Nơi Thiệu Hoa hẹn đi từ trường học ra cần ngồi 5 bến xe bus mới tới, so ra thì khoảng cách gần hơn là đến phòng trọ của Hàn Nghệ.

Lúc Hàn Nghệ đến, Thiệu Hoa đã ở đó, cậu bé trẻ tuổi ngồi vị trí sát bên cửa sổ, ánh nắng buổi sáng xuyên qua tấm thủy tinh dát lên người, bởi vẻ mặt nghiêm túc mà ngược lại có chút chững chạc trang nghiêm.

Hàn Nghệ soi lên tấm kính thủy tinh của nhà hàng nhỏ, cười thử một cái có thể coi là tàm tạm, sau đó dùng biểu cảm vui sướng như miệng hùm gan sứa vênh vênh đi về phía cậu bạn nhỏ ngồi một mình.

Hàn Nghệ điềm nhiên như không có gì mà nhìn quanh một vòng, sau đó ngồi xuống đối diện với Thiệu Hoa. Tiếp tục tác phong thoải mái, hỏi: “Cậu bạn nhỏ sao lại có một mình cậu?”

•••

Thiệu Hoa rót cho anh một ly trà, sau đó từ trong ba lô bên cạnh rút ra một phong thư, nhìn xa thì trông như một xấp rất dày, trong ánh mắt hiếu kỳ lại bất an của Hàn Nghệ, Thiệu Hoa đem phong thư đưa cho Hàn Nghệ, động tác kia quả thực không thể nói là “đưa”.

Thiệu Hoa là dùng hai tay nâng hai cạnh phong thư, vẻ mặt gần như là thành kính, giống như nghi thức trao nhận, giao vào tay Hàn Nghệ. (y như kiểu đưa thư tình ý nhỉ)

Hàn Nghệ ngay cả ngụm trà nóng còn chưa có uống vào, đôi môi vào mùa đông khô hanh có chút nứt nẻ, Hàn Nghệ liếm môi trên một chút, sau đó đồng dạng dùng hai tay tiếp nhận cái phong thư kia, sau đó nghe cậu bạn nhỏ đối diện anh rất trấn định rất trịnh trọng mà nói: (dừng hình, cho ta cười đã =)) cứ nghĩ tới cảnh công đưa hai tay, thụ nhận hai tay là ko nhịn đc nữa)

“Đây là người em thích.”

•••

Hàn Nghệ nhịn không được tay run rẩy.

Hàn Nghệ vừa chua xót khó chịu, vừa mở mở phong thư ra, ảnh chụp cứ thế mà trượt ra ngoài.

Hàn Nghệ rốt cục tin, trên đời không phải chỉ có cậu đàn em ngốc nghếch như vậy, có một loại người, có thể đem tình cảm thầm mến giấu kín không kẽ hở, dù cho bản thân người bị thầm mến kia, cũng không cảm kích chút nào.

Năm sáu mươi tấm ảnh chụp, Hàn Nghệ nghĩ không có gì có thể so với cái này, có thể ghi lại toàn bộ cuộc sống đại học của mình. Từ hoạt động đoàn thể đến sinh nhật liên hoan, đến chụp ảnh cá nhân của mình.

Hàn Nghệ oa oa hỏi: “Cậu từ đâu có?”

•••

Cậu bạn nhỏ giống như cũng có chút khẩn trương, đem cốc nước ôm bằng hai tay, sau đó trả lời: “Lúc em qua trường anh, ở đó, có mấy tấm, tiếp đó, có mấy tấm là của báo trường, sau lại có mấy tấm, có khi là từ trong ổ cứng của Khúc học trưởng gom lại được, có mấy tấm… là ảnh chụp trộm.”

Cậu bạn nhỏ nói xong lời cuối thì rõ ràng có chút xấu hổ, thanh âm thấp xuống.

Từ tuyệt vọng tới thiên đường cũng không có gì sung sướng hơn cái này, Hàn Nghệ không tự giác mà nở nụ cười, mắng một câu ngu ngốc.

Cô bé phục vụ đi tới hỏi: “Hai vị gọi cơm chứ?”

Hàn Nghệ cầm qua thực đơn lên, chỉ lung tung mấy món rồi đuổi người phục vụ đi, hai người lại quay lại trong bầu không khí vắng vẻ quỷ dị. Một bên là quá mức vui vẻ, một bên là quá mức thấp thỏm.

•••

Ngón trỏ Hàn Nghệ phủ lên ảnh chụp trên mặt bàn bất mãn: “Nè, anh một chút cũng không ăn ảnh, ảnh cậu chụp chẳng có tấm nào đẹp cả.”

Đây đúng là nguyên nhân chủ yếu Hàn Nghệ không hay chụp ảnh, đường đường một người đàn ông phong lưu lỗi lạc lên ảnh chụp thì âm trầm nặng nề, đây là một điểm tiếc nuối vô cùng của Hàn Nghệ, giờ thì căn bản không quan trọng.

Cậu bạn nhỏ có hơi ngượng ngùng, giải thích nói kỳ thực rất tốt a, một bên nhớ tới cái gì, xoay người lấy túi tiền ra, mở rồi đưa tới trước mặt Hàn Nghệ nói, tấm này chụp rất tốt.

•••

Một tấm ảnh nho nhỏ, đó là Hàn Nghệ bốn năm trước mới vào đại học, tấm hình đó chụp rất thanh thuần, cùng với Hàn Nghệ bây giờ có khác biệt rõ ràng, nhưng hình dáng cơ hồ không có thay đổi gì lớn. Không có thay đổi gì lớn lao trong cuộc sống, nhưng năm tháng lại ngầm biến đổi khí chất một con người.

Hàn Nghệ cười hì hì hỏi cậu: “Cậu bạn nhỏ, tấm ảnh này chụp từ đâu tới?”

Cậu bạn nhỏ mắc cỡ rồi, nói: “Từ trên thẻ thư viện của anh lén chụp ra.” Một bên sờ sờ đầu.

Hàn Nghệ đối với thẻ thư viện của mình không có ấn tượng, lúc tốt nghiệp gạch bỏ hết số nợ, trả hết nợ sách vở thì không còn để ý qua cái thẻ thư viện kia, không biết thế nào mà tới tay Thiệu Hoa.

•••

Thiệu Hoa chủ động thẳng thắn: “Lúc anh tốt nghiệp Khúc học trưởng giúp anh thanh lý ký túc xá tìm được, quên đưa cho anh, bị em thuận tay lấy tới.” Nói xong Thiệu Hoa tựa hồ có chút tiếc nuối, lầm bầm nói, anh thu dọn lúc ấy em cũng không biết, vốn đang có thể giúp anh dọn một chút đồ gì gì đó.

Hàn Nghệ đưa tay qua nhẹ nhàng đè lại tay phải nắm chặt ví tiền của cậu bạn nhỏ: “Cậu thầm mến anh đã lâu như vậy ư?”

Thiệu Hoa lúc này là chính thức mà đỏ mặt, từ khi Khúc học trưởng say rượu thì hô ra cái tên kia đã đối với chủ nhân cái tên ấy thật là hiếu kỳ, đến khi lần lượt vô ý quan sát, cùng với dần dần không tự chủ được tìm tòi nghiên cứu khát vọng, Thiệu Hoa đi cũng không trót lọt.

Trước cả Hàn Nghệ, Thiệu Hoa còn không xác định được mình có đúng là loại người này hay không, không lâu sau khi hắn vì xác nhận tính hướng của bản thân mà đăng kí diễn đàn cũng cùng Khúc học trưởng nhận thân, Hàn Nghệ xuất hiện, khiến hắn không cần tiếp tục tìm kiếm xác nhận nữa.

•••

Bởi vì Khúc học trưởng thầm mến Hàn Nghệ, Thiệu Hoa phải thu tâm tư của mình về, không ngừng làm yếu đi cảm giác tồn tại của mình trong tập thể, trong trường hợp có Hàn Nghệ xuất hiện thì tận lực trở thành người qua đường A, tận tâm sắm vai đàn em của đàn em, cứ thế bám đuôi nhờ quan hệ họ hàng xa.

Bởi vì tự giác khoảng cách giữa mình và Hàn Nghệ, Thiệu Hoa không ấm ức mấy, huống hồ cậu còn đang đau đớn và tận lực theo đuổi, sao có thời gian để ý tới chứ.

Thẳng đến khi Khúc học trưởng bắt đầu chịu không nổi thế tiến công kịch liệt mà cùng với bạn trai hiện tại cùng một chỗ, Thiệu Hoa rốt cục nghĩ giải đi cái gông xiềng trong lòng mình, trên cuộc gặp từ giã độc thân của Khúc học trưởng, Thiệu Hoa lần đầu tiên khẳng định mình, đứng thẳng ở phía sau Hàn Nghệ: “Anh có cần khăn tay không?”

•••

Đương nhiên Hàn Nghệ sẽ không biết, chàng trai ở phía sau anh là khống chế hai tay như thế nào mới không vươn r dìu anh, là khống chế thế nào để không run rẩy khi nói chuyện.

Một lần đó Hàn Nghệ nôn đến mức hình tượng toàn bộ không còn, Thiệu Hoa lại ngẫm nghĩ, Hàn Nghệ ở trong trường quá mức nổi trội, nhưng cũng không phải quá mức xa vời đến thế.

Đồng thời Thiệu Hoa cũng hình thành ảo giác Hàn Nghệ tửu lượng chưa chắc tốt lắm, dẫn đến từ nay về sau Hàn Nghệ rất nhiều lần thành công giả say để trốn cậu bạn nhỏ nghiêm túc dạy bảo.

Kỳ thực đêm đó, Hàn Nghệ chỉ là uống quá nhiều loại rượu một lúc mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play