Từ sau hôm cùng nhau ăn khuya, lúc ngồi xe Quý Cường, hai người bắt đầu có những cuộc đối thoại đơn giản. Tùy tiện nói về thời tiết, về tin tức gần đây của thành phố, nói cũng không phải quá nhiều. Một hôm nào đó, sau khi phát hiện cùng tuối, chủ đề cùng nội dung trò chuyện cũng trở nên phong phú, từ cuộc đối thoại đơn giản biến thành nói chuyện một đường từ công ty đến cửa nhà.
Lái xe taxi cả ngày đều ở bên ngoài, các loại tin tức đều nghe được, Trương Tự Minh có lúc cảm giấc Quý Cường gần như một cái radio, chủ đề gì cũng có thể nói vài câu.
Trương Tự Minh nghe, Quý Cường nói. Chậm rãi, đôi bên phát hiện tiếng nói chung có rất nhiều. Có thể là vì cùng tuổi, không có sự khác biệt, chuyện lớn của xã hội mà y trải qua cũng là nhưng điều anh đã trải qua, sở thích cũng tương đồng.
Sau khi nói chuyện phát hiện, hóa ra bọn họ xem qua cùng một bộ phim, thích cùng một phong cách âm nhạc thịch hành, đọc cùng một bộ sách, trò chơi lúc nhỏ cũng giống nhau.
Sự gia tăng về mặt đồng cảm mang lại là độ thân thiết cũng không ngừng tăng.
Trương Tự Minh trong lòng bắt đầu không còn kháng cự lại người đàn ông râu ria lộn xộn kia nữa, thậm chi có lúc vào ngày nghỉ anh còn nhớ tới y, sẽ nghĩ xem y hiện tại đang làm gì, lái xe trên con đường nào.
Không thể gọi điện, vì – y đang lái xe mà.
“Cậu có ngày nghỉ không?”
Hôm nay, Trương Tự Minh lại ngồi xe Quý Cường về nhà.
“Có, mỗi tuần một ngày.”
Có muốn cùng đi xem phim không? Lời mời đã tới khóe môi, lại bị Trương Tự Minh nuốt trở vào. Quá mất tự nhiên đi! Một người đàn ông vào ngày nghỉ hẹn một người đàn ông khác. Nếu như y cự tuyệt, nếu y không phải là ‘bạn cùng đường’, vậy…
Vẫn nên cẩn thận ở chung thôi. Bởi vì đã có hảo cảm với y, bởi vì đã tin tưởng lẫn nhau, nên không hy vọng bị y ghét.
Có bộ phim Trương Tự Minh rất thích chuẩn bị được trình chiếu, anh rất muốn đi, hơn nữa ngay lập tức nghĩ đến Quý Cường. Quý Cường hẳn cũng thích bộ phim nay. Ý nghĩ muốn mời đi sục sôi trong lòng Trương Tự Minh hai ngày, anh không muốn đi một mình. Không phải không thể mời người khác đi, có điều, bọn họ không phải Quý Cường.
Tìm một cái cớ ở lại công ty đến tám giờ tối, Trương Tự Minh gọi điện cho Quý Cường.
“Cậu…”
Ngồi trên xe, nhìn bóng lưng lái xe, Trương Tự Minh rốt cuộc nhịn không được.
“Cái gì?”
“A, nghe nói có một bộ phim…”
Không đợi Trương Tự Minh nói xong, Quý Cường liền tiếp lời y, “Là XXX phải không? Tôi biết, sắp chiếu rồi.”
“Ừm, phải.”
Chủ đề câu chuyện nói đến đây liền đứt đoạn, Quý Cường không có nói gì thêm, cũng không tiếp lời mà nói về đạo diễn, diễn viên hay nội dung bộ phim, trong lòng Trương Tự Minh giống như cuộn lông rối bị mèo nghịch.
Y sao không nói tiếp?! Y bình thường không phải chủ đề nào đều có thể kéo dài thêm sao?!
“Cậu có thời gian đi xem không?” Trương Tự Minh nghẹn nửa ngày, thấy sắp đến nhà rồi, cuối cùng cũng hỏi ra. Lời vừa ra khỏi miệng mặt đã đỏ bừng, thầm nghĩ may là buổi đêm đối phương không nhìn thấy.
“Tôi a, muốn là có.” Quý Cường đỉnh đạc trả lời.
“Vậy… cùng nhau đi xem?”
“Được.”
Đối phương thoải mái đồng ý lại khiến Trương Tự Minh có cảm giác không đúng. Nga, y cứ như thế mà đồng ý sao? Y không cảm thấy kỳ quái? Y không ngạc nhiên khi được đàn ông mời sao?
“Hôm nào?” Quý Cường hỏi.
Trương Tự Minh nhanh chóng ở trong đầu mình kiểm tra lịch, “Chín giờ tối thứ ba.”
“Ừm.”
Về đến nhà, Trương Tự Minh ngồi trên sofa suy nghĩ nửa ngày. Người kia rốt cuộc là có ý gì a, y có hiểu không a. Nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không có kết luận.
~. ~. ~. ~. ~
Tối thứ ba, Trương Tự Minh hẹn Quý Cường ở cửa rạp chiếu phim gặp mặt. Lúc từ xa nhìn thấy bóng người quen thuộc tiến lại, Trương Tự Minh không khỏi âm thầm cau mày. Nam nhân kia vẫn một bộ dạng lộn xộn không đổi, quần áo thì giống như bình thường lúc y lái xe, cũng không phải vì không lái xe mà chỉnh sửa một chút.
Đây là hẹn hò sao? Trong lòng Trương Tự Minh tự hỏi, sau đó đem câu hỏi này quẳng đi.
Hai người cùng nhau bước vào rạp chiếu phim.
Quả nhiên, cùng một người đúng đi xem một bộ phim cả hai đều thích là một việc rất chính xác. Lúc vào rạp chiếu phim, Trương Tự Minh đã đưa ra kết luận này. Trương Tự Minh cảm thấy rất đúng! May mà hẹn Quý Cường, cùng người khác đi xem hay một mình đi xem đều không có cảm giác ‘sảng khoái’ này.
Xem xong phim vẫn thấy chưa nói hết chuyện, Trương Tự Minh mời: “Cùng đi ăn khuya đi.”
Bữa khuya tốn hết hai tiếng đồng hồ. Hai người ngồi trong cửa hàng trà trò chuyện đến thập phần sảng khoái, cảm giác nói thoải mãi hết những gì trong lòng còn được đối phương mạnh mẽ đồng tình thật tốt!
Càng nói càng sâu, cuối cùng cũng nói đến chủ đề cách nhìn của đôi bên về đối phương.
“Ban đầu, cậu sao biết người đứng dưới công ty là tôi vậy, nhỡ đâu là người khác thì sao?” Trương Tự Minh hỏi, anh vẫn chưa quên cảm giác cưỡi trên lưng hổ khi lần đầu tiên ngồi lên xe taxi của Quý Cường.
Quý Cường suy nghĩ một chút, “Không biết, dù sao tôi từ xa nhìn thấy có một người đứng đó, liền biết là cậu không sai.”
“Đón nhầm người thì cậu sẽ làm gì, mà cậu ngay cả địa chỉ cũng không hỏi tôi.”
“Người lúc trước nói với tôi có người muốn hẹn xe đã bảo tôi rồi.”
“Cậu liền như thế mà khẳng định?” Trương Tự Minh hỏi.
Quý Cường cười cười coi như là trả lời.
“Lúc ban đầu, tôi cũng không dám nói chuyện với cậu.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu trông có vẻ rất nghiêm túc.” Quý Cường thành thật nói, “Cậu nha, đứng ở chỗ đó, Tây trang giày da, lưng thẳng, trong tay cầm cặp tạp, đặc biệt ngay ngắn, vừa nhìn là biết loại người có văn hóa, làm việc chăm chỉ. Trong lòng tôi nghĩ, mấy lời nói linh tinh của tôi cậu khẳng định không thích nghe. Có điều a, sau này mới biết, kỳ thực cậu cái gì cũng có thể nói. Hì hì.”
Quý Cường nói không sai, Trương Tự Minh quả thực là hình ảnh này.
Nút áo sơmi luôn cài đến nút cuối cùng, Tây trang không có lấy một nếp nhăn, giấy tờ trên bàn vĩnh viễn được sắp xếp chỉnh tề, bút kí tên luôn đặt cố định ở một chỗ.
Trương Tự Minh cười cười, “Cậu biết tôi có cảm tưởng thế nào về cậu không?”
“Cậu nói đi.”
“Một đống nát bét, lung tung lộn xộn.”
Nghe xong tám chữ đánh giá này, Quý Cường cười hì hì, Trương Tự Minh không biết đây là ngầm thừa nhận hay là không có lời nào để phản bác, có điều cảm giác cái trước chiếm phần lớn.
“Muốn nghe thêm nữa không?”
Quý Cường gật đầu, “Cậu nói đi.”
“Không nói cái khác, trước tiên sẽ nói về xe của cậu. Vỏ ghế chỗ ghế sau trước này chưa từng được xếp hẳn hoi. Cậu cho dù đã bọc ngoài, cũng phải vuốt vuốt phẳng, phủi phủi sạch. Ngay cả chút việc cỏn con này cậu cũng không làm! Còn nữa, cậu nhìn cái đống cậu chất sau xe xem, cái gì mà hộp khăn tay bình nước báo cũ, hữu dụng vô dụng a, vô dụng thì con để đó cho ai xem. Đống tạp chí trên giá cũng đã bẩn như vậy, cậu cảm thấy sẽ có người chạm vào sao? Thay cái mới đi có được không?”
Một hơi đem tất cả những điều muốn nói nói ra, Trương Tự Minh cảm thấy rất thoải mái. Anh thấy Quý Cường gãi gãi cổ cười ngây ngô, Trương Tự Minh lập tức hiểu ra. Quý Cường biết những điều này, y không phải là lười, chỉ là đã quen như vậy, cá tính y là như thế. Trong mắt y không nhìn thấy một động đó, không chú ý, cũng không biết bắt đầu dọn dẹp từ đâu.
“Bỏ chút thời gian dọn dẹp đi!”
“Ai.”
Nghe giọng như sai khiến của Trương Tự Minh, trong lòng Quý Cường một chút cũng không tức giận, cảm giác khó chịu cũng không có, ngược lại thấy Trương Tự Minh có thể dùng ngữ khí như vậy nói với y, đây chứng tỏ tình cảm hai bên thân thiết.
Tự Minh cũng không tính là người ngoài mà, Quý Cường nghĩ như vậy.
~. ~. ~. ~. ~
Mấy ngày sau, lúc Trương Tự Minh lại đi xe liền phát hiện Quý Cường đã dọn dẹp phía trong xe một lượt. Hộp khăn giấy vẫn đó, nhưng đã chuyển sang một cái mới; bình rỗng báo cũ linh tinh đều đã ném đi; mấy gói mì ăn liền không đáng nghi cũng đã biến mất. Bên trong xe được quét dọn sạch sẽ, có điều vỏ ghế vẫn chưa được bọc lại.
Xe đi một đường đến nhà Trương Tự Minh, Trương Tự Minh liền ngồi trên xe một lần nữa trải phẳng vỏ ghế, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Trương Tự Minh khom lưng di chuyển trong không gian nhỏ hẹp, Quý Cường nói: “Cậu đặt xuống đi. Tôi thấy rồi, tôi sẽ tự làm.”
Trương Tự Minh quở trách: “Cậu thấy sao trước đo không chỉnh lại đi!”
Quý Cường cười khì, một lát sau y nói: “Cậu cũng quá nghiêm khắc rồi…”
Trương Tự Minh không chút khách khí nói: “Cái gì gọi là nghiêm khắc! Cậu dọn dẹp sạch sẽ một chút, người ngồi trên xe cũng sẽ thấy thoải mái, sẽ dẫn đến có ấn tượng tốt về cậu. Không được bỏ qua chi tiết! Thế nào, cậu cho rằng cậu là một cá thể sao? SAI! Cậu đại biểu cho hình tượng lái xe taxi thành phố chúng ta! Nếu như khách du lịch từ nơi khác đến thành phố ta hay là nhân viên đến công tác nhìn thấy bộ dạng xe cậu, sẽ cho rằng xe taxi thành phố cũng là loại tố chất này, trình độ này, sản sinh hiểu lầm, cậu sẽ khiến người cùng ghế cậu xấu mặt.”
Quý Cường nghe xong một tràng như vậy, liền méo mặt.
“Nghiêm trọng như vậy?”
“Phải!”
“Chậc, cậu nói như lãnh đạo vậy.” Quý Cường nhịn không được mà chậc lưỡi.
Trương Tự Minh trợn rắng mắt, y biết Quý Cường biết y chỉ là một nhân viên công chức bình thường, nghiêm mặt, Trương Tự Minh nói: “Thế nào, tôi nói sai sao?”
“Không, không. Cậu đúng, cậu hoàn toàn đúng.”
“Sau này chú ý!”
“Ừm, ừm.”
Sau khi đưa Trương Tự Minh về đến nhà, Quý Cường ngồi trên xe suy nghĩ. Không biết từ lúc nào, y bắt đầu trở thành Trương Tự Minh nói gì nghe nấy. Đây là vì sao vậy? Bởi vì cậu ta nói chuyện có đạo lý? Hình như cũng không hoàn toàn vì lý do này.
Quý Cường quen thói lười nhác, bắt đầu có cảm giác bị khống chế. Đương nhiên, đây không phải cảm giác xấu. Nghĩ lại, lúc bị Trương Tự Minh mắng, Quý Cường còn có cảm giác vui vẻ.
~ . ~. ~. ~. ~
Vài ngày sau Trương Tự Minh gọi điện cho Quý Cường, cùng không phải là gọi xe, mà là nói nếu Quý Cường có lái xe ngang qua chỗ công ty Trương Tự Minh, thì nói với anh một tiếng, anh có việc tìm y.
Quý Cường tưởng có chuyện gì quan trọng, vội lái xe qua. Trương Tự Minh từ trên tầng chạy xuống, đưa cho Quý Cường một túi đồ.
“Đây là cái gì vậy?” Quý Cường nhận lấy cái túi nặng trịch, hỏi.
“Đệm tặng cậu.”
“Đệm?”
Trương Tự Minh mua một bộ đệm xe tặng Quý Cường, là chuyên dùng để đặt ở ghế sau xe, đông hè hai mùa. Mùa hè là loại đệm dùng mảnh trúc đan lại, mát lạnh giống như chiếu mạt trượt, còn mùa đông là loại đệm nhung dày.
Lúc biết là thứ gì, Quý Cường nói: “Tôi đâu có ngồi đệm.”
“Mùa hè nóng nực, ngồi lên đệm trúc mát lạnh sẽ thoải mái, mùa đông cũng vậy.”
“Cái này dễ giặt sao?” Quý Cường buột miệng thốt ra, lập tức nhận được ánh mắt xem thường của Trương Tự Minh. Y rụt cổ lại, không dám hé răng.
“Chi tiết quyết định thành bại!”
Quý Cường âm thầm lảm nhảm trong lòng: Tôi lái xe taxi chứ có phải CEO đâu, làm gì nghiêm trọng thế. Có điều y không dám nói ra.
Trương Tự Minh thấy vẻ giống như ủy khuất trên mặt cùng đôi mắt chớp chớp của Quý Cường, trong lòng cảm thấy rát thú vị, tâm tình vi diệu bỗng nhiên nảy sinh. Người này thoạt nhìn trông khá tục tằng cùng thô lỗ, dáng điệu không dễ chọc, kỳ thật… rất dễ trêu nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT