Trong khách phòng Hạo Thiên Bảo, hiện tại đặt hai chiếc giường. Sở Hành Vân  quỳ gối cạnh giường, im lặng gục đầu, nghe có tiếng người đến, cũng không ngẩng lên.

Khi màn che được vén lên, Lãnh Vu Thu nhìn thấy một cỗ nhân thể không hề còn sức sống. Dung nhan kia chẳng khác gì lúc gặp gỡ nửa canh giờ trước, nhưng tử khí lại âm trầm hiển hiện. Hai mắt mở to, biểu tình khiếp sợ ngưng kết trên gương mặt, chứng tỏ hắn chết không nhắm mắt. Thanh kiếm trước ngực dài chừng một tấc, máu tươi đỏ sẫm vạt áo, kinh tâm động phách đập vào mắt Lãnh Vu Thu.

Sở Duy Danh thực sự đã chết! Khó tin nhưng không thể không tin!

Bên cạnh hắn còn một thi thể khác, là một phụ nữ trung niên vận hoa phục. Mặc dù lúc này khiến kẻ khác cảm giác hơi ghê sợ, nhưng vẫn có thể thấy sinh tiền nhất định là một mỹ nhân. Mà diện mạo của nàng bà cũng giống Sở Hành Vân đến bảy, tám phần.

Lãnh Vu Thu đã đoán được bà là ai… Sở phu nhân!

Cả bà cũng chết! Sở Hành Vân trong một đêm mất đi song thân, nhất định sẽ cực kỳ bi thương a? Kìm lòng không được thoáng nhìn qua hắn, điều đầu tiên nảy lên trong thâm tâm chính là tiếc thương sâu đậm. Nhất thời quên mất tình cảnh đáng lo ngại của bản thân.

Xác định bốn phương tám hướng đều có người canh gác, Lãnh Vu Thu mọc cánh cũng không thoát, Sở Duy Dương mới nói: “Liêu quản sự?”

“Có tiểu nhân.”

“Ngươi hãy kể chuyện phát sinh đêm nay.”

“Vâng.”

Trước tiên đôi mắt Liêu quản sự tràn ngập oán độc cừu hận nhìn Lãnh Vu Thu, sau đó mới nói, “Thưa nhị bảo chủ, lúc canh hai đêm nay, bảo chủ đột nhiên cho gọi tiểu nhân, ra lệnh tiểu nhân đi mời Khâu… mời ác tặc họ Khâu đến phòng nhỏ ở hậu viện. Bảo chủ dường như có chuyện rất cơ mật muốn nói với hắn, sai tiểu nhân đưa hắn tới đó rồi tự mình trở về. Nhưng tận canh ba, bảo chủ vẫn chưa quay lại. Phu nhân lo lắng, bảo tiểu nhân đến xem, không ngờ khi tiểu nhân tới nơi thì thấy bảo chủ… Bảo chủ… nằm đó, đã khí tuyệt thân vong.”  

Nói đến đoạn cuối, hắn khóc không thành tiếng, người của Hạo Thiên Bảo nghe xong, đều bi phẫn bất cam, thậm chí có người gào khóc thảm thiết.

Lãnh Vu Thu thần sắc bình tĩnh, không hề kinh sợ, có lẽ loại sự tình này nếm trải quá nhiều, đã có kháng lực. Hắn chỉ lưu tâm đến Sở Hành Vân. Hắn thấy thân thể Sở Hành Vân chấn động, ánh mắt vừa sợ vừa đau đớn hướng đến bản thân, tựa như đang hỏi: có thật là ngươi giết cha ta?

Lãnh Vu Thu lòng thầm đau xót, chậm rãi lắc đầu: ngươi phải tin ta, ngươi đã nói sẽ tin ta mà.

Trong đại sảnh một mảnh khóc than, Sở Duy Dương vung tay, lớn tiếng: “Khóc cái gì? Muốn khóc hãy đợi báo thù xong rồi khóc! Lam nhi, ngươi hãy kể lại tình huống lúc phu nhân bị giết!”

Hắn gọi nha hoàn Lam nhi đang khóc nấc, nghe thấy tiếng gọi, nàng liền tiến lên “huỵch huỵch” quỳ rạp xuống trước mặt Sở Duy Dương: “Thưa… thưa Nhị bảo chủ, khi đó phu nhân đang đợi bảo chủ quay về nghỉ ngơi, kết quả có một kẻ cầm kiếm chạy tới, chẳng nói chẳng rằng, một chiêu giết chết phu nhân, còn giết cả Thanh nhi đang hầu hạ bên cạnh. Nô tỳ… nô tỳ lúc đó đang trải giường, thấy thế liền trốn sau giường, mới thoát được… thoát được một mạng.”

“Ngươi có thấy gương mặt kẻ hung đồ không?”

“Thấy, thấy được.” Lam nhi xoay lại chỉ về Lãnh Vu Thu, cắn răng nói: “Chính là ác tặc kia, ta đến chết cũng nhớ kỹ hắn!”

Lời nàng nói như đinh đóng cột, bất kể ai cũng vô pháp mang tâm hoài nghi, cả Lãnh Vu Thu cũng gần như tin người là do mình giết, huống chi mọi người trong Hạo Thiên Bảo từ lâu đã ấn định hắn là hung thủ!

Có người lên tiếng: “Giết hắn báo thù cho Bảo chủ!” Lời này vừa nói, lập tức có vô vàn hưởng ứng.

“Khoan đã!”

Sở Hành Vân nãy giờ vẫn im lặng chậm rãi đứng lên, thoáng nhìn qua Lãnh Vu Thu, rồi hướng sang mọi người: “Sát nhân luôn có động cơ, ta thực sự tìm không ra lý do hắn muốn giết phụ thân.”

Đó là một thiếu sót. ‘Khâu Hàn Vũ’ kia cùng bảo chủ không quen biết, lại là bằng hữu tốt của Thiếu bảo chủ, thực không có lý do gì sát hại bảo chủ, mọi người nhất thời yên lặng.

“Ta biết.”

Thiếu nữ phục trang màu tím từ trong đám đông bước ra, trên gương mặt mỹ lệ một màu tái nhợt: “Ta biết, ta biết vì sao hắn hại Sở bá bá!”

“Tử Yên, ngươi không được nói bậy.” Người lên tiếng chính là Hạ Vũ Lâu – phụ thân của Hạ Tử Yên, hắn nghĩ bản thân Sở gia còn không biết sự thể thì nhi nữ làm sao biết được?

“Ta không nói bậy. Bởi vì ta biết bí mật của hắn, còn kể cho Sở bá bá nghe.” Nàng hướng sang Sở Hành Vân, “Sở ca ca, các ngươi ban ngày làm gì ta đã thấy cả, tất cả đều thấy hết.”

Lãnh Vu Thu cùng Sở Hành Vân đều chấn động, nhất là khi nhìn vẻ mặt thê lương ai oán của nữ hài, thoáng chốc đã minh bạch nàng quả nhiên biết chuyện của bọn họ.

Sở Duy Dương nóng ruột hỏi dồn: “Rốt cuộc là bí mật gì, nha đầu, ngươi mau nói đi!”                

Ánh mắt Hạ Tử Yên lạnh lùng dừng lại trên gương mặt Sở Hành Vân, dần dần tỏa ra một tia ôn nhu không nỡ: “Sở ca ca, ta nghe ngươi gọi tên hắn, ta nghe ngươi gọi hắn ‘Vu Thu’.”

“Vu Thu?” Sở Duy Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Lãnh Vu Thu, hắn là Lãnh Vu Thu!”

Sự tình đến đây đã quá rõ ràng. Sở bảo chủ phát hiện thân phận của Lãnh Vu Thu, vì vậy Lãnh Vu Thu giết người diệt khẩu. Mà hắn một không làm, hai làm cho trót, giết cả Sở phu nhân. Hơn nữa trong tâm thức của mọi người, Lãnh Vu Thu hung tàn thành tính, loại chuyện này quá nửa làm được.

“Ác tặc kia, giết người nhiều như vậy, không ngờ lần này lại hại cả bảo chủ!” Oán hận trong lòng mọi người liền tăng lên mấy phần, nhưng ngại tà thuật của Lãnh Vu Thu trong chốn võ lâm, không ai dám tùy tiện động thủ.

Sở Duy Dương quát: “Họ Lãnh, ngươi còn gì để nói?”

Lãnh Vu Thu chỉ im lặng.

Người khác mắng hắn cũng được, hắn chỉ để ý Sở Hành Vân, một câu của Sở Hành Vân, với hắn mà nói còn trọng yếu hơn một ngàn, một vạn câu của kẻ khác.

“Ngươi cũng tin là ta giết bọn họ?”

Sở Hành Vân ngước mắt lên, nhìn vẻ cầu khẩn xót xa trong đôi mắt mỹ lệ kia, tựa hồ một câu nói của bản thân, cũng có thể quyết định sinh tử của hắn. Thực sự rất muốn tiến đến ôm hắn vào lòng, vỗ về ôn nhu, nhắc nhớ thật nhiều rằng bản thân yêu hắn say đắm, rằng bản thân tín nhiệm hắn. Thế nhưng, Liêu quản sự nói, Lam nhi nói, còn cả Hạ Tử Yên nói đều khiến bản thân phải hoài nghi!

Với sự chính trực của phụ thân, một khi đã biết chuyện của hắn và Vu Thu, không bao giờ không ngăn cản, mà Vu Thu là người nói năng bất hảo… Trong đầu hắn thậm chí đã hiện ra hình ảnh Vu Thu tranh chấp với phụ thân! 

Cảnh tượng đẫm máu kia khiến hắn toàn thân chấn động, lẩm bẩm:

“Ta không biết, ta không biết…”

Lãnh Vu Thu mỉm cười, cười đến thê lương: “Không phải ngươi không biết, ngươi cũng tin, chẳng phải sao?”

Vẻ tươi cười đó khiến Sở Hành Vân tâm tư quặn thắt, hắn tiến đến, muốn nói gì đó, nhưng đã bị Sở Duy Dương cướp lời.

“Hay lắm chất nhi, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra, không để bị yêu nhân kia lường gạt. Hừ, yêu nhân họ Lãnh hung tàn ti tiện, trong thiên hạ có chuyện xấu nào hắn không làm được? Mọi người cùng xông lên, đem hắn loạn đao phân thây, báo thù cho Bảo chủ!”

“Hảo!” Thanh âm nhất tề hưởng ứng, đao tuốt khỏi vỏ, cung đã lên dây, chỉ chờ Sở Duy Dương hô một tiếng liền xông lên.

Giữa biển người đằng đằng sát khí, Lãnh Vu Thu vẫn rất bình tĩnh, tìm không ra nửa điểm muốn xuất thủ. Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua rừng đao phong lấp loáng sáng như tuyết, đột nhiên nở nụ cười. Cười thật lớn.

Mọi người đều khiếp sợ nhìn hắn, chỉ vì họ không ngờ Lãnh Vu Thu đến lúc này còn cười được, cũng không thể hiểu vì sao một người cười ra còn khó nghe hơn khóc… Đây có lẽ vì bọn họ tuy thương tâm, nhưng lại chưa từng nếm trải tư vị đau đớn của tận cùng tuyệt vọng.

“Không sai, người là ta giết, trong thiên hạ chuyện xấu đều do Lãnh Vu Thu ta một mình gây nên, giết hai kẻ đó thì tính là gì? Các ngươi muốn báo thù thì xông lên đi!”

Phụ nhân hài tử liên can đều lui ra ngoài, số còn lại bao quanh Lãnh Vu Thu, kẻ duy nhất không hề động thủ chính là Sở Hành Vân.

Sớm có người giao kiếm vào tay hắn, nhưng làm thế nào hắn ra tay với Lãnh Vu Thu được? Đó là ái nhân hắn đã từng thệ ngôn yêu trọn kiếp mà! Nhưng đồng thời cũng là sát phụ cừu nhân!

Hắn ngẩng đầu, lướt qua trùng trùng nhân ảnh, cuối cùng nhìn thấy Lãnh Vu Thu… Dải tóc dài tung bay ấy, thân ảnh nhanh nhẹn như thoi đưa ấy, cả gương mặt thê lương ấy, đều khiến tim hắn nhói đau.

Vu Thu! Vu Thu! Ta nên làm gì bây giờ? Ta phải bắt ngươi thế nào bây giờ?

Tâm… rối loạn.

Sở Duy Dương đánh mãi không xong, ngực càng sốt ruột. Hắn bản tính vô cùng cương liệt, càng đến cực điểm càng nóng nảy, thoáng thấy chất nhi đứng sững một nơi, trong lòng càng tức giận.

“Vân nhi, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho phụ mẫu sao?” Vừa nói vừa đưa tay kéo, đẩy Sở Hành Vân vào vòng chiến. Mọi người thấy thiếu chủ ra trận, đều thoái nhượng sang một bên.

Sở Hành Vân đầu óc một mảnh hỗn loạn, chỉ biết dựa vào bản năng ứng chiến. Nhìn thấy một nhân ảnh trước mắt, không chút nghĩ ngợi, trường kiếm trên tay đã vung ra.

“Xoạch” một tiếng, lưỡi kiếm đâm vào thân thể Lãnh Vu Thu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play