Hiện tại cô khập khễnh, chạy không nhanh, nơi này lại không thể bắt xe, nếu như tên biến thái vừa rồi đuổi theo, cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay rồi.
Thủy Miểu Miểu bắt lấy cánh tay Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần ngoái nhìn, ánh mắt thanh đạm liếc nhìn tay cô một chút.
Thủy Miểu Miểu buông ra, liếm môi một cái, hắng giọng nói: "Tôi là thật tâm thành ý cảm ơn."
Thẩm Mặc Thần nhìn đôi mắt cô.
Bờ môi vừa bị côliếm qua, hiện ra lộng lẫy.
Thẩm Mặc Thần câu lên nụ cười tà mị, hai tay vòng ngực, thân thể hơi cúi, khuôn mặt tuấn tú mở rộng trước mặt cô, nói ra: "Thành ý đâu? Không nên nói miệng mà có bằng chứng."
Cô và anh áp sát quá gần.
Thủy Miểu Miểu có thể cảm giác được hơi thở anh phả trên mặt cô.
Tới một mức độ nào đó, Thẩm Mặc Thần để cho người ta cảm thấy nguy hiểm hơn tên biến thái kia.
Thủy Miểu Miểu lui về sau một bước, rủ đôi mắt xuống, nói ra: "Hôm khác tôi mời anh ăn cơm."
Anh mắt Thẩm Mặc Thần trở nên tuyệt đẹp, đứng thẳng người, đùa giỡn nói: "Ngày khác đã rất khách khí, còn mời ăn cơm, cô xác thực rất có thành ý."
Ngày khác...
Thủy Miểu Miểu trầm mặt một chút, hỏi: "Thẩm Tổng, anh luôn dùng loại phương thức này nói chuyện với phụ nữ sao?"
Thẩm Mặc Thần cười một tiếng, cúi người, cánh tay phải vòng ra sau đùi Thủy Miểu Miểu, tay trái ôm eo cô, cưỡng ép ôm cô.
"Trên thực tế, tôi thích phương thức tự làm." Thẩm Mặc Thần trả lời vẫn đề của cô.