"Ưm ưm ưm." Thủy Miểu Miểu liều mạng giãy dụa.

Lần này Thẩm Mặc Thần rất xấu, căn bản anh không để đầu lưỡi vào trong miệng cô, chỉ chặn lấy cô.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy hô hấp đều khó khăn, hé miệng, tìm kiếm không khí trong miệng anh.

Anh cũng không biết phải làm sao, hút đầu lưỡi của cô vào trong miệng.

Cô muốn cắn, cũng chỉ có thể cắn được đầu lưỡi của mình.

Thủy Miểu Miểu liều mạng muốn rút đầu lưỡi về, lại tiến về phía anh.

Cô muốn cắn, anh lại hút lấy cô.

Cô vừa vội, lại nóng nảy, vừa giận.

Cửa, đột nhiên bị đẩy ra.

Giang Nam Phong nhìn thấy một màn kiều diễm bên trong, chấn kinh đến mức há hốc mồm.

Thẩm Mặc Thần bắn ra ánh mắt sắc bén như róc thịt Giang Nam Phong, nhíu mi nói: "Ra ngoài."

"A." Giang Nam Phong vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Thủy Miểu Miểu thẹn thùng đỏ bừng mặt, cổ tay còn bị anh đè ép, không thể động đậy, bờ môi vừa đỏ vừa sưng, tức giận nói: "Thẩm Mặc Thần, anh khi dễ người."

Anh mê mị nhìn lấy môi cô, trong mắt là bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Nên suy nghĩ thật kỹ, là ai khi dễ ai?"

"Anh!" Thủy Miểu Miểu xác định nói.

Cô nói một mạch ý nghĩ của mình ra: "Tôi trong mắt của Thẩm tổng là dạng phụ nữ gì? Tôi là người có thể tùy tiện hôn sao? Tôi cũng không phải bạn gái anh, hay là anh cảm thấy, tôi là loại phụ nữ bị cưỡng hôn, cũng không cần phụ trách, cho nên, anh mới có thể khinh bạc tôi."

Thẩm Mặc Thần chăm chú nghe cô nói xong, hỏi: "Ý của cô là, vô muốn làm bạn gái của tôi sao?"

Thủy Miểu Miểu: "..."

Cô bị chọc tức muốn mua khối đậu hũ đâm chết.

"Tôi có bạn trai, vả lại, Thẩm tổng cũng không phải kiểu mà tôi yêu thích, cho nên, từ nay về sau, tôi hi vọng anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, hai người chúng ta, không quan hệ, được chứ?" Thủy Miểu Miểu quát.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần trầm xuống.

Mơ hồ, Thủy Miểu Miểu cảm thấy anh tức giận.

Thế nhưng, cô cũng không cảm thấy lý do anh tức giận.

Thủy Miểu Miểu vội vàng đứng dậy, cũng không nhìn anh cái nào, mở cửa, trừng Giang Nam Phong một chút, chạy đi.

Cái nhìn kia, lực sát thương rất mạnh.

"Ây..." Giang Nam Phong nghĩ thầm, có thù oán gì với anh ta, mà trừng anh ta ha.

A, đúng, là anh ta nghe lời Thẩm Mặc Thần, an bài cho Thẩm Mặc Thần dạy khóa cô.

Nên trừng.

Giang Nam Phong đẩy cửa đi vào.

Thẩm Mặc Thần lạnh lùng đứng thẳng, toàn thân bao phủ không vui.

Giang Nam Phong nhìn Thẩm Mặc Thần nóng tính, dục cầu bất mãn.

Anh ta cẩn thận đóng cửa.

"Tra thế nào?" Thẩm Mặc Thần lãnh khốc hỏi.

Giang Nam Phong lộ vẻ khó khăn, báo cáo: "Quá khứ của cô ấy giống như biến mất, thông qua hình cũng tra không được cái tên đã dùng quá khứ, nếu như không phải có người cố ý lau sạch sẽ, như vậy thì có khả năng sửa mặt, cho nên không khớp, nhưng tôi thấy cô ấy giống như không có chút nào nhận biết anh."

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần thâm thúy, nói ra: "Đã không tìm được tin tức trên người cô ấy, vậy điều tra người bên cạnh cô ấy xem."

"Được." Giang Nam Phong gật đầu.

"Mặt khác làm ra dự án ngôi sao của ngày mai." Thẩm Mặc Thần phong phú nói.

"Được rồi." Giang Nam Phong nói xong, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần yêu giấu, thám thính nói: "Cái dự án ngôi sao của ngày mai này là chuẩn bị đăng biệt cho Thủy Miểu Miểu sao?"

Thẩm Mặc Thần bình tĩnh nhìn Giang Nam Phong, hỏi ngược lại: "Cậu thử nói xem?"

"Ha ha." Giang Nam Phong cười gượng hai tiếng.

Anh hai của anh ta có tiếng nham hiểm, khó phỏng đoán, anh ta nhìn không thấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play