Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trịnh Thâm thấy Miêu Miêu nhìn quần lót dưới ánh đèn thì trong lòng hồi hộp.

Đừng bị cô phát hiện mà!

Hé cửa ra một chút, len lén quan sát, Miêu Miêu vẫn lẩm bẩm: "Kỳ lạ, mình nhớ là con thỏ mà?"

"Thỏ gì thế?" Đẩy cửa ra ngoài, tay nhéo vào đùi, cố gắng để bản thân giữ vững bình tĩnh.

Miêu Miêu nói theo bản năng: "Em nhớ mặt sau là con thỏ, sao lại biến thành heo rồi?"

Rồi sau đó cứng đờ, cô và Trịnh Thâm cùng nói về quần trong à!

Đỏ mặt như quả táo, tay giơ lên, lúng túng đứng đó.

Trịnh Thâm đưa tay, cầm lấy: "Vậy sao? Lúc anh giặt thì nó thế mà."

Mặt Miêu Miêu đỏ ửng, ấp úng: "Anh trả lại cho em!"

Trịnh Thâm cũng chột dạ, nhưng lại nói: "Thật sự là heo, không phải em nhớ nhầm rồi chứ?"

Miêu Miêu nhảy dựng lên, giật lại, Trịnh Thâm bước lên một bước, cô nhào vào người anh.

Miêu Miêu: "..."

Theo bản năng ôm cổ, mặt hai người đồng thời đỏ lên, Trịnh Thâm như bị bỏng nhanh chóng buông tay ra, Miêu Miêu vẫn còn nhớ rõ cái quần trong nào đấy, chạy như bay trở về phòng.

Trịnh Thâm đứng nguyên tại chỗ, nhẹ nhàng nâng tay, chóp mũi khẽ giật, ưm —— Miêu Miêu thơm quá.

Còn có rất nhiều bài tập phải suy nghĩ, về cái vấn đề thỏ heo này đã nhanh chóng bị Miêu Miêu ném ra sau đầu.

Không thể có ai đó đổi quần trong của mình được?

(có Trịnh Thâm đấy: Chột dạ...)

...

Đảo mắt lại đến kỳ thi tháng, lớp mười hai chính là như vậy, trừ thi thì vẫn là thi, mỗi ngày đều bị kỳ thi bao phủ.

Không còn ngồi ở vị trí cuối cùng như lần trước, lần này cô được xếp vào vị trí thứ hai của phòng thi thứ nhất.

Đoàn Trạch nhìn cái bàn phía sau trống rỗng, chợt thấy buồn bực, tùy tiện khoanh vài đáp án, đợi đến còn khoảng nửa tiếng đã nộp bài thi, ai có đường nấy, con đường của cậu không nằm trên việc học tập này.

Lúc xuống cầu thang, ma xui quỷ khiến vòng qua phòng thi đầu tiên, cô bạn ngồi cùng bàn không có lương tâm kia đang cúi đầu viết rất nghiêm túc.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi vào cơ thể mập mạp của cô, vậy mà có vài phần dễ thương.

Ê? Hình như cô gầy không ít?

Nhìn thôi mà đã hết nửa tiếng, đợi khi chuông reo lên, thầy giám thị thu bài thi, Đoàn Trạch đứng thẳng, chờ Miêu Miêu ra ngoài.

"Đáp án của câu cuối cùng cậu tính ra bao nhiêu?"

Miêu Miêu hơi sửng sốt, lắc đầu: "Không tính ra được, cảm thấy hơi sai."

"Ừ, tớ cũng cảm thấy thế, câu trên đáp án ra là..."

Hai người kia đang thảo luận.

Đoàn Trạch: "..."

Xoay người rời đi, mẹ nó phí thời gian chờ đợi con khỉ đầu chó này rồi!

...

Theo lệ thường xong kỳ thi tháng sẽ có hai ngày nghỉ.

Trịnh Thâm đưa Miêu Miêu đi bệnh viện, bác sĩ Tô gì đó, nói đưa Miêu Miêu đến bệnh viện vào ngày chủ nhật, anh ta sẽ nhờ y tá dạy một ít huyệt vị.

Cái rắm! Đừng tưởng ông đây không biết, đang mơ ước thịt của Miêu Miêu nhà ông chứ gì!

Miêu Miêu ngoan ngoãn đi theo phía sau Trịnh Thâm, mặc dù đã dọn ra ngoài được một khoảng thời gian, nhưng những ký ức không mấy tốt đẹp trong Thang gia thôn mãi mãi vẫn còn tồn tại.

Người đàn ông trước mặt này sống lưng thẳng tắp, anh luôn có sự tự tin khó thể miêu tả được, trên thực tế cũng là thật, trong thế giới này, dường như không có gì là anh không làm được.

Cô vốn nghĩ rằng người đàn ông như vậy chỉ có ba thôi, bây giờ còn có thêm Trịnh Thâm...

Đến bệnh viện, Miêu Miêu thu lại tất cả tâm trạng.

Đến khu phục hồi, bác sĩ Tô đang ở bên ngoài chờ bọn họ, khi thấy bọn họ, đã bước lên.

"Đến rồi? Mau đi cùng tôi."

"Được." Khéo léo đồng ý.

Lỗ mũi Trịnh Thâm hướng lên trời, về phía bác sĩ Tô xui xẻo, anh chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì cả.

Ba người đi qua hành lang.

"Để tôi cân một chút."

Miêu Miêu đứng lên cân.

"Ừm... 75, không được, dinh dưỡng ở nhà không ổn sao? Em..."

Nhìn về phía Trịnh Thâm, nghĩ là anh trai nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.

Sao Trịnh Thâm không biết anh ta có ý gì, Miêu Miêu ở đây, anh cũng không dám tự xưng mình là chồng.

"Hừ."

"Anh trai..." Miêu Miêu thừa nhận.

"Ừm, ở nhà bảo anh của em tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ, không thể ăn nhất định không được ăn."

Miêu Miêu gật đầu.

"Tiểu Vương, đến dạy cho Miêu Miêu xoa bóp thế nào đi."

"Được rồi!" Một y tá chạy đến, đưa Miêu Miêu đến giường bệnh.

Trịnh Thâm nhìn về phía Tô Hướng Nam: "Anh không đi à?"

Tô Hướng Nam khựng lại một lát, cười nói: "Hôm nay tôi không có gì làm, ở đây xem một chút mà."

Cười lạnh một tiếng: "Bác sĩ mấy anh luôn để ý đến bệnh nhân như vậy sao?"

"Đương nhiên không phải, chỉ hơi để ý đối với Miêu Miêu thôi."

Trịnh Thâm: "..." Móa! Ngứa tay rồi đấy!

Không đợi Trịnh Thâm giơ cẳng tay, đối phương nói tiếp: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy biến một người từ béo thành gầy sẽ rất có cảm giác thành tựu sao?"

Trịnh Thâm: "..." Không hề!!! Chỉ cảm thấy đau khổ thôi!

Hiện giờ anh tuyệt đối không muốn nói chuyện với tên bác sĩ này, nếu không phải có Miêu Miêu ở đây, anh thật sự đã giơ cẳng tay rồi.

Đang cân nhắc về việc trùm bao bố đấy:).

Đi một đoạn đến gần chỗ Miêu Miêu, dường như nhìn thấy cô lắc lắc cơ thể mập mạp, khó khăn học động tác của y tá.

"Được rồi, cô phải ấn huyệt vị này."

Mặt Miêu Miêu đỏ lên, cô quá mập, vặn không tới.

Y tá bảo cô làm theo, nhưng y tá cũng đã bị chậm trễ không ít thời gian, hơi không nhịn được.

Đối với người như Miêu Miêu, đầu tiên nhìn đã không thích rồi, người bình thường còn kiên nhẫn không nổi nữa là.

Hơn nữa cô ta làm không công, Miêu Miêu chẳng tốn đồng nào, nếu không phải nhờ bác sĩ Tô, người cô ta ngưỡng mộ, yêu cầu, cô ta sẽ hoàn toàn không để ý đến Miêu Miêu.

Động tác của cô ta khó tránh khỏi có hơi quá.

Mấy động tác trước Miêu Miêu còn có thể nhịn được, cuối cùng lần này thật sự như đang thử thách mạng người. Không thể chịu nổi.

"A!" Miêu Miêu a một tiếng, rồi sau đó cắn chặt răng, mồ hôi chảy đầy trán.

"A!" Lúc này biến thành y tá a, cô ta bị Trịnh Thâm nâng lên, ném qua một bên.

"Miêu Miêu, Miêu Miêu, đau không? Đau không?" Người đang che chở trước mặt cô, luôn dễ dàng nhìn thấu sự khổ sở của cô.

Nước mắt nhịn đã lâu, chợt ‘rào rào’ chảy xuống.

Trong lòng Trịnh Thâm nhói lên, bây giờ chỉ hận không thể đặt cô vào tim, dời tất cả nỗi đau của cô lên người mình.

Thật sự muốn giết mụ y tá này.

Bác sĩ Tô cũng đi vào: "Sao vậy? Sao vậy?"

Trịnh Thâm nghiêm mặt, ôm lấy Miêu Miêu: "Chúng tôi không khám nữa, không phải chỉ là người có kỹ năng thôi sao? Miêu Miêu chúng ta đi tìm người tốt hơn dạy chúng ta!"

Hừ lạnh nhìn Tô Hướng Nam, đối phương đuổi theo.

"Không sao cả, chúng ta đổi người khác, để cô ấy học xong rồi tôi sẽ kê đơn cho Miêu Miêu."

Tô Hướng Nam cũng rất có lòng, bệnh viện có chuyên gia, để cô học ở đây, thuận tiện anh ta còn có thể nêu ra một số vấn đề cần chú ý.

Nhưng mà không ngờ...

"Không..."

Đang muốn từ chối, một móng vuốt khều trong ngực, kéo Trịnh Thâm.

Anh ngoan ngoãn ngậm miệng, tức giận mấy cũng nhịn xuống.

Hai người đi vào lần nữa, Tô Hướng Nam dẫn một y tá khác vào.

Người này tuổi không nhỏ, mặt mũi hiền lành, vừa nhìn đã khiến người ta thoải mái.

"Cô bé tôi dạy cô."

Đưa Miêu Miêu lên giường, nhẹ nhàng nói: "Ấn huyệt vị tốt cho việc lưu thông máu, đối với thân thể cô, cần phải xoa bóp nhiều, để tôi dạy cô..."

Trịnh Thâm ở bên cạnh mở to hai mắt nhìn, chỉ sợ người này lại ‘bắt nạt’ Miêu Miêu nữa.

Y tá vừa nãy vẫn đang đứng ở kia cùng một y tá khác liến thoắn vặn vẹo, mặt không vui chỉ vào bọn họ bên này.

Trịnh Thâm hung hăng trừng, ánh mắt ấy, đó là ‘có sát khí’.

Người đàn bà kia bỗng câm miệng, hơn nữa còn trốn xa.

Trịnh Thâm chỉ hối hận mới vừa rồi ném cô ta quá nhẹ, chỉ lo Miêu Miêu, bỏ quên cô ta.

Miêu Miêu học thật sự hơi khó khăn, Trịnh Thâm đột nhiên bước lên: "Bà dạy tôi đi, sau này tôi sẽ giúp cô ấy ấn huyệt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play