Bộ phận bị thương dường như theo ngực liền cứ như vậy xâm nhập vào trong lòng, làm cho lòng y cũng bắt đầu rỉ máu…
——
Thấy anh cả nhà mình rốt cục chấp thuận cho Từ Cửu Kỷ có thêm thời gian chữa thương, Hoàng Yến Quân cuối cùng có thể buông lo lắng trong lòng, toàn tâm chữa trị cho y. Đợi cậu thoáng bình phục tâm tình của mình, liền lập tức bước nhanh vào trong phòng, ai ngờ khoảnh khắc vừa bước vào cửa, cậu thấy rõ thiên hạ trên giường miệng vết thương trước ngực lại xuất huyết, nhất thời đau lòng khó nhịn, kinh hoảng không thôi rống lên với Trạm đang canh gác trước cửa kêu anh em đi lấy hộp dụng cụ trị thương của cậu ở trong đến, chính mình lại rất nhanh đi tới bên giường muốn thay Từ Cửu Kỷ cầm máu.
Lúc này nằm ở trên giường Từ Cửu Kỷ kỳ thật đã gần tiếp cận với trạng thái ngất đi, y vạn phần suy yếu nằm ở trên giường tùy ý Hoàng Yến Quân giúp y xử lý miệng vết thương, ánh mắt tan rã nhìn thẳng vào Hoàng Yến Quân, nhưng trong đầu lại nghĩ đến đoạn đối thoại mới vừa rồi của cậu với Hoàng Hân Duật ở ngoài cửa.
Cho dù không phải tình nhân… Cho dù ngay cả một chút phân tình cảm cũng không có, ít nhất, ít nhất y cũng là bạn giường của anh năm năm không phải sao! Cầu anh… Cầu anh cho… y thêm một chút thời gian nữa đi…
A, bạn giường… Phải không?
Nguyên lai… Y cư nhiên ngay cả ″tình nhân thế thân″ loại tình phụ cao cấp cũng không xứng, đáng thương y cư nhiên còn dại dột đến nay đều không quên được hắn, đến nay đều còn khắc sâu lần đầu gặp mặt hắn…
A… bạn giường…
Nguyên lai chính mình chỉ có thể được coi là một… bạn giường…
Trợn to hai mắt không tiếng động rơi xuống một giọt lại một giọt nước mắt, bộ phận bị thương dường như theo ngực liền cứ như vậy xâm nhập vào trong lòng, làm cho lòng y cũng bắt đầu rỉ máu…
Vội vàng xử lý miệng vết thương, Hoàng Yến Quân không thấy được nước mắt của y, những người khác trong phòng lạnh lùng câm như hến cũng không nhìn thấy nước mắt của y, liền ngay cả Từ Cửu Kỷ cũng không biết bản thân mình rơi lệ, liền cứ như vậy tùy ý nó lẳng lặng, lẳng lặng, không ngừng rơi xuống…
Sau đó lại đột nhiên, y cảm thấy được miệng vết thương trước ngực mới vừa rồi bị Hoàng Hân Duật xé rách tựa hồ không hề đau, chính y nguyên bản bởi vì đau đớn thần trí mơ hồ giống như lại tốt trở lại, y có thể rõ ràng cảm giác được tay chân của y trở nên càng ngày càng lạnh, y cũng có thể hiểu được, cảm nhận được sức lực trong thân thể mình giống máu tươi chảy xuôi từng giọt từng giọt xói mòn, nhưng y tuyệt không cảm thấy được có quan hệ gì.
Y mệt mỏi, mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Giờ này khắc này, khi sức lực của y đang đuối dần, đồng thời, y chỉ cảm thấy mình rốt cục có thể ngủ một giấc thật ngon, cho nên y chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý tâm trí lại quay về với cánh anh đào hồng phấn, tùy ý chính mình ngu xuẩn, tiếp tục si ngốc chờ đợi… Người nọ đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT