vô hồ nước không?”
Hỏi xong câu này Oss có cảm giác não mình bị đông lạnh, hồ băng quanh năm đông cứng, đương nhiên không có nước, nhưng mà tới chỗ đó làm gì?
Lúc này, mọi người thấy An Cách Nhĩ ngẩng đầu lên, nói, “Sắp tới rồi.”
Mọi người như nhận được mệnh lệnh, như người máy dừng chân lại, cùng nhìn An Cách Nhĩ.
Oss hỏi, “Tới chỗ nào rồi?”
“Xuỵt…” An Cách Nhĩ leo xuống, nhỏ giọng nói, “Từ đoạn này trở đi, phải giữ bình tĩnh và im lặng, cho dù nghe thấy cái gì cũng phải bình tĩnh, biết không?”
Mọi người đều gật đầu.
Đội đặc công đi phía trước, giơ súng còn mọi người đi phía sau, cố gắng đi nhẹ nhất có thể… Cứ như vậy đi về phía trước, rất nhanh, trước mặt xuất hiện một cua quẹo. Vừa quẹo một cái, trước mặt lại xuất hiện một con đường dài.
So với hầm trú ẩn lúc nãy hoàn toàn khác, cuối đường là một vòng sáng, ánh sáng rọi vào bốn vách tường bên trong. Đây là con đường bằng đá trơn nhẵn, ánh sáng chiếu xuống tạo thành phản quang, làm cho mặt băng xuất hiện lỗi giác. Mặt khác, trước mặt có gió thổi vào, gió còn mang theo một vài âm thanh.
Tất cả mọi người cau mày, vừa đi vừa nghe âm thanh quỷ dị.
“Có người đang tụng kinh hay là cái gì…” Mạc Tiếu nghi hoặc.
Mọi người thấy hình dung của Mạc Tiếu rất chính xác, nhưng cũng không đúng lắm… Âm thanh này đúng là như có rất nhiều người đang tụng kinh nhưng nghe không hiểu gì cả.
An Cách Nhĩ chắp tay ra sau, khoác áo khoác, chậm rì rì bước đi, vừa đi trong miệng vừa ngâm nga giai điệu, nói cái gì đó.
Mạc Phi chú ý những âm tiết hắn phát ra, nhưng hoàn toàn nghe không hiểu.
Dần dần, ngôn ngữ quái dị An Cách Nhĩ đọc, so với âm thanh trước mặt hoàn toàn trùng khớp… Âm tụng giống nhau như đúc, mỗi âm tiết đều khớp, nhưng chẳng có ai biết An Cách Nhĩ niệm cái gì.
Trong mọi người, biểu tình của Mạc Tần là khác nhất, xung quanh kể cả Mạc Phi đều nhìn An Cách Nhĩ nghi hoặc, còn ánh mắt của Mạc Tần ngoài nghi hoặc còn có khiếp sợ.
Ký ức ẩn sâu trong lòng bị chạm vào, hắn đúng là đã từng nghe một đoạn tụng này.
Bây giờ, mọi người đã gần tới ‘Khung đèn’ hình vuông trước mặt.
Ở đầu bên kia, cũng không có cái gì khung đèn, mà chỉ là hai cánh cửa sắt đóng chặt, khung đèn là do ánh sáng rọi qua song sắt tạo thành.
Lúc này, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng tụng đều đều.
Mạc Tiếu ghét bỏ nói, “Đây là thể loại rap tập thể mới xuất hiện?”
“An Cách Nhĩ… Đây là cái gì?” Mạc Phi hỏi.
“Một ngôn ngữ tự nghĩ của Hy Lạp cổ xưa.” An Cách Nhĩ nói, “Tự nghĩ ra ngôn ngữ không khó, khó ở chỗ là trí nhớ, nếu soạn không khớp thì sẽ rất dễ quên, cũng chính vì vậy mà ngôn ngữ loài người phát triển đến nay đều có quy luật và hệ thống âm nhất định, muốn nghĩ ra một ngôn ngữ mới, tốt nhất là thoát ly khỏi ngôn ngữ khác, cái này gọi là trí nhớ chiết cành.”
Mọi người đều nhìn An Cách Nhĩ.
Oss cắt ngang, “Bây giờ hình như không phải lúc tranh luận, huống chi lời cậu nói nghe cỡ nào cũng không hiểu.”
An Cách Nhĩ nhún vai.
“Có đi tiếp không?” Mấy đội viên đặc công cầm súng, xoay đầu hỏi Thân Nghị.
Thân Nghị cau mày nhìn cửa sắt, “Tuy rằng không hiểu bên trong nói cái gì, nhưng tình huống này tôi chưa từng đụng vào, cũng không có điềm báo tốt.”
Tôn Kỳ không hiểu, hỏi, “Điềm báo gì?”
Mấy đội viên đặc công cũng có vẻ hiểu tình huống mà Thân Nghị nói, dàn hàng ngang trước cửa, đẩy cửa thử, phát hiện không có khóa, ra dấu hiệu tay với phía sau.
Oss đẩy những người không phải cảnh sát ra phía sau.
Hai đội viên đặc công dùng sức đẩy cửa, tia sáng bên trong rọi ra ngoài.
Thân Nghị mang theo đội đặc công vọt vào, hô to, “Giơ hai tay lên…”
Trong lúc nhất thời, cục diện có chút hỗn loạn.
Chờ Mạc Phi bọn họ nhìn thấy tình hình phía sau cửa sắt ai cũng ngây ra.
Căn phòng trước mặt rất sáng sủa, thậm chí có chút huyền ảo.
Trên đầu là đỉnh hình vòm, tạc bằng băng trong suốt, ánh nắng xuyên qua lớp băng rọi xuống mặt tuyết trắng bên dưới, có một cảm giác thanh khiết nói không nên lời.
Mọi người đều ý thức được — Nơi này là dưới hồ băng! Dưới đáy hồ băng lại tương thông với hầm trú ẩn, hơn nữa còn được tạc thành một căn phòng!
Trong phòng có khoảng một trăm người, bọn họ đều mặc áo choàng màu trắng, vây một người nằm trên đài băng.
Trên đài băng là một người mặc áo choàng đen… nói chính xác người sói mặc áo choàng đen.
Những người mặc áo choàng trắng đều đang giữ tư thế quỳ xung quanh đài băng, ‘người sói’ một mình mặc áo choàng đen y như thần minh đứng giữa đài, tiếp nhận lạy chầu của những người kia.
“Đậu má đây là cái tình huống gì?!” Oss nhịn không được hô lên.
Mọi người còn lại cũng nhìn An Cách Nhĩ bước vào sau cùng.
An Cách Nhĩ không tỏ vẻ kinh ngạc với khung cảnh trước mắt, hắn chỉ nhìn xung quanh, sau đó nhìn ‘người sói’ trên đài, gật đầu nói, “Bài ngoại (loại bỏ những gì của nước ngoài), thần bí, tập thể gây án và đồ đằng, sáng sủa. Thông thường muốn khống chế một hòn đảo cách biệt với thế giới bên ngoài, thì đây là cách tốt nhất.”
Mọi người đều nhíu mày.
An Cách Nhĩ nói, “Ngay từ đầu, tất cả hiện tượng chắp vá thành một câu đố, đều chỉ hướng tới một đáp án đơn giản.”
Tất cả mọi người đều thở dài, đúng vậy! Có thể khống chế toàn bộ người dân trên đảo gây án, vết tích của mỗi một người đều xóa bỏ triệt để, đúng là không có nhiều cách lắm, tình huống trước mắt là lời giải thích duy nhất — Tà giáo.
Mạc Tần nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Cậu đã đoán được từ sớm?”
An Cách Nhĩ cười hai tiếng, “Cái gì mà người sói xuất hiện giữa bão tuyết đêm trăng máu, bạn gái của chàng trai kia đột nhiên biến mất, tập thể mất trí nhớ tình cờ nhìn thấy, đóng phim hả? Hình như rất sợ người ngoài không biết nơi này có một tổ chức thần bí vậy, cả hòn đảo đều bị trung nhị bệnh (*).”
Hết chương 6.
(*) Trung nhị bệnh chỉ một loại nhận thức tâm tính của bản thân, ‘trung nhị’ trong tiếng nhật là chỉ sơ trung cấp hai, trung nhị bệnh giải thích theo mặt chữ là: Thiếu niên cấp hai có mắc chút bệnh về ý thức. Thật ra nó cũng không chỉ giới hạn ở học sinh cấp hai, cũng không nhất định là mang nghĩa bệnh theo ý chính quy, chỉ là một cách xưng hài hước.
Ý của cụm từ này tiếp xúc với những người khác nhau sẽ có nghĩa khác nhau, khen chê đều có. Ý thức loại này đều âm thầm cường hoá mong muốn của mình (vd trí tuệ, chính chắn, cẩn thận, không giống người ta) đồng thời âm thầm bài xích những trạng thái không mong muốn (vd ngu xuẩn, ác độc, vô lực).
Vd rõ hơn:
- Tôi không giống mọi người.
- Người sai không phải tôi, là thế giới sai.
- Đây mới chính là trí tuệ thật sự.