Mạc Như Nghiên hơi dừng chân một chút, ngay sau đó dẫn theo Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà theo vào.

Thật ra Mạc gia cũng không coi là rất nghèo, nếu không cũng không có khả năng cung cấp nuôi dưỡng ra một vị tri huyện là Mạc Nho. Lúc đó nếu không phải Mạc gia gia và Mạc nãi nãi liên tiếp bệnh nặng, Mạc gia cũng không đến nỗi suy tàn nhanh như vậy. Mà Mạc Nho đến ngay cả lộ phí lên kinh thi cũng không có.

Sau này Mạc Nho thi đỗ khoa cử, dẫn theo Vu Cẩm Tú đến huyện Thanh Sơn. Nhà ở của Mạc gia năm đó ở thôn Liên Hoa, cứ để không như vậy.

Mạc Nho là con trai độc nhất, năm đó tất cả tinh lực của Mạc gia đều đặt ở trên người Mạc Nho. Đến khi Mạc Nho dọn đi, cũng không có huynh đệ khác có thể tiếp quản viện này.

Về phần một ít đường huynh đệ và biểu huynh đệ, bởi vì ngày đó khi Mạc Nho đi thi khoanh tay đứng nhìn làm ngơ, nên đều sinh hiềm khích. Cho đến giờ, cũng rất ít qua lại.

Mạc Như Nghiên cũng đã từng nghe nói về chuyện thân thích của Mạc gia. 

Lúc còn rất nhỏ, nàng còn gặp qua thân thích Mạc gia đến phủ nha tri huyện thăm hỏi. Nhưng dần dần, thì càng ít lui tới, rồi không qua lại nữa.

Mạc Như Nghiên biết rất rõ, ngay từ đầu những thân thích Mạc gia đó, là muốn quan hệ tốt lại với Mạc Nho.

Nhưng sau này có Tô Linh vị tri huyện phu nhân này, những thân thích đó ngay cả cửa sau của phủ nha tri huyện, cũng không vào được.

Mạc Như Nghiên cũng từng cảm thấy kỳ quái, vì sao cha nàng dường như không để ý đến những thân thích đó, cũng không để bọn họ vào mắt.

Cho đến sau này khi dần lớn lên, nghe nói trước khi đi thi Mạc Nho từng bị thân thích Mạc gia làm nhục, Mạc Như Nghiên không bao giờ hỏi đến những chuyện trước kia nữa.

“Nơi này quét tước một chút, là cũng có thể ở rồi.” Mạc Như Nghiên nhìn trái phải xung quanh một lượt, nói với Hạ Trăn.

Nói cách khác, ở thôn Liên Hoa này nàng và Hạ Trăn còn có nơi khác để đi sao? Không cần mua đất dựng phòng, chỉ cần dọn dẹp một chút, thì đã có một ngôi nhà để ở.

Nhìn cảnh trí khắp nơi, Mạc Như Nghiên càng nhìn càng vừa lòng. Nổi lên tâm tư muốn chiếm chỗ này làm nhà ở của mình.

“Nàng muốn chuyển đến đây ở à?” Vừa thấy vẻ mặt chăm chú quan sát đánh giá của Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn đã biết suy nghĩ của Mạc Như Nghiên.

“Cũng không phải không thể.” Mạc Như Nghiên không thể không gật đầu, “Chúng ta bỏ tiền ra để Nhị đệ và Tam đệ dọn ra khỏi nhà. Kết quả, ngược lại ta và chàng lại dọn trở về. Không cần biết trong lòng Nhị đệ vàTam đệ có suy nghĩ gì hay không, nhưng vẫn nên tránh, để khỏi mâu thuẫn.”

Mạc Như Nghiên nói lời này, Hạ Trăn nhất thời nghĩ tới Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.

Hạ Trăn không thích bàn luận thi phi sau lưng người ta. Cho dù trước mặt Mạc Như Nghiên, hắn cũng chưa từng nói Chu Vân và Tưởng Xuân Hương nửa câu không phải.

Nhưng mà, không nói không đại biểu trong lòng không chút nào suy nghĩ. So với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, ở trong cảm nhận của Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên là tức phụ tốt nhất Hạ gia, không ai tốt bằng.

Cho nên, từ trước đến nay ở trước mặt Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn không hề tỏ vẻ chủ nghĩa nam nhân (gia trưởng), không bởi vì ở Cẩm Tú Phường hay là ở viện này, mà cảm thấy mất mặt không có thể diện.

Nam tử hán đại trượng phu, cho dù tôn nghiêm hay thể diện, trước nay đều là tự mình tranh cho mình, không phải làm cho người khác xem.

“Nghe lời nàng.” Cuối cùng, Hạ Trăn đáp lại Mạc Như Nghiên ba chữ như vậy.

Từ trước đến nay Hạ Tiểu Nguyệt nhỏ tuổi nhưng lanh lợi, nghe Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn nói chuyện, không nhịn được kéo tay Mạc Như Nghiên: “Đại bá mẫu, ngài và đại bá muốn chuyển đến nơi này ở sao?”

“Đúng vậy.” Có Hạ Trăn ủng hộ, Mạc Như Nghiên nghĩ là làm, nhất thời hỏi Hạ Tiểu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt cảm thấy viện này thế nào? Có lớn không?”

“Lớn!” Hạ Tiểu Nguyệt lập tức gật đầu, ngay sau đó lại nghiêng nghiêng đầu, “Nhưng mà đại bá mẫu không ở cùng chúng ta sao? Ta muốn ở cùng đại bá mẫu, với gia gia và nãi nãi.”

Thật bất hạnh, Hạ Trăn không được Hạ Tiểu Nguyệt xếp trong phạm vi muốn ở cùng.

Mạc Như Nghiên nhoẻn miệng cười, liếc nhìn Hạ Trăn, khom lưng trả lời Hạ Tiểu Nguyệt: “Nhưng mà đại bá mẫu muốn ở cùng với đại bá!”

“Vậy cho đại bá ở cùng chúng ta! Nhà của nãi nãi ở được hết. Đại bá có thể ngủ cùng phòng với đại bá mẫu.” Hạ Tiểu Nguyệt biết, đợi Hạ Minh Viễn vàChu Vân dựng xong nhà rồi, nó và Hạ Tiểu Tuấn sẽ phải dọn ra ngoài. Nhưng bởi vì Mạc Như Nghiên trở về, Hạ Tiểu Nguyệt lại không muốn dọn đi.

“Đúng là có thể ở. Nhưng Tiểu Nguyệt à, nếu đại bá và đại bá mẫu chuyển đến viện này, thì có thể giữ lại cho mình con một gian phòng. Con có muốn không?” 

Mạc Như Nghiên nói xong chỉ vào sương phòng trước mặt, “Đại bá mẫu nhìn phòng này không tệ, có thể để lại cho Tiểu Nguyệt ở, khi tới nhà đại bá mẫu chơi, thế nào?”

“Được ạ!” Chỉ cần có thể ở cùng Mạc Như Nghiên, ở chỗ nào, Hạ Tiểu Nguyệt cũng vui thích.

“Tiểu hà cũng muốn ở cùng tỷ tỷ.” Mềm mại, yếu đuối, Hạ Tiểu Hà cũng kéo kéo tay Mạc Như Nghiên.

“Được, tiểu Hà cũng tới. Tỷ tỷ và muội cùng ngủ một phòng, một cái giường.” 

Mạc Như Nghiên còn chưa mở miệng, Hạ Tiểu Nguyệt đã buông tay Mạc Như Nghiên, chạy đến sương phòng mà lúc trước Mạc Như Nghiên chỉ cho nó xem, “Sau này gian phòng này là của hai chúng ta!”

Cho nên nói, Mạc Như Nghiên thật thích Hạ Tiểu Nguyệt.

Hạ Tiểu Nguyệt luôn rất ngoan ngoãn, cũng rất hiểu chuyện. Rõ ràng lúc trước Mạc Như Nghiên nói gian sương phòng này là để lại cho một mình Hạ Tiểu Nguyệt, nhưng Hạ Tiểu Hà vừa mở miệng, Hạ Tiểu Nguyệt lập tức thoải mái hào phóng chia một nửa cho.

Mạc Như Nghiên có thể ngăn cản, cũng có thể cho Hạ Tiểu Hà một gian phòng khác. Nhưng suy nghĩ một chút nàng ngừng lại.

Từng nhớ lúc còn rất nhỏ, nàng cũng rất mong có tỷ tỷ muội muội ngủ cùng mình, có thể cùng nhau chơi đùa thân mật. Không cạnh tranh, đấu đá như khi ở cùng Mạc Như Họa, cũng không phải động một chút thì châm chọc mỉa mai, oán hận, ganh ghét chỉ kém không động thủ mà thôi.

Giống như Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà thân mật khăng khít, không phải rất tốt sao? Một khi đã như vậy, không nên tách rời hai tỷ muội thì tốt hơn.

“Muốn, muốn!” Hạ Tiểu Tuấn dường như cũng nghe hiểu ước định của hai vị tỷ tỷ, tay nhỏ múa may muốn vào gian sương phòng kia.

Thấy vậy Hạ Tiểu Nguyệt không vui: “Đệ đệ là nam oa, không cho đệ đệ ở.”

“Ừ.” Hạ Tiểu Hà gật gật đầu, khẳng định thái độ của Hạ Tiểu Nguyệt.

Hạ Tiểu Tuấn há mồm, mắt trông mong nhìn Hạ Tiểu Nguyệt một lúc, rồi khóc lớn.

“Tiểu Nguyệt nói không sai. Tiểu Tuấn là nam oa, đến phòng cách vách ở.” Nắm ngón tay Hạ Tiểu Tuấn đang chỉ gian sương phòng của Hạ Tiểu Nguyệt chuyển sang gian phòng cách vách, Mạc Như Nghiên đúng lúc cắt đứt tiếng khóc lớn của Hạ Tiểu Tuấn, “Gian phòng này cho tiểu Tuấn. Đợi sau này tiểu Tuấn có đệ đệ,thì ở cùng đệ đệ nha.”

Thật ra nhà nông rất ít hài tử có phòng của riêng mình. Như Hạ gia, cũng là ba nhà mỗi nhà một phòng, Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Tuấn đều ngủ cùng với Hạ Minh Viễn và Chu Vân. Lúc này Mạc Như Nghiên vừa nói như vậy, không biết Hạ Tiểu Tuấn nghe có hiểu hay không? Nhưng cũng nhếch môi, nở nụ cười.

“Xem ra tiểu Tuấn cũng rất thích ở nhà mới.” Chỉ một lúc như vậy, Mạc Như Nghiên đã là thu mua được ba cái đuôi nho nhỏ.

Về chuyện dọn lại đây, Mạc Như Nghiên ngước mắt, nhìn về phía Hạ Trăn: “Làm phiền phu quân đi nói với cha mẹ.”

“Nương tử sai bảo, vi phu tất nhiên cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.” Hạ Trăn nghiêm trang đáp lại Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên đứng im, nháy mắt cứng họng. Nếu Hạ Trăn thật vì nàng mà chết, có lẽ người đầu tiên muốn tìm nàng, chính là vị Thái Tử điện hạ xa ở Đế đô kia!

Dù nói như thế nào thì chuyện chuyển nhà này, cứ định xuống như vậy.

Hạ lão cha và Lưu thị bên kia, dễ nói chuyện hơn Mạc Như Nghiên tưởng tượng. Dường như Hạ Trăn vừa mở miệng, nhị lão đã gật đầu.

Ngay cả Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên ở tại huyện Thanh Sơn, bọn họ cũng không can thiệp. Hiện nay đổi đến trong thôn Liên Hoa, sao bọn họ lại không đồng ý?

Trái lại, nếu Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên thật sự ở đây lâu dài, Hạ lão cha và Lưu thị mới vô cùng vui vẻ.

Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng nghe thấy chuyện Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn muốn dọn về Mạc gia nhà cũ. Hai người cũng rất thức thời, không có bất cứ dị nghị và oán hận gì.

Thậm chí khi Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí nhắc tới việc này, hai người còn chủ động hỏi han, có cần đi qua giúp đỡ dọn đồ đạc hay không?.

Khác với lần trước Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên rời khỏi thôn Liên Hoa lạnh nhạt không phản ứng, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương dường như rất nghiêm túc thay đổi hoàn toàn, một lần nữa tạo dựng quan hệ tốt. Không biết hai người có thật lòng hay không? Nhưng hai huynh đệ Hạ Minh Viễn thật sự rất vui mừng.

Bởi vì không yên tâm, Chu Đại Nương vàTrương bà chọn một ngày trời trong nắng đẹp, nhờ Lăng Phong đánh xe ngựa đưa tới thôn Liên Hoa.

Ba người tới đúng lúc thấy mọi người Hạ gia đang giúp Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên chuyển nhà.

“Đây là đang làm gì vậy?” Cách từ rất xa đã nhìn thấy người Hạ gia đang cầm hành lý đặt lên xe ngựa của Hạ Trăn, Chu Đại Nương thiếu chút nữa còn tưởng rằng, đại tiểu thư và cô gia nhà bọn họ muốn chuyển về Cẩm Tú Phường.

“Đại nương, bà bà!” Nhìn thấy Chu Đại Nương và Trương bà bà nắm tay nhau đi tới, Mạc Như Nghiên giải thích nói, “Ta và Hạ Trăn định dọn về nhà cũ của Mạc gia.”

“Nhà cũ của Mạc gia? Nhà ở thôn Liên Hoa sao?” Nói đến chỗ ở trước kia của Vu Cẩm Tú, Chu Đại Nương liên tục gật đầu, “Tốt tốt. Khi phu nhân còn sống thường xuyên nhắc đến nhà ở thôn Liên Hoa. Luôn khen phòng ốc không những lớn, đông ấm hè mát mà quảng cảnh cũng rất đẹp.”

“Nương ta nói không sai. Ta đã đi nhìn xem, cũng rất thích.” Mạc Như Nghiên nói rồi chỉ về phía trước, “Đại nương và bà bà cũng đi nhìn xem một chút chứ?”

“Có, có.” Chu Đại Nương và Trương bà bà liên tục gật đầu. Miễn là không phải đại tiểu thư bọn họ bị bắt nạt ở Hạ gia, Những cái khác đều dễ nói.

Đoàn người lục tục dọn đồ đạc vào chỗ ở mới của Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn.

Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà cũng rất vui, cố ý chạy vào sương phòng của mình, nhìn trái nhìn phải không chịu ra.

Đầu tiên Lưu thị không rõ nguyên do, la hét hai đứa nhỏ không được quấy rối mau đi ra.

Đến khi Mạc Như Nghiên giải thích xong, Lưu thị tức khắc cười: “Chỉ có các ngươi biết tốt xấu. Mới lớn một chút như vậy, đã biết nịnh bợ lấy lòng đại bá mẫu các ngươi? Ngay cả nhà mới cũng ở lại rồi, thật đúng là khó lường.”

“Hai vị tiểu tiểu thư nhìn rất thông minh lanh lợi, ở lại là đúng rồi.” Trương bà bà cũng nghe thấy Mạc Như Nghiên giải thích, vui vẻ mỉm cười nhìn Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà nói.

Nói tới đây, Mạc Như Nghiên cũng cố ý giới thiệu với Lưu thị, Trương bà bà là người ở Cẩm Tú Phường giúp đỡ chăm sóc Hạ Phượng nhi.

Lập tức Lưu thị không ngừng cảm tạ, lôi kéo tay Trương bà bà hàn huyên một hồi. Đây đúng là đại ân nhân mà! Chỉ sợ không chỉ Phượng nhi nhà bọn họ, mà ngay đến tiểu Thúy cũng phải nhờ đến Trương bà bà chăm sóc.

Trước kia Trương bà bà và Hạ gia không hề có giao tình, càng không bao giờ lui tới. Nếu không có vị cô gia Hạ Trăn thật sự rất tốt này, và về sau lại tiếp xúc với mẹ con Hạ Tiểu Thúy một đoạn thời gian,thì không nhất định Trương bà bà sẽ thích người Hạ gia.

Bởi vì trong cảm nhận của Trương bà bà, cho dù thế nào thì đại tiểu thư Mạc Như Nghiên mới là quan trọng nhất.

Cứ nghĩ đến đại tiểu thư phải gả vào Hạ gia, Trương bà bà không nhịn được mà lắc đầu, không ngừng đau lòng.

Sau lại biết được đại tiểu thư nhà bọn họ thiếu chút nữa bị phạt đánh ở Trấn Hoài Thủy, Trương bà bà không còn gì mong đợi và trông cậy vào Nhạc gia nữa.

Đến khi nghe nói Mạc Như Họa còn làm thiếp cho Nhạc Hành Tri, Trương bà bà ở hậu viện Cẩm Tú Phường, chỉ trời trách đất hơn nửa canh giờ.

Đẩy người độ mình, từ Mạc Như Họa Trương bà bà liên tưởng đến Mạc Như Nghiên.

Chẳng lẽ ngay từ đầu Nhạc phủ cũng có suy nghĩ như thế đối với đại tiểu thư bọn họ? Thế thì thôi đi. Bà tình nguyện đại tiểu thư gả tới Hạ gia, cũng không nỡ để đại tiểu thư đi Nhạc phủ chịu tội!

Chính thê và thiếp thị, cho dù là nhà cao cửa rộng, hay là nhà nghèo nông thôn đều là một đạo lý như thế. Dù sao Trương bà bà không thể chấp nhận nổi đại tiểu thư nhà bà trở thành thiếp của người ta, cho dù nhà cao cửa rộng cũng không được.

Không nghĩ đến những chuyện thị phi của Nhạc phủ nữa, Trương bà bà tập chung để ý đến người Hạ gia. Hiện tại nhìn thấy cách đối nhân xử thế của Lưu thị rất hiền lành, cũng rất quan tâm đại tiểu thư nhà bà, trong lòng Trương bà bà lập tức nhẹ nhõm.

Nhưng mà, trong lời nói của Trương bà bà vẫn mang theo ẩn ý lo lắng cho Mạc Như Nghiên khi ở thôn Liên Hoa. Có lúc nói thẳng rằng, bà vốn định theo tới thôn Liên Hoa, nếu không phải Mạc Như Nghiên bảo bà ở lại Cẩm Tú Phường chăm sóc Hạ Phượng nhi, thì nói cái gì bà cũng phải tới thôn Liên Hoa hầu hạ Mạc Như Nghiên......

Lưu thị hoàn toàn nghe hiểu một sự thật là Mạc Như Nghiên đối xử với tiểu Thúy và Phượng nhi thật sự rất tận tâm, ngay cả hạ nhân cũng để lại Cẩm Tú Phường.

Nghĩ đến đây, Lưu thị vừa hổ thẹn vừa áy náy, nói rằng là Hạ gia bọn họ liên lụy Mạc Như Nghiên, khiến Mạc Như Nghiên ở thôn Liên Hoa thôn bị liên luỵ chịu khổ.....

“Phu nhân thân gia đừng nói như vậy.” Ngắt lời Lưu thị, là Chu Đại Nương.

Giọng nói của Chu Đại Nương ôn hòa hơn Trương bà bà nhiều, cũng càng thêm ấm lòng: “Phu nhân nhà ta khi còn trên đời, đã nói lúc lão gia chưa rời thôn Liên Hoa, thường nhận ý tốt của Hạ gia. Đều nói phú quý đừng quên nhau, lúc ấy phu nhân làm như vậy, lúc này mới có hôn sự với Hạ gia. Hiện giờ đại tiểu thư chúng ta là theo tính cách của phu nhân, cũng nên trở về thôn Liên Hoa hiếu kính công công bà bà(cha mẹ chồng).”

“Đâu có đâu có? Hạ gia thật là...... Thật là không dám nhận!” Từ lúc bắt đầu Lưu thị không chấp nhận Mạc Như Nghiên, đến hiện giờ trong lòng thật cảm kích, tâm tình lên xuống như thế.

Đêm hôm qua, Lưu thị còn nói với Hạ lão cha, Hạ gia bọn họ thật sự nợ Mạc Như Nghiên rất nhiều, sợ là cả đời cũng không trả hết.

Nay ngồi ở đây, nghe Trương bà bà và Chu Đại Nương tới từ Cẩm Tú Phường nói chuyện, Lưu thị càng tự thấy không bằng.

Ở trên ý nghĩa nào đó mà nói, Trương bà bà và Chu Đại Nương đến đây đồng nghĩa là trưởng bối của Mạc Như Nghiên. Lưu thị vốn cực kỳ coi trọng, đến khi nói chuyện với hai người xong, càng quyết tâm muốn giữ hai người ở lại ăn cơm.

“Nương, nấu nướng ở đây cũng được mà.” Thấy Lưu thị phải về Hạ gia, Mạc Như Nghiên chỉ chỉ phòng bếp, đề nghị.

“Đúng là nên nấu nướng ở nhà mới. Để bà bà đến.” Trương bà bà nói lời này là để cho Mạc Như Nghiên nghe. Bà thật sự sợ Mạc Như Nghiên ở trước mặt bà  đi vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm. Cảnh tượng như vậy, Trương bà bà chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy trong lòng khó chịu.

Chu Đại Nương cũng có suy nghĩ giống như vậy. Không quan tâm nhiều đứng lên muốn đến phòng bếp làm việc.

“Hai vị lão tỷ tỷ cứ ngồi chơi. Xa tới là khách, sao lại có thể để hai vị lão tỷ tỷ động thủ? Để ta làm.” Lưu thị không biết nhìn sắc mặt, cũng không hiểu Trương bà bà và Chu Đại Nương lo lắng chuyện gì.

Nhưng Lưu thị cũng không muốn Mạc Như Nghiên phải động thủ, cho nên định ôm việc nấu cơm này.

“Nương, cứ để con và Xuân Hương đến làm!” Cực kỳ đúng lúc, Chu Vân lôi kéo Tưởng Xuân Hương đi tới.

“Dạ dạ. Nương, con và nhị tẩu tới làm được rồi.” Trước khi tới giúp Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên chuyển nhà, Tưởng Xuân Hương đã bị Hạ Minh Chí cảnh cáo, nếu còn hắn bất kính với đại ca và đại tẩu nữa thì sẽ hưu nàng!

Nếu là trước kia, cho dù thế nào thì Tưởng Xuân Hương cũng sẽ không để lời uy hiếp của Hạ Minh Chí ở trong lòng.

Nhưng mà, Hạ Tiểu Thúy cũng có thể hòa ly, nàng bị hưu thì tính là gì?

Bởi vì trong lòng thật sự sợ, Tưởng Xuân Hương bảo đảm với Hạ Minh Chí đồng thời cũng ghi tạc trong lòng chính mình.

Cộng thêmTưởng Xuân Hương cũng muốn tạo quan hệ tốt với Mạc Như Nghiên, cho nên bữa cơm này, nàng rất vui lòng hỗ trợ.

“Được thôi, vậy hai ngươi làm đi.” Có Chu Vân và Tưởng Xuân Hương chủ động xin đi giết giặc, Lưu thị không chút do dự, mở miệng, xua tay ý bảo hai người nhanh đi phòng bếp làm việc. Về phần bà, dĩ nhiên phải lưu lại tiếp tục tiếp khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play