Bảy giờ tối, mô hình đã hoàn thành, Lâm Nhược Thần vươn vai cười nói: “Kết thúc công việc! Phần còn lại thứ hai tôi sẽ lên công ty làm tiếp.”
“Ừ, tôi cũng phải về thôi, có muốn cùng ăn tối không?” Không thể ở lại lâu hơn, về điểm này Khưu Thiên luôn biết.
“Được, để tôi làm cho anh cái này lưu niệm.”
Lâm Nhược Thần lục lọi trong đống giấy, cắt cắt vẽ vẽ dán dán, chẳng mấy chốc một chiếc ghế dựa con con đã thành hình, đặt trên lòng bàn tay nhìn thật đáng yêu.
“Đây, tặng anh, cảm ơn anh lần trước đã tặng tôi ly sứ, hôm nay còn đến phụ tôi làm mô hình.” Lâm Nhược Thần chớp mắt, như một đứa trẻ háo hức mang quà cho người lớn.
“Cảm ơn… nhìn rất đáng yêu, tôi rất thích.” Khưu Thiên lại cảm thấy máu dồn ngược lên não, đầu óc váng vất, tay đưa ra nhận chiếc ghế mà muốn phát run. “Ký tên đi, A Phát sư phụ, tôi muốn tên tiếng Trung.”
Lâm Nhược Thần bật cười chạy đi tìm bút chuyên dụng, lúi húi ghi trên chân ghế hai chữ “Nhược Thần”, còn vẽ một nửa ông mặt trời.
“Nửa còn lại đâu?” Khưu Thiên híp mắt nhìn hai chữ “Nhược Thần” be bé tròn tròn.
“Của em gái tôi.” Lâm Nhược Thần trả lời rất nhanh.
Hai người dẫn nhau ra chợ đêm ăn cơm tối, sau khi chia tay, Khưu Thiên ôm chiếc bụng no căng từ từ đi bộ về nhà, vừa đến nơi đã mở máy nhắn tin cho Thái hậu.
“Khải bẩm Thái hậu, vi thần nhìn thấy trong nhà hoa trắng nhỏ có tạp chí đồng tính, cậu ấy chắc hẳn là đồng tính.” Khưu Thiên hưng phấn thượng tấu.
“Chỗ chị còn túi giấy đựng bánh ngàn tầng đây, chả nhẽ chị tự bay về Đài Loan mua à?” Thái hậu nhếch mép khinh thường.
“… Được rồi.” Khưu Thiên cũng không thất vọng, Lâm Nhược Thần có thể là người trong giới, hoặc có thể có bạn là người trong giới, dù sao ngành thiết kế vốn là vùng đất của đồng tính, bất kể thế nào đi nữa, Lâm Nhược Thần nhất định không hề bài xích vấn đề này, không bài xích nghĩa là còn cơ hội. Khưu Thiên kết luận.
“Hoa trắng nhỏ làm ghế dựa thủ công bằng giấy cho tôi, siêu đáng yêu, để chụp ảnh cho chị xem.” Nói xong liền thực hiện ngay.
“Xem ra trong lòng cậu ta chú cũng có chút vị trí.” Thái hậu hiếm khi hiền hòa.
“Hôm nay tôi còn phát hiện ra một chuyện, hoa trắng nhỏ = chị đoan trang hiền lành + Tiểu Thành có tình có nghĩa + tượng phật Quan Âm.” Dù không biết đây là việc tốt hay xấu.
“Ui xài, chuyện thường thôi, chị với Tiểu Thành vĩ đại thế này, cậu nghĩ đi, nếu là người đối lập với bọn chị, cậu sẽ thích chắc?” Thái hậu vẫn dõng dạc như cũ.
Vĩ đại? Thôi cho xin! Có điều đối lập với Thái hậu và Tiểu Thành? Ờ để xem.
Người có tác phong bình thường, ăn nói đứng đắn, ừm ừm, rất nhàm chán. Cá tính mờ nhạt, không được tự nhiên, kiêu ngạo ích kỷ, hự hự. Yếu đuối chờ người khác đến cứu vớt chính mình, hứ, chả khác gì đồ bỏ đi!
Khưu Thiên rơi lệ thừa nhận, Thái hậu nói đúng.
Xét tới xét lui, đúng là bị Thái hậu và Tiểu Thành ảnh hưởng lâu quá, thành thử những người bình thường nếu không có chút độc đáo thú vị hoặc kiên cường tự chủ, sẽ không thể làm Khưu Thiên hứng thú.
Hiện tại Lâm Nhược Thần đã biến thế giới nội tâm của Khưu Thiên thành một biển hường phấn đầy bướm bay hoa lượn, nhưng đồng thời nơi chân trời xa xa cũng ầm ầm giông bão.
Trong công việc, dù dự án khó khăn đến mức nào anh đều có thể giải quyết, nhưng trong tình cảm, những gì quá phức tạp hoặc quá tốn công, anh đều tránh xa. Tính cách Khưu Thiên vốn thẳng thắn, thích là thích, quen là quen, không hợp hoặc không thích nữa, thì chia tay. Mối tình dài hơi nhất của Khưu Thiên cũng chỉ có sáu tháng, ngắn nhất thậm chí là hai tuần.
Nhưng đối với Lâm Nhược Thần, Khưu Thiên quả thật không biết phải làm sao, những kinh nghiệm tình ái trước đây hoàn toàn vô dụng khi đứng trước mặt cậu. Giả sử anh thành công cưa đổ cậu, thì nhiều nhất cũng chỉ được sáu tháng là đường ai nấy đi, còn nếu tỏ tình thất bại, sợ là làm bạn cũng không được. Dù là phương án nào, kết cục đều trở thành người xa lạ, Khưu Thiên chỉ nghĩ đến thôi đã thấy người rét run.
Anh thích Lâm Nhược Thần, nên chỉ muốn làm bạn, nhưng thích đến độ này, nếu thực sự chỉ là bạn bè, anh không thể chịu đựng được.
“Một bước sa chân, ngàn bước hận.” Khưu Thiên ai oán treo status trên MSN.
Trong lúc đầu óc đang rối rắm, sư phụ đã lôi Khưu Thiên đến Tam Nghĩa công tác, giữa trưa hai người dùng cơm ở phố chợ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, Khưu Thiên lại lầm rầm niệm status của mình.
“Bị đá rồi phỏng?” Anh Cường kết luận.
“Cũng không hẳn…” Khưu Thiên uể oải. “Sự việc rất phức tạp…”
“Chú chinh chiến sa trường nhiều năm như thế, cũng có ngày chùn chân à?”
“Anh Cường, cậu ấy và những người trước không giống nhau, bằng không em đã chẳng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thế này.”
“Quan trọng là chú có thích ứng được với tình trạng hiện tại hay không, lo được lo mất như vậy ra thể thống gì.”
“Thế nếu kết cục thua trận thì sao?”
“Thì chấp nhận chứ sao. Tiểu Khưu này, chú phải biết rằng, sự việc đến nước này đã không còn do chú hoặc người kia quyết định, có những thứ nhất định sẽ xảy ra, nên thay vì lo được lo mất, cứ bình thản mà chấp nhận, chứ còn muốn thế nào?”
Khưu Thiên nhìn sư phụ, có cảm giác khi qua tuổi bốn mươi, sức chiến đấu của anh Cường càng lúc càng tăng. Nếu nói Thái hậu là đại ma nữ, thì anh Cường… chắc cũng xứng tầm Trương Tam Phong, hai người đều có nhận thức rất phi nhân loại, chỉ là Thái hậu hung ác, anh Cường thì khoan dung.
“Anh Cường, hiện tại đang cô đơn hở, em giới thiệu bạn gái cho, đảm bảo nữ tướng nam vương, chắc chắn hợp.”
“Tùy chú, phụ nữ bình thường không lọt mắt anh được đâu, chú cứ lo việc của mình trước đi, đừng khổ sở nữa, cứ thản nhiên mà sống, mọi việc đều có duyên số của nó.” Anh Cường buông đũa, ngẩng đầu khuyên Khưu Thiên.
Đúng vậy, là duyên phận, chỉ có thể thuận theo mà không thể cưỡng cầu. Khưu Thiên cười khổ thừa nhận.
“Anh Cường, em giới thiệu cho anh một nữ lưu hào kiệt, diệt gian trừ ác khí thế hào hùng, nhất định anh sẽ thích.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT