Thủy Miểu Miểu nhìn về phía bàn tay dính dầu của anh, đẩy ra, nhắc nhở: "Tay anh còn dầu hơn tôi."
"Bây giờ nghĩ đến dầu, có thể đã muộn hay không?" Thẩm Mặc Thần nói giọng khàn khàn.
"Dính lên quần áo rất khó giặt." Thủy Miểu Miểu nghiêm túc nói.
Thẩm Mặc Thần lấy tay bẩn chạm lên mũi cô một cái, ý tứ sâu xa nói: "Lúc này nói những thứ này, thật sát phong cảnh."
Thủy Miểu Miểu lấy mu bàn tay lau mũi, nhìn thấy dầu trên mu bàn tay, phàn nàn nói: "Là anh không nên ngắm phong cảnh lúc này? Thẩm tiên sinh."
"Không cho tôi ngắm phong cảnh em còn chọc tôi?" Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói, nhét tôm hùm vào trong miệng của cô.
Anh không có làm khó cô, bời vì, anh có một đêm để xử.
Anh tiếp tục lột tôm, đặt thịt tôm hùm chỉnh tề ở trong đĩa.
Thủy Miểu Miểu ăn thịt tôm anh bóc, như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm Mặc Thần.
Kỳ thật, lúc Thẩm Mặc Thần tốt, lại rất tốt, giống như là viên thuốc trợ tim, mãnh liệt, bành trướng, để cho người ta không kháng cự được.
Chỉ sợ, đến thời điểm quá mức mạnh mẽ, rót vào trong nội tâm cô, chờ đến lúc ly hôn, cô sẽ hoài niệm.
Cô là một người vô cùng nhớ tình bạn cũ.
Loại sa vào này, không tốt, không tốt.
Cô nhất định phải cam đoan lòng mình, công bằng, ngoan ngoãn để cho trái tim thuộc về mình.
Cơm nước xong xuôi, Thủy Miểu Miểu thu dọn đồ, Thẩm Mặc Thần mở ti vi, nhìn tin tức quốc tế.
Thủy Miểu Miểu dọn xong, cắt nửa quả dưa hấu thành từng miếng nhỏ, đặt ở trong khay, đi về phía Thẩm Mặc Thần.
Anh ngước mắt, nhìn cô một cái.
Thủy Miểu Miểu đối diện ánh mắt của anh, ngượng ngùng rũ đôi mắt, lông mi thật dài lưu lại phía dưới một cái bóng.
Nhịp tim đập, không khỏi tăng tốc.
Loại cảm giác này đặc biệt kỳ lạ.
Trong nhà, chỉ có anh, cùng anh.
Cô giống như một cô vợ nhỏ, hết sức chuyên chú chăm xóc ông xã mình làm việc về.
Thủy Miểu Miểu bỏ đồ ăn lên trên bàn trà, vừa định đứng dậy, eo bị Thẩm Mặc Thần ôm.
Anh dùng sức kéo một phát, cô liền ngã vào trong ngực của anh.
Ánh sáng đỉnh đầu, rơi vào người anh, mấy phần tà, mấy phần mị, mấy phần sâu không lường được.
Đến giọng Thẩm Mặc Thần so với dĩ vãng đều nhu hòa hơn, hỏi: "Giúp xong chưa?"
Thủy Miểu Miểu nằm trên đùi anh, có thể cảm giác được đường cong bắp chân anh, thứ đè dưới mông cô, đang chậm rãi khỏe mạnh, phát nhiệt, giống như sắt thép.
Mặt của cô đỏ lên, nói khẽ: "Còn phải đồ rác."
Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, cô mềm mại như vậy, nhiệt độ như vậy, xúc cảm như vậy, vừa vặn.
Anh không để cho cô rời khỏi ngực, nói ra: "Ngày mai tôi tìm giúp việc hai mươi bốn giờ tới, về sau em cũng không cần khổ cực như vậy."
Giúp việc tới, không phải vừa vặn giám thị cô ư?
Cô còn muốn anh không đến, cô cũng không đến.
"Giúp việc tới, chúng ta không thể muốn làm gì thì làm." Thủy Miểu Miểu giảo hoạt nói.
Thẩm Mặc Thần giơ lên khóe miệng: "Em muốn làm sao muốn làm gì thì làm?"
Mặt Thủy Miểu Miểu nóng lên.
Cô cảm thấy, từ khi đi cùng với anh về, cô liên tục nói đùa tục.
"Bà xã, không phải là cho chồng ăn ngon, sau đó quét dọn sạch sẽ nhà sao? Anh không thể tước đoạt quyền lợi của tôi." Thủy Miểu Miểu nói sang chuyện khác.
Thẩm Mặc Thần chọc vào mũi cô một cái, trầm giọng nói: "Tôi nhớ em đối với tôi là muốn làm gì thì làm!"
Anh xoay đặt cô ở trên ghế sopha.
Thủy Miểu Miểu đẩy lồng ngực anh, uyển chuyển nói: "Tôi còn chưa có tắm rửa?"
"Làm xong cùng nhau tắm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT