Bất quá sống như vậy qua nửa năm, Ôn Nhuận bắt đầu thở dài, cậu không quen với cuộc sống như vậy, nhất là khi nhìn Kế Hoằng mỗi ngày mang bộ dáng mệt mỏi trở về, lang thôn hổ yết ăn cơm, sau đó lại tinh lực tràn đầy mà yêu cầu vô độ rồi mới ngả đầu xuống ngủ say như chết. Ôn Nhuận trong lòng trống rỗng, toàn bộ sợ hãi hóa thành oán khí ngút trời: ‘Không, mình không thể mãi kém cỏi như vậy, mình không phải là một con heo hết ngủ lại ăn, mình cũng phải tìm một công việc để làm, tuy rằng không thể làm công nhân kỹ thuật như trước nhưng chẳng lẽ một cái công việc làm vệ sinh cũng không tìm được, không cần phải mỗi ngày đều ở nhà ngẩn người, chơi trò chơi, xem TV, nấu cơm, quét tước.’ Cậu nghĩ như vậy, trong lòng lập tức dấy lên ngọn lửa quyết tâm.
Kế Hoằng sở dĩ bận rộn như thế là vì hắn đã có được công ty của riêng mình. Sau lần cãi nhau đó, Kế Hoằng vốn quyết tâm không chọc Ôn Nhuận sinh khí nữa, an phận làm quản lý, thủ hạ của Hàn lão gia. Ai ngờ sau khi Ôn Nhuận xuất viện lại đem tiền lấy hết ra, nói hắn cứ dựa theo ý mình mà làm, nếu không thành công thì cùng lắm trở lại nghèo như lúc trước, Kế Hoằng cảm động vô cùng, sau khi mở công ty liền liều mạng công tác.
Bởi vì hắn cùng Hàn Tưởng kiên trì nên kết quả liền tới, nhận được hơn mười hợp đồng lớn, công ty cứ như thế mà phát triển, hai người tựa như nhận được cúp vô địch, tài phú cứ như tuyết cuồn cuộn kéo đến, không đến một năm sau, ngoài lĩnh vực chính họ còn lấn sân sang các lĩnh vực khác, như là quảng cáo, trang trí, thời trang, các ngành sản xuất khác đều bước một chân vào. Hiện tại Kế Hoằng trở thành tổng tài công ty, ở T thị coi như là một đại nhân vật chỉ cần dậm chân một cái trời đất liền nổi phong ba.
Khi công ty càng lúc càng phát triển, Kế Hoằng lại càng ngày bận rộn, nhưng vì chuyện lần đó Ôn Nhuận bị thương, hắn liền đề cho mình một cái quy định, chính là vô luận buổi tối có bao nhiêu khách hàng, nhiều đại nhân vật cỡ nào, hắn cũng đều không đi tiệc xã giao. Kế tổng tài hằng đêm đều trở về nhà làm một ông chồng gương mẫu, đây cũng là điều giới thượng lưu đem làm trò cười.
Chẳng qua rốt cuộc vợ hắn là ai, bộ dáng như thế nào, ngoại trừ Hàn Tưởng cùng một số ít người thì không ai biết cả. Không phải Kế Hoằng sợ đem Ôn Nhuận ra ngoài sẽ làm hắn mất mặt, trên thực tế, trong mắt hắn người yêu làm gì có khuyết điểm. Chính là hiện tại mình là người danh khí lớn, bị giới truyền thông truy lùng khổ không nói nổi, hắn không muốn cuộc sống của Ôn Nhuận bị mấy thứ linh tinh này quấy nhiễu, cho nên mới tình nguyện kim ốc tàng kiều.
Cũng may Ôn Nhuận là là dạng người hướng nội, bình thường khi hai người cùng một chỗ phần lớn đều là ở trong nhà chơi điện tử, ăn cơm, xem TV, nói chuyện phiếm, thuận tiện làm mấy cái vận động kịch liệt kia. Bởi vậy hai năm nay mọi người đối với Kế phu nhân tò mò đến cực điểm, thân phận Ôn Nhuận lại thủy chung không bị bại lộ.
Bất quá gần đây Kế Hoằng cũng phát hiện người yêu tựa hồ có điểm không thích hợp, vừa thấy hắn về nhà liền đem mấy thứ gì đó trên sô pha giấu đi, nếu mình hỏi liền thề thốt phủ nhận. Kế Hoằng hỏi qua hai lần liền không xen vào nữa, nghĩ rằng cậu là thích một ngôi sao nữ nào đó cho nên mới sợ mình phát hiện.
Nhưng là vào một buổi tối, Ôn Nhuận đột nhiên hỏi hắn là công ty có thuê công nhân khuân vác phải không, hắn trong lòng không khỏi nổi lên hoài nghi, tuy vậy ngoài mặt vẫn thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, bởi vì hai tầng ngầm dưới công ty đều là kho hàng, hiện tại sinh ý rất phát triển, buôn bán hàng hóa cũng ngày càng nhiều, cho nên bắt đầu tuyển thêm người.” Nhưng sau lưng, hắn lại đem thần sắc kinh hỉ chợt lóe của Ôn Nhuận toàn bộ thu vào đáy mắt.
Ngày hôm sau, đến công ty việc đầu tiên là nói quản lý phụ trách việc thuê người đem hồ sơ công việc giao hết lại cho mình. Khiến quản lý kia chẳng hiểu ra làm sao, nghĩ rằng việc tuyển loại lao động phổ thông này không cần tổng tài tự mình hỏi đến, ngay cả phó tổng tài cũng nói loại sự tình này ông làm chủ là được rồi a, thật là, không biết tổng tài định làm gì nữa, cho dù không tín nhiệm, tựa hồ cũng sẽ không lấy mấy chuyện này để xác minh.
Đợi cho quản lý kia mang bộ mặt không hiểu gì cả rời đi, Kế Hoằng nhanh chóng lật lật tập hồ sơ, quả nhiên, ở trang thứ hai mươi bảy, sơ yếu lí lịch cùng ảnh chụp của Ôn Nhuận đều nằm rõ ràng trên đó. Kế Hoằng muốn gọi quản lý vào, nói hắn đem Ôn Nhuận loại ra. Nhưng sau đó lại nghĩ: ‘Ôn Ôn vì cái gì thà rằng đi làm loại công việc nặng nhọc này cũng không nguyện ý ở nhà? Mỗi ngày một mình ở trong căn nhà lớn kia, cậu ấy không phải là rất buồn sao. Nếu nói như vậy, việc cậu ra ngoài đi làm cũng không phải là không đúng, nhưng vì cái gì lại không trực tiếp cùng mình nói chuyện, tay từng bị thương, mình đương nhiên sẽ chuẩn bị một công việc thoải mái cho em ấy làm a.’
Nghĩ mãi vẫn không thể giải thích được, nhân lúc Hàn Tưởng chạy vào, hắn đem chuyện này nói ra, Hàn Tưởng lại ha ha cười nói: “Này còn không hiểu? Ôn Ôn của cậu kỳ thật là một người cao ngạo, không muốn bị cậu bảo bọc quá mức, cậu ấy muốn dựa vào thực lực của mình kiếm tiền ăn cơm thôi, cho dù có ít cỡ nào thì cậu ấy cũng thực thỏa mãn hơn so với việc cậu đưa cho một cái công việc nhàn hạ lương cao, bởi vì đó là dựa vào chính năng lực mà làm ra. Theo tôi, cậu không cần can thiệp vào làm gì, nếu cậu ấy mệt chịu không nổi, tự nhiên sẽ không làm nữa, nếu cậu ấy vẫn còn làm thì có nghĩa là đã tìm được niềm vui trong công việc. Cậu can thiệp nhiều vào sẽ khiến cậu ấy không thoải mái.”
Thật sự là lời nhắc nhở tốt cho người đang rối rắm, Kế Hoằng thoải mái cười nói: “Đúng vậy, xem ra là người ngoài cuộc sáng suốt hơn kẻ u mê trong cuộc, tiểu tử Hàn Tưởng cậu a.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT