Warning: H
Chương này hảo vất vả T.T mà còn chương sau nữa chứ
“Á Nam, là ta” Lại Thông nằm trên giường chậm rãi trả lời điện thoại.
“Sâu lười, ngươi sao rồi?” Vương Á Nam cả một đêm thức trắng vì lo lắng, cứ chợp mắt là hình ảnh biểu ca bị chia thành nhiều mảnh lại vây quanh khiến nàng cả kinh mồ hôi lạnh chảy liên tục. Cũng không thể trách nàng nhát gan, càng tìm hiểu thông tin về Tần Kinh Thiên thì nàng càng thêm sợ hãi, hắn là ác ma ăn thịt người a. (ăn người chứ không ăn sâu ^^)
“Ta vừa ăn sáng xong” Lại Thông miễn cưỡng trả lời, bên miệng giương lên một nụ cười, y thực rất hài lòng với bữa sáng vừa rồi. Y không phải xuống giường mà hương vị cũng thật tốt. Cùng Tần Kinh Thiên nói chuyện xong thì sau đó Tần đại Tổng tài đi đến công ty mà đại sâu lười của chúng ta từ sô pha leo trở về giường, cũng tiện thể giải quyết luôn bữa sáng. Có tiền thật là tốt, từ người hầu đem khay đặt lên tay,chỉ việc ở trên giường thưởng thức bữa ăn, đến ngay cả miệng cũng là người khác đến lau hộ. Những điều này khiến cho kẻ trời sinh lười biếng Lại Thông tâm tình phi thường tốt. Quả là thiên đường nhân gian a!
“Muốn ta đến đón ngươi không?” Thực hiếm có lúc Vương Á Nam tốt tính nói lời tử tế. Sớm biết y không việc gì nàng đã không phải lo lắng ưu phiền. Này thật đúng là kẻ lười có phúc của kẻ lười. Sâu lười biểu ca vũ nhục đại ma đầu thế mà lại lông tóc vô thương, thật đúng là được ông trời ưu ái mà.
“Ta bị bao dưỡng” Lại Thông lười nói vòng vo, trực tiếp thông báo tình hình thực tế.
“Cái gì?” Vương Á Nam thật sự bị sự kiện này bom tạc cho hôn mê. Nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến được tình huống này. “Ngươi nói ngươi làm sao cơ?” Vỗ vỗ lỗ tai của mình, Vương Á Nam thật cẩn thận hỏi lại, nàng còn trẻ như thế nào lại bị lãng tai?
“Ta- Bị- Bao- Dưỡng” Lý giải sự kinh ngạc của biểu muội, Lại Thông nhàn nhã một chữ một chữ lặp lại.
“Ngươi thành bồ nhí của Tần Tổng tài?” Vương Á Nam mơ hồ hỏi lại, đầu óc vô thức thoáng hiện ra hình ảnh lãnh khí dày đặc Tần Kinh Thiên và cái đồ lười đòi mạng biểu ca của mình, xem kiểu gì cũng thấy không hợp nổi. Dù sao Vương Á Nam cũng là một con người tân tiến, đối với đồng tính luyến ái có khá nhiều hiểu biết. Nếu là hai kẻ dễ nhìn nàng vẫn là có thể dễ dàng chấp nhận. Nhưng này một kẻ ma quỷ cùng một cái sâu lười thế nào cũng có chút quỷ dị.
“Tình nhân” Được hầu hạ thực thoải mái, Lại Thông rất vui lòng chỉ giáo.
“A!” một tiếng hét chói tai khiến Lại Thông giật mình vội vàng đem điện thoại nhét dưới gối đầu giường. Hô hấp của biểu muội thật đúng là không thể coi thường
Ở đầu kia của điện thoại, Vương Á Nam bị đả kích rất mạnh. Nói cả nửa ngày đầu óc của nàng mới phản ứng lại. Sâu lười nhà nàng cư nhiên bị người khác chăn nuôi: “Ta được giải phóng rồi” (=.=)
Năm phút sau, khi Lại Thông gọi lại thì Vương Á Nam đã có thể bình phục cảm xúc kích động: “Ngươi như thế nào có thể bán mình?” lời nói có vài phần quan tâm.
“Ngươi phản đối?” Lại Thông bình tĩnh hỏi trước.
“Ta kiên quyết phản đối” Vương Á Nam khi đứng trước lão đại chỉ dám im lặng nhưng cũng thật rất cứng rắn và ngoan cố.
“Ngươi có thể cùng Tần Kinh Thiên nói chuyện, chỉ cần hắn đồng ý ta sẽ trở về nhà” Lại Thông vô tình trả lời, trên cơ bản chỉ cần hắn không xuất đầu lộ diện, có kẻ xung phong làm hộ, y cầu còn không được.
“Không cần!” Nhớ tới cặp mắt lạnh như băng của Tần Kinh Thiên, Vương Á Nam liền toàn thân nổi gai ốc. Nghĩ tới thời điểm thanh đao hạ xuống lưu người lại đã muốn làm cho dũng khí vốn đã ít ỏi của nàng càng thêm cạn kiệt.
“Để ý nhà hộ ta” Lại Thông thản nhiên nói, y đương nhiên sẽ không để cho biểu muội phải chịu nguy hiểm. Tần KinhThiên là loại người gì chứ, một tiểu nha đầu biểu muội có thể thuyết phục nổi sao? (vậy ra anh không điếc nhưng vẫn không sợ súng?)
“Để ý tâm của ngươi” cuối cùng Vương Á Nam toát ra một câu, nàng cũng rõ ràng chim tước mà biến phượng hoàng thì sau lưng sẽ có bao nhiêu hung hiểm. Nàng thực không hy vọng biểu ca trọng hoàn cảnh tai bay vạ gió đó mà bị thương tổn. Như thế cũng giảm bớt phần nào hối hận vì chính mình tự nhiên lại đem biểu ca tới bữa tiệc đó, này cũng là việc tối ngu xuẩn mà nàng từng làm.
“Tiểu nha đầu” Lại Thông mỉm cười. Á Nam đem y trở thành cái gì chứ? Nhìn chằm chằm điện thoại, Lại Thông không cần nghĩ cũng biết nha đầu kia nhất định là lại coi chuyện này như mấy tình huống trong tiểu thuyết ngôn tình, tám phần còn đang chuẩn bị khăn tay, vì y mà sát nước mắt. Chẳng lẽ nàng không biết- nam nhân vĩnh viễn là nam nhân. ( ta thích câu này- thế mới gọi là đam mỹ chứ=X)
Buổi tối vì đã được nằm cả ngày không phải đứng dậy (-.- b) lương tâm trỗi dậy nên chuẩn bị đi hoàn thành nốt bản thảo bồi thường một chút cho biểu muội đã vì mình mà lo lắng sợ hãi. Động tác xuống giường còn chưa hoàn thành thì hai gã nam nhân vạm vỡ đã không nói một lời mà nâng y lên, Lại Thông bị dọa nhảy dựng lên: “Chuyện gì vậy?”
Hai nam nhân nâng hắn tiến vào phòng tắm xa hoa rồi lập tức lui xuống. Hai nữ hầu lại đi đến trước mặt Lại Thông đang ở trong nước, yên lặng giúp y tắm rửa. Làm thật sự rất cẩn thận khiến Lại Thông tin tưởng rằng tính từ lúc từ trong bụng mẹ sinh ra hôm nay là ngày hắn tối sạch sẽ (=.= thật đáng sợ là em cũng tin như thế)
Sau khi nữ hầu giúp hắn tắm rửa xong, cư nhiên tiến vào là hai y tá thuần thục giúp hắn súc ruột. TMD (câu chửi kiểu đ** mẹ mày). Lại Thông tức giận đến nhất phật sinh thiên nhị phật xuất thế. Cái kia vương bát đản cư nhiên đối xử như vậy với y, Lại Thông trong bụng mắng to nhưng y là lười lên tiếng. Trong bụng cảm giác đau do bị trướng tắc, đúng là chịu tội lớn mà. Lại Thông thật không rõ trên đời này sao lại có nữ nhân vì giảm béo mà chủ động súc ruột. Tâm thích chưng diện của nữ nhân thật khiến cho người ta phải kính nể. Đời này y chỉ chịu một lần, lần sau nếu Tần KinhThiên còn muốn làm trò hề này thì đừng trách y trở mặt vô tình. (sao như kiểu chuẩn bị thị tẩm của vua ngày xưa nhỉ?)
“ Ngươi có thể như thế nào?” Mặc Khách thực không cho ai mặt mũi cười nhạt nói: “Cho dù tái làm thế với ngươi hai lần, ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng”
“Ngươi! Ngươi!” Sâu lười ngón tay chỉ thẳng mặt nói ngươi cả nửa ngày cũng không nói được ra ý gì. Nghiêng người quay lưng về phía Mặc Khách hờ hững đáp: “Ta không để ý tới ngươi”
Mặc Khách cứng họng. Những lời đã giữ lâu trong bụng chuẩn bị giảng giải thao thao bất tuyệt bỗng chốc toàn bộ không có nơi phát tiết. “ Ta như thế nào lại quên hắn là sâu lười đệ nhất đây?”
Bị ép buộc khiến y cả người xụi lơ, Lại Thông bất mãn nghĩ sự tình cũng chỉ đến vậy là kết thúc. Đáng tiếc điều y nghĩ thì thật đẹp nhưng không thành, hai cái người vạm vỡ lại lần nữa xuất hiện, lúc này hắn bị mang vào một ao nước trà tràn ngập hương thơm, đó là một mùi hương nhẹ mà sâu sắc như thấm vào ruột gan. “ Quá lãng phí” ngay đến Lại Thông là kẻ chẳng hiểu gì về trà cũng rõ ràng mình đang ngâm trong loại trà thượng hạng. Này cũng quá tiện nghi đi, y cũng không phải trứng chim, nấu sao được trứng luộc trong nước trà. Lại Thông thở dài: “ Cổ có mỹ nhân tắm sữa, nay lại có sâu lười ngâm trà”
Cả thân thể trần trụi được bọc trong khăn tắm màu lam nhạt bị đặt trên giường lớn. Lại Thông cảm thấy điều may mắn duy nhất là không ai đặt dưới thân y một cái khăn trắng. Không đợi y may mắn xong thì một nữ hầu đã tiến vào quả thật đặt dưới thân y một tấm thảm lông dê màu trắng.
Luôn luôn lười tức giận như Lại Thông lúc này cũng thực sự nổi khùng. Cái kia vương bát đản nghĩ hắn là cái gì? Hoàng đế sao? Còn Lại Thông y lại là cái gì? Phi tử được thị tẩm sao? Còn khăn trắng để làm gì? Ta có lạc hồng đâu! Nếu không phải ở giữa hai chân rõ ràng có vật nam tính tượng trưng rõ ràng nói cho y biết mình xác thực là một cái đại nam nhân không hơn không kém. Y bị nhóm người này làm cho đầu óc choáng váng, đối xử với mình như nữ nhân, những người này đều điên hết rồi.(nói chút sợ mọi người không hiểu: những quy trình trên đều mô phỏng công việc chuẩn bị cho phi tử đi thị tẩm-have *** của vua ngày xưa. Mà khăn trắng là tục lễ cổ đặt dưới thân nữ nhân trong đêm tân hôn để lấy dấu lạc hồng- máu xử nữ của lần đầu tiên. Qua đoạn này ta có thể thấy anh công là một tên BT không hơn không kém!)
Mọi người đều say mỗi ta tỉnh, Lại Thông trần truồng nằm trên thảm lông dê.
Vốn hẳn là nên lo lắng hãi hùng, y thế nhưng lại hưng trí bừng bừng đứng dậy nghiên cứu tấm thảm lông dê. Xúc cảm mềm mại bao trên làn da quang lỏa, không gây ra cảm giác không khỏe mà thậm chí còn vô cùng ấm áp. Thứ này thật vô cùng tiện nghi, Lại Thông vô cùng hưởng thụ dùng da thịt cọ xát tấm thảm lông. Cảm giác như bản thân đang ôm một con cừu vậy. Y ghé vào tấm thảm, đem mặt vùi vào phần lông mềm mại, cảm thấy mỹ mãn mà chuẩn bị đi tìm Chu Công chơi cờ.
Khi Tần Kinh Thiên mặc áo tắm đi vào phòng thì nhìn thấy chính là hình ảnh mĩ nam say ngủ như vậy, con ngươi lạnh như băng hiện lên một chút tinh quang, như tia chớp xẹt qua màn đêm, lóe sáng xong phụt tắt.
Đem áo tắm màu đen bỏ qua một bên, hắn có một thân hình thon dài rắn chắc như tượng võ sĩ La Mã cổ đại, cơ thể tráng kiện so với khi mặc quần áo càng làm cho người ta sinh ra lòng sợ hãi.
Không nói một lời, Tần Kinh Thiên đã đè lên người Lại Thông chuẩn bị công thành chiếm đất, giờ khắc này hắn có chút không kiên nhẫn (calm down anh ơi em nó là lần đầu mà editor cũng là lần đầu edit H a!!!!!!!!!!) bản năng của giống đực khiến hắn muốn lập tức chiếm giữ con mồi. Ở trên người con mồi lưu lại ấn kí độc hữu của mình.
Bạc thần (môi mỏng) thi triển ra các kiểu kỹ năng, cắn, duyện, cắn, hấp, thực sự là sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trong nháy mắt làn da bóng loáng của Lại Thông đã nhiễm đầy hồng ngân (dấu hôn) như một loại dấu hiệu đặc trưng của Tần Kinh Thiên.
Lại Thông là kẻ thực lười, lười đến chảy cả mỡ cho nên y cũng không giống những nam nhân bình thường có một cơ thể cứng rắn. Nhưng xác thực y cũng không phải nữ nhân nên không có được sự mềm mại đặc trưng của nữ nhân. Của y đó là một loại có da thịt co dãn, trong nhu mang theo cứng rắn, trong cứng rắn lại có nhu nhuyễn. Luôn ngủ đủ khiến cho da thịt bóng loáng, mà ít khi ra ngoài khiến y so với người thường càng thêm trắng nõn. Bàn tay của Tần Kinh Thiên di động liên tục trên làn da kia, vô cùng vừa lòng với xúc cảm từ đó đem lại, lại dùng sức vuốt ve đi lên. Hắn giờ chỉ hận không thể đem Lại Thông nhu thành một đoàn, nuốt vào trong bụng.
Đọc nhiều loại sách như Lại Thông nên cũng rất rõ ràng tình huống y sắp phải đối mặt, cũng nhớ rõ hai nam nhân làm tình là như thế nào. Nhưng vừa lúc y không muốn lãng phí công sức vô ích, cũng chả buồn phản kháng Tần Kinh Thiên. Tuy rằng y cũng có tiền của và hư danh nhưng về điểm này muốn xách giày cho Tần Kinh Thiên cũng không có cửa. Do đó y cũng không định lấy trứng chọi với đá vô ích làm gì. Vả lại về phương diện hoan ái (have ***) y cũng không biết nhiều lắm. Kì thật y cũng là nam nhân đẹp trai được phụ nữ yêu mến, nhưng chỉ nghĩ đến việc phải mất thời gian làm tiền diễn để cùng một nữ nhân hoan ái sau cùng chỉ lưu một thân đầy mồ hôi, y liền cảm thấy phiền. Y thấy cứ để kẻ khác đổ mồ hôi có vẻ hảo, về phần nam tính tự tôn thì nói thật sâu lười thì không có cái gì là tự tôn hết (lý do anh làm thụ đây sao=.=)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT