“Tôi biết em không thích bị người khác chú ý quá mức, cho nên tôi ôm em, nếu mất mặt thì hai chúng ta cùng nhau mất mặt.”
Đối với hành động này của tài xế, vẻ mặt Hoàng Hân Duật không có chút thay đổi, tập mãi thành thói quen việc tài xế thay hắn mở cửa xe, đóng cửa xe, nhưng Từ Cửu Kỷ thì không thể nào giống hắn được.
Y chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy, cũng chưa từng được người khác tôn trọng như thế, hơn nữa cho đến nay y vẫn luôn cảm thấy bản thân y chính là <một loại tù nhân khác> của Hoàng Hân Duật mà thôi, bởi vậy đối với động tác kia của tài xế, y thật sự là kinh ngạc, có chút không biết phải làm sao.
Dưới sự phục vụ của tài xế, Từ Cửu Kỷ vẻ mặt không được tự nhiên bước xuống xe, tiếp theo, khi người tài xế đóng cửa lại thay y rồi đứng ở một bên cung kính tiễn bọn họ rời đi y mới cứng ngắc cả người đi tới bên cạnh Hoàng Hân Duật, không tự giác chờ hắn cùng nhau đi.
Hoàng Hân Duật không nói một câu nhìn Từ Cửu Kỷ từ từ đi đến, theo bản năng mà chờ đợi, mặc dù không rõ động tác này của y thuần túy chỉ là thói quen hay là có chút ỷ lại vào hắn, nhưng, hắn quyết định xem nó có nghĩa là vì y không chán ghét hắn cho nên mới có động tác như vậy, lại nhìn Từ Cửu Kỷ đứng bên cạnh mình một cái, a… Hắn có thể nghĩ rằng đây là y đang tín nhiệm hắn không?
Khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng Hoàng Hân Duật bởi vì động tác nho nhỏ kia của Từ Cửu Kỷ mà cảm thấy sung sướng, mà phát hiện này, cũng làm cho hắn hiểu rõ hơn điều mà bản thân muốn chính là cái gì.
Nói cho tài xế biết hắn cùng Từ Cửu Kỷ đêm nay uống rượu mừng xong phải ở lại chỗ này một đêm rồi mới trở về, bởi vậy anh ta không cần chờ bọn hắn mà cứ trực tiếp về Đài Bắc trước, Hoàng Hân Duật không nói hai lời liền ôm lấy Từ Cửu Kỷ đi tới cửa thang máy.
“Này, anh —— anh thả tôi xuống dưới, nơi này là khách sạn đó, anh không sợ mất mặt à!” Đột nhiên bị người ta ôm lấy, Từ Cửu Kỷ nhịn không được thấp giọng gào thét.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên bị hắn bế như vậy, thậm chí từ khi y chuyển đến gian phòng dưới tầng trệt, mỗi buổi tối vào thời gian ăn cơm Hoàng Hân Duật cũng đều là ôm y như vậy đến bàn ăn, nhưng… nhưng cho dù nói như thế nào thì nơi này cũng là khách sạn, là nơi công cộng, tại một nơi như vầy một gã đàn ông như y lại bị một người đàn ông ôm đi, sao lại không biết xấu hổ chứ?
“Tôi không sao cả.”
Thản nhiên nhả ra một câu như vậy, bước chân của Hoàng Hân Duật chưa hề dừng lại tiếp tục đi về hướng thang máy, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt của những người khác trong bãi đỗ xe.
Từ Cửu Kỷ nghĩ gì không phải hắn không biết, nhưng còn hơn việc y bị hắn ôm mà cảm thấy mất mặt, Hoàng Hân Duật càng không thể chịu đựng được chính là người khác ở sau lưng nhìn Từ Cửu Kỷ nện từng bước mà chỉ chỉ trỏ trỏ, bởi vì như thế sẽ làm cho hắn căm tức muốn giết người!
“Anh thì không sao cả, nhưng tôi không được!”
Mắt thấy bốn phía dùng cặp mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn trộm càng ngày càng nhiều nhưng Hoàng Hân Duật lại hoàn toàn không có ý định buông y ra, Từ Cửu Kỷ nhịn không được bắt đầu liều mạng giãy giụa, vừa giận dữ đè thấp giọng rít gào:
“Tôi chán ghét khác biệt với người khác, tôi càng chán ghét người khác nhìn tôi mà chỉ trỏ, anh mau thả tôi xuống! Nghe không, mau thả tôi xuống!”
Nghe vậy, trong lòng Hoàng Hân Duật bỗng dưng tê rần, nhưng vẫn không buông y ra. Hắn chỉ là khẽ dùng sức áp chế cơn giãy giụa của Từ Cửu Kỷ, sau đó có chút ảo não nhỏ giọng nhắc nhở:
“Nếu em không muốn càng thêm mất mặt thì đừng động đậy nữa!”
Nghe hắn nói như vậy, Từ Cửu Kỷ mới phát giác ra hành động của y ở trong mắt người khác càng ngày càng mờ ám, trong phút chốc, bỗng nhiên y cảm thấy được tình hình này dường như có chút quen thuộc?
Nhưng khi y chưa kịp ngẫm lại, ngay lập tức tiếng nói của Hoàng Hân Duật lần thứ hai truyền đến.
“Tôi biết em không thích bị người khác chú ý quá mức, cho nên tôi ôm em, nếu mất mặt thì hai chúng ta cùng nhau mất mặt.”
Uyển chuyển tránh đi từ ″chỉ trỏ″, trong mắt Hoàng Hân Duật không lộ ra chút tức giận hay phản ứng nào khác, cứ như vậy không chớp mắt nhìn thẳng về phía trước không ngừng đi đến, không có đặc biệt nhìn về hướng nào khác, sau khi Từ Cửu Kỷ nghe thấy lời hắn nói, trên mặt khó nén sự kinh ngạc; hắn cũng không có ý nhắc lại, người trong lòng bởi vì lời nói của hắn mà hốc mắt phiếm hồng, hắn cũng chỉ là lẳng lặng ôm y đi về phía trước, cái gì cũng không nói nữa.
Cảm giác hắn không biết là có tâm hay vô tình mà chừa cho y một không gian để trốn, trong lòng Từ Cửu Kỷ kích động là quá rõ ràng, y không thể tin được những lời này là từ trong miệng Hoàng Hân Duật thốt ra, y lại càng không dám tin hắn cư nhiên sẽ ôn nhu đối đãi y như thế, tuy rằng điều này từng là nguyện vọng y mong muốn, khát cầu, tâm tâm niệm niệm nhiều năm, nhưng hôm nay, khi nó chân chính xuất hiện ở trước mắt y, y lại không có cách nào dám nhận, càng không thể nhận…
Y sợ, vết thương trong lòng, vết thương trên người đều còn rất đau, vết thương trước ngực chưa lành càng làm cho y vô luận như thế nào cũng đều không quên được… trong lòng Hoàng Hân Duật yêu Mạc Quân Trình biết bao nhiêu, yêu đến nông nỗi tình nguyện giết anh ta cũng không chịu thả anh ta đi.
Tình yêu kia quá sâu… Tựa như bản thân y yêu hắn vậy, cho nên y biết Hoàng Hân Duật quên không được, giống như y cho dù một lần lại một lần thương tổn cũng quên không được.
Hắn như vậy…lại có thể ôn nhu với y sao?
Y không thể tin được, hơn nữa càng không thể chấp nhận.
Nhưng mà cho dù không thể nhận, có thể… Có thể cho y len lén chiếm một chút ôn nhu, giấu một chút hạnh phúc hay không?
Không nói gì rũ hai mắt, Từ Cửu Kỷ lui thân mình càng tiến sát vào trong ngực Hoàng Hân Duật.
Một chút là tốt rồi, chỉ cần một tí ti là quá đủ, coi như là kỳ tích trời cao ban cho y đi, xin hãy cho y phóng túng bản thân hấp thu một ít ấm áp của hắn đi!
Y sẽ không để cho mình tin tưởng ôn nhu kia là dành cho y, y cũng tuyệt không chấp nhận sự ôn nhu không rõ kia của hắn, y chỉ là muốn một ít ấm áp mà thôi, thật sự chỉ là muốn một ít ấm áp mà thôi, cho nên… xin hãy cho y một chút thời gian có được không…
Lặng lẽ cúi đầu nhìn Từ Cửu Kỷ cơ hồ muốn chôn vùi vào ngực mình, Hoàng Hân Duật mẫn cảm cảm nhận trên áo sơ mi tựa hồ có chút ẩm ướt, hơn nữa mặc dù đã cực lực đè nén, nhưng người trong lòng hắn đang run rẩy lại vẫn cứ rõ ràng rơi vào trong tay hắn, cũng truyền vào trong lòng hắn.
Vì sao phải khóc như vậy? Áp lực như vậy, đáng thương như vậy mà khóc?
Đi đến trước thang máy Hoàng Hân Duật đột nhiên dừng lại không đi vào, hắn đau lòng vươn bàn tay vỗ nhẹ lưng Từ Cửu Kỷ không tiếng động muốn an ủi y, nhưng ai biết được càng an ủi, run rẩy truyền đến lại càng thêm mãnh liệt.
Là tôi khiến em cảm thấy ủy khuất sao? Cho nên em mới khóc thành như vậy.
“Thật xin lỗi…”
Nhẹ giọng nỉ non bên tai y, Hoàng Hân Duật dùng âm lượng chỉ có Từ Cửu Kỷ mới có thể nghe thấy không ngừng lặp đi lặp lại.
“Thật xin lỗi.”
Chưa từng nghĩ tới xin lỗi là một chuyện đơn giản như thế, hắn từng nghĩ rằng, trên đời này trừ bỏ Quân Trình ra, sẽ không có thêm một ai có thể nghe được lời xin lỗi của hắn, cũng không nghĩ đến cư nhiên lại xuất hiện một Từ Cửu Kỷ làm cho hắn đơn giản mà thốt ra lời xin lỗi.
Tình cảm thì không có gì mà xác thực với xác định cả, hết thảy đều là cảm giác, cũng chỉ có cảm giác…
Cảm giác sao? Vốn tưởng rằng nó không thể tin được, ai ngờ lại chân thực đến thế.
Nếu nghe theo cảm giác trong lòng có thể làm cho người trong ngực không khóc nữa, như vậy có lẽ… hắn sẽ nguyện ý làm theo.
Nhẹ nhàng ôm Từ Cửu Kỷ dựa vào bên tường, Hoàng Hân Duật lặng im không nói chỉ nhìn người trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi y khôi phục tâm tình lại một chút. Tuy rằng những người bên cạnh chờ thang máy kẻ đến người đi thường dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, nhưng hắn lại hoàn toàn không thèm để ý đến, lực chú ý hoàn toàn bị Từ Cửu Kỷ trong lòng chiếm giữ.
Thật lâu sau, không biết bên cạnh đã đổi bao nhiêu lượt người, tâm tình Từ Cửu Kỷ cuối cùng cũng hơi chút bình phục, khẽ nâng đầu, nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Hoàng Hân Duật bao hàm sự thân thiết khó gọi tên, y liền nhanh chóng lại cúi đầu, trong lòng càng âm thầm nghi ngờ điều mà mình mới vừa rồi chứng kiến được.
Hắn đây là đang… lo lắng cho y sao?
Không dám tin cau chặt mày, Từ Cửu Kỷ không tài nào hiểu nổi tại sao thái độ của Hoàng Hân Duật đột nhiên lại trở nên kỳ quái như vậy. Nhưng nếu cẩn thận hồi tưởng lại, dường như từ sau cái lần hắn ép buộc y rồi y té xỉu, phản ứng của hắn bắt đầu trở nên quái dị hơn rất nhiều.
Đầu tiên là mỗi buổi sáng thế nào cũng phải theo dõi y cơm nước xong xuôi rồi mới bằng lòng đi làm, sau khi tan tầm lại không để ý đến sự phản đối của y ương ngạnh mỗi ngày đều ôm y đến nhà ăn dùng cơm chiều.
Bởi vì động tác của y chậm chạp, cho nên Hoàng Hân Duật căn dặn đầu bếp khi chế biến thức ăn nhất định phải cắt thành những miếng nhỏ để y dễ ăn, khi ăn cơm cũng luôn cố ý phối hợp với động tác của y mà thong thả ăn, tuy rằng Hoàng Hân Duật chưa nói, nhưng y biết, y cảm giác được.
Còn nữa, buổi tối khi y ngủ, lúc nửa mê nửa tỉnh cũng luôn cảm thấy được dường như có người ở bên giường ngắm nhìn y.
Y không biết đó có phải là Hoàng Hân Duật hay không, bởi vì y quá mệt mỏi, mệt đến mức mắt không mở ra được để xác nhận, hơn nữa cũng không dám mở mắt ra xác nhận, chỉ sợ vừa mở mắt… đập vào mắt lại là người khác.
Nhưng ai biết được hai ngày trước, Tiểu Lưu lại đột nhiên tâm huyết dâng trào nói cho y nghe một chuyện, nói rằng mỗi đêm lúc anh ta muốn đến nhìn xem tình huống của y như thế nào, luôn bắt gặp Hoàng Hân Duật lặng lẽ ngồi ở bên giường y nhìn y, lẳng lặng, một câu cũng không nói… yên lặng nhìn y.
Y nghĩ rằng đó là Tiểu Lưu hoa mắt nhìn lầm, càng nghĩ rằng đó là do anh ta thuận miệng bịa chuyện, cho nên đêm qua y trộm mở mắt nhìn, kết quả lại thật sự nhìn thấy Hoàng Hân Duật! Phát hiện này làm cho y nhất thời sợ tới mức cả người cứng còng, hai mắt gắt gao nhắm chặt, một chút cũng không dám lộn xộn, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức.
Sau một lúc lâu, Hoàng Hân Duật mới đột nhiên đứng lên, đầy ẩn ý mỉm cười nhẹ giọng nói:
“Em ngủ cho ngon vào.” Tiếp theo, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng rời đi.
Từ Cửu Kỷ không biết hắn có biết y tỉnh hay không, y chỉ cảm thấy, câu nói kia thật ôn nhu, thật dịu dàng, giống như trước kia ở cô nhi viện vậy, giọng lão sư trong viện dỗ y ngủ, làm cho y làm sao cũng quên không được…
Thật xin lỗi…
Trong đầu bỗng dưng vang lên một câu như vậy, Từ Cửu Kỷ kinh ngạc ngẩng mạnh đầu, nghẹn họng trân trối nhìn Hoàng Hân Duật trước mắt một chữ cũng nói không nên lời.
Vừa rồi hắn không phải nói… Thật xin lỗi đó chứ?
Khi y nép vào trước ngực hắn lén khóc, hắn có ghé vào lỗ tai y nói như vậy đúng không?
Hắn nói sao? Hắn thật sự nói vậy chăng!?
Do dự bất an bao trùm mọi suy nghĩ của Từ Cửu Kỷ, y rất muốn mở miệng hỏi rõ, hỏi hắn thật sự nói rằng thật xin lỗi hay không, nhưng có một người núp trong lòng y không ngừng ngăn cản y khiến cho y không dám hỏi.
Nếu không có thì sao, nếu hắn căn bản không có nói thì sao đây? Như vậy, nếu hỏi ra thì bản thân y chẳng phải sẽ buồn cười đến cực điểm.
Nhưng mà… Nếu hắn thật sự đã nói vậy? Như vậy, có phải đã chứng minh rằng thái độ của hắn đối với y thật sự có chút khác biệt hay không?
Hai đáp án hoàn toàn khác xa nhau làm cho Từ Cửu Kỷ bất đắc dĩ chìm vào trong bể tình tự của chính mình không thể tự kềm chế, mà ngay tại lúc y đang bị buồn rầu bủa vây, Hoàng Hân Duật lại đột nhiên thả y xuống.
Chú ý thấy người bên cạnh bị buông xuống thì ánh mắt đầy nghi hoặc khó hiểu, Hoàng Hân Duật trầm ổn nói:
“Vào thang máy thì không cần ôm nữa, em có thể tự mình đứng.”
Từ Cửu Kỷ còn chưa kịp hiểu hắn nói gì thì cửa thang máy đã chậm rãi mở ra, sau khi dùng đôi mắt lạnh lẽo bức lui những người khác cũng đang muốn bước vào, Hoàng Hân Duật lúc này mới nửa ôm eo Từ Cửu Kỷ đi vào trong thang máy.
Trong đầu vẫn còn bị mớ suy nghĩ hỗn loạn ảnh hưởng nên Từ Cửu Kỷ hoàn toàn không bắt bẻ hành động thân mật của Hoàng Hân Duật, cứ như vậy tùy ý hắn ôm eo mình cho đến khi cửa thang máy lại mở ra.
“Đi thôi.” Bước ra thang máy trước, Hoàng Hân Duật cẩn thận đè cửa thang máy lại, chờ y đi tới.
“Ơ?”
Từ Cửu Kỷ có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nhìn động tác hiện tại của hắn tựa hồ là muốn cho tự mình đi ra, chỉ là…
“Anh không ôm tôi sao?”
Nghe được lời y nói, trên mặt Hoàng Hân Duật nháy mắt lộ ra một chút ngoài ý muốn, nhưng chỉ giây lát sau, chút ngoài ý muốn ấy liền biến thành một nụ cười tà mị mê hồn.
“A… Nếu em muốn vậy thì, tôi cũng có thể ôm em nha.”
Hình như đây là lần đầu nghe được hắn trêu đùa, Từ Cửu Kỷ lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, trời ạ, y, y vừa rồi đã nói gì vậy trời!?
Theo phản xạ vội vàng che tự cái miệng nói bậy lại, Từ Cửu Kỷ vừa sợ vừa thẹn nhanh chóng cúi đầu muốn giấu đi vệt đỏ trên mặt, nhưng vết ửng đỏ bên tai tràn xuống sườn mặt lại vẫn mơ hồ tiết lộ sự quẫn bách của bản thân, làm cho y hận không thể lập tức đào hố chui xuống trốn.
“Tôi, tôi mới không cần!”
Lòng tràn đầy ảo não phun ra một câu giống như nén giận lại giống như trách cứ như vậy, Từ Cửu Kỷ cũng không quay đầu lại liền rời khỏi thang máy, không hề phản ứng lại nụ cười tà tứ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT