“Đến làm gì!”
Đại Hữu bị phá chuyện tốt, tức giận la hét với vị khách ngoài cửa.
“… Xem ra cuộc sống ở chung của cậu cũng rất dễ chịu.”
Đối phương xấu xa liếc mắt về cái lều trại đang đội lên giữa hai chân Đại Hữu.
Đại Hữu cũng không phủ nhận, bỏ lại khách, thong thả đi vào WC.
“Thời điểm cuối cùng lại nhảy ra cái đồ phá đám như anh, anh tự tiện đi. Tôi vào WC giải quyết một chút.”
Vị khách cũng không khó chịu, chắp tay sau mông đi thăm phòng khách. Nhìn thấy sách vở rơi rụng trên đất, lắc đầu bắt đầu giúp thu dọn.
Hồi lâu, cửa phòng mở ra một cái khe, Vân Khai lén lút chuồn ra, nhìn thấy thân ảnh xa lạ trong phòng khách liền hoảng sợ.
“Xin chào, tôi là Ngụy Nguyên, Đại Hữu nhận được chiếu cố của anh.”
Đối phương tao nhã hành lễ, khi nào thì anh được nhận loại lễ ngộ này, Vân Khai vội vàng thi lễ lại. Cảm giác với Ngụy Nguyên càng ngày càng tốt.
“Lần trước để cho anh gặp phải loại chuyện không thoải mái ở trong quán của tôi, thật sự ngại quá.”
“Lần trước? Trong quán?”
Vân Khai không hiểu.
“Đúng, tôi là ông chủ của quán bar kia. May mắn Đại Hữu giúp anh giải vây, bằng không anh sớm bị đám người kia ăn kiền mạt tịnh. Nhưng hình như anh vẫn bị ăn nhỉ…”
Vân Khai nhớ tới ngày điên loan đảo phong đó, đại não lập tức sung huyết.
“Lần sau đến gay bar uống rượu, nhớ rõ mang theo bạn nam. Tôi cam đoan sẽ không để loại chuyện này phát sinh nữa. Đúng rồi, đây là hóa đơn anh muốn. Thật là có thú, tôi mở quán nhiều năm như vậy, uống rượu muốn hóa đơn anh là người đầu tiên.”
Vân Khai cầm hóa đơn có điểm mờ mịt, sự tình như thế nào lại chênh lệch lớn so với suy nghĩ của mình vậy, không phải mình phiêu Đại Hữu sao?
“Công việc của Đại Hữu là…”
“Cậu ta là chủ của nửa quán bar, tôi còn có sản nghiệp khác, bình thường chỗ đó đều là cậu ta quản lý.”
Ngụy Nguyên tươi cười làm cho Vân Khai có điểm choáng váng đầu,
Nghĩ sai rồi, tất cả đều là hiểu lầm… Từ từ, nếu nói như vậy… Vậy mình chẳng phải là… Bên mệt mỏi lớn nhất sao? Chỉ là uống rượu, vô duyên vô cớ đã bị người thương… Vậy coi như không tính là dụ dỗ gian dâm trẻ chưa thành niên…
“Các anh đang nói cái gì vậy.”
“Chuyện xảy ra ngày đó.”
Đại Hữu sáng tỏ nhướn một bên mày, đặt mông ngồi lên sô pha, ma trảo liền chộp lên cái mông của Vân Khai. Vân Khai giống như bị lửa thiêu đến vội lắc mình tránh thoát, hung tợn nhìn chằm chằm Đại Hữu.
Ngụy Nguyên hưng trí bừng bừng quan sát một màn này, khóe miệng cong lên một đường cung.
“Cách mạng chưa thành công a…”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Hắn cùng Đại Hữu nhìn nhau cười.
“Tôi hôm nay đến có cái này cho cậu. Đây là túi hồ sơ của cậu, còn có bệnh án.”
Đại Hữu gật đầu nhận lấy.
“Hắn vận dụng một lượng lớn nhân lực cùng vật lực truy tìm chỗ ở của cậu, tôi đã muốn xóa hết bản ghi chép ở bệnh viện, để ngừa vạn nhất, cậu cũng nên thu dọn hết những thứ cần thu dọn đi, Đại Hữu.”
“Tôi sẽ. Anh Ngụy.” Đại Hữu cúi đầu thật sâu về phía Ngụy Nguyên, đưa hắn ra khỏi cửa.
“Như vậy, thi đại học cố lên.”
“Đại Hữu nhờ anh.”
Một câu cuối cùng là nói với Vân Khai, ngữ khí cầu xin làm cho Vân Khai không thể cự tuyệt.
“Tôi sẽ cố hết sức.”
“Tốt lắm, người đi rồi. Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi.”
Đại môn vừa mới đóng, Đại Hữu lập tức biểu hiện bản sắc mầu lang. Thân thể liền dính về phía Vân Khai. Vân Khai nghiêng vai một cái, ném cậu xuống đất. Hùng hổ nói.
“Tiểu tử, chuyện quá khứ coi như không có phát sinh, từ hôm nay trở đi, bảo trì khoảng cách bán kính 1m cho tôi. Bắt đầu từ ngày mai, lượng ôn tập tăng gấp đôi!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT