Thủy Miểu Miểu vẫn cảm thấy, người thông minh là kẻ rất đáng sợ.
Bọn họ có năng lực tư duy logic, năng lực phán đoán, cực kỳ nhạy cảm và sắc bén.
Một chút xíu lỗ thủng, một chút xíu liên tưởng, liền có thể đoán được bản chất, để cho cô không chỗ ẩn trốn.
"Vì sao con cảm thấy như vậy?" Thủy Miểu Miểu hỏi dò.
"Con luôn được mẹ nuôi thả, sự tình gì mẹ cũng mặc kệ con, ngoại trừ, chuyện tìm cha, chúng ta có khác nhau.
Lần này thái độ mẹ vô cùng cương quyết, ngay từ đầu con cảm thấy mẹ cố tình gây sự, nhưng ngẫm lại, nếu như chỉ là một người xa lạ, mẹ sẽ không bài xích như thế, trừ phi, người này là cha con, vậy phản ứng của mẹ là hợp tình hợp lý." Viêm Viêm phân tích nói.
Trong mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên tia sáng u ám.
Viêm Viêm vẫn muốn tìm cha của mình, cô lo lắng, nếu như Viêm Viêm biết Thẩm Mặc Thần là cha mình, căn bản cô không ngăn cản được, lòng nó muốn gặp Thẩm Mặc Thần.
Một khi bị người Thẩm gia biết, Viêm Viêm là con cháu nhà họ, khẳng định đoạt Viêm Viêm trở về.
Cô không thể lỗ mãng để Viêm Viêm nguy hiểm.
"Anh ta không phải cha con, mẹ hoài nghi, người đàn ông kia là kẻ thù của chúng ta. Cho nên, con tuyệt đối không thể gặp." Thủy Miểu Miểu nghiêm túc nói.
"Kẻ thù nhà chúng ta sao?" Viêm Viêm kinh ngạc, hỏi: "Sao trước kia cho tới bây giờ đều không có nghe mẹ nói?"
"Con còn nhỏ, loại kẻ thù gia tộc này, còn không phải lúc biết đến, được rồi, chỉ cần con không đi gặp, tất cả vấn đề đều có mẹ giải quyết. Con nên đến trường đi." Thủy Miểu Miểu đứng lên, dắt Viêm Viêm đi.
Thụy Khắc ngăn ở trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Lúc này cô mới phát hiện cái người đàn ông tóc đỏ kia vẫn còn ở đó.
"Cậu còn có chuyện gì sao?" Thủy Miểu Miểu không vui hỏi.
Thụy Khắc dò xét liếc Viêm Viêm một chút, hỏi: "Cô trẻ như vậy, đã có con lớn như vậy sao? Đứa trẻ là nhận nuôi sao?"
Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, không khách khí nói: "Có quan hệ gì tới cậu sao?"
Thái độ Thủy Miểu Miểu làm cho Thụy Khắc rất không hài lòng.
Cậu ta chỉ xe của mình, nói ra: "Bời vì cô và con của cô xông loạn ra đường, xe của tôi đụng vào lan can, cái này có liên quan tới cô chứ?"
Thủy Miểu Miểu cười xùy một tiếng, nói ra: "Nếu không phải cậu lái nhanh như vậy, sẽ đụng vào lan can sao? Lái xe là cậu, cũng không phải tôi, tài nghệ không bằng người liền đừng đi ra mất mặt xấu hổ. Viêm Viêm, chúng ta đi."
Thủy Miểu Miểu lôi kéo Viêm Viêm đi, Thụy Khắc muốn đuổi theo, điện thoại di động lên.
Cậu ta bực bội nghe.
"Thụy Khắc, vừa rồi Vương Minh bị bắt, không nghĩ tới cảnh sát giao canh ở chỗ chúng ta đã ước hẹn, may mắn cậu không phải thứ nhất, nếu không, bắt tại chỗ là cậu rồi."
Thụy Khắc nhìn về phía phương hướng Thủy Miểu Miểu biến mất.
Nói như vậy, cậu ta thật đúng là phải cảm tạ mỹ nữ vừa rồi, chỉ là, sao cậu ta thấy thế nào đứa trẻ kia cũng có chút quen mặt, giống như gặp nơi nào, nhưng trong lúc nhất thời, lại nghĩ không ra.
*
Thủy Miểu Miểu dắt Viêm Viêm về trường học, trong mắt hiện lên tầng sa mỏng, hỏi: "Con và Mặc Quân kia liên hệ thế nào?"
"QQ, điện thoại di động, đều có liên hệ." Viêm Viêm thẳng thắn nói.
Tâm lý Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, may mắn cô phát hiện ra sớm, nếu không, sớm muộn bọn họ sẽ chạm mặt.
"Chút nữa, con kéo số điện thoại di động của anh ta vào sổ đen đi, về sau cũng không nên dùng QQ." Thủy Miểu Miểu nặng nề nói.
"Mẹ già,con và người ấy hẹn bốn giờ chiều gặp mặt ở cổng Bada tại Ngũ Nguyệt Quốc Tế, nên nói một tiếng hay không." Viêm Viêm đánh giá sắc mặt Thủy Miểu Miểu, thận trọng nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT