Ngay lúc Cố Thần lo lắng nơm nớp, một tuần lễ đã trôi qua, nhưng mà Ngôn Diễm Yên nói “cầu hôn” thì căn bản cả bóng dánh cũng không nhìn thấy đâu. Hơn nữa từ khi Ngôn Diễm Yên cùng hắn xác định quan hệ xong thì hình như càng thêm bận rộn, cũng không biết là đang làm cái gì nữa.

Điều này làm Cố Thần thoáng cảm thấy bất an.

Ngôn Diễm Yên đây là đang đùa giỡn hắn sao? Trong một tuần lễ này tất cả nghi ky dường như đều tập trung thành một câu nói đó, nhưng là cái câu nói này cũng chỉ là thoáng lóe lên trong đầu hắn mà thôi, dù sao mặc kệ bất an thế nào nhưng hắn biết rõ Ngôn Diễm Yên cũng không phải người thích đùa giỡn.

Đặc biệt là loại đùa giỡn tình cảm của người khác này thì càng không.

Ngồi trong phòng làm việc gõ mặt bàn không yên, Cố Thần nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thời gian là 4 giờ chiều, hiện giờ Ngôn Diễm Yên còn đang bận rộn, lần trước lúc đi tới cửa hàng bán hoa tìm Ngôn Diễm Yên, nhân viên nói cậu đang đi công tác.

Trời biết đó là cái gì a, hơn nữa có kiểu người yêu không nói một lời dù là một cuộc điện thoại cũng không đã đi công tác sao? Điều này làm cho hắn không thể không miên man suy nghĩ kỳ quái.

Điện thoại vang lên, là tiếng chuông điện thoại dành riêng cho cha mẹ hắn, Cố Thần nghi hoặc, cha mẹ ở nước ngoài sao lại đột nhiên gọi điện thoại tới?

“Uy? Mẹ? Làm sao mẹ đột nhiên lại gọi cho con?”

…..

“A? Cái gì?”

Trò chuyện kết thúc xong, ông chủ Cố Thần lần đầu tiên ra về sớm làm cho nhân viên bên ngoài hai mắt nhìn nhau, không biết ông chủ rốt cuộc là sốt ruột cái gì, vừa rồi lúc rời đi mặt hắn dường như có chút vặn vẹo a.

Cố Thần mới nghe xong điện thoại của mẫu thân, nói Ngôn Diễm Yên đã tìm được cha mẹ của hắn! Hắn mặc dù có nói qua cha mẹ hắn đang ở đâu nhưng mà không có nghĩa là để Ngôn Diễm Yên một mình đi qua a! Tuy rằng hắn đã mấy lần đề cập với cha mẹ về chuyện của hai người, cha mẹ hắn tuy rằng đối với chuyện đó không phản đối nhưng cũng rất lạnh nhạt a! Vừa rồi bản thân qua điện thoại cũng không có nghe được ngữ khí của mẫu thân, giống như rất bình tĩnh? Mẫu thân cũng không nói gì, chỉ là gọi hắn tới.

Hoan hỉ, lo lắng, toàn bộ hỗn hợp lại một chỗ, muốn mặt hắn không vặn vẹo mới lạ a.

Ngôn Diễm Yên rốt cục suy nghĩ cái gì a, quả nhiên chính mình còn không theo kịp những ý tưởng trong đầu cậu a.

Muốn mạnh mẽ hơn mới được a! Tư duy của Cố Thần bắt đầu trở nên kỳ quái.

Cố Thần vội vàng về nhà, chỉ đem giấy tờ hộ chiếu và một số thứ cần thiết, ngay cả hành lý cũng không mang vội vàng gọi taxi đến sân bay.

Ở trong taxi, Cố Thần do dự một chút sau đó gọi điện cho Ngôn Diễm Yên, nhưng mà điện thoại không liên lạc được!

Ngôn Diễm Yên, em rốt cục muốn làm gì a.

Toàn thân Cố Thần toát ra khí tức nóng nảy chỉ hận không thể ngay lập tức xuất hiện ở M quốc, nhưng hết lần này đến lần khác trên mặt hắn vẫn điều chỉnh đến bộ dạng tao nhã như thường.

Nóng nảy cũng không làm được gì, trở lại M quốc sẽ biết Ngôn Diễm Yên đang làm cái gì, cũng không cần sốt ruột không phải sao? Hơn nữa nghe khẩu khí của mẫu thân hắn, có khả năng cũng không phải chuyện xấu mà? Hắn ngẫm nghĩ lại một số điều tốt, ví dụ… Ngôn Diễm Yên đứa bé kia thật sự đi cầu hôn.

Dẹp lại tâm tình nóng nảy, trong ngực chỉ còn thỏa mãn cùng ngọt ngào.

Là muốn tạo cho hắn một kinh hỷ nên mới không nói lời nào mà rời đi a, đại khái một tuần này là Ngôn Diễm Yên chuẩn bị để rời đi, dù sao Ngôn Diễm Yên bình thường dù ngơ ngác nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà cậu cảm thấy không có hy vọng.

Cho nên… Hơi chút chờ mong cũng không có gì quá đáng a.

Kỳ thật mỗi người đồng tính trong lòng đều có một trái tim thiếu nữ, chỉ là không ai phát hiện ra, có người không chỉ phát hiện mà còn biểu lộ ra ngoài mà thôi.

Ngồi vào chuyến bay sớm nhất, Cố Thần tâm tình đang sôi trào cũng dần dần bình tĩnh xuống, dù sao hắn cũng là một nam nhân trưởng thành đã nhiều năm, chút sự tình ấy cũng không làm hắn mất khống chế được, tuy rằng từ đầu có chút không kịp phản ứng, nhưng chỉ cần kết quả tốt thì cái gì cũng được a.

Ngồi máy bay 11 tiếng không làm Cố Thần cảm thấy mệt mỏi, ngược lại vì đã bình tĩnh nên trong 11 giờ này Cố Thần đã sửa sang phân tích một số tình huống có thể xảy ra.

Nếu cha mẹ đồng ý, vậy hắn cùng Ngôn Diễm Yên nên yêu đương trước hay là lập tức kết hôn.

Nếu cha mẹ không đồng ý, vậy hắn cùng Ngôn Diễm Yên nên bỏ trốn hay trực tiếp đấu với cha mẹ xem ai thỏa hiệp trước.

Nếu cha mẹ không tỏ vẻ gì, như vậy hắn và Ngôn Diễm Yên muốn ở lại đây hay về nước.



Thương nhân chính là thương nhân, chỉ là nghĩ tới hình thức biện pháp cũng phải nghĩ tới vài phương án. Nhưng lại nghĩ thật rõ ràng, vừa xem liền hiểu ngay, chỉ kém máy tính phân tích mà thôi.

Máy bay hạ cánh, một người gốc Hoa tuấn mỹ không mang theo hành lý như Cố Thần giữa một nơi tràn đầy tóc vàng tóc nâu mắt đủ màu sắc trong phi trường, làm cho người ta không thể không ghé mắt nhìn, mà Cố Thần toàn thân đều toát ra khí tức ưu nhã “Ta là một người thành công.” Làm cho càng nhiều người bị hấp dẫn hơn.

Hít sâu một chút, Cố Thần bước ra ngoài, ở máy rút tiền tự động rút ra tiền tệ của M quốc trong tài khoản, bước chân thong dong ngồi lên một chiếc taxi đã đợi khách từ sớm.

Xe taxi không nhanh không chậm đi về hướng ngoại ô thành phố, nhà Cố Thần ở M quốc là xây ở ngoại ô, biệt thự ba tầng lộ ra một cỗ hoa lệ, nhưng cũng không có vẻ trống trải.

“Thiếu gia, cậu đã trở lại.” Quản gia chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn nhìn Cố Thần bằng thần sắc hòa ái, sau đó giúp Cố Thần cầm áo khoác tây trang trên tay, “Thiếu gia cậu cần tắm rửa nghỉ ngơi trước hay không? Đã quen chênh lệch giờ chưa?”

Bây giờ là 4 giờ sáng, Cố Thần vốn nghĩ khi về liền lập tức nói chuyện với cha mẹ nhưng hắn lại không nghĩ đến thời gian lại như thế này, “Yên đâu? Chính là… ông biết mà.” Cố Thần cũng không biết nên nói sao mới tốt, thực ra, trước mặt vị quản gia mà hắn coi như người ông trong nhà này, Cố Thần luôn có chút ngượng ngùng, hơn nữa mặc dù biết quản gia vẫn luôn tỉnh dậy vào giờ này, nhưng vẫn có cảm giác mình đã đánh thức hắn từ giấc ngủ ngon.

“Ha ha, Diễm Yên thiếu gia đang ngủ ở phòng của cậu, nhưng mà cậu ấy đã chuẩn bị một nồi canh cho thiếu gia lót dạ, không bằng cậu tắm rửa trước đi, tôi giúp cậu hâm nóng.” Từ quản gia cũng biết tính tình của Cố Thần, trong miệng lời nói đứng đắn nhưng nụ cười trên mặt ông vẫn làm Cố Thần biết rõ quản gia đang chê cười hắn a.

Thái độ của Từ quản gia làm Cố Thần thở dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra vui mừng chưa từng có, cha mẹ đồng ý để Diễm Yên ngủ trong phòng hắn, cũng đại biểu cho việc họ đồng ý quan hệ của hai người a.

Quả nhiên hắn vẫn nên nghĩ lại cùng Ngôn Diễm Yên hẹn hò yêu đương trước hay lập tức kết hôn ngay thì tốt. (= = vì sao ngươi chỉ biết đến những thứ này.)

“Vậy… cha mẹ đâu?” Thở dài một hơi xong Cố Thần không tự giác nói nhỏ, biết rõ ràng cách âm nhà hắn rất tốt, nhưng là vẫn vô thức nhỏ giọng để không đánh thức cha mẹ.

“Bọn họ cũng ngủ a.” Từ quản gia cười mị mị nói, sau đó đem bộ đồ ngủ mới mà người hầu lấy ra cho Cố Thần “Cậu nghỉ ngơi cho tốt rồi nói a.”

“Ân.”

Kỳ thật tâm tình Cố Thần hiện tại mười phần phấn khởi, cho nên cũng không lựa chọn ngâm mình mà trực tiếp dùng vòi sen tắm sạch sẽ rồi đi ra, tới phòng bếp xem Ngôn Diễm Yên đã nấu canh gì cho hắn.

Trên bàn đặt một bát canh nóng hầm hập, mùi vị bay tới là mùi cá tươi, làm Cố Thần không tự giác mỉm cười, hắn hiện tại không chờ được muốn thấy Ngôn Diễm Yên. Nhưng hắn cũng biết mình nên uống xong canh này đã.

Cố Thần một bên uống canh một bên hỏi Từ quản gia: “Từ quản gia, ông cảm thấy Yên thế nào?”

Quản gia cười mà không nói, làm cho Cố Thần càng thêm hiếu kỳ Ngôn Diễm Yên đã làm chuyện gì, nhưng hắn cũng không gấp,vì chờ Ngôn Diễm Yên tỉnh lại hắn liền biết được rồi.

Uống xong canh cá, đánh răng xong, Cố Thần nhẹ chân nhẹ tai đi đến phòng ngủ của hắn, mà Ngôn Diễm Yên thì đang an tường ngủ trên chiếc giường King Size của hắn. Cố Thần khom người, nhẹ nhàng nằm cuống cạnh Ngôn Diễm Yên, trên mặt là thần sắc thỏa mãn.

Hương vị an tĩnh làm Cố Thần không khỏi cúi đầu miệng dán lên miệng Ngôn Diễm Yên, không mang theo một tia dục vọng.

Thỏa mãn thở dài một hơi, Cố Thần cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nằm cạnh ôm Ngôn Diễm Yên vào ngực mình.

Trong ngực hắn hiện giờ là toàn bộ thế giới của hắn.

Tình yêu của hắn.

Hôm sau

Ngôn Diễm Yên mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm thấy hơi nóng. Mờ mịt ngẩng đầu, cậu nhìn thấy gương mặt của Cố Thần.

“Ôi chao.” Ngôn Diễm Yên tuy kinh ngạc nhưng cũng không ngoài ý muốn, dù sao hôm qua chính là ngày cậu cầu hôn, tuy rằng người được cầu hôn không ở nhưng cũng làm tương đối tốt.

Cố Thần cũng tỉnh lại sau động tác của Ngôn Diễm Yên, bây giờ là 8 giờ sáng, ngủ hơn ba giờ cũng đủ với hắn rồi.

Nhưng hắn còn muốn ôm Ngôn Diễm Yên không muốn rời giường, vì vậy cũng tùy hứng một hồi, không cho Ngôn Diễm Yên đứng dậy.

“Yên, em đã làm như thế nào.”

Ngôn Diễm Yên tự hỏi ý nghĩa những lời này của Cố Thần, nhưng ngẫm lại chắc Cố Thần đã biết cha mẹ hắn không dị nghị gì đi.

“Em…” Ngôn Diễm Yên mở miệng, thần sắc nhàn nhạt, “Ngày hôm qua em vừa làm cho tài sản của mình tăng lên một ngàn vạn,sau đó lên máy bay tới nhà nhạc phụ nhạc mẫu, trước mặt hai người biểu đạt đầy đủ tiềm lực của mình, tuổi trẻ tướng mạo đẹp đẽ, ôn nhu săn sóc, lên được phòng khách vào được phòng bếp, em hoàn toàn có thể chiếu cố anh, sau đó em đưa ra một ngàn vạn của mình, nói đây là sính lễ cầu hôn, tuy rằng cuối cùng nhạc phụ nhạc mẫu không nhận sính lễ của em nhưng mà đem anh bán cho em.”

Khóe miệng Cố Thần không khỏi run rẩy một chút, nhìn vẻ mặt đương nhiên của Ngôn Diễm Yên, hắn cũng không biết rõ mình nên nói gì. Hắn nghĩ nếu cha mẹ hắn không biết rõ Ngôn Diễm Yên là dạng người gì, thì người bỏ ra một ngàn vạn để “Mua” hắn nhất định không thể được ở lại đây a. Hiển nhiên cha mẹ mình vẫn là làm kiểm tra, Cố Thần cao hứng, vì hắn có cha mẹ thập phần hiểu lòng người.

Tuy rằng quá trình có chút kỳ quái, nhưng là kết quả tốt thì những thứ khác đều không sao.

“Nên rời giường.” Ngôn Diễm Yên đẩy đẩy Cố Thần, nhưng mà Cố Thần lại cười đem Ngôn Diễm Yên ôm chặt hơn nữa.

“Không, lại ôm thêm một chút.”

Liền ôm chặt xuống, cho hắn biết, chính mình thật sự có được thiên hạ trong ngực

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play