Trở lại Bảo Tâm Cung, một thân hoàng y nam tử ngồi lặng trước bàn không ngủ. Nhìn vào ba ngọn nến hướng kia, trong đầu liền hiện ra có những chuyện rõ ràng, có những chuyện hoàn toàn không rõ ràng. Nhớ rất rõ chính là Mỹ cơ năm xưa thập phần tú lệ. Gặp một lần đều khiến người không thể nào quên. Mỹ cơ ngày ấy đi vào triều chính, tâm như thủy hồ, ngay thẳng, lương thiện, không vị, không tranh. Một tách trà thượng đẳng, sắc hương kỳ lạ được dâng đến. Chỉ một ngụm nhỏ đã muốn đưa hồn hắn đi. Cùng với mỹ cơ năm xưa càng khắc cốt ghi tâm. Tiếc rằng năm xưa, giữa lúc triều chính rối loạn, gian thần lộng hành, nội cung một phen dậy sóng tranh quyền đoạt lợi. Mỹ cơ cũng không tránh khỏi tai kiếp, một phen bị độc dược bức tử. Hắn một trận thương xót tối chấn chỉnh triều chính, đem tất cả mọi âm sự vạch trần… Ngày ấy sau khi tường tận sự tình, hắn một tâm kiên định liền đem tất cả đi lộng sát. Chỉ tiếc hậu quả để lại là khôn lường.
Từ đó, đêm nằm xuống hắn vẫn thường nhớ lại bóng dáng Mỹ cơ tú lệ năm xưa. Chính là ẩn ẩn trong bóng kia còn có một dáng hình bạch y mờ nhạt. Hắn càng chạy theo y, người kia lại càng đi xa. Hắn căn bản không nhận ra bạch y đó là ai. Duy chỉ biết người kia luôn khiến tâm hắn mang nhiều khổ sở nói không được.
Hắn như vậy còn có thể làm minh quân sao?
Ngay sáng hôm sau hắn phó người căn dặn liền âm thầm cải trang xuất cung.
Du Nguyệt nghĩ đến hoàng y nam tử kia chính là có nói mỗi ngày đều sai người mang thượng tửu đến cho y. Chờ mãi cả ba ngày, cái gì cũng không thấy. Còn cho là hắn lại gạt y, liền khổ sở lặng thinh cho qua đi sự tình. Nhưng thực hắn không có gạt y, chính là rượu được người đưa tới bao nhiêu, Tiểu Viên Tử liền giấu hết không nói. Còn tưởng như vậy là tốt cho y, chỉ là không ngờ y như vậy còn muốn uống nhiều hơn trước. Thứ rượu rẻ tiền kia càng hại chết người a.
Nghĩ đến mọi sự cũng đã lỡ mất rồi, Tiểu Viên Tử ngày ngày nhìn Du Nguyệt thả mình trong tửu chén, một tâm khổ sở nói không nên lời.
Chỉ cầu cho hoàng thượng kia có chút hồi tâm. Nhưng chính là hắn vẫn hoàn toàn sắc lạnh như vậy. Kể từ đêm nọ hắn thế nào một lần cũng không đặt chân đến Tiêu Tịch Cung.
Viên nguyệt tháng sau, khí trời thoáng đãng, hoàng y nam tử nhàn rỗi bước đến Tiêu Tịch Cung. Còn muốn đi nhìn dáng người khi xưa, nghe y thượng cầm một lúc. Chỉ là không ngờ vừa bước đến đã thấy người kia say bí tỉ nằm gục trên bảo cầm đặt ở bàn đá trước nhà. Ngoài sương lạnh, duy chỉ có một chiếc áo mỏng manh khoác hờ bên ngoài. Hắn thở dài bước đến bên cạnh ngồi xuống gọi y: “Nguyệt nhi, nguyệt nhi, tỉnh, nên tỉnh…”
Du Nguyệt bên tai thoáng nghe thanh giọng quen thuộc, còn tưởng chính mình nghe lầm. Y nhẹ trở mình dậy, đầu còn không ngốc nổi lên đã bị ai đó lôi đến ủng trong lòng mắng: “Ngươi a, cứ thế này nhất định là không tốt a–”
“Ân…”
Du Nguyệt lắc lắc đầu, muốn trở mắt dậy, thế nhưng thùy mi vẫn nặng trĩu. Cái gì cũng không nhận ra, chỉ cảm thấy hơi ấm kia thập phần quen thuộc. Nguyên lai chắc cũng là ảo giác. Cả người y cứng nhắc dần tan trong lòng người kia ngủ một giấc. Tái giật mình tỉnh ra cũng đã là ở trên giường. Du Nguyệt biếng nhác bỏ chân xuống gọi: “Tiểu Viên Tử.”
“Ân, có nô tài.” Tiểu Viên Tử nhanh chóng bước vào trong đặt chậu nước ấm lên bàn, dìu y dậy nói: “Chủ tử hôm nay thật tốt.”
Nguyên là y đêm qua không có ngủ ngoài sương lạnh a. Đêm qua hắn vì sợ thanh cầm của y mà trốn đến biệt dạng, giữa đêm trở về đã thấy người kia nằm ngủ rất ngay ngắn trên giường.
Du Nguyệt có chút khó hiểu nhìn Tiểu Viên Tử cũng không hỏi. Đêm qua có cái gì hơi khác lạ, nguyên là lúc đó y đã say đến cái gì cũng không biết rồi thì làm sao tự vào trong nằm được. Lại thầm đoán chính là người này đã mang y vào đi. Hắn thực là dụng tâm lo lắng cho y mà. Bất quá sau này khi y qua đời rồi, hắn cũng không cần phải lo nhiều như vậy. Chỉ là sau khi y đi rồi, hắn sẽ như thế nào a. Cung nhân phức tạp như vậy, hắn còn trẻ dại, tâm tính đơn giản, sao có thể tồn tại được. Nghĩ đến y ngậm ngùi thở dài vỗ vỗ bàn tay của hắn rồi ngồi trở lại giường.
Tiểu Viên Tử giúp y chỉnh chu người xong, liền vui vẻ định mang chậu nước ra ngoài. Cũng chưa kịp đi liền nghe y thanh âm trầm trầm nói: “Tiểu Viên Tử, sau này ngươi nhớ thế nào cũng phải biết tự lo cho mình đi.”
“Ân…” Hắn khó hiểu nhìn y nói: “Ta đương nhiên tự biết lo. Chủ tử ngươi nên hảo hảo dưỡng mình đi, ngươi cứ như này, thế nào cũng bệnh lại a.”
Du Nguyệt nở nụ cười ảm đạm tự vấn: “Bệnh thì cũng đã làm sao. Bất quá ta lúc này còn chưa chết được đi.”
Tiểu Viên Tử cả giận còn muốn răng y gì đó liền thấy người kia nét mặt trầm xuống nói: “Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi. Ta muốn được yên tĩnh.”
“Ân.”
Tiểu Viên Tử lưu luyến nhìn y một lúc. Trông chủ tử của hắn hôm nay thực lạ, còn nói với hắn mấy lời như vậy, cứ như là trăn trối ấy… trăn trối a…
“Nga ~ Chủ tử muốn chết sao…? Chủ tử y thực muốn chết sao…”
Tiểu Viên Tử tưởng tượng không ra được liền cuống cuồng lên quỳ xuống nắm tay y nói:
“Chủ tử, ngươi như vậy sao lại muốn chết–– Ngươi nhất định không được chết –– Không được a…”
“Ngươi nói nhảm cái gì? Mau đứng lên đi.”
“Chủ tử…” Tiểu Viên Tử càng khó hiểu đứng lên đối y nói: “Chủ tử ngươi không phải muốn chết a?”
Hắn còn thực mong chính mình bị lầm đi, chính là người kia thở dài đối hắn nói: “Ta bây giờ thực rất mệt, ngươi không phải lúc nào cũng ở bên tai ta răng bảo này nọ đi. Mau lui ra.”
“Ân…”
Hắn đứng lặng một lúc cũng không thấy người kia có phản ứng gì liền lui ra. Trông y một chút sức sống cái gì cũng không thấy. Nghĩ đến, hắn mạnh thở ra lắc đầu tự nhẩm: “Thế nhân một chữ tình a… Chủ tử ngươi khổ sở như vậy cũng là vì đâu?”
Tiểu Viên Tử vừa ra trước cửa liền có một tiểu công công tay mang một mâm đầy thức ăn cùng rượu bước tới. Ngay lập tức hắn liền cản lại hỏi:
“Công công là muốn đi đâu?”
Tiểu công công kia nói: “Ta được hoàng thượng phân phó mạng tửu thực cực phẩm đến cho vị chủ tử ở đây a.”
“Ân, đa tạ công công. Để ta mang vào là được rồi.”
Tiểu công công kia lưỡng lự nhìn hắn một lúc cũng gật đầu đồng ý nói: “Vậy phiền ngươi.”
“Ân.”
Tiểu Viên Tử nhận lấy mâm tửu thực, phân vân không biết rượu này có nên mang vào, lại nghe có tiếng truyền đến: “Tiểu Viên Tử, ngoài kia có chuyện gì?”
Hắn nghĩ một lúc lớn tiếng nói: “Chủ tử, không có gì. Chỉ là có một con mèo chạy qua a.”
“Nga…”
Lặng một lúc lâu cũng không nghe Du Nguyệt hỏi nữa. Thấy yên sự, hắn liền đem mâm thức ăn đi, đổi bình rượu thành bình trà cực hảo lại mang vào đặt lên bàn nói: “Chủ tử ăn sáng thôi.”
Du Nguyệt nghi hoặc nhìn mớ thức ăn trên mâm kia, rõ là bình thường làm gì được như vậy. Nói không phải đa số đều ăn rau cùng đậu hủ chế biến là nhiều a. Phần lớn tiền đều để mua rượu hết rồi, làm gì còn nhiều mà mua các loại mỹ thực như này. Lại còn chế biến rất là tinh xảo nữa. Y nghĩ nghĩ một lúc nói: “Đem ra ngoài, không ăn.”
Lời qua như sét đánh ngang tai, Tiểu Viên Tử muốn khóc thét lên nói: “Chủ tử, thức ăn ngon như này, sao lại không ăn?”
Y trong mắt tinh quang sắc bén nhìn người kia hỏi: “Ngươi mau nói, thức ăn này là từ đâu mà có?”
“Ân??” Tiểu Viên Tử biết giấu không được liền thành thành thật thật nói: “Là… hoàng thượng sai người mang tới.”
“Lại không phải ngươi đạo a?”
“Ân… oan quá! Nô tài thực không có!”
“Không có cũng không ăn, mang đi.”
“Chủ tử!” Tiểu Viên Tử bụp một cái quỳ xuống đất nói: “Chủ tử, đây thực là do hoàng thượng sai người mang tới a. Ta thực không có nói sai.”
Du Nguyệt liếc nhìn hắn, thanh âm lãnh đạm nói: “Vậy ta càng không muốn ăn, ngươi đem ra đổ hết đi.”
“Chủ tử…” Hắn lặng nhìn Du Nguyệt một tâm sắc đá, nói một lời tuyệt không có lời thứ hai, không thể khuyên can y, thế nào cũng không khuyên được y. Cuối cùng hắn đành đứng dậy đem hết đi ra ngoài. Vừa ra đến sân liền thấy hoàng y nam tử đỉnh đạc bước tới, hắn liền quỳ xuống kinh hô: “Tham… tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ…” Người kia vốn đang cao hứng chợt nhìn thấy mâm đầy thức ăn trên tay Tiểu Viên Tử. Đây không phải là thức ăn hắn dụng tâm bảo trù tử nấu cho Nguyệt nhi sao. Ngay lập tức sắc mặt hắn trầm xuống hỏi: “Ngươi là mang cái này đi đâu?”
“Ân… Chủ… chủ tử căn dặn mang… mang đi… đi…”
Tiểu Viên Tử đột nhiên thấy hắn nổi giận, càng thêm sợ hãi lắp bắp mấy lời cũng nói không ra. Hắn trong mắt đầy âm lãnh hỏi: “Mang đi đổ? Y là bảo ngươi mang đi đổ sao?”
“Ân không phải!” Tiểu Viên Tử bị dọa đến ngẩn người, vội vàng tỉnh ra nói: “Bẩm hoàng thượng, chủ tử là bảo thức ăn đã nguội, nên sai nô tài đi hâm nóng lại.”
“Vậy sao?” Thức ăn này trù tử vừa nấu xong, khói còn bốc lên thế này lại bảo là nguội. Hắn nhìn tới nhìn lui Tiểu Viên Tử, nói chuyện lúc nào cũng cúi gầm mặt xuống, tròng mắt run run lộ rõ tia hoảng sợ, ngay cả muốn gạt người cũng không biết cách. Bất quá hắn biết nếu là ý của người kia, tiểu tử này làm sao cãi lời, liền nói: “Được rồi, đưa đây cho trẫm.”
“Ân.”
Nhận lấy mâm thức ăn từ tay Tiểu Viên Tử hắn vội vàng bước vào bên trong. Nhìn người kia yếu ớt nằm trên giường ngủ, tâm không khỏi sinh giận, hắn liền trầm trầm bước vào bên trong dập mạnh mâm thức ăn xuống bàn.
Du Nguyệt đang yên tĩnh đột nhiên nghe chấn động, tim phập phồng ngồi dậy nhìn. Còn tưởng Tiểu Viên Tử hôm nay thế nào đổi tính, lại không ngờ trước mắt là một kiện hoàng bào càng khiến y thêm chấn động. Hắn nhìn y ác thanh hỏi: “Ngươi thế nào? Ngay cả thức ăn trẫm ngự ban cũng dám sai người đem đi đổ?”
“Hoàng… hoàng thượng…” Y cả kinh nhìn hắn không nói nên lời vội rời khỏi giường quỳ xuống đất nói: “Hạ thần tham…”
“Không cần.” Y lời còn chưa hết đã bị hắn cắt ngang nói: “Ngươi thực còn để trẫm trong mắt sao. Tham kiến cái gì, đứng lên.”
Du Nguyệt chính là không nói gì nương người theo cạnh giường đứng lên. Hoàng y nam tử trầm tĩnh đứng lặng một lúc hỏi: “Hầu là thứ trẫm ngự ban, ngươi đều không cần sao? Ngươi thực muốn dụng tâm chống đối trẫm sao?”
“Ân…” Du Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một lúc nói: “Có vài thứ, chỉ cần hoàng thượng ban đến, hạ thần nhất định sẽ nhận.”
“Ngươi cứ nói.”
Du Nguyệt người hạ thấp xuống vấn thân nói: “Thỉnh hoàng thượng ban thần được tử.”
“Ngươi…” Hoàng y nam tử toàn thân chấn động nhìn người kia cả ngày cũng không nói được. Mắt đầy tà hỏa lại cố giằn xuống nói: “Không được. Thứ khác.”
“Thỉnh hoàng thượng cho phép thần xuất cung.”
“Đi đâu? Bao lâu?”
“Hồi hương, mãi mãi.”
“Ngươi…”
Ngoài kia mặt trời đang ở đỉnh đầu, một chút gió cũng không có. Chính là càng lúc càng nóng, đến muốn đem hắn ra đốt thành than, hắn sau một lúc cố giằn xuống nói: “Càng không được. Thứ khác.”
“Ân. Thỉnh hoàng thượng cho phép Tiểu Viên Tử được phóng thích ra khỏi cung.”
So với hai yêu cầu trên, điều kiện này trông dễ chịu nhất. Hắn thở dài một cái nói: “Ngươi không cần hắn hầu hạ?”
“Ân, không cần.”
“Như vậy trẫm liền đáp ứng ngươi.”
Nói rồi hắn quay đi. Cũng không cần ngẫm lại y vì sao muốn để Tiểu Viên Tử đi. Duy chỉ biết hắn không thể để người này chết, càng không thể để y đi. Bất kể yêu cầu nào của y, hắn đều đáp ứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT