Tròng mắt Thẩm Mặc Thần tối tăm, gọi điện thoại cho Giang Nam Phong.
"Nam Phong, thân phận Thuỷ Miểu Miểu cậu tra thế nào?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
"Cái đó anh hai, em gần đây đang bận, để em thúc giục thám tử tư." Giang Nam Phong nói xin lỗi.
Thẩm Mặc Thần mấy phần phiền não, phân phó nói: "Cậu tra Hạ gia vườn hoa số 88 ở thành châu ngự thủy, ngày mai hồi báo cho tôi, ngoài ra, tra một người kêu Lăng Dật."
"Lăng Dật? Họ gì. Anh hai, nước mấy trăm người kêu Lăng Dật, đúng rồi, gần đây trong tạp chí tài chính kinh tế bát quái nhân vật mới cũng gọi Lăng Dật, Dạ Lăng Dật." Giang Nam Phong than phiền.
Anh nói xong, phát hiện Thẩm Mặc Thần không nói gì, trong điện thoại di động cơn giận của anh cùng cảm giác bị áp bách.
Giang Nam Phong kinh sợ, lập tức nói: "Em sai rồi, anh hai, bất kể là họ Dạ hay là họ Bạch, em cũng tìm ra."
" Lăng Dật cùng Hạ Vãn hoặc là Thuỷ Miểu Miểu, hoặc là Lý Tư Tư có liên quan, đi thăm dò đi." Thẩm Mặc Thần phiền não cúp điện thoại, nhìn về phía óc chó bên trên giường.
Anh đoán chừng là Thuỷ Miểu Miểu, mới vừa mang lên.
Tiếng gõ cửa.
Anh cho là Thuỷ Miểu Miểu, giơ khóe miệng.
Nhìn trí nhớ cô, mua óc chó bổ não còn thật sáng suốt.
Nhìn đến đứng ở cửa là Lâm Mỹ Quyên, tròng mắt Thẩm Mặc Thần lạnh xuống, hỏi: "Có chuyện?"
"Diêu Diêu đợi rất lâu, con..."
Lâm Mỹ Quyên vẫn chưa nói hết, Thẩm Mặc Thần cười nhạo một tiếng, nói: "Tốc độ mẹ đưa cô nương cùng nhiệt tình tranh cướp xí nghiệp là như nhau."
Lâm Mỹ Quyên bất đắc dĩ nói: "Thần Thần, coi như con đi, con làm sao có thể cho số điện thoại di động mẹ vào danh sách đen chứ? Mẹ là mẹ con."
Thẩm Mặc Thần nhếch mép, bướng bỉnh hỏi: "Còn có việc sao?"
"Ân Diêu thật khá, tính cách ôn uyển, vui vẻ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô là thiên kim tập đoàn Thịnh thế, đối với chuyện tương lai của con cũng có trợ giúp." Lâm Mỹ Quyên khổ tâm nói.
Trên mặt Thẩm Mặc Thần không có bao nhiêu phản ứng, rất bình tĩnh nói: "Nói xong, ra cửa hướng bên trái vào thang máy, xuống lầu một, không tiễn."
Lâm Mỹ Quyên nhìn Thẩm Mặc Thần muốn đóng cửa, vội vàng chống đỡ cửa, nói: " Được rồi, loại chuyện này cũng phải dựa vào duyên phận, ngày mai bà ngoại để cho con trở về ăn cơm tối, bà nói cậu con coi mắt coi trọng một người bạn gái, muốn cho tất cả mọi người xem, cho ý kiến tham khảo."
"Có ý tứ sao? Cậu con chọn vợ, cũng không phải là mẹ chọn vợ." Thẩm Mặc Thần châm chọc nói.
"Vậy con có đi hay không?" Lâm Mỹ Quyên hỏi.
"Biết, con sẽ đi." Thẩm Mặc Thần không khách khí đóng cửa.
...
Thuỷ Miểu Miểu về nhà, mệt cũng không muốn nhúc nhích, dựa ngửa vào ở trên ghế sa lon giả chết.
Viêm Viêm thấy Thuỷ Miểu Miểu trở lại, cười hì hì tới, lật túi Thuỷ Miểu Miểu, không lật thấy đồ, cười hì hì hỏi: "Mẹ, mẹ nói mua óc chó cho con đâu?"
Thuỷ Miểu Miểu tỉnh hồn lại, chuyển mắt, rũ mí mắt, bình tĩnh nhìn Viêm Viêm, nói: "Óc chó để lại cho người càng cần bổ não hơn, con trai, con thông minh như vậy, vật kia, con không cần."
"A?" Viêm Viêm chạy đến trước mặt Thuỷ Miểu Miểu, thò đầu, hỏi: "Mẹ già, mẹ thông suốt."
Thuỷ Miểu Miểu nhìn dáng vẻ Viêm Viêm tinh quái, cùng Thẩm Mặc Thần thật rất giống.
Cô bị cha bé khi dễ, lại không thể làm gì, nên như thế nào để cho tâm tình mình thoải mái chứ?
Có.
Tay Thuỷ Miểu Miểu nặng nề đè ở trên bả vai Viêm Viêm, lời nói thành khẩn nói: "Con trai, mẹ cho con một nhiệm vụ vừa nặng nề vừa cực khổ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT