Từ Munich trở về, Trịnh Vĩ mới biết chuyện điều động công tác của Khương Thần.
Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm…..
Trịnh vĩ tìm được trong đống văn kiện trên bàn tờ quyết định điều động công tác đã được viện trưởng Diệp ký tên, cau mày, vẫn duy trì động tác kia.
Mất hơn mười tiếng ngồi máy bay từ Munich, tối thứ sáu mới về đến nơi, chủ nhật ở nhà ngủ bù, thứ hai đi làm như bình thường. Công việc không có ngày nào chậm trễ, đây là chức trách của chủ nhiệm. Anh vốn nghĩ việc đầu tiên sau khi trở về là tìm Khương Thần nói chuyện. Trước lúc anh đi Khương Thần rất kỳ quái, vốn định mượn lý do đi công tác hai tuần để cả hai cùng bình tĩnh lại. Ít nhất thì Trịnh Vĩ cũng muốn có một lý do, tại sao Khương Thần lại quyết liệt đòi chia tay như thế.
Nhưng khi trở về, Khương Thần đã rời khỏi bệnh viện.
Phụ trách trao đổi thông tin cùng Trịnh Vĩ là Trương Phàm, lớn hơn Trịnh Vĩ mười tuổi, là phó chủ nhiệm, gần đây ông chuyển theo hướng công tác hành chính, tất cả những vấn đề to nhỏ gì không phải vấn đề chuyên môn đều thuộc phạm vi xử lý của ông. Về vấn đề nghiệp vụ, có Trịnh Vĩ rồi, người này công tác cẩn thận tỉ mỉ, giao phòng này cho anh thì cả viện đều không có dị nghị.
Trương Phàm còn nhớ bảy năm trước, khi Trịnh Vĩ về nhận công tác, tin đồn bay đầy trời. Bố Trịnh Vĩ là Trịnh Quốc Đông, nguyên là cục phó cục tham mưu quân khu. Có gia thế như vậy, có thể đè chết hơn năm mươi mấy bác sỹ mới nổi ở khoa Thần kinh. Khi đó Trương Phàm chỉ biết là phó chủ nhiệm mới tuổi không lớn lắm nhưng lai lịch thì không nhỏ. Cũng nhiều người trong khoa có suy nghĩ Trịnh Vĩ được làm phó chủ nhiệm chẳng qua là do quan hệ, chứ tấm bằng bác sỹ của trường đại học danh tiếng ngoài kia thì chả ai quan tâm mấy. Nhưng sau khi làm việc cùng nhau, thấy được thái độ làm việc cũng như xử lý các chuyện của anh, những lời rỉ tai nhau như thế này cũng dần không còn nữa.
Trịnh Vĩ là người có tài năng.
Hồi anh mới đến, nhiều vị bác sĩ trong khoa cậy già lên mặt, đặc biệt là ông chủ nhiệm Vương. Ông này là người ích kỷ, còn hay vòi tiền của người nhà bệnh nhân, ăn dây với các hiệu thuốc để chia hoa hồng, có rắc rối thì luôn lấy cấp dưới ra chịu trách nhiệm thay. Khi đó cả khoa tràn đầy tai tiếng, trong vòng hai năm mà có tới bốn bác sĩ chuyển đi, nhiều vụ bệnh nhân gặp sự cố khi điều trị, khiến mọi người rất rối rắm. Chủ nhiệm Vương nghĩ Trịnh Vĩ cũng chỉ dựa vào quan hệ mới vào được bệnh viện, nên lúc gặp mặt đã ra oai phủ đầu, ý muốn kéo anh về phe lão. Nếu chuyện này được xử lý khéo thì vừa bảo vệ được địa vị của lão ta ở bệnh viện, vừa tranh thủ được sự hậu thuẫn của Trịnh Vĩ về sau, nhất cử lưỡng tiện. Có vài vị bác sĩ lớn tuổi, mới đầu cũng có ý đồ riêng, nhưng chỉ không tới nửa năm đã bị Trịnh Vĩ làm cho tâm phục khẩu phục, không dám có ý đồ gì khác nữa.
Mà lão chủ nhiệm Vương kia, không bao lâu liền chủ động xin chuyển công tác.
Trịnh Vĩ làm gì Trương Phàm đều biết. Anh không bức người đến đường cùng, chỉ nói cho người ta biết mình đã nắm giữ bằng chứng, nếu ông dừng tay, thì cả hai bên đều tốt, nếu như ông vẫn tiếp tục, tôi sẽ không để cho ông chút mặt mũi nào nữa. Trương Phàm rất tán thưởng phong cách làm việc chính trực, sảng khoái, quả cảm của Trịnh Vĩ.
Sau khi giáo sư Lưu Vạn Niên qua đời, suốt một thời gian dài khoa Thần kinh đi xuống trầm trọng, những lời gièm pha về chuyện y đức bác sĩ không ngừng xuất hiện, chỉ đến khi Trịnh Vĩ đến, mọi chuyện mới chậm rãi chuyển biến theo hướng tốt. Mãi đến nhiều năm về sau, khi Trịnh Vĩ đã làm chủ nhiệm mà Trương Phàm vẫn là phó, ông vẫn tâm phục khẩu phục. Trương Phàm biết Trịnh Vĩ là người làm việc nghiêm túc, công tư phân minh, thế nên hắn cần cù thật thà làm đúng bổn phận của mình, chia công việc với Trịnh Vĩ, hai người trong ngoài kết hợp, giải quyết mọi việc lưu loát.
Vài năm gần đây danh tiếng khoa Thần kinh của bệnh viện Quân y khu X đã được lan rộng khắp cả nước. Tiền lương và các chính sách đãi ngộ với bác sĩ khá tốt, đặc biệt nhất là không có chuyện bác sĩ chia bè kết phái, mọi người làm tốt công việc của mình, không có ý đồ riêng, không gây chuyện, khiến cho bệnh nhân tới chữa bệnh cũng yên tâm, mà bác sĩ làm việc cũng thoải mái.
Hai tuần liền Trịnh Vĩ ra nước ngoài tham dự hội thảo nghiên cứu về chất kết dính thần kinh, cả nước chỉ có hai bác sĩ được mời đi, một trong đó là Trịnh Vĩ.
Hồi đi du học, Trịnh Vĩ đã từng đọc qua những phương pháp trị liệu mới nhất của các bác sĩ hàng đầu về lĩnh vực não – thần kinh. Sau khi về nước anh cũng đã đề xuất ra những phương án phẫu thuật và các máy móc thiết bị tối tân, cả nước chỉ bệnh viện anh mới có. Gần đây vài đơn vị bạn cũng bắt đầu cập nhật công nghệ mới, nhưng vẫn chỉ là bước khởi đầu, mà bệnh viện của anh thì đã thành công với kỹ thuật mới, áp dụng cho hầu hết các bệnh nhân đều cho phản hồi tốt.
Tất cả những cái đó đều là do Trịnh Vĩ xây dựng được trung tâm kỹ thuật.
Các đồng nghiệp trong khoa cũng biết, chủ nhiệm Trịnh có chuyên môn giỏi, tính tình tốt, là người hiền lành hòa nhã, nếu cấp dưới có mắc sai lầm thì chỉ cần nói ra để mọi người cùng nhau giải quyết, chuyện đã qua rồi thì không truy cứu lại nữa. Nhưng với những chuyện rắc rối mà anh gặp phải, anh lại chỉ im lặng giữ yên cho mình.
Như lúc này chẳng hạn, nhìn chằm chằm bản báo cáo chuyển công tác thật lâu, Trịnh Vĩ vẫn chỉ im lặng, Trương Phàm lại càng không nỡ.
Chuyện của Trịnh Vĩ và Khương Thần, trong lòng Trương Phàm đã có đáp án.
Khi Viện trưởng Diệp đưa quyết định chuyển công tác của Khương Thần cho ông, cũng đã nói rõ với ông chuyện này.
Trương Phàm biết Khương Thần từ khi anh bắt đầu vào viện làm việc, từ thực tập sinh đến khi trở thành trợ lý mổ chính bên người giáo sư Lưu, rồi đến khi anh có thể tự mình đảm đương được một ca mổ, sau đó lại phải chịu tội thanh cho chủ nhiệm Vương, bị cách chức tạm thời, bị tai nạn, rồi đến khi nhận nuôi Bắc Bắc. Qua bao nhiêu năm thăng trầm như vậy, với người khác thì đây cũng không phải là những chuyện có thể dễ dàng trải qua. Trong công việc, Khương Thần vẫn là một bác sĩ giỏi, chuyên môn cao, là cố vấn của Trịnh Vĩ, trước kia anh là học trò cưng của giáo sư Lưu, những kinh nghiệm lâm sàng này có lẽ không một bác sĩ nào có thể có.
Lần đó chủ nhiệm Vương phẫu thuật cho một bệnh nhân bị tụ máu màng não cấp tính, sau hơn bốn giờ phẫu thuật thì bệnh nhân tử vong. Theo kết quả điều tra thì bệnh nhân bị biến chứng sau phẫu thuật nhưng không có liên quan gì tới bệnh viện. Tuy nhiên người nhà bệnh nhân khăng khăng cho là do sự cố khi phẫu thuật, nên đã viết đơn kiện. Kiện đi kiện lại, tới khi đến tòa án cấp cao nhất cũng không thể thắng được, bố bệnh nhân tới bệnh viện, nói là muốn tìm người đã phẫu thuật cho con trai mình.
Chuyện người nhà bệnh nhân ầm ĩ khi phẫu thuật thất bại là điều không thể trách. Phẫu thuật mở hộp sọ rất nguy hiểm, trước khi phẫu thuật bác sĩ cũng đã kí giấy miễn trách nhiệm, dù sao không phải là ca mổ nào cũng có thể thành công. Bệnh nhân bị sưng màng não kia mới có hai mươi tuổi, người bố thì đã già, con trai ông chỉ sơ ý ngã đập đầu xuống, sau đó thì mất ở bệnh viện, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có ai mà không đau xót. Người bố sau khi tiêu hết tiền của mà không thắng kiện được, vì thế rất căm giận.
Hôm đó Trương Phàm ở tòa nhà số 2 tổ chức đại hội công nhân viên chức, bình thường thì chuyện đón tiếp người nhà bệnh nhân đều do hắn phụ trách, đến khi hắn nhận được điện thoại quay về, thì Trịnh Vĩ và Khương Thần đã đang ngồi nói chuyện với ông lão kia trong phòng khách.
Trương Phàm vào phòng không lâu, Trịnh Vĩ vẫn kiên nhẫn giải thích cho người cha kia về bản ghi chép chi tiết khi phẫu thuật. Đột nhiên ông ta rút trong túi ra một con dao, lao về phía Trịnh Vĩ. Vào lúc đó, không ai nghĩ loại chuyện chỉ có trên phim truyền hình kia lại diễn ra ngay trước mắt mình. Trịnh Vĩ hoàn toàn không kịp phản ứng, mà đến khi Trương Phàm kịp phản ứng, thì Khương Thần đã nhanh chóng vượt lên ôm lấy ông ta, đè xuống, cả hai cùng ngã lăn ra đất.
Người nhà bệnh nhân có lẽ cũng không biết cảm giác giết người là như thế nào, vì thế nên khi đâm dao vào bụng Khương Thần, ông choáng váng ngồi bệt xuống sàn nhà, hoàn toàn bất động, cả người đờ ra, miệng hơi há, mặt tái mét.
Đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất Trương Phàm thấy Trịnh Vĩ nổi giận. Không phải với ông già đã chết lặng kia, mà là với Khương Thần.
Lần đó Khương Thần bị thương không nghiêm trọng lắm, nằm viện hai tuần thì coi như là ổn. Việc đâm bác sĩ bị thương, viện trưởng Diệp ra mặt giải quyết trong êm đẹp. Loại chuyện này mà để bên ngoài biết, chẳng khác gì tự làm xấu hình ảnh bệnh viện, mà Khương Thần cũng không muốn làm khó người cha đang đau lòng vì mất con kia.
Từ đó về sau, cảm giác như quan hệ giữa Trịnh Vĩ và Khương Thần thân mật hơn trước nhiều. Hoặc có thể nói, từ đó về sau, Trương Phàm mới hay để ý tới cảm giác đặc biệt như có như không giữa hai người này.
Vài năm gần đây, Trịnh Vĩ và Khương Thần cùng nhau chăm sóc Bắc Bắc. Trịnh Vĩ, Khương Thần và Bắc Bắc cùng ở chung một nhà, chỉ với chuyện này thì không biết bao nhiêu người trong viện có thể nhận ra sự bất thường, Trương Phàm không biết. Có lẽ mọi người đều biết, nhưng đều không nói ra, cũng không bàn luận. Hai người đó rất ăn ý, nhưng cũng rất mơ hồ, công tư rõ ràng. Tất cả mọi người đều giữ khuôn phép khi làm việc, cũng không ai muốn bới móc chuyện riêng tư của người khác. Về phần hai người kia đã đến mức độ nào, Trương Phàm nhìn thấy quyết định chuyển công tác, lại từ ngữ điệu nói chuyện của viện trưởng Diệp, mới có thể xác định, hai người kia, là sự thật.
Việc Khương Thần chuyển công tác là do bên quân đội trực tiếp điều động, chuyện này viện trưởng Diệp đã nói với Trương Phàm, lại dặn dò hắn phải biết giữ mồm giữ miệng. Trương Phàm làm công tác hành chính nhiều năm, lại biết rõ ngọn nguồn, chỉ cần viện trưởng nói sơ qua ông cũng hiểu được.
Thủ tục chuyển công tác của Khương Thần đều do Trương Phàm làm hết. Cũng là chuyển hồ sơ và nguy hiểm đi. Khương Thần đã hoàn thành xong thủ tục chuyển công tác được ba ngày. Nhìn anh vẫn như bình thường, không nóng không lạnh, trên mặt không bộc lộ ra tí cảm xúc nào.
Trương Phàm đề nghị mấy người trong khoa sắp xếp thời gian đi ăn một bữa cơm chia tay, đặc biệt là có hai cô sinh viên thực tập được Khương Thần hướng dẫn, sư phụ đột nhiên thay đổi công tác, nên hai cô gái có vẻ rất buồn. Mà mọi người trong khoa cũng đã nhìn Bắc Bắc lớn lên, Khương Thần chuyển đi, về sau chắc sẽ ít có cơ hội gặp cậu nhóc. Bắc Bắc vốn ngoan ngoãn lại thông minh, là tiểu minh tinh của cả khoa, mỗi lần tới viện chơi, mọi người đều xúm lại quanh bé, nhất là các nữ bác sĩ và y tá.
Nhưng tốt xấu gì thì lần này Khương Thần cũng coi như là được thăng chức, đây là chuyện tốt, ai nghe cũng nói thế.
Nhưng mấy hôm nay không hiểu Bắc Bắc ăn gì mà lại đau bụng, cho nên ngày nào Khương Thần cũng ở bên cạnh nhóc. Vì thế bữa tiệc cũng bị hoãn vô thời hạn.
………………..
“Trịnh Vĩ, viện trưởng nói báo cáo cuối tuần này có khi chậm lại tới tuần sau, đến lúc đó có thể mời bác sĩ Tiền và bác sĩ Phương chủ nhiệm viện hai viện ba đến nghe luôn thể…..” – Trương Phàm không cố ý phá phút giây yên tĩnh của Trịnh Vĩ, ông cũng không nghĩ ra cách nào khác. Chuyến đi hội thảo lần này của Trịnh Vĩ rất được chú trọng, viện trưởng muốn mời thêm một số chuyên gia đến để cùng trao đổi, dặn riêng Trương Phàm nhớ phải đưa Trịnh Vĩ đi chào hỏi. Trước kia khi Trịnh Vĩ im lặng lâu như vậy, nếu là Khương Thần, chỉ cần nói thôi cũng có thể kéo Trịnh Vĩ về. Khương Thần không ở đây, công việc này là của Trương Phàm.
“Ừ, biết rồi.” – Cuối cùng thì Trịnh Vĩ cũng buông tờ giấy kia xuống.
Trương Phàm cũng thuận lợi trao đổi một số việc nữa, chủ nhiệm Trịnh có vẻ cũng đã về với trạng thài làm việc, cái gì cần ghi thì ghi, vài ca bệnh khó cũng đã sắp xếp thời gian hội chẩn, vài chuyện nữa thì cũng đã mất hai mươi phút.
“Cậu ấy tới Chi cục kiểm định Dược phẩm….Làm chức vụ gì?” – Cuối cùng, khi Trương Phàm chuẩn bị đi, Trịnh Vĩ đột nhiên hỏi.
Phó trưởng phòng thí nghiệm số 3, chuẩn bị làm một đề án mới. So với bên này thì chức danh cao hơn, đãi ngộ cũng tốt.”
Trương Phàm nói xong những gì đã chuẩn bị tốt, không dám nhiều lời.
Trịnh Vĩ cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT