Doãn Mạt không còn lý do từ chối đành để Tống Diệu đi cùng mình. Cô và Diệp Nhiên nhẹ nhàng mở cửa tránh đánh động xác sống đang du đãng gần đó, xác sống không thích ánh sáng mặt trời chứ không phải là chúng sợ ánh sáng. Nếu có con mồi gần đó thì xác sống cũng sẽ bất chấp mà xông đến.

-     Suỵt – Doãn Mạt ra hiệu Diệp Nhiên im lặng, hai người lần theo góc khuất phía vách tường phòng thể chất đi về xe deep quân dụng cô để sẵn.

Tống Diệu vẫn âm thầm đi phía sau, ánh mắt lạnh nhạt không ai hiểu rõ cảm xúc. Phía xa, nơi bóng râm xác sống vẫn tụ tập tìm kiếm con  mồi. Một vài bộ phận của nạn nhân còn đang bị xác sống tranh giành ngấu nghiến, chỉ mới hai ngày mà khung cảnh bên ngoài thật thê thảm không nỡ nhìn. Diệp Nhiên nắm chặt tay cô, khớp tay lạnh ngắt, cẩn thận từng bước đi theo phía sau Doãn Mạt.

Cô bước về phía xe Deep sau lùm cây trước cổng trường, gạt bỏ một số nhánh cây sau đó định leo vào ghế lái thì Tống Diệu nhanh một bước ngồi vào, hắn hất cằm nhìn cô, ý bảo cô ngồi ghế lái phụ. Doãn Mạt không trả lời kéo tay Diệp Nhiên vào ghế sau, cô không muốn tách ra với Diệp Nhiên, hai người ngồi cạnh thì cô có thể dễ dàng chiếu cố cô ấy hơn. Tống Diệu thấy hành động của cô cũng không nói gì, yên lặng khởi động xe, đi về phía cổng.

-     Nhà em ở đâu? 

Doãn Mạt chỉ đường anh về biệt thự của cô, Tống Diệu gật đầu sau đó rồ ga chạy thẳng. Lúc Doãn Văn sửa chửa lại xe Deep có cố ý gắn thêm hệ thống giảm thanh cho động cơ xe, nên hiện tại dù xác sống có nhạy cảm với âm thanh thì cũng không chú ý lắm đến xe của nhóm Doãn Mạt, ngẫu nhiên có một vài xác sống ở gần bị hấp dẫn bởi mùi nhân loại đều bị Doãn Mạt dùng roi nước đánh cho tan xác.

Doãn Mạt đến trước cổng biệt thự thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, xác sống xung quanh khu biệt thự dường như nhiều quá mức cho phép. Khu biệt thự này có khoảng mười căn biệt thự có người sinh sống, nếu 70% người bị biến thành xác sống thì tối đa chỉ có khoảng vài chục xác sống mới đúng, tại sao số lượng xác sống tập trung ở đây lại có thể đến hơn trăm con, chúng đang vật vờ bên ngoài cổng khu biệt thự, bên trong thì có khoảng sáu mươi đến bảy mươi xác sống du đãng.

-     Dị năng tinh, ngươi có biết việc gì đang diễn ra? – Cô âm thầm hỏi dị năng tinh.

Dị năng tinh tỏa ra năng lượng bao trùm khu biệt thự, sau đó phản hồi tin tức cho Doãn Mạt:

-     Tôi vừa mới điều tra, trong khu biệt thự này có hơn chục người còn sống, đang tập trung ở biệt thự của cô.

Doãn Mạt nhíu mày, không phải cô  đã dặn dò Doãn Văn phải bật hệ thống phòng ngự biệt thự? Chẳng lẽ có việc gì đó xảy ra mà cô không biết?

Doãn Mạt đến trước biệt thự nhà cô thì phát hiện lượng xác sống tập trung ở đây còn cao hơn bên ngoài, mấy chục xác sống đang vật vờ quanh biệt thự, vây lấy nó như nêm cối, cũng may mắn là biệt thự có hệ thống phòng ngự tốt, nếu không thì người bên trong đã thành mồi cho xác sống.

Doãn Mạt ra hiệu cho Diệp Nhiên im lặng, sau đó cô mở cửa xe bước xuống, hai tay roi nước liền xuất hiện, cô liên tục tấn công xác sống. Đối với một dị năng giả cấp hai như cô thì các xác sống giai đoạn đầu mạt thế thực sự không phải là đối thủ, chúng chậm chạp lao đến Doãn Mạt đều bị cô một phát quất vào đầu, não xác sống lập tức nổ tung hoặc bị chém thành hai nữa. Tống Diệu cũng tìm một thanh sắt dài hai thước lao vào tấn công xác sống, mỗi một lần anh tấn công đều có một xác sống ngã xuống. Tống Diệu không dùng dị năng nhưng số lượng xác sống chết trên tay anh tuyệt đối không thua kém cô là bao. 

Chỉ trong vòng mười lăm phút, các xác sống quanh biệt thự của cô đều bị thanh lý sạch sẽ. Người bên trong biệt thự nghe thấy động tĩnh liền nhao nhao mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài thì thấy một nữ sinh xinh đẹp, hai tay mang theo vũ khí như là roi đang chiến đấu với xác sống, gần đó là một thanh niên chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, chốc lát xung quanh biệt thự không có lấy một xác sống lai vãng.

Doãn Văn cùng ba mẹ Doãn thấy Doãn Mạt thì lập tức chạy xuống phía dưới mở cửa, xe deep tiến vào bên trong sân, Doãn Mạt bất ngờ khi thấy bên trong nhà cô có hơn hai chục người sống đang ngồi, có phụ nữ, có đàn ông, thậm chí còn có hai cụ già khoảng sáu bảy mươi tuổi cùng ba đứa trẻ, một đứa chừng tám tháng, hai đứa khoảng ba, bốn tuổi. Chúng đang được ba người phụ nữ ôm chặt lấy, vẻ mặt nhìn Doãn Mạt mang theo sợ hãi cùng ỷ lại. Những người còn sống trong nhà chia làm hai bên vây lấy xe deep, ánh mắt nhìn cô tìm tòi.

-     Đây là có chuyện gì? Tại sao có nhiều người đến vậy ở trong nhà chúng ta? – Cô khó chịu hỏi.

-     Mạt Mạt, những người này là do ba cứu được. Bọn họ ngày hôm qua đứng trước cổng nhà chúng ta kêu gào cứu mạng. Ba sợ âm thanh sẽ hấp dẫn xác sống nên đành mở cửa cho họ vào – Doãn Văn giải thích, ba Doãn thì mặt mày xấu hổ nhìn cô. Những người này từ lúc đến nhà cô thì thấy thứ gì ăn được đều kêu gào đòi ăn. Những đứa trẻ không ngừng la ó khiến xác sống tập trung lại ngày càng đông, nếu không phải Doãn Mạt trở về đúng lúc, có lẽ xác sống quanh khu vực này đều bị hấp dẫn lại đây. Ông thật hối hận khi mở cửa cho những người này, hiện tại thì có đuổi cách nào thì họ cũng không chịu rời khỏi, cứ dính chặt lấy biệt thự như keo chó.

Doãn Mạt liếc nhìn đám người mặt dày trong nhà, không ít đàn ông trai tráng có sức chiến đấu, cô còn cảm nhận được dao động dị năng của vài dị năng giả. Hừ! Có thể giết xác sống kiếm ăn, nhưng lại không dám ra ngoài mà bám lấy nhà cô, bọn họ còn có liêm sỉ hay không đây?

-     Được rồi, vào nhà thôi! – Doãn Mạt cũng không nỡ trách ba Doãn, xem như đây là một bài học nhỏ, trong mạt thế, lòng thương hại không thể bố thí một cách bừa bãi. Đám người này cô sẽ tìm cách đuổi đi!

Doãn Mạt dẫn Diệp Nhiên đi vào bên trong, sắp xếp cho cô ấy nghỉ ngơi rồi bước vào phòng khách, mọi người đều đang tập trung ở đó đợi cô. Doãn Mạt ngồi trên ghế sô pha cạnh mẹ Doãn, còn Doãn Văn ngồi bên cạnh ba Doãn. Đám người sống sót thì đứng ngồi lổm ngổm trước mặt cô, thanh âm ồn ào cùng tiếng trẻ con khóc nháo khiến cô cực kì khó chịu.

-     Các người khi nào thì rời khỏi nhà tôi? – Doãn Mạt vừa ngồi xuống thì lạnh nhạt nói.

Những người trong phòng nghe vậy thì mặt mày tái nhợt, bọn họ liên tục lắc đầu nói:

-     Chúng tôi sẽ không đi đâu cả, bên ngoài có rất nhiều quái vật. Tôi thấy cô lúc nãy có thể giết xác sống, còn có một chiếc xe nhìn rất chắc chắn. Hẳn là có thể tìm thức ăn được, chúng tôi đã không còn chổ nào để đi – Một phụ nữ ôm lấy đứa con đang khóc thút thít, dõng dạc nói. Cô ta cũng thật sự cảm thấy cùng đường vớ được cọng rơm cứu mạng, chồng cô ta đã biến thành xác sống, cô ta khó khăn lắm mới tìm được một chổ an toàn, có chết cũng không muốn ra ngoài nữa.

-     Phải đấy! Cô có khả năng, cô phải bảo vệ chúng tôi. Chúng ta đều là đồng loại, bây giờ cần nhất là đoàn kết. Cô không thể đuổi chúng tôi – Một người đàn ông mặt xám như tro tàn bất chợt lên tiếng, hắn khi nhìn thấy đám quái vật ngoài kia không ngừng tấn công người sống thì sợ như vỡ mật, tay chân bủn rủn, tuyệt đối hắn sẽ không bước ra khỏi cửa nữa, hắn sẽ ở lại đợi cứu hộ. Chính phủ nhất định sẽ phái người đi dẹp loạn, hắn chỉ cần đợi quân đội đến thôi.

Doãn Mạt cười lạnh, dựa vào đâu cô phải mạo hiểm nuôi đám người này? Nếu bọn họ còn có chút liêm sĩ, muốn tự lực cánh sinh, có lẽ cô còn thanh lý vài căn biệt thự quanh đây cho họ chốn dung thân. Nhưng hiện tại đám ngươi này còn không xấu hổ muốn ăn không ở không tại nhà cô? Nằm mơ!

-     Các người là cái gì của tôi? Tại sao tôi phải giúp các người? – Cô lạnh giọng. 

Đám người xung quanh nghẹn họng nhìn cô, không phải là con gái sẽ dễ mềm lòng hơn hay sao? Tại sao cô gái thoạt nhìn yếu đuối này lại khó nói chuyện đến vậy?

-     Chúng tôi mặc kệ, chúng tôi sẽ không rời khỏi đây! – Đám người kiên quyết ngồi xuống  phòng khách, tỏ thái độ có đánh chết cũng không đi.

Doãn Mạt tức giận đến mức cười lạnh không nói gì, bầu không khí trong phòng khách im lặng đến quỷ dị.

--- -----Ta chính là phân cách tuyến---- ---

Đế Tư vết thương đã khỏi hẳn, hắn đang híp mắt nằm trong lòng Doãn Mạt, hưởng thụ cô vuốt ve. Hừ! chẳng qua là nhân loại này đã cứu hắn nên hắn sẽ ở lại một thời gian để chiếu cô vậy! Dù sao mạt thế nơi nào cũng rất nguy hiểm, nhân loại lại yếu đuối, tuyệt đối cần sự bảo vệ của hắn. 

Tống Diệu thì hứng thú nhìn phản ứng của cô, hắn cũng vô cùng tò mò tại sao cô không hề giống như lẽ thường. Trong mạt thế thì con người nhỏ bé sẽ có xu hướng tụ tập lại gần nhau, tuyệt đối sẽ không như cô. Nhưng nhìn đám người ngồi trong phòng khách, hắn cũng có cảm giác nếu là bản thân cũng sẽ không muốn dính líu đến dạng người này.

Đế Tư nhìn Tống Diệu thì một đột nhiên cảm thấy cảnh giác, hắn cực kì không thoải mái khi nhìn thấy người đàn ông này. Thế nên lại có cảnh tượng một con thú nhỏ đen nhánh trong lòng Doãn Mạt đứng dậy, nhe răng nhếch miệng đối với một thanh niên nào đó trong phòng.

Doãn Mạt lúc này mới chú ý đến Tống Diệu vẫn đang im lặng ngồi bên trái đám người. Gương mặt điển trai lạnh nhạt, trên môi lúc nào cũng treo một nụ cười như có như không nhìn cô, bất chợt cô thấy lạnh sống lưng. Người này làm cô có cảm giác như mình đang bị tính kế, phải mau chóng đuổi hắn đi thôi!

-     Thầy Tống, em đã về đến nhà, có phải hay không thầy cũng trở lại bảo vệ các bạn? – Doãn Mạt nhắc nhở, trong lúc về nhà, Tống Diệu đã giúp đỡ thanh lý xác sống không ít, cô cũng không có lý do trở mặt. Nhưng trong mạt thế, lòng người là khó lường nhất, ngoài người thân, cô cũng không nguyện ý tin tưởng ai khác.

-     Sáng mai tôi sẽ rời khỏi – Tống Diệu không lạnh không nóng nói, hắn cảm thấy con sủng vật nhỏ của Doãn Mạt nhìn hắn vô cùng địch ý? Đây là vì sao?

Tống Diệu cùng Đế Tư lúc này không thể nào ngờ được, người đàn ông đối diện này chính là tình địch lớn nhất cuộc đời của mình. Con đường truy thê giữa mạt thế, không những phải đề phòng xác sống mà còn phải đề phòng tên này lặng lẽ đem Doãn Mạt cuỗm mất!

Doãn Mạt thấy hắn không định ở lại lâu dài thì cũng không nói thêm gì nữa. Tối nay cô sẽ thu hết vật tư dưới tầng hầm vào không gian, tùy thời sẽ dẫn theo ba mẹ, anh trai và Diệp Nhiên rời khỏi đây. Đám người này muốn thì cô tặng họ căn biệt thự, không có thức ăn, liệu bọn họ có còn ở mãi được không? Dù sao căn biệt thự này cũng không thể chống đỡ nổi bao lâu, xác sống sẽ nhanh chóng tiến hóa, bước vào cấp một, chúng sẽ có thể dễ dàng công phá phòng ngự biệt thự, đó là chưa kể sẽ có xác sống thức tỉnh dị năng hệ lực lượng và hệ tốc độ, căn biệt thự này tối đa chỉ có thể cầm cự hai tháng. Doãn Mạt đang tính toán đến việc đi tìm căn cứ tạm trú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play