Tác giả nói: khổ ~ không chịu sao… vậy ta ko gọi vậy =.=” xin cho phép tại hạ quay về với hoàng y nam tử bạc tình bạc nghĩa vậy ==”
—
Nửa đêm, Bảo Tâm Cung một trận huyên náo. Hoàng y nam tử đang yên giấc thoáng nghe bên ngoài nhốn nháo giật mình tỉnh dậy, bên tai nghe thấy tiếng gọi cực thảm thiết liền vội vàng ngồi dậy khoác lại hoàng bào bước ra ngoài xem.
Trước Bảo Tâm Cung là một tiểu thái giám đang bị đám thị vệ lôi đi, chính là hắn không chịu đi cố nương người lại hướng vào bên trong gào to gọi: “Hoàng thượng, hoàng thượng—”
Đám thị vệ kia sợ hắn làm kinh động hoàng thượng, liền đem hắn vừa lôi đi vừa đánh đập không chút nương tay. Hoàng y nam tử có điểm nhìn không được liền nói: “Dừng tay!”
Hắn một lời vừa ban, đám thị vệ lập tức buông tiểu thái giám kia ra, quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hắn còn chưa nói gì liền thấy tiểu thái giám chạy đến quỳ dưới chân khẩn cầu nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng cứu chủ tử của nô tài. Hoàng thượng, thỉnh ngài đi cứu chủ tử của nô tài—”
“Ngươi—”
Hắn cả kinh nhìn tiểu thái giám kia, đây nguyên là Tiểu Viên Tử. Người này nữa đêm gây chấn động ở đây, sự tình tuyệt không phải nhẹ. Hắn một lời cũng không nói liền hướng đến Tiêu Tịch Cung.
Vừa vào đến bên trong nhìn qua, hắn liền đã bị một trận dọa làm kinh sợ, người trên giường kia sắc mặt tái nhạt, bên cạnh là một mảng huyết hồ, hoàng y nam tử nhanh chóng ngồi xuống giường, không ngừng tự vấn: “Sao lại như vậy—? Tại sao lại như vậy—?”
Hắn một bên đem Du Nguyệt ôm vào lòng, một bên lau mảng huyết trên khóe môi y gọi: “Nguyệt nhi… Nguyệt nhi… ngươi tỉnh… mau tỉnh…”
Càng gọi, y càng như chu sa tan chảy trong lòng hắn, như muốn đem cả tâm hắn chôn vào cùng… Cũng biết sự tình cấp bách, hắn liền hướng ra ngoài quát lớn:
“Người đâu, người đâu truyền ngự y, mau truyền ngự y —”
Lệnh được truyền đi, đám người kinh hoảng chạy không kịp. Một toán thái y giữa đêm được điều động, tất cả đều ôm một cái túi dược thật lớn vội vội vàng vàng chạy đến. Nhìn người đang nguy kịch trên giường, nhìn lại sắc mặt hoàng thượng kia càng thêm sợ hãi.
Gần nữa canh giờ qua đi, thái y bắt mạch chuẩn xong bệnh càng thêm vô dụng liền quỳ xuống trước mặt hắn nói: “Hoàng thượng thứ tội, vị này thực khó cứu—”
“Ngươi—” Một lời vừa nghe qua khiến sắc mặt hắn tái lạnh xuống nói: “Thật vô dụng—! Cả đám người các ngươi đều vô dụng hết sao? Nói cái gì khó cứu? Cứu không được liền đem cả cửu tộc các ngươi chôn cùng đi —!”
“Hoàng thượng bớt giận!”
Ngay lập tức đám người quỳ xuống toàn thân run rẩy. Bọn hắn không biết người ở đây là ai, càng không biết hoàng thượng vì sao lại giận đến như vậy. Bất quá lại biết, nếu cứu không được y, tất cả đều phải chết. Giữa lúc còn chưa hoàn hồn được liền nghe hắn ác thanh nói: “Đứng lên, đứng lên cứu người đi! Muốn đợi y chết rồi đi chôn cùng sao?”
“Chúng thần tuân chỉ!”
Ngay lập tức hắn lui ra ngoài để lại đám quan thái y một trận tái mặt luận đường cứu chữa bệnh.
Hoàng y nam tử mỗi lúc sắc mặt càng tối xầm xuống, hướng bước ra cửa giận dữ gọi: “Tiểu Viên Tử!”
Tiểu Viên Tử nghe gọi liền đi vào trong quỳ xuống: “Có… nô tài.”
Hắn còn chưa dám ngẩng mặt lên nhìn, đã nghe hoàng thượng ác lãnh hỏi: “Ngươi ngày thường chăm nom chủ tử thế nào? Để y ra đến như thế này mới bẩm báo? Ngươi sao không để y chết rồi nhân tiện báo trẫm biết đi!”
Người kia lời này là trách hắn sao? Hắn thực muốn báo cũng đều được sao? Trong lòng hắn dâng lên một cỗ căm hận cùng oán giận cực độ, rốt cuộc cũng dằn xuống. Nguyên lai để chủ tử ra như vậy đều là tại hắn. Tiểu Viên Tử không một lời chối cãi nói: “Ân, là nô tài không tốt. Thỉnh hoàng thượng trị tội.”
“Tốt! Người đâu—”
Hoàng y nam tử lời vừa dứt, đám thị vệ liền xông vào trong chờ lãnh lệnh. Hắn một bên nhìn đám thị vệ, tái nhìn lại Tiểu Viên Tử lãnh giọng nói: “Đem hắn ra ngoài đánh hai mươi trượng!”
Thị vệ nghe lệnh lập tức thi hành, Tiểu Viên Tử bị mang đi nửa hành động kháng cự cũng không có. Hắn một tâm lạnh lùng đã không nói, muốn bắt người chịu tội thay sao? Chính là người kia vừa bị lôi ra đến cửa, đã nghe một thanh âm yếu ớt thốt lên: “Không được đánh…”
Âm thanh nhuyễn hoặc truyền vào tai khiến đám người cả kinh quay lại nhìn. Nguyên là Du Nguyệt còn chưa mê man đến không biết gì, nghe nháo sự, càng không khỏi thương tâm cố gượng mình dậy nói: “Các ngươi… không… được đánh hắn…”
Hoàng y nam tử có chút vui mừng bước vào trong đỡ y tựa vào ngực mình, nói: “Ngươi tỉnh — đã tỉnh rồi a?”
Du Nguyệt cái gì cũng không nói, cả người mềm yếu tựa trong lòng hắn. Hắn càng không biết y chính là bị hắn kích tỉnh. Gian bụng một trận quằn quại còn nghe hắn như vậy, thực có chết cũng phải bị dựng ngồi dậy cười lạnh nói: “Ngươi định mang cái vô tình của ngươi trút lên người bọn hắn sao?”
“Nguyệt nhi…”
“Ân… ngươi là gọi ta? Ngươi… thực còn nhớ đến ta sao?”
Hắn cả kinh hướng nhìn Du Nguyệt một lời cũng không thể lý giải, liền thấy người kia yếu ớt muốn giãy ra khỏi người hắn. Hoàng y nam tử lại một trận thương tâm đem y xiết chặt vào trong lòng, nói: “Ân… ngươi nói đúng. Nguyên là lỗi của trẫm. Trẫm chính là kẻ vô tâm. Đáng bị đánh cũng là trẫm.”
Bọn người nghe hắn nói kinh ngạc muốn nhìn cũng không dám nhìn. Du Nguyệt thoáng nằm yên trong lòng hắn nói: “Không… được đánh…”
“Ân… không đánh… không đánh…” Ngay lập tức hắn khoát tay thị đám người lui ra y lệnh mà làm, lại huớng y nói: Nguyệt nhi, thứ lỗi cho trẫm, trẫm ngàn vạn lần thực không phải cố tình muốn quên ngươi. Nguyệt nhi— Nguyệt nhi—”
Hắn nói lời này đã không biết có vào được tai người kia. Chỉ thấy một mảnh tịch gian yên lặng. Chính là y đã sớm đi vào mê man…
Một ngày một đêm qua đi. Bọn thái y ngay cả ngủ cũng không dám ngủ. Nhìn người kia bệnh trạng nguy kịch, mà thuốc đến bên miệng đều bị đẩy ra, không khỏi kêu trời, ngay lập tức đám người liền quỳ xuống nói: “Công tử, thỉnh cầu ngươi, đem chén thuốc này ráng mà nuốt vào. Ngươi như vậy có mệnh hệ nào chúng ta cũng liền khó sống a.”
Du nguyệt thoáng nhìn đám người, lại nhớ đến hoàng y nam tử kia không khỏi sinh giận. Y đã ra như này, lẽ nào còn chưa đủ khổ sở. Cư nhiên bắt y gánh thêm cả chục mạng người. Thực là bức người quá đáng. Nghĩ lại y năm xưa quả là có mắt như mù mới lại đi phải lòng tên xú thần này. Nói y hôm nay chính là mắt đã sáng ra rồi. Tái đối hắn tâm cũng muốn nguội lạnh…
Sáng sớm, một lão nhân gia dáng người phong trần, râu tóc bạc phơ thong thả bước đến Tiêu Tịch Cung. Vừa bước vào bên trong liền đến ngồi bên giường kéo tay Du Nguyệt lên bắt mạch.
Vừa xem bệnh xong liền thở dài mấy cái lắc đầu quay đi. Lại đến trước mặt hoàng y nam tử không chút khách khí nói: “Hoàng thượng, bệnh tình vị công tử kia thực không phải nhẹ. Chính là y nội tử bị viêm khá nặng. Lại để lâu ngày tích tụ, không biết kiêng cử ăn uống, liền dẫn đến tình trạng này… thực muốn khó cứu.”
“Ân, trẫm biết. Ngươi xem có cách cứu vãn không?”
Lão nhân gia nghĩ nghĩ một lúc nói: “Ân… có thể, nhưng phải mất nhiều thời gian…”
“Bao lâu cũng được, người nhất định phải cứu.” Hoàng y nam tử lại tái thở dài.
“Ân… nhưng mà….”
Lão nhân gia gật gật đầu hài lòng, lại nhớ ra một chuyện: “Vẫn là nên trông chừng y cẩn thận. Không để y bỏ bữa hoặc không ăn. Này không tốt cho bệnh tình của y.”
“Ân.”
“Hiện tại ta liền sẽ điều dược, định thức ăn mỗi bữa giúp y bình phục. Nhưng bất quá bệnh này không hoàn toàn khỏi hẳn. Muốn khỏi hẳn phải chờ thời gian dưỡng rất lâu. Y sau này tuyệt đối không nên uống rượu…”
Lời này nghe qua, quả có chút khó nghĩ. Người kia như vậy sẽ đồng ý sao. Nhưng chính là cũng không còn cách nào khác, hắn liền gật đầu: “Không sao, trẫm sau này nhất định một giọt rượu cũng không để y uống.”
“Như vậy ta yên tâm. Bệnh này nếu không tự dưỡng, lại tái phát để sang giai đoạn cuối. Dù có là thần tiên sống cũng khó cứu.”
“…”
Hoàng y nam tử chính là đứng trầm lặng như tượng. Người kia ra như vậy chính là nói hắn vô tình, muốn trừng phạt hắn đây mà. Lại nghĩ đến bản thân hiện tại cũng thực vô cách. Đối y nào phải cố ý vô tình. Nghĩ đến hắn một lòng câm giận muốn đào mồ đám người kia dựng dậy đem xương mà bâm nát. Chính là không thể. Hắn nên nghĩ cách khác bình ổn hơn, lại đối lão nhân gia nói: “Thần y nói, trẫm bây giờ có thể rút ngắn lại được không?”
Nguyên lão nhân gia kia chính là thần y ngự ở Thiên Sơn. Ngày đó hắn nhớ ra liền xuất cung đơn thân độc mã tìm đến nhờ xem bệnh trạng. Nghe hỏi, lão thần y ho ho mấy tiếng: “Ân, hoàng thượng không thể…”
Hắn lại thở dài mấy cái quay đi. Hắn đã ra như vậy, càng không thể nói rõ với người kia. Đây nguyên là một lời thực khó rõ ràng. Nhưng hắn như vậy chỉ sợ y càng tự buông mình không chịu chữa trị. Chuyện này hắn cũng thực là hết cách, hướng thần y nói: “Thực là người kia ra như này đều cũng do trẫm vô tình. Bất quá trẫm thực cũng không phải cố ý đi. Nói cho nên, y như thế nào không chịu ngoan ngoãn chữa trị, ngươi cũng nên nhẫn nhẫn chút… lại đối y nói giúp trẫm vài lời.”
Hắn nói lời này quả là trên mặt hiện rõ tia cầu khẩn. Muốn cầu lão chữa bệnh, lại cầu lão giúp hắn nói đỡ vài câu. Hắn muốn gì có thể đến nói thẳng người kia a. Chính là sợ y một tâm sắc lạnh không nghe đi. Nhờ người khác vẫn tốt hơn. Lão thần y kia tái ho mấy tiếng nói: “Ân… thôi cũng được.”
Hắn quả là thực vui vẻ nói: “Như vậy… làm phiền ngươi.”
“Ân…”
Nhận lời hoàng thượng, quả là sai lầm. Người này, tâm thực như thạch bích (vách đá). Vừa lạnh vừa cứng. Bệnh tình đã trầm trọng như vậy mà vẫn không có chút tỉnh ngộ. Này trách sao đám ngự y kia cũng đành phải buông tay bất lực. Nếu không phải hoàng thượng kia đã hạ mình cầu cứu, lão như vậy nhất định sẽ liền bỏ mặc y.
Buổi tối, lão bước đến bên cạnh giường người kia ngồi xuống. Tiểu Viên Tử theo lệnh mang đến một chén dược đặt lên bàn liền lui ra. Lão kéo tay y ra xem mạch một lúc, lại đặt trở vào bên trong chăn, nói: “Có một loại độc dược gọi là “Huyết Độc Tán Tâm”, được làm từ bảy loại cỏ vong ưu, tiêu tán trí nhớ, kết hợp cùng huyết tộc tây hồ. Rất có hiệu nghiệm vong tình, hầu đối người nào nghĩa tình càng sâu trọng càng dễ sinh lòng chán, mau quên…”
Lão nói đến đây lại ngừng, người kia hai hàng mi vẫn khép kín. Không biết có nghe được lời nào, chỉ thấy một mảnh tịch gian yên lặng. Lão sau một lúc chờ đợi không được, định quay đi liền nghe có tiếng nói: “Lại có thứ độc dược như vậy sao?”
Quả nhiên có chút hiệu nghiệm, lão gật đầu vuốt vuốt chòm râu nói: “Ân, có.”
Du Nguyệt chính là lặng yên không nói, lão thần y lạnh lùng chỉ vào chén dược bảo: “Kia chính là như vậy. Ngươi có muốn thử?”
Du Nguyệt sau một lúc trầm lặng nói: “Đoạn tuyệt hồng trần thế sự, ngay cả một chữ tình cũng có thể quên đi. Không tình cảm, không ký ức, nói như vậy có sống cũng khác gì đã chết…”
“Ân… ngươi nghĩ như vậy, chính là chọn chết cũng không chọn quên.”
Du Nguyệt không trả lời, lão lại nói: “Nói cũng phải, có ai lại muốn để chính mình quên đi. Bất quá hắn cũng không nguyện ý. Năm xưa… Hắn— chính là đã trúng phải một loại độc dược như vậy.”
Lời vừa nghe qua khiến người kia như bừng tỉnh, thùy mi bất giác mở rộng lên: “Hắn—”
Lão thần y thở dài một tiếng nói: “Aiz, nhân gian hữu tình… bất quá cái thứ độc dược kia cũng không thể khiến hắn hoàn toàn quên mất ngươi. Chính là chân tình sâu nặng, không phải một chén dược liền có thể quên.”
“Chân tình… sâu nặng?” Du Nguyệt nghe qua lại cười lạnh quay đi: “Dù muốn dù không hắn cũng đã quên mất rồi.”
“Ai— ngươi— thực hảo hảo suy nghĩ. Dược kia cứu mạng ngươi, muốn uống hay không thì tùy.”
Lời vừa dứt lão liền đứng dậy, trước khi đi còn tái thở dài nói: “Cách đây hai ba tháng, hắn tìm đến ta cầu xem bệnh. Chính là ta nói hắn buộc lòng phải cử sắc dục nữa năm. Mà nhất là với người đối hắn càng có ý nghĩa thâm trọng càng phải hạn chế đi lại. Ai— như vậy hắn cũng không chịu hảo hảo làm theo a, này chỉ e là không giải được đi.”
“…”
Nói xong lão liền thong dong đi ra ngoài.
“Nữa năm?”
Từ lúc hắn trở lại đến nay tính ra cũng được gần ba tháng. Thời gian còn lại cũng không phải nhiều. Nhưng y chính là không tin có loại độc dược như vậy. Hắn nguyên cớ vì sao phải nhờ người lừa gạt y. Ngay lập tức y đem chén dược uống cạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT