Edit: windy

“Kỳ thật ta cũng không hi vọng tình huống tệ nhất xảy ra. Ngẫm lại, chúng ta xem xem có khả năng khác không.” Mạc Như Nghiên cũng biết, lập tức đem tình huống tệ nhất đặt ra trước mặt bọn họ. Nếu như không làm như vậy, rất có khả năng bọn họ không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Trước mắt đã đến gần ranh giới sống chết, không chấp nhận có chút lơ là nào. Nhất là đang ở tại Đế Đô nơi nhiều âm mưu như vậy, biên quan xa xôi không thể an gối không lo.

Phòng bị, là vũ khí cần thiết nhất trước mắt của Tây Bắc quân. Cho dù là chống lại Thái Tử, cũng phải đề phòng một tay.

“Ta đã hoàn toàn không nghĩ tới tình huống khác rồi.” Nếu tình huống tệ nhất đã đặt ở trước mặt, Lăng Phong lắc đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Hạ Trăn, “Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?”

Hạ Trăn ngồi không động, hai tay nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh nhìn Mạc Như Nghiên, đưa ra bốn chữ: “Kế sách ứng đối.”

Hạ Trăn thật sự quá tin tưởng nàng! Mạc Như Nghiên không nhịn được nở nụ cười.

Được rồi, nếu Hạ Trăn nói như vậy, nàng cũng sẽ bất chấp: “Binh đến tướng chặn. Chỉ có đợi Thánh Thượng hành động, chúng ta mới có thể biết ứng đối thế nào. Nhưng mọi người cứ yên tâm đi, ta sẽ đem hết khả năng, nghĩ ra biện pháp trước khi thời gian tới.”

“Vậy làm phiền phu nhân nhọc lòng rồi.” Thường thường, Lăng Phong muốn nhận trọng trách này. Dù sao Mạc Như Nghiên là nữ tử, mà hiện nay còn mang thai, thật sự không nên lo lắng hao tổn tinh thần. Nhưng, hắn thật sự là hữu tâm vô lực, cũng chỉ có thể trông cậy vào Mạc Như Nghiên vậy.

“Chỉ sợ Lăng phó tướng cũng không thể tiếp tục nhàn rỗi rồi.” Không có kế sách ứng đối, nhưng không có nghĩa là không thể làm chút chuyện. Tầm mắt Mạc Như Nghiên rơi vào trên người Lăng Phong và mấy vị phó tướng khác, trong mắt mang theo chút thú vị.

Lăng Phong rõ ràng cảm giác được sau lưng lành lạnh. Nhưng, hắn vẫn rất cung kinh chắp chắp tay hướng về phía Mạc Như Nghiên: “Phu nhân cứ phân phó.”

“Tây Bắc quân trở về lâu như vậy, vẫn ru rú ở phủ tướng quân tính chuyện gì? Ra ngoài đi đi lại lại nhiều chút. Gặp được dân chúng gặp nạn, nên giúp đỡ liền giúp đỡ, nên lộ diện liền lộ diện. Dùng hết bản lĩnh cùng năng lực của mọi người, nên ở trước mặt dân chúng Đế Đô tạo hảo cảm.” Mạc Như Nghiên không ngại nói thẳng ý đồ của mình. Làm chuyện tốt không để lại tên, đã từng là Tây Bắc quân. Bây giờ, bọn họ tất phải đem danh tiếng ra, mà còn để vang rung trời.

“Này…” Giúp dân chúng, Lăng Phong đương nhiên không có ý kiến. Tuy Mạc Như Nghiên nói rất êm tai, nhưng bọn họ ra tay giúp dân chúng, là bọn họ cam tâm tình nguyện.

“Nhớ kỹ, có thể không mặc áo giáp. Nhưng gặp phải ác bá hoành hành, nhất định phải báo danh.” Mạc Như Nghiên cực kì may mắn, đám người Lăng Phong cũng không coi là cứng nhắc. Chuyện vừa tới, hành động của nàng liền lớn hơn nữa, “Tốt nhất là đắc tội mấy con cháu quan lại, nháo đến triều đình cũng không sao cả. Mặc kệ đằng sau có chỗ dựa vững chắc thế nào, mọi người cứ việc đi lên đấu lại. Không náo nhiệt mọi người đều biết, liền coi như mọi người hành sự bất lực đi.”

Nghe đến đó, Lăng Phong hoàn toàn hiểu rõ Mạc Như Nghiên muốn làm cái gì rồi. Gật gật đầu, dẫn theo mấy vị phó tướng khác nhận mệnh rời đi.

Hạ Trăn vốn cũng ra ngoài, lại bị Mạc Như Nghiên ngăn lại.

“Hiện nay ai cũng có thể ra mặt, chỉ có chàng không thể.” Thanh Viễn đại tướng quân tên tuổi đã đủ vang dội, mà địa vị trong lòng dân chúng là không thể lay động. Mạc Như Nghiên không chút nghi ngờ, một khi Hạ Trăn đi trên đường lớn, chỉ biết sẽ đem sự tình đẩy sang phương hướng hoàn toàn khác rồi.

Hạ Trăn không đáp lại, nhưng dừng bước chân lại. Quay đầu, nhìn về phía Mạc Như Nghiên.

“Hiện tại chúng ta muốn đánh vang danh tên Tây Bắc quân, tuyệt đối không thể lại bị Thanh Viễn tướng quân chàng che mất được.” Ngăn lại hành động của Hạ Trăn, Mạc Nghiên thản nhiên nói trắng ra, “Hiện nay Thánh Thượng e ngại chính là công lao chấn chủ của chàng, nếu danh tiếng chàng lại nổi lên nữa, chẳng phải càng khiến cho cuộc sống hàng ngày của Thánh Thượng thêm khó khăn sao? Trái lại, Tây Bắc quân ở biên quan xa xôi, cho dù thanh danh hiển hách, lại rất ít tiếp xúc với dân chúng. Có lúc, ân tình cũng là xem trọng người bên cạnh trước, hiện tại chúng ta đánh cuộc chính là lòng người, chứ không phải người ngoài không liên quan đến mình.”

Một câu này, là Hạ Trăn tốt nhất nên ở nhà không cần lộ diện, để cho dân chúng Đế Đô tạm thời quên đi vị Thanh Viễn đại tướng quân này. Đồng thời đổi thành, là cả đội Tây Bắc quân.

Lời Mạc Như Nghiên nói cực kì dễ hiểu, Hạ Trăn nghe đã hiểu rồi. Nhưng nói thật, cực kì mệt mỏi. Mấy ngày như vậy, không bằng bọn họ ở biên quan sống thoải mái.

Cho nên, Hạ Trăn trước đã không nguyện tới Đế Đô. Mỗi khi chiến thắng trở về cũng là nhận ban thưởng xong liền nhanh nhanh chỉnh đốn lại đại quân, rời khỏi Đế Đô. Để lại cho Thánh Thượng thậm chí là dân chúng Đế Đô, chỉ có bóng lưng cứng cỏi.

“Chính là trước các chàng làm quá ít, hiện tại chúng ta mới cần bổ sung.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, khẽ tựa vào trong lòng Hạ Trăn.

Nếu như gặp được minh quân, gặp được minh quân không kiêng kị không đoán nghi. Tây Bắc quân đâu cần hành động, chỉ cần sống ở trong lòng dân chúng. Nhưng hiện nay, là không thể rồi.

Mạc Như Nghiên cũng có thể hiểu bất đắc dĩ cùng trái tim băng giá của Hạ Trăn giờ phút này. Tuy còn chưa nói tới thỏ chết cáo khóc cũng là không kém xa rồi.

“Trước nàng từng nói, chỉ cần ta ở Tây Bắc quân, ta chính là bùa hộ mệnh của Tây Bắc quân. Những lời này đối với Thái Tử lúc này mà nói, còn tác dụng không?” Ôm Mạc Như Nghiên vào trong lòng, Hạ Trăn yên lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi.

“Có tác dụng.” Vỗ vỗ sau lưng Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên cực kì nhẹ nhàng nói, “Mặc kệ Thái Tử điện hạ có biết chuyện này hay không, nhất định hắn sẽ không làm cho Tây Bắc quân bị tan rã. Cho dù chàng cách Tây Bắc quân rất xa, hắn vẫn sẽ nghĩ cách triệu hồi chàng về. Chàng đối với Thái Tử mà nói, là hết sức quan trọng.”

“Ừm.” Hạ Trăn vùi đầu vào hõm vai Mạc Như Nghiên, lần đầu tiên lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt nàng.

Mạc Như Nghiên không nói nữa, lẳng lặng cùng Hạ Trăn điều chỉnh cảm xúc. Mà thế cục với Hạ Trăn, với Tây Bắc quân, đều đã quá trầm trọng rồi.

Gần đây Tây Bắc quân cực kì sinh động, liên tiếp xuất hiện trên đường cái Đế Đô, lại giúp đỡ không ít dân chúng. Thái Tử vừa nghe được việc này, liền ngẩn người.

Đợi đến khi phản ứng kịp lại, Thái Tử giật giật khóe miệng, rất muốn cười, lại sinh lòng áy náy.

Chung quy hắn vẫn không thể nào dựa vào chính mình để bảo vệ cả Tây Bắc quân, thế cho nên một bước tự dựa vào chính mình này của Tây Bắc quân, tận lực cố gắng tự cứu.

Thật sự quá nực cười rồi! Một đám tướng sĩ vốn nên rong ruổi sa trường, trở về lấy máu thịt để tiếp tục bảo vệ Đế Đô, không thể yên tâm nghỉ ngơi thoải mái, lại bị cuốn vào vòng tranh đấu hoàng quyền. Đây là đạo lý gì? Là ai định ra vương pháp?

“Thái Tử, có cần…” Chuyện Thánh Thượng luận công phong thưởng võ tướng lần nữa, Thái Tử đương nhiên biết. Nhưng mà bây giờ, Thái Tử không cho Hạ Trăn biết, mà giao cho Hồ Khôn Bạch. Giờ phút này nhìn sắc mặt Thái Tử không đổi, Hồ Khôn Bạch đề nghị.

Hắn muốn giải thích, Thái Tử không phải cũng không làm gì, cũng không bỏ mặc tình cảnh của Tây Bắc quân. Trên thực tế sau khi Thái Tử biết được việc này liền tìm tới hắn đầu tiên để bàn đối sách. Hơn nữa, bọn họ quả thật cũng đang cố gắng ứng đối.

“Không cần.” Thái Tử ngẩng đầu, mang theo tức giận hướng về phía Hoàng cung, “Ta liền muốn xem, còn có thể làm ầm ĩ đến mức nào. Có phải muốn lòng các tướng sĩ Tây Bắc quân tổn thương, dân chúng khắp thiên hạ ghẻ lạnh, ông ta mới bằng lòng buông tha cho Tây Bắc quân sao.”

Hồ Khôn Bạch hơi há mồm, nhưng không thể nào mở miệng. Thánh Thượng lúc này, thật là hơi quá đáng. Không đơn thuần là Thái Tử điện hạ, ngay cả các đại thần trong triều đều lắc đầu thở dài trong tối. Cho dù ngoài miệng không nói ra, nhưng cũng là cực kì thổn thức.

Kia là Tây Bắc quân đó! Các tướng sĩ đều chiến đấu hăng hái, Tây Bắc quân chém giết địch mấy vạn dạm! Một đám hán tử dũng mãnh như thế, sao Thánh Thượng lại tính kế ngoan độc như vậy?

Cho dù là cướp đoạt binh quyền, cho dù là kiêng kị Hạ Trăn, cho dù là vì cắt sạch thế lực của Thái Tử, cũng tuyệt đối không nên lấy các tướng sĩ Tây Bắc quân hết sức chân thành làm vũ khí không phải sao?

“Khôn Bạch.” Một áp lực làm cho người ta hít thở không thông, Thái Tử bỗng nhiên mở miệng, “Kế hoạch đầu tiên, lập tức loan tin!”

Sắc mặt Hồ Khôn Bạch thay đổi, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại. Như là đã đi đến bước này, vậy thì khai chiến đi!

“Nghe nói sao? Tây Bắc quân sắp tan rã.”

“Đùa cái gì vậy? Tây Bắc quân sắp xong đời sao?”

“Ngươi mới xong đời! Cho dù Thanh Vân quốc chúng ta mất nước, Tây Bắc quân cũng là bách chiến bách thắng.”

“Nói vớ vẩn cái gì vậy? Tây Bắc quân còn đang ở đó, Thanh Vân Quốc sao lại đất nước không an bình, dân bất an?”

“Đúng vậy đúng vậy. Có Tây Bắc quân ở đây!”

Lời đồn khắp nơi thay nhau nổi lên, lòng dân vốn sẽ rời rạc. Nhưng vì mấy ngày gần đây Tây Bắc quân đều đi lại trên đường lớn, dân chúng Đế Đô lại không ai tin tưởng lời đồn là thật.

Đám người Lăng Phong vốn cho là những lời này là Mạc Như Nghiên phái người loan ra. Kết quả hỏi qua Mạc Như Nghiên mới biết, không phải nàng gây ra.

“Cái này kì quái rồi.” Lăng Phong nhếch miệng, cái tên kia đến bên miệng nhưng làm thế nào cũng không nói được.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, là Thái Tử điện hạ.” Lăng Phong nói không nên lời, nhưng Mạc Như Nghiên thì không cố kị gì rồi.

Nhưng cứ như vậy, càng chứng minh, Thái Tử sớm đã biết được chuyện này. Chẳng qua, khả năng Thái Tử đang trù tính khác, mới gạt Hạ Trăn và Tây Bắc quân, kéo dài đến nay.

“Hành động của chúng ta, có ảnh hưởng tới kế hoạch của Thái Tử điện hạ không?” Nghĩ tới đây, Lăng Phong không khỏi nén giận vì sao Thái Tử biết lại không nói. Có chuyện gì, mọi người cùng nhau thương lượng không phải sao? Thái Tử dốc hết sức, chờ bọn họ biết xong cũng sẽ không vì bản thân không làm gì mà hổ thẹn không phải sao?

“Sẽ không.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, như đinh đóng cột nói, “Thái Tử đang phối hợp với chúng ta, cũng chỉ có thể bày tỏ, bên hắn cũng không cực kì thuận lợi gì.”

Bên Thái Tử, Mạc Như Nghiên có thể đại khái đoán được rồi. Chỉ sợ Thái Tử còn đang dốc hết toàn lực đi tiếp xúc với những võ tướng có khả năng được Thánh Thượng ban thưởng rồi. Nhưng khẳng định kết quả cũng rõ ràng, không xem như thuận lợi lắm.

“Vậy…” Lăng Phong có chút nóng nảy, chờ mong nhìn Mạc Như Nghiên, “Phu nhân có thể giúp đỡ một chút không?”

“Bất lực.” Nếu như có thể giúp, Mạc Như Nghiên đã sớm ra tay rồi. Cũng không đến mức đợi đến bây giờ, ngồi phỏng đoán hành động của Thái Tử cùng mọi người, “Chuyện triều đình vốn không tới phiên ta nhúng ta. Lần này chỉ là được Tiểu Quận chúa mật báo cho, mới ứng đối trước một bước. Nếu là thật sự đợi ý chỉ sắc phong tân tướng quân của Thánh Thượng xuống, ta cũng bó tay.”

“Tuy nói như vậy, nhưng dĩ nhiên phu nhân rất lợi hại rồi.” Lăng Phong tự nhận, cho dù hắn biết được tin tức trước, cũng chỉ có thể yên lặng chờ. Chứ không giống như hiện tại, chủ động tìm kế sách thoát thân.

“Ta cũng không thể bảo đảm cách của ta nhất định có hiệu quả. Nhưng, cũng tốt hơn so với không làm gì.” Vẻ mặt Mạc Như Nghiên thản nhiên nhìn đám người Lăng Phong ngồi ở trước mặt, không chút tính toán nói, “Nhưng xem ra trước mắt, bên trên đã bắt đầu coi trọng hơn. Này, dĩ nhiên là đủ.”

“Như vậy là đủ rồi sao? Chúng ta làm gì tiếp?” Nghe ra ý Mạc Như Nghiên nói, Lăng Phong không xác định hỏi.

“Ừm, đủ rồi. Tiếp theo mọi người liền ở phủ, không cần ra ngoài nữa.” Mạc Như Nghiên nói xong liền nhìn về phía Lăng Việt đứng ở cửa, “Từ ngày mai, phủ Thanh Viễn tướng quân đóng cửa từ chối tiếp khách. Mặc kệ là Thái Tử hay là Tiểu Quận chúa Thanh Vương phủ, chặn hết ở ngoài, không gặp.”

Đến Thái Tử điện hạ với Tiểu Quận chúa cũng ngăn lại? Lăng Việt nháy mắt cảm thấy được, trọng trách nặng nề. Nhưng, trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho hắn như vậy, hắn liền không từ chối tiếp nhận trọng trách này.

Dân chúng Đế Đô rất nhanh liền phát hiện, không nhìn thấy các tướng sĩ Tây Bắc quân trên đường nữa rồi.

Không lẽ đang thu thập hành tranh, tính trở về biên quan?

Nhưng ý nghĩ như vậy vừa mới hiện ra, đã bị tin “Phủ Thanh Viễn tướng quân từ chối tiếp khách” đánh lui rồi.

Phủ tướng quân đang êm đẹp sao lại đóng cửa không tiếp khách? Đây là tính cấm đám Tây Bắc quân sao? Không thể! Không cho phép!

Dẫn đầu đoàn người đứng trước cửa lớn phủ tướng quân, là một đám dân chúng mấy ngày nay được các tướng sĩ Tây Bắc quân giúp đỡ.

Lăng Việt cực kì buồn rầu. Hắn đã cực kì cố gắng giải thích, phủ tướng quân chỉ tạm thời đóng cửa không tiếp khách, chứ không phải bị gì, nhưng dân chúng căn bản không tin, vẫn cứ làm nháo lên. Này, này phải làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ? Đương nhiên là nhìn mà làm rồi. Mạc Như Nghiên muốn xem chính là phản ứng của dân chúng hiện nay. Hơn nữa, dân chúng Đế Đô càng sợ hãi, bên Thánh Thượng mới càng xuống tay không tốt với Tây Bắc quân.

“Thái Tử, gần đây Tây Bắc quân đang bận rộng cái gì? Đang yên lành, sao lại đóng cửa không ra?” Xem ra Thánh Thượng, xác định chắc là quỷ kế của Thái Tử. Muốn lấy dân chúng uy hiếp ông ta, tới bảo vệ Tây Bắc quân.

“Nhi thần không biết.” Thái Tử cung kính đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng bâng quơ nói bốn chữ trực tiếp đem sự tình đẩy ra.

Thánh Thượng không tin, mà còn là một chữ cũng không tin. Hành động của Tây Bắc quân, làm sao Thái Tử có thể không biết? Chẳng lẽ muốn nói cho ông ta biết, mấy ngày gần đây Tây Bắc quân không bình thường, đều là chính bọn họ nghĩ ra?

Tây Bắc quân có thủ đoạn lợi hại như vậy sao? Là ai? Hạ Trăn dẫn đầu? Nực cười! Nếu Hạ Trăn biết đùa bỡn tâm kế, vậy đúng là khiến cho ông ta nghẹn họng trân trối, không thể tin được rồi.

“Nếu không biết, người liền đi hỏi chút đi.” Thánh Thượng hừ lạnh một tiếng, thờ ơ nhìn Thái Tử ra lệnh, “Tây Bắc quân là cội nguồn của đất nước, sao lại có nửa điểm sơ suất được? Nếu như Tây Bắc quân bị ấm ức cái gì, hoặc là trong lòng có cái gì không hài lòng, người cầm đầu như con phải quan tâm nhiều hơn, để ý nhiều, để có thể đúng lúc bẩm báo cho Trẫm.”

Ba chữ “Người cầm đầu”, là Thánh Thượng định vị quan hệ của Thái Tử với Tây Bắc quân. Ông ta không muốn thừa nhận Tây Bắc quân là thế lực của Thái Tử, cũng không muốn đối mặt với chuyện Tây Bắc quân chỉ thuần phục Thái Tử. Như thế, ông ta chỉ có thể sử dụng từ khác để thay thế.

“Vâng. Nhi thần nhận mệnh, nhất định làm theo.” Thái Tử cảm thấy không có khả năng không có cách nào. Nhưng, trước mặt Thánh Thượng, hắn đều nhận nại xuống.

“Vậy thì nhanh đi làm đi. Trẫm chờ con.” Nhắc đến Tây Bắc quân, Thánh Thượng không dám quá chậm trễ. Ra lệnh một tiếng, để Thái Tử rời đi.

Thái Tử theo tiếng rời đi. Sau khi rời khỏi Hoàng cung, một đường đi thẳng, thẳng tới phủ Thanh Viễn tướng quân.

“Thái Tử điện hạ.” Lăng Việt khó xử nhìn Thái Tử, lắc lắc đầu, “Phu nhân nói, ai cũng không gặp.”

Giọng Lăng Việt rất nhỏ, nhỏ đến cỡ chỉ Thái Tử có thể nghe thấy. Này cũng là Mạc Như Nghiên dặn dò, không để cho Thái Tử điện hạ cùng Hạ Trăn và Tây Bắc quân có hiềm khích. Đương nhiên, đầu sỏ nàng đây liền đứng ra nhận tội rồi.

“Bản Thái Tử không tới gặp nàng ta.” Thái Tử tức giận nói.

“Này…” Lăng Việt vẫn lắc đầu, chắn trước mặt Thái Tử, “Phu nhân nói, đại cục trước mắt, vẫn mong Thái Tử điện hạ suy nghĩ kĩ.”

“Ta sẽ suy nghĩ kĩ, nhưng cũng không phải phân rõ giới hạn với Tây Bắc quân!” Còn bị phân rõ quan hệ với Tây Bắc quân. Kết quả như vậy, Thái Tử hoàn toàn không có cách nào thuyết phục bản thân chấp nhận.

“Chỉ là ứng kế tạm thời, mong Thái Tử điện hạ không cần khó xử chúng tôi.” Lăng Việt ở Tây Bắc quân sớm đã quen biết Thái Tử, nói chuyện làm việc cùng không khách sáo như ở trước mặt người bên ngoài. Hắn đưa ra thái độ chân thật nhất với Thái Tử, cũng tin tưởng Thái Tử sẽ không trách tội.

Thái Tử đương nhiên sẽ không trách tội Lăng Việt. Hắn có tính tội, cũng sẽ tìm Mạc Như Nghiên tính sổ! Chỉ cần nghĩ đến Mạc Như Nghiên đến hắn cũng đem vào tính kế, Thái Tử liền không nhịn được lửa giận.

Mặt trầm xuống đứng ở bên ngoài phủ tướng quân rất lâu, Thái Tử phất tay áo, xoay người rời đi: “Nói cho Mạc Như Nghiên, món nợ này, Bản Thái Tử nhớ kỹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play