Ta nghe Nhị vương gia rống giận cùng Kim Muội ai ai kêu, dần dần cảm thấy ngực khó chịu, đầu cũng còn không linh hoạt.
Bất quá, cho dù chết, ta vẫn là thích tiểu vương gia, hắn vẫn là không có cách chiếm được ta.
Trước mắt cảnh vật bắt đầu mơ hồ, trên lưng bởi vì động tác thô lỗ của Nhị vương gia mà bắt đầu đau xót kêu gào, ta nhắm mắt lại, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Sanh nhi Sanh nhi, ta rất nhớ ngươi.
.
.
.
Trên đời này cho dù là con gián đánh mãi không chết, cũng còn có phải chịu thua Ngọc Lang ta đây.
Ta từ trong một một mảnh tối đen đột nhiên mở to mắt tỉnh dậy, bên tai truyền đến tiếng khóc Kim Muội anh anh đứt quãng, nghe rất khó chịu.
"Khụ, khóc cái gì? Ta vừa rồi còn chưa có chết mà?" Ta khàn khàn cổ họng, lặng lẽ quơ tay ra, chạm vào Kim Muội đang ngồi bên giường.
Kim Muội bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt mở to ngạc nhiên: "Ngươi tỉnh?"
Tựa hồ từ lúc tới kinh thành đến giờ, khi tỉnh lại nàng chỉ hỏi ta mỗi câu này. Có thể thấy được số lần ta bị ngược đãi thật sự rất nhiều. (khổ cho em >.<)
"Nhị vương gia đâu? Hắn tại sao không có đem ta bóp chết?" Vốn ta đã tính toán sẽ anh dũng xả thân.
Bất quá giống như ta vậy, anh dũng rất nhiều lần, đều không thể chính thức xả thân, cũng thống khổ không ít. (thằng này bệnh quá XD)
"Ngươi nói cái gì? May mắn chủ tử nhân từ nương tay, đến cuối cùng vẫn là buông ngươi ra, bằng không, mạng nhỏ của ngươi đừng mong được bảo toàn. Ngọc Lang, ngươi nhưng lại chọc tức chủ tử. Hắn lúc thấy ngươi bất tỉnh, thần sắc trên mặt...thật sự làm cho người ta không đành lòng."
Mở miệng ngậm miệng chính là chủ tử chủ tử, còn muốn nói được Nhị vương gia không bóp chết ta là thiên đại ân đức thiện tâm.
Ta trên lưng từng đợt đau đớn, khó tránh khỏi ngữ khí không tốt: "Kim Muội, ta thấy ngươi vào Nhị vương phủ mới vài ngày, đã lập tức gọi Nhị vương gia là chủ tử thật dễ dàng. Hắc, đổi chủ tử thật giống thay quần áo, từng người từng người ngươi đều trung thành và tận tâm."
"Ngươi..." Kim Muội bỗng nhiên đứng lên, nghiến răng nghiến lợi giơ tay xốc chăn của ta lên. Cúi đầu vừa nhìn thấy trên người của ta toàn là thương tích, không khỏi sững sờ một chút, ánh mắt liền mềm nhũn xuống, lửa giận đầy trời không cánh mà bay, lại chậm rãi ngồi xuống.
Ta cũng tự giác biết mình có điểm quá phận, đành phải nhắm mắt lại không lên tiếng, một lát sau, trộm nhìn nàng một cái. Trong ánh nến chập chờn, gương mặt kiên cường xưa nay của nàng điểm một chút bất đắc dĩ nói không nên lời, thật giống bức tranh treo trên tường kia vợ chồng chức nữ bị Vương mẫu nương nương chia cắt, cả gương mặt chỉ là mây đen, sương mù bao phủ.
"Ngươi đói sao? Ở đây có một nồi cá chuối thang nóng." Lặng im cả nửa ngày, Kim Muội nhu dụi mắt, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Nói cho ngươi biết, chủ tử hỏi ta vì cái gì chính mình phải đi nấu cháo, ta đem lời nói của Tôn quản gia thêm mắm thêm muối trước mặt chủ tử lặp lại một lần, làm cho chủ tử vô cùng tức giận. Lúc này mặt gã họ Tôn kia hẳn là dễ nhìn lắm đây." Nàng tự giễu cười cười, nhẹ nhàng cúi đầu, "Kỳ thật nô tài chúng ta có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là đấu tranh nội bộ, ở trước mặt chủ tử vẫn là xu nịnh mà thôi.
Lời nàng nói càng lúc càng nhẹ hẫng, nhưng lại như quăng một tảng đá lớn ở trong lòng của ta.
Kim Muội múc một chén, thật cẩn thận ngồi xuống, từng muỗng từng muỗng đút ta.
Cả quá trình, Kim Muội đều không lộ vẻ mặt gì, cả căn phòng đều yên tĩnh, khiến ta thực bất an, sống lưng bỗng thấy lành lạnh.
Thật vất vả đem chén thuốc nghiêm chỉnh ăn vào bụng, Kim Muội đem cái chén nhẹ nhàng đặt lại trên bàn, ngồi đưa lưng về phía ta, buồn bã nói: "Ta biết, ngươi khinh thường ta. Ngươi không có mệnh làm nô tài, ngươi không cam lòng làm nô tài... Ta là, ta cam tâm."
Ta từ trên giường chợt dựng cả người, sốt ruột nói: "Kim Muội..."
"Ngươi cái gì cũng đừng nói." Kim Muội cắt ngang lời của ta, còn phi thường bình tĩnh chậm rãi nói: "Dù sao ta cũng vẫn phải hầu hạ ngươi, chủ tử bảo ta hầu hạ ai, ta liền hầu hạ người đó. Ngươi nếu không thích ta hầu hạ, cứ nói với chủ tử, ta tự nhiên được trả về." Không đợi nghe ta nói, nàng thu thập nồi chén, vén rèm bước ra cửa đi mất.
Ta ngơ ngác nhìn hoảng loạn, cảm thấy được việc này so với làm cho Nhị vương gia đánh một chút càng khó chịu hơn. Trợn tròn mắt nhìn sàn nhà đến nửa đêm, rốt cục vẫn là mệt nhọc, dựa vào gối ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau, tuy rằng chưa có tuyết rơi, gió đã thổi từng trận từng trận tê tái. Lúc ta tỉnh lại, bên người đã có người đang vô cùng bận rộn, từ ngoài phòng tiến vào mang theo cái chậu rửa mặt đang bốc khói nghi ngút.
Ta vừa thấy, cao hứng kêu lên: "Kim Muội!"
Kim Muội liếc ta một cái, trừng mắt: "Cười cái gì? Cả người đều là thương tích, vậy mà ngươi còn cười được."
Bị nàng lạnh lùng đâm thọt một chút, ta ngược lại thoải mái không ít, nhất thời đem chuyện tối ngày hôm qua quăng ra sau đầu, cười hì hì nói: "Hảo hảo, ta không cười." Với một trăm hai mươi phần khả năng (chắc là 120%) hiếm hoi, ta không cần Kim Muội thúc giục, tự động tự giác rửa mặt.
Sơ rửa xong, nằm úp sấp xuống giường để nàng bôi thuốc.
Kim muội một bên thoa thuốc một bên thở dài: "Đúng là dược trong cung thật tốt, mới có một đêm, cư nhiên đã tốt lên bảy tám phần. Ta nghĩ mấy ngày nữa, sợ ngay cả một vết nhỏ cũng tìm không ra. Kỳ thật chủ tử đối với ngươi..." Nàng vừa nói một đoạn lại tự nhiên im bặt.
Sau lưng không có thanh âm, chỉ còn bàn tay Kim Muội nhẹ thoa dược.
Ta khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói, ta biết tối hôm qua là ta không tốt. Khả ngươi nghe cho rõ ràng, ta tuy rằng không thích làm nô tài, cũng không thích làm chủ tử. Ở trong lòng ta, chưa từng có đem ngươi xem như nô tài, cũng không có khinh thường ngươi."
Phía sau vẫn là im lặng, một lát sau, Kim Muội mới lặng lẽ hỏi: "Ngươi thật sự sẽ không khinh thường ta?"
Ta lớn tiếng nói: "Không sợ người ta khinh thường ngươi, chỉ sợ chính ngươi khinh thường bản thân mình."
Ta trung khí mười phần rống lên, nhất thời cảm thấy được cả người thư thái, một nỗi vui sướng nói không nên lời, giống nhưng lời này không phải chỉ nói cho Kim Muội nghe, mà là nói cho toàn bộ người trong thiên hạ nghe vậy.
Tay Kim Muội trên lưng ta thoáng dừng lại, ta đoán nàng bị lời của ta cảm động không ít, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý.
Chính vào thời khắc này, bỗng nhiên nghe thấy có người thản nhiên vỗ tay.
Một giọng nam từ ngoài phòng chậm rãi truyền vào, nhã nhặn và phúc hậu: "Nói rất hay, nói rất hay."
Ta cùng Kim Muội sắc mặt nhất tề biến đổi. Mành bị hai người thị nữ vô cùng cung kính xốc lên, Nhị vương gia thong thả bước đến bên giường của ta.
Nhị vương gia đi đến trước mặt của ta, phất tay kêu Kim Muội lui xuống, tự tay giúp ta thoa dược, lại giúp ta mặc áo, thở dài: "Không nghĩ tới ngươi cũng có thể nói ra những lời có đạo lý như vậy, ta ngày thường thật sự đã xem thường ngươi rồi."
Ta dào dạt đắc ý: "Hừ, cuối cùng ngươi cũng biết. Hiện tại ngươi có biết ta là một anh hùng hào kiệt cho dù có nghiêm hình tra tấn cũng là vô ích, ngày sau ngàn vạn lần không cần làm như vậy nữa."
"Không tồi, nghiêm hình tra tấn, ngay cả đem ngươi đánh chết cũng không có lợi lộc gì cả. Bản vương không muốn cứ phải giậm chân giận dữ." Nhị vương gia gật đầu đồng ý, lại nói: "Ta còn muốn đem ngươi giữ ở bên người, tùy thời nghe ngươi nói chuyện giải buồn thật là tốt."
Kết quả, hắn gọi Tôn quản gia đến.
Tôn quản gia vừa xuất hiện, ta lập tức cười ha ha thật lớn. Hắn ngày thường gương mặt gầy yếu, bây giờ cư nhiên lại thũng to (sưng lên í mà XD) lên, giống như trong miệng đang ngậm hai cái bánh bao thật lớn, hiển nhiên là bị Nhị vương gia giáo huấn một chút rồi. Không cần hỏi, dĩ nhiên là nhờ Kim Muội ngày hôm qua xúi giục.
Tôn quản gia câm lặng cúi đầu nói: "Chủ tử có gì phân phó?" Có lẽ đầu lưỡi đều bị đánh sưng lên, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Nhị vương gia vừa mở miệng, ta lập tức cười không nổi.
"Ngươi đi chuẩn bị một cái còng giả vòng trang sức, một đầu có thể khóa chân của hắn lại." Nhị vương gia chỉa chỉa ta, "Một đầu có gắn móc có thể móc ở chỗ nào cũng được. Chưa từng thấy qua loại còng này? Ta sẽ đưa mẫu cho ngươi làm. Ngươi hãy nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, chỉ cần ta ở trong vương phủ, ngươi liền bắt hắn khóa lại cho ta. Ta ở thư phòng đọc sách, hắn cũng phải khóa ở thư phòng; ta ở tiền thính uống trà, hắn phải khóa ở tiền thính; ta ở tẩm phòng (phòng ngủ), hắn cũng phải khóa ở trong tẩm phòng, đúng rồi, từ nay về sau hắn cũng không được trở lại phòng, ở trong tẩm phòng của ta an bài một cái giường nhỏ."
Ta nghe được muốn té ngã trên đất.
Tôn quản gia thật thừa dịp đạt thành ý nguyện, mỗi một câu, liền cao giọng ứng một tiếng. Ánh mắt lặng lẽ xem xét ta, bên trong lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Nhị vương gia một hơi phân phó xong, nhìn ta bí hiểm cười cười, xoay người định rời đi.
"Chủ tử..." Tôn quản gia gương mặt sưng phù khó coi tươi cười, chạy đến Nhị vương gia nói: "Chủ tử, nô tài tái xin chỉ thị chuyện này." Hắn liếc Kim Muội đang đứng ở góc phòng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Hạ ca bị khóa như vậy, còn cái kẻ hầu hạ kia thì sao?"
Nguy, lão hầu tử này muốn lấy việc công trả thù riêng.
Trong lòng ta rùng mình, vừa muốn mở miệng, Nhị vương gia đã lên tiếng. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi trong lòng lại tính toán ác ý gì? Ta cho ngươi biết, đối hắn như thế nào là chuyện của ta, không đến phiên ngươi xen vào. Nếu để cho ta biết ngươi đối hắn thiếu y thiếu thực, hoặc là hầu hạ không chu toàn, ta sẽ lột da ngươi. Kim Muội vốn vẫn luôn hầu hạ hắn, ngươi ít cùng Kim Muội sinh sự. Không tính tới công lao nhiều năm của ngươi, chỉ chuyện tối hôm qua ta cũng có thể cho người dùng roi đánh ngươi nhừ tử rồi." (Yêu Tranh nhi quá >.<)
Tôn quản gia bị huấn mặt như màu đất, cơ hồ quỳ rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu xin tha tội, cũng không dám hướng ta cùng Kim Muội liếc ngang liếc dọc nữa.
Nhị vương gia thong thả rời đi.
Sau khi Nhị vương gia rời đi, Tôn quản gia đứng đắn dẫn người đến đo kích thước mắt cá chân của ta, chuẩn bị chế tạo cái còng.
Ta chết sống không chịu, Tôn quản gia ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Hạ ca à, không phải ta không cung kính, đây là chủ tử phân phó, đành phải động tay động chân với ngài vậy." Phân phó tả hữu đem ta đè lại, dùng nhuyễn thước đo chân ta kĩ lưỡng.
Ta nhìn bóng dáng Tôn quản gia cùng năm tên hộ viện thân hình cao lớn đứng ở cửa phòng, nghĩ đến ngày sau, bắt lấy Kim Muội khóc lớn nói: "Hắn... Hắn muốn đem ta giống như con khỉ mà khóa lại!"
Kim Muội an ủi: "Không khóc, không khóc, chủ tử không phải là người xấu, người sẽ không làm khó ngươi."
"Cái này cũng kêu là không làm khó?" Ta trừng to mắt, phi thường kinh ngạc.
"Ngươi không có nghe chủ tử mắng Tôn quản gia sao? Hắn không cho nô tài bạc đãi ngươi, kia đã là thiên đại ân đức, bằng không, cuộc sống của ngươi cũng đừng mong yên ổn."
Thiên đại ân đức?
Ta choáng váng, ta cố không để thoát ra những lời xúc phạn đến lòng tự trọng của nàng, thật sự là gỗ mục không thể điêu khắc mà. (tức là tệ đến ko thể thay đổi á)
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta thật to ai thán một tiếng, xem ra chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể một mình ta là chiến đấu hăng hái. Hy vọng Sanh nhi toàn quân chưa bị tiêu diệt, đem ta cứu ra khỏi đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT