Bởi vì Mạc Như Nghiên ngắt lời nên lời chưa nói hết đành gác lại, Hạ Trăn nhíu mày, không nói thêm nữa.

Hạ Trăn không nói lời nào, trong lòng Mạc Như Nghiên lại sinh ra bất an.

Tuy rằng nàng chưa từng trải qua chiến đấu sinh tử như quân Tây Bắc, nhưng nàng có thể tưởng tượng nỗi mất mát trong lòng Hạ Trăn lúc này. 

Tướng quân mà không thể ra chiến trường, nói gì đến bảo gia vệ quốc?

Nếu hiện tại biên quan không có chiến sự, Hạ Trăn tất sẽ yên tâm bình thản sống ở thôn Liên Hoa bên cạnh nàng. Nhưng mà, biên quan báo nguy chiến đã không phải lần đầu tiên truyền tới huyện Thanh Sơn loại địa phương nhỏ xa xôi này......

Thanh Vân Quốc cần Thanh Viễn đại tướng quân, Thánh thượng, Thái tử, quân Tây Bắc và ngàn ngàn vạn vạn dân chúng Thanh Vân Quốc, đều cần Hạ Trăn.

Nhưng cố tình tướng hạ quyết tâm chết, quân lại đành lòng bẻ gãy hy vọng lớn nhất của mọi người. Thánh thượng đây là bất chấp an nguy của Thanh Vân Quốc mặc người xâu xé.....

“Hạ Trăn, ta hứa với chàng.” Sau một hồi trầm mặc, Mạc Như Nghiên cầm lấy tay Hạ Trăn, “Nếu như một ngày kia, chàng phải viễn chinh biên quan. Ta sẽ không ngăn cản chàng, sẽ để chàng rời đi.”

Hạ Trăn há mồm, nhưng không nói ra được một chữ.

“Ta sẽ ở nhà chờ chàng trở về, tuyệt đối sẽ không trở thành trói buộc và cản trở chàng.” Mạc Như Nghiên bình tĩnh nhìn Hạ Trăn, đột nhiên khóe miệng hơi cong lên, “Nhưng trước tiên chàng chỉ có thể là phu quân của Mạc Như Nghiên, là cô gia của Cẩm Tú Phường, là trụ cột của cái nhà này.”

Ở thôn Liên Hoa, ở huyện Thanh Sơn, Hạ Trăn không phải là Thanh Viễn đại tướng quân. Đây là chuyện mà Mạc Như Nghiên trước sau kiên trì và bảo vệ tới cùng.

“Được.” Một lời hứa nặng tựa Thái Sơn vừa ra khỏi miệng, Hạ Trăn cúi đầu hôn Mạc Như Nghiên.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trăn chủ động hôn Mạc Như Nghiên, cũng ở trước mặt Mạc Như Nghiên tháo xuống tầng khôi giáp cuối cùng. Từ giờ trở đi dù chết hắn cũng không buông tay Mạc Như Nghiên.

Cuộc sống ở thôn Liên Hoa, thanh tĩnh hơn Mạc Như Nghiên tưởng tượng. Nhất là hiện tại chỉ có hai người nàng và Hạ Trăn ở nên càng thêm an nhàn.

Gần như mỗi ngày Lưu thị đều sẽ qua đây nhìn xem, có ý giúp Mạc Như Nghiên làm chút việc nông và việc nhà.

Nhưng mà có Hạ Trăn ở đây, rất nhiều chuyện cũng không cần chờ đến Lưu thị qua.

Hơn nữa Mạc Như Nghiên cũng không phải lười học lười làm. Mặc dù không biết làm việc nông, nhưng sau vài lần được Hạ Trăn tỉ mỉ chỉ bảo, Mạc Như Nghiên cũng dần dần bắt đầu biết làm.

Mỗi khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên làm việc ở trong sân, Lưu thị vừa vui mừng lại vừa áy náy. Vui mừng, là bởi vì Mạc Như Nghiên càng ngày càng thật giống tức phụ Hạ gia bọn họ. Áy náy là nghĩ đến Mạc Như Nghiên thật ra không nên ở lại thôn nhỏ Liên Hoa này, làm những việc người nông thôn mới phải làm.

“Nương không cần để ý như vậy.  Nếu con đã gả cho Hạ Trăn, thì nên làm những việc này.” Mạc Như Nghiên nói rồi đột nhiên hỏi Lưu thị, “Nương, Hạ Trăn dọn dẹp đất trống phía sau nhà. Con có nên trồng chút rau dưa và trái cây không?”

“Việc này tốt. Đợi lát nữa ta trở về lấy cho con chút hạt giống và cây giống lại đây trồng xuống là được.” Lưu thị gật đầu, sau đó lại giảng giải cho Mạc Như Nghiên từng bước cần phải làm.

Mạc Như Nghiên liên tục gật đầu, không hiểu thì hỏi. Trong lúc này ngược lại ở chung với Lưu thị rất hòa hợp.

“Nương, đại tẩu.” Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cùng nhau đến. Phòng ở của hai nhà dựng gần nhau. Để về sau có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng để lúc mua đất có thể đàm phán giá tốt nhất.

Mặc kệ nguyên nhân là gì, trong nhiều năm sau này, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương khẳng định sẽ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Cũng may đến thời điểm hiện tại thì Chu Vân và Tưởng Xuân Hương ở chung coi như không tồi, khá là hòa thuận.

Nhìn thấy Chu Vân và Tưởng Xuân Hương tiến vào, Lưu thị bĩu môi: “Làm sao?”

Dù chuyện đã qua khá lâu nhưng trong lòng Lưu thị vẫn có chút khúc mắc. 

Cho dù không còn oán giận hai người Chu Vân như lúc đầu nhưng thái độ và cách nói chuyện vẫn không thể nào tốt hơn được.

“Là thế này. Không phải phòng ở mới của hai nhà chúng con đã dựng xong rồi sao! Chúng con định mời hương thân trong thôn đến nhà vui mừng một chút, đến lúc đó nương và đại tẩu nhất định phải đến nhé.” Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đến để mời hai người chứ không phải tìm Lưu thị và Mạc Như Nghiên đến nhà giúp đỡ vào ngày mời khách.

“Biết rồi.” Lưu thị gật đầu, không cự tuyệt việc này.

Mạc Như Nghiên cũng nhận lời. Dù nàng không muốn đi thì Hạ Trăn nhất định cũng muốn đi. Thế nên đi thì đi!

Được Lưu thị và Mạc Như Nghiên trả lời khẳng định, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng không ở lại lâu, tiếp tục đi mời những hương thân khác.

“Như Nghiên, nương thật sự cảm thấy thẹn với con.” Tuy rằng là lời nhàm tai nhưng Lưu thị vẫn không khỏi lại nói lời cảm tạ với Mạc Như Nghiên, “Hạ gia chúng ta, nợ con quá nhiều.”

“Nương không cần câu nệ như thế, đều là người một nhà.” Mạc Như Nghiên nói rồi dừng một chút, bổ sung “ Mọi người đều là người nhà của Hạ Trăn. Hạ Trăn rất xem trọng mọi người, con đương nnhiên cũng muốn làm cho Hạ Trăn chút gì đó.”

Nghe Mạc Như Nghiên nói như vậy, Lưu thị càng chua xót. Nhà bọn họ nợ Mạc Như Nghiên nhiều, nợ Hạ Trăn cũng không ít.....

Đạo thánh mệnh thứ hai của Thánh thượng nhanh hơn suy đoán của Mạc Như Nghiên. Khác với lần trước, lần này trận thế cực kỳ lớn, một đội nhân mã đi thẳng đi tới thôn Liên Hoa, xông thẳng đến nơi ở của Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên.

Ban đầu, mọi người ở thôn Liên Hoa còn tưởng rằng những quan sai này là tới tìm Mạc Như Nghiên. Đến khi người tới hô “Hạ tướng quân”, lập tức khiến cho mọi người ở thôn Liên Hoa sợ ngây người.

Trong nhà chỉ có Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên ở. Kêu “Hạ tướng quân” chẳng phải là...... Hạ Trăn?

Người Hạ gia nghe tin mà đến cũng sững sờ. Chuyện gì xảy ra? Trong chốc lát, Hạ Trăn nhà bọn họ đã biến thành Đại tướng quân rồi?

“Đây, chuyện này có phải có nhầm lẫn gì hay không?” Bước chân Lưu thị lảo đảo đi qua, đứng cạnh Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn, kinh ngạc hỏi người tới.

“Vị này chắc là lão phu nhân! Không nhầm đâu, Thành thượng đích thân phong Thanh Viễn đại tướng quân đó chính là Hạ Trăn Hạ tướng quân. Ta một đường từ Đế đô đến thôn Liên Hoa, tuyệt đối sẽ không nhận sai Hạ tướng quân.” Người tới rất cung kính với Lưu thị, nói hết một lượt cũng giải thích tường tận.

“Đúng là tướng quân rồi!” Tưởng Xuân Hương ầm ĩ chạy tới, “Đại ca là tướng quân sao? Hơn nữa còn là Thanh Viễn đại tướng quân?”

“Đại ca hẳn là nói cho mọi người chúng ta biết.” Chu Vân đi theo cũng đã tới nơi, nói với Hạ Trăn.

Người tới quát hỏi Tưởng Xuân Hương và Chu Vân là ai, rồi cũng không để ý lắm.

Ánh mắt của người tới sau khi đảo trên người Mạc Như Nghiên một vòng thì chắp tay hành lễ với Mạc Như Nghiên: “Thánh thượng có lệnh, mời tướng quân phu nhân cũng theo Hạ tướng quân hồi kinh. Lập tức khởi hành, do ta hộ tống trên đường.”

Một đám thôn dân xung quanh đã nổ tung rồi, trên mặt người Hạ gia cũng vui vẻ từ trong ra ngoài.

Nhưng mà, Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn lại liếc nhìn nhau, nháy mắt cùng chung suy nghĩ.

“Ta đã cởi giáp về quê, quy ẩn điền viên, không muốn đặt chân đến Đế đô.” 

Hạ Trăn vừa nói ra lời này, người đầu tiên kinh ngạc sợ hãi là Hạ gia.

“Đại ca!” Tưởng Xuân Hương và Chu Vân dường như đồng thanh kêu lên, không tán đồng nhìn Hạ Trăn.

Tướng quân, Hạ Trăn lại không làm? Không chừng về sau còn có thể ở phủ tướng quân? Đợi đến lúc ấy, bọn họ thật sự lên như diều gặp gió.

“Hạ...... Hạ Trăn......” vẻ mặt Lưu thị tràn đầy không hiểu. Thân là mẫu thân, dĩ nhiên bà muốn nhìn thấy nhi tử trở nên nổi bật. Nếu Hạ Trăn đã là Đại tướng quân, vậy tại sao không làm?

“Hạ tướng quân.” Người tới cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn may là đã chuẩn bị tâm lý từ trước, rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu cảm, “Thánh thượng nói, đây đã là lần thứ hai. Nếu là lần thứ ba, tất sẽ không phải hình ảnh tướng quân muốn nhìn thấy.”

“Vậy xin hãy hồi bẩm thánh thượng, cho dù Hạ Trăn ta phải về, cũng trở về quân Tây Bắc chứ không phải Đế đô.” Cả người Hạ Trăn nghiêm nghị chính khí, mang theo sát phạt quyết đoán khí thế cường đại. Lập tức phân cao thấp với người tới cáo mượn oai hùm.

“Chuyện này.....” Người tới khí thế nháy mắt yếu đi, vẻ mặt đưa đám năn nỉ Hạ Trăn, “Hạ tướng quân thật muốn nói, vậy tự mình đi trình bẩm thánh thượng, nào có đạo lý để ty chức hồi bẩm chứ? Nếu ty chức trở về nói với Thánh thượng như vậy, cho dù có mười cái đầu, cũng không đủ để Thánh thượng chém không phải sao?”

“Vậy mong vị quan đại nhân này giúp Hạ Trăn chuyển trình thư tự tay viết cho Thánh thượng, như thế nào?” Mạc Như Nghiên mở miệng thay.

“Hạ tướng quân tự tay viết thư?” Người đến thật sự choáng váng. Chưa nghe thấy nói Hạ tướng quân biết chữ biết viết mà! Không phải vị tướng quân phu nhân này đang đùa bỡn bọn họ chứ?

Nếu hắn thật cầm một phong thư gọi là Hạ tướng quân tự tay viết kia trở về trình báo với Thánh thượng, không phải tội khi quân sao?

“Ngươi có thể trực tiếp giám sát.” Nhìn ra người tới đã chịu kinh ngạc không nhỏ, Mạc Như Nghiên tiếp tục nói.

Không thể phủ nhận, đề nghị này của Mạc Như Nghiên là biện pháp tốt nhất hiện nay. Dù là Hạ Trăn hay là vị đầu lĩnh quân Hộ vệ này, đều có thể thỏa hiệp.

Cuối cùng, ở trong ánh mắt dầy kinh hãi của đầu lĩnh quân Hộ vệ, Hạ Trăn tự mình viết một phong thư, đưa cho người tới.

Một hồi lâu sau, vẻ mặt đầu lĩnh quân Hộ Vệ hoảng hốt rời khỏi thôn Liên Hoa. Luôn cảm thấy hơn nửa năm không thấy, cả người Hạ tướng quân đều thay đổi rồi!

Hiện giờ Hạ tướng quân, rõ ràng đang ở thôn Liên Hoa thâm sơn cùng cốc, nhưng lại không còn là mãng phu võ tướng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Trái lại, trở nên cơ trí không ít, lại còn biết viết, biết đọc.......

Đầu lĩnh hộ vệ cảm thấy, giống như hắn phát hiện ra thứ gì ghê gớm lắm.

Một hàng quan binh từ Đế đô tới đã rời khỏi thôn Liên Hoa, nhưng các thôn dân ở thôn Liên Hoa lại vây quanh Hạ Trăn không chịu rời đi.

Đối mặt với mồm năm miệng mười dò hỏi và kinh ngạc cảm thán, cùng với rất nhiều khó hiểu, nghi hoặc, Hạ Trăn mím chặt môi, không nói một chữ.

Mà Mạc Như Nghiên, cũng không hề lên tiếng. Mặc dù, nàng cũng là một trong những người biết chuyện.

Người Hạ gia tưởng rằng Mạc Như Nghiên cũng không biết.

Rốt cuộc chính bọn họ cũng không biết, Mạc Như Nghiên chưa từng nghe Hạ Trăn nhắc tới, không gì đáng trách.

Cho nên người Hạ gia không vây quanh Mạc Như Nghiên dò hỏi. Không hẹn mà cùng chỉ đầu mâu về phía Hạ Trăn.

Nhìn tình thế trong viện, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên hiểu lý  do vì sao Hạ Trăn chưa bao giờ nhắc tới chuyện Thanh Viễn đại tướng quân.

Nếu như lúc mới về thôn Liên Hoa, Hạ Trăn nói cho mọi người biết, chỉ sợ thôn Liên Hoa đã sớm náo loạn lên rồi!

Đây là mới vừa bắt đầu, Mạc Như Nghiên đã bắt đầu hoài niệm an bình yên tĩnh trước kia.

Lăng Phong một mình tới thôn Liên Hoa đồng thời mang đến mật hàm thứ hai của Thái tử.

“Tướng quân, sợ là quân Tây Bắc không chịu nổi nữa.” Đưa mật hàm cho Hạ Trăn, cả người Lăng Phong giống như kiếm tuốt vỏ, toàn thân lộ ra hơi thở sát phạt.

Hạ Trăn nhận lấy thư,xem nhanh chóng. Tuy còn một số chữ không biết, nhưng nội dung đại khái, hắn xem đã hiểu: Biên quan nguy cấp, quân Tây Bắc gặp nạn.

Mạc Như Nghiên vốn tưởng rằng lần này cũng giống lần trước, là thông báo của Thái tử về kết quả giằng co với Thánh thượng. Không ngờ lại là chiến báo của quân Tây Bắc.

“Tướng quân, Thái tử lệnh cho chúng ta lập tức khởi hành đi đến biên quan.” 

Lăng Phong cưỡi ngựa tới thôn Liên Hoa còn mang theo hành lý cực kỳ đơn giản.

Hạ Trăn vô ý thức nhìn về phía Mạc Như Nghiên. Hắn đã từng nói, nếu như phải đi, nhất định sẽ dẫn theo Mạc Như Nghiên.

“Chàng đi trước một bước, ta theo sau.” Mạc Như Nghiên không muốn ở nhà chờ Hạ Trăn trở về. Sống lại một lần, nàng muốn luôn luôn ở bên Hạ Trăn. 

Hơn nữa lúc này Hạ Trăn sắp phải xông tới chiến trường biên quan.

Mạc Như Nghiên cảm thấy nếu như nàng không đi theo, nàng sẽ luôn không an tâm.

Hạ Trăn muốn ngăn cản Mạc Như Nghiên. Hắn là chạy tới biên quan, sao có thể để Mạc Như Nghiên theo sau?

Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn không biết nên cự tuyệt thế nào, cũng không muốn cự tuyệt.

Lúc này hắn đi, đó là thật sự vi phạm thánh mệnh. Nếu thánh thượng trách tội xuống, đứng mũi chịu sào chắc chắn là Mạc Như Nghiên, còn có cha mẹ hắn, người nhà hắn.

“Tướng quân, không còn kịp rồi.” Lăng Phong ở trên đường, nhìn thấy đội quân Hộ Vệ quay lại. Lăng Phong vội né tránh, không để quân Hộ Vệ phát hiện hắn. Nhưng hắn vẫn thấy rất rõ ràng, người dẫn đầu đội quân Hộ Vệ có cầm một chiếu thư màu vàng.

Hạ Trăn cuối cùng vẫn đi. Sauk hi yên lặng ôm Mạc Như Nghiên một chút, dặn dò “Bảo trọng”, thì giục ngựa phi nhanh biến mất ở trong bóng đêm với Lăng Phong.

Hạ Trăn chân trước mới vừa đi, đội quân Hộ Vệ mà Lăng Phong ở trên đường nhìn thấy cũng đến.

So với ban ngày cung kính, trên mặt đầu lĩnh quân Hộ Vệ lần này có thêm mấy phần cao cao tại thượng ngang ngược: “Thánh chỉ đến, Hạ Trăn mau tới tiếp chỉ.”

Dĩ nhiên Hạ Trăn không có khả năng ra tiếp chỉ. Quỳ trên mặt đất, chỉ có một mình Mạc Như Nghiên mà thôi.

“Hạ tướng quân ở đâu?” Nhận thấy không thích hợp đầu lĩnh quân Hộ Vệ vung tay lên, những tên hộ vệ khác lập tức tản ra, bắt đầu khắp nơi tìm kiếm Hạ Trăn.

Mạc Như Nghiên không trả lời, chỉ cúi đầu, cố gắng kéo dài thời gian cho Hạ Trăn và Lăng Phong đi khỏi.

Đầu lĩnh quân Hộ Vệ mới thật nóng vội. Tìm không thấy Hạ Trăn, hắn cũng không thể tuyên chỉ. Không thể tuyên chỉ, hắn hồi cung không thể phục mệnh. Chuyện này làm sao cho phải? Rõ ràng ban ngày Hạ Trăn còn ở nhà mà!

“Đuổi theo!” Bỗng nhiên nhớ tới Hạ Trăn có lẽ là sau khi bọn họ đi mới rời khỏi thôn Liên Hoa, đầu lĩnh quân Hộ Vệ ra lệnh một tiếng, những hộ vệ phía sau lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Tốc độ của Hạ Trăn và Lăng Phong, làm sao những hộ vệ này có thể tìm được? Đó chính là Thanh Viễn đại tướng quân của quân Tây Bắc tiếng tăm lừng lẫy nhất!

Không có thể tìm được Hạ Trăn, đầu lĩnh quân hộ vệ cũng không quá bất ngờ. Nhưng mà, tình cảnh trước mắt của hắn mới là khó khăn.

Thánh chỉ không có nói làm gì người Hạ gia, nhưng Mạc Như Nghiên...... Sắc mặt đầu lĩnh quân hộ vệ hơi trầm xuống, chắp tay với Mạc Như Nghiên: “Hạ phu nhân, mời!”

Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên kinh động đến thon dân thôn Liên Hoa.

Ban ngày mọi người còn kinh ngạc vui mừng vì Hạ Trăn lại có thể là Thanh Viễn đại tướng quân, ban đêm chính mắt lại thấy Mạc Như Nghiên bị những quân hộ vệ này dẫn đi.

Chuyện này nghĩa là sao?

“Không được đi!” Người Hạ gia dẫn đầu ngăn ở phía trước. Giờ phút này người hô lớn với đám quan binh chính là Lưu thị, “Con ta rốt cuộc phạm vào tội gì, các ngươi dựa vào cái gì bắt con dâu ta?”

“Không sai! Đại tẩu ta là giết người, hay là phóng hỏa? Các ngươi dựa vào cái gì mang đại tẩu ta đi?” Thật là chuyện cực kỳ ít thấy. Lần này, cuối cùng Tưởng Xuân Hương không né tránh đầu tiên, mà xông lên.

“Quan binh bắt người, cũng phải có lý do hợp lý. Hơn nữa, đại ca nhà ta là Thanh Viễn tướng quân, không phải khâm phạm của triều đình. Các ngươi không thể dẫn Thanh viễn đại tướng quân phu nhân đi được!” Chu Vân nói càng có tính kích động hơn Lưu thị vàTưởng Xuân Hương.

Lúc này, hiển nhiên càn quấy là độc quyền của nữ nhân. Hạ lão cha và hai huynh đệ Hạ Minh Viễn hoàn toàn không cần nói chuyện, chạy đi khắp nơi kêu gọi  hương thân trong thôn chạy tới là đu rồi.

Mà Chu Vân vừa nói dứt lời, không ít hương thân thôn Liên Hoa ở bên cạnh lập tức cũng hô lên.

“Dựa vào cái gì bắt người? Đó chính là Thanh Viễn đại tướng quân phu nhân!”

“Các ngươi không đi theo Thanh Viễn đại tướng quân lên chiến trường giết địch, lại ở chỗ này bắt người nhà của Thanh Viễn đại tướng quân hả?”

“Bắt nạt quân Tây Bắc không có ai sao? Các ngươi là đồ đê tiện tiểu nhân, các ngươi nhanh thả người đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play