Tiểu Vương gia đến tận khuya mới trở về, mang theo một thân toàn mùi rượu.
Ta im lặng không lên tiếng, cầm trong tay một cây gỗ lớn uy phong lẫm lẫm đứng ở cửa phòng. Tuy rằng đều đã là chuyện lúc trước, nhưng ta không hung hăng đánh hắn một cái liền không cam lòng.
"Ngọc Lang, ngươi đang đợi ta?" Hắn say khướt tới gần, lớn giọng hỏi.(aaaaaaaaaaaaa nguy hiểm, nguy hiểm a)
Ta lạnh lùng đợi hắn ngẩng đầu lên sẽ hướng trên đầu của hắn đánh (bậy hết sức, anh đã *dại* lắm rùi, đánh nữa thì thành *đần thối* lun à???). Nhưng đối mặt với ta là gương mặt tươi cười của tiểu Vương gia, trong lòng bỗng nhiên nhũn cả ra.(vì *dại* trai)
Cây gỗ bất giác lửng lơ giơ giữa không trung. (hok bik nên đánh xuống hay hạ xuống *tử tế*:))
"Ngươi vì cái gì đứng ngoài cửa? Không lạnh sao?" Trên mặt hắn là nụ cười ngây ngô vì say rượu, so với ngày thường hơn ba phần hàm hậu đáng yêu, dắt tay của ta hướng vào trong: "Hôm nay Tam ca mời khách, ta chạy không khỏi, bị ép uống quá chừng." Hắn lôi kéo tay của ta vừa đi vừa kéo lên miệng thổi thổi, giống như sợ ta lạnh, một tay tham nhập trong lòng ngực, cư nhiên lấy ra một món đồ vật gì đó: "Nhìn xem, có thích không? Đầu bếp trong Tam Vương phủ quả thật lợi hại, vật nhỏ này cư nhiên cũng điêu đắc nhập thần. Ta nhìn thấy nó liền nhớ tới ngươi, liền đem về đây cho ngươi xem.
Ta tập trung nhìn vào, cư nhiên chỉ dùng một cây cải củ đỏ khắc thành hình con thỏ nhỏ, xem ra là đã tốn không ít công phu. Quả nhiên điêu công nhất lưu, sinh động nhập sinh, đáng yêu phi thường.
Ta vốn đầy một bụng tức giận, giờ phút này trong lòng ngược lại tê dại, vừa bực mình vừa buồn cười. Kỳ thật Kim Muội chính bản thân cũng không không chịu thua kém, nàng muốn vinh hoa phú quý không cần cố nhân, như vậy cũng đâu phải là tốt?
Cây gỗ trên tay rơi thẳng trên mặt đất, ta tiếp nhận con thỏ từ tay tiểu Vương gia đưa tới, hung hăng xem xét hắn liếc hắn một cái, lại thật to thán một hơi.
"Làm sao vậy? Điều này mà cũng khóc?" Tiểu Vương gia dựa vào người ta. Hắn uống rượu say, động tác khó tránh khỏi chệch choạng, giúp ta lau nước mắt: "Ngươi không thích sao? Nga, ta không nên dùng con thỏ so với ngươi. Ngọc Lang ngọc thụ lâm phong, phải là rồng mới đúng.(anh khi quân wá òi đó, hem sợ à??) Ai, ngươi tổng là như thế này, rất nhiều chuyện, thay đổi liên tục làm người ta không biết phải làm sao."
Ta liếc hắn một cái, nếu là ngày thường, ta đã sớm một quyền đánh hắn rồi. Đáng tiếc tối nay hắn say thành như vậy, ta có đánh cũng thấy không quang minh chính đại gì, đành phải chịu đựng nắm chặt tay lại.
Tiểu Vương gia ngồi bên cạnh ta hoảng hốt nói nửa ngày, ta phá lệ nghe xong nửa ngày.
Cuối cùng, hắn nói: "Tuy rằng ngươi một thân đầy tật xấu, nhưng ta là ta yêu thích nhất những cái tật xấu đó của ngươi, cũng không phải là đời trước mắc nợ ngươi hay sao? Ngươi cũng không cần thay đổi, nhất định không được thay đổi....."
Ta bị hắn cầm chặt tay đến mất cả kiên nhẫn, đành phải gật đầu nói to: "Hảo, ta không thay đổi, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi."
Vừa nói xong, tiểu Vương gia đã nhẹ nhàng buông tay, thẳng lưng ngã xuống giường, cư nhiên ngủ ngay lập tức.
Người này....
Ta nhẹ nhàng dụi mắt, lường trước giờ phút này đem hắn gọi tỉnh dậy bắt hắn rửa mặt thay xiêm y là khó khăn quá lớn. Đành phải giúp hắn cởi quần áo, giày, kéo hắn nằm ngay ngắn lại trên gối. Chính mình cũng cởi quần áo, chui vào bên người tiểu Vương gia.
Nghe tiếng tim đập tiểu Vương gia, ta trong bóng đêm nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ ác độc: hừ, nếu ngươi còn dám gọi kẻ khác vào thư phòng một lần nữa, ta sẽ không để ngươi yên!
Lặp đi lặp lại lời nói thầm đến nửa đêm, ta mới dụi vào lòng tiểu Vương gia ngủ.
Tiểu vương gia tuy rằng say rượu, tỉnh dậy cũng rất sớm. Ngày mới lên, đã nghe thấy hắn ở bên tai tinh thần rạng rỡ nói: "Hôm nay xem ra trời đẹp đây, sao không dậy sớm một chút xem ta luyện kiếm?"
Hắn đêm qua ngủ thực thoải mái, như thế nào so được với ta ưu sầu ảo não? Mặc kệ hắn, ta tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ thêm chút nữa.
Tiểu Vương gia dùng tay vuốt ve khắp người ta, không ngừng quấy rầy. Ta đã muốn trở thành thói quen được vuốt ve như vậy (O.o), không chút nào nhúc nhích mặc hắn làm, bỗng nhiên lại nghe thấy hắn nói: "A, trên nền nhà cư nhiên sao lại có một cây gỗ lớn? Ngươi lại luyện côn thuật à?"
Không đúng, cái đó vốn là phải đánh ngươi.
Bất quá ta đại nhân đại lượng quyết định tha thứ cho ngươi, cũng không nói nhiều, hàm hồ "ân" một tiếng.
Chờ ta ngủ đủ, từ trên giường đứng lên, tiểu Vương gia đã mặc y phục chỉnh tề, đứng đợi thật lâu.
"Mau mặc quần áo, ăn sáng rồi thu dọn đồ đạc."
"Thu dọn đồ đạc?"
Hắn cười thần bí: "Ngày hôm qua ta cầu hoàng a mã, phái ta ra ngoài tuần tra Giang Nam. Thu dọn đồ đạc xong, là có thể mang ngươi theo đi chơi."
"Thật sự?" Ta hưng phấn mà nhảy dựng lên, ôm tiểu Vương gia kêu: "Tới Giang Nam tuần tra? Kia không phải thành khâm sai đại thần à? Thực ngoan, thật sự uy phong a. Thú vị thú vị."
Vì thế chạy nhanh thay đổi quần áo, cùng tiểu Vương gia thương lượng xem nên đem thứ gì theo.
Ta đem bộ xiêm ý mới mà tiểu Vương gia tặng cho ta ra, luống cuống tay chân nghĩ còn thiếu cái gì không, lại suy nghĩ phải viết thư cho mẫu tâhn, nói cho nàng Ngọc Lang cuối cùng cũng có tiền đồ, làm khâm sai đại thần (=.=") —. Như vậy ít nhất có thể kiềm chế mẫu thân tắc trách một phần, không cần nàng ba ngày viết thư đến muốn ta hảo hảo đòi được phái đi.
Đương nhiên cũng có thể viết thư cho gia gia vì hắn đã nói ta phải hảo hảo phụng dưỡng chủ tử của hắn, ta cư nhiên không sợ gian khổ(O_o) đi tuần tra các tỉnh cùng với tiểu Vương gia.
Cầm lấy bút viết vài câu, càng viết càng cảm thấy được chính mình giống như Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, tự vò đầu bứt tai như thế nào có thể quan trọng háo lên như thế cơ chứ.
Trần bá đột nhiên đứng bên ngoài bẩm báo: "Chủ tử, Nhị vương gia bỗng nhiên đi vào phủ, hiện giờ đang ở trong tiền thính."
Nhị vương gia tựa hồ thân phận đặc biệt quý trọng, trừ bỏ lần trước bị đánh, ta không một lần nào nữa thấy hắn tự mình đến Vương phủ. Khi Trần bá nói ngữ khí vừa cẩn thận vừa sợ hãi, tiểu Vương gia vốn ở một bên xem ta viết thư đắc oai một bên bật cười, nghe thấy Trần bá nói, lập tức ngưng tụ lại khuôn mặt tươi cười, trầm ngâm nói: "Ta lập tức phải đi tiếp đón, ngàn vạn lần không thể chậm trễ."
Hắn đối với Nhị ca này phi thường cung kính, vội vàng ăn mặc chỉnh tề, dặn dò ta hai câu "Ngàn vạn lần không được chạy loạn, cứ ở yên trong này." Ném ta ở lại một mình rồi vội vàng đi mất.
Ta đem thư viết hảo, cảm thấy được trong lòng phiền muộn, nhớ tới Trần bá từng nói với ta Nhị vương gia nhi tử Hoàng Thượng chỉ định kế vị, kia tương lai chẳng phải là Hoàng Thượng?
Không khỏi trong lòng ngứa ngáy, phải thừa dịp này hảo hảo nhìn cẩn thận bộ dáng hoàng thượng tương lai. Vì thế kích động hướng phía tiền thính đi đến.
Đi vào ngoại thính, ta trộm liếc nhìn vào, quả nhiên tiểu Vương gia cùng Nhị vương gia đều ở đó, hai người ngồi ở trên ghế chậm rãi thưởng thức trà.
"Cửu đệ nếu như không chịu, cũng không sao cả, nói rõ là được." Ta vừa mới trốn xuống cuối hành lang, chợt nghe được Nhị vương gia thanh âm lạnh lùng.
Tiểu vương gia vội vàng buông bát trà, đứng lên chắp tay nói: "Không phải, không khẳng, thật sự là hắn quá mức khó có thể dạy dỗ, ta sớm tìm cách đưa hắn phái ra kinh thành, để tránh hắn tái đắc tội các vị ca ca. Người không có ở trong này, Nhị ca bỗng nhiên đến đòi, ta như thế nào có thể cho? Một tháng trước Nhị ca hỏi, hắn đã bị ta đuổi đi, như thế nào hôm nay lại đến Vương phủ hỏi?"
"Không tồi a, một tháng trước ngươi đã nói hắn nhận được lệnh điều đến biên cương, ta nguyên bản cũng tính toán liền cứ như vậy." Nhị vương gia ngạo nghễ động thân, thản nhiên nói: "Bất quá ngày hôm qua, thật có người thấy hắn nghênh ngang ở kinh thành, đây là có chuyện gì?"
"Này.... Này...." Tiểu Vương gia gương mặt luôn luôn tràn đầy tự tin, cư nhiên có điểm kích động.
"Đây chính là ta tận mắt gặp, ta hỏi ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Nhị vương gia đột nhiên biến sắc, khiến tiểu Vương gia cả người run lên, sau lại khẽ cười một tiếng, một lần nữa mang trà lên uống, thản nhiên nói: "Không phải là Nhị ca muốn bức ngươi. Lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi nói một tiếng từ chối ta là được, Nhị ca cũng không phải là kẻ không có đại lượng như vậy (vậy sao???). Ta chỉ trách ngươi vì cái gì vì một tiểu nô tài mà dám gạt ta? Chẳng lẽ một tên tiểu nô tài, so ra còn hơn cả tình nghĩa huynh đệ của chúng ta?
Tiểu Vương gia vẫn khoanh tay đứng, hắn suy nghĩ nửa ngày, cắn răng nói: "Nhị ca, Ngọc Lang hắn không phải nô tài. Ta đã cho hắn chuộc thân."
Ta tránh ở bên cửa sổ nhẹ nhàng "A" một tiếng, nguyên lai Nhị vương gia cư nhiên hướng tiểu Vương gia muốn ta.
Phi! Thật đáng ghét! Trong bụng loạn mắng một trận, lại chịu đựng tiếp tục nghe lén.
"Nga?" Nhị vương gia hơi hiện ngạc nhiên, lại nói: "Không là nô tài của ngươi, càng không đáng vì hắn tổn hại đến hòa khí (ặc) của huynh đệ chúng ta. Ta bất quá là cảm thấy được hắn khá thú vị, muốn mời hắn qua phủ làm bạn vài ngày, chẳng lẽ còn có thể ăn hắn? Ngươi liền lo lắng thành như vậy? Uổng cho ta ngày thường ở trước mặt hoàng a mã khen ngươi, lúc còn nhỏ biết đại cục là thế, như thế nào hiện giờ trở nên hồ đồ như vậy, ai, ta còn ngóng trông tương lai ngươi trợ giúp ta một tay, hảo hảo phụ trợ hoàng a mã tả hữu mà."
Tiểu vương gia nghe được Nhị vương gia nói đến hoàng thượng, thần sắc lại càng khó coi, gương mặt anh tuấn một mảnh trắng bệch, cắn môi không lên tiếng.
"Cửu đệ, việc này mặc dù là việc nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, nhờ vậy mà giúp ta nhìn ra tình cảm thật sự giữa huynh đệ chúng ta. Lúc trước ngươi đến phủ Nhị ca, nhìn tiểu quan của ta vài lần, ca ca lập tức đem hắn đưa đến Cửu vương phủ (O_o trời ạ, Tranh nhi a Tranh nhi~), cũng không có buông một lời phàn nàn đi? Ngươi lại đối với ta như thế nào?"
"Khả Ngọc Lang hắn không giống như vậy, lại nói... Hắn cũng không hiểu cái gì là hầu hạ, vạn nhất làm phật ý Nhị ca thì biết làm thế nào? Vẫn là ta nên tuyển hai tên nô tài thật tốt..."
"A, ngươi cũng biết rõ tính tình của ta rồi đấy." Nhị vương gia cắt ngang lời tiểu Vương gia, chậm rãi nói: "Càng bị phản kháng dữ dội càng hứng thú, ngươi hiện giờ vì kẻ đó mà dám lừa ta, làm ta thật nổi lên ham muốn ngoạn một chút với hắn. Bất quá theo bầu bạn với ta vài ngày, mấy ngày sau sẽ trả lại, như thế nào?"
(anh à, đồng ý đi anh, chứ để *nó* cướp cũng vậy à:(~aaaaaaaaaa mình thật ko có nghĩa khí mà)
Ta rốt cuộc nghe không vô, nhảy ra hét lớn một tiếng: "Ta không muốn cùng ngươi làm bạn!"
Nhất thời, hai vị Vương gia đồng thời ngẩng đầu, bốn con mắt đều chăm chú trên người của ta.
Tiểu Vương gia dậm chân nói: "Ngươi ra đây làm gì?"
Nhị vương gia nhanh chóng liếc mắt xem xét hắn một cái. Ta giờ mới nhớ ra, cư nhiên nhảy ra, chẳng khác nào chứng thực tiểu Vương gia đã lừa gạt Nhị vương gia, hối hận mãi không thôi.
Bất quá hiện tại chạy trốn cũng quá muộn rồi, đã hảo ra sân khấu thì phải diễn xướng đến hoàn.
"Ngươi vì cái gì nhất định phải bắt ta làm bạn?" Ta chỉ vào mặt Nhị vương gia (ấy ấy, em gan thía, *chồng* em con chưa dám ấy chứ *cười khổ*) nói: "Chẳng lẽ trong Vương phủ của ngươi, mỗi người đều chán ghét ngươi (trợn mắt), thà chết cũng không chịu cùng ngươi (há mồm)? Nói nhảm, ta cũng biết ngươi đáng ghét( ngất luôn), tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đáp ứng cùng ngươi. Phải bồi, ta cũng chỉ bồi hắn!" Ta chỉ vào tiểu Vương gia.
Tiểu Vương gia vẻ mặt lo lắng, lại dẫn theo điểm cười khổ.
Nhị vương gia bị ta mắng lộ ra vẻ thông suốt, chính là hơi hơi dương môi: "Hảo cương tính, vẫn là như vậy quật cường. Thật không uổng công ta tìm ngươi vất vả." Hắn quay đầu đối tiểu Vương gia vui vẻ nói: "Thà không từ mà biệt. Hắn hiện tại lại ở trong này, ngươi vẫn là khẳng định không chịu?"
Ta trừng mắt nhìn tiểu Vương gia, sợ hắn sẽ đồng ý.
Tiểu Vương gia nhìn ta một lúc lâu, lại xem xét Nhị vương gia, khẽ nhíu mày. Ta cũng biết, đắc tội trước mặt vị hòang đế tương lai này, không chừng phải trả giá rất đắt, tiểu Vương gia nhất định khó sống.(Tranh nhi à, anh bá đạo vậy sao? ;">)
Bất quá hắn nếu khẳng định tống xuất ta đi, ta tất sẽ dùng cây đánh đầu của hắn.
Hô hấp không khỏi trở nên trầm trọng.
Tiền thính, chỉ có Nhị vương gia là kẻ tối thảnh thơi, chờ nghe câu trả lời.
Hồi lâu, tiểu Vương gia trong mắt hiện lên tia sáng, giống như đã hạ quyết định. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Nhị vương gia, chắp tay cúi đầu nói: "Nhị ca, Ngọc Lang hiện tại đã không phải là nô tài của Cửu vương phủ, hắn ở trong này là khách của ta. Về phần có hay không đi qua Nhị vương phủ, ta nghĩ vẫn là nên xem ý tứ của hắn."
Nhị vương gia thoáng ngạc nhiên, hắn không ngờ được tiểu Vương gia cư nhiên lại đáp như vậy. Cái đó và giáp mặt từ chối hắn không có gì khác biệt.
Ta lập tức lớn tiếng nói: "Ta không đi, ta tuyệt không muốn đi. Ngươi mặc dù là Vương gia, khả cũng không có thể bức ta làm khách. Ta không phải nô tài."
"Không tồi, ta không thể bức ngươi làm khách." Nhị vương gia nhẹ nhàng gật đầu, cư nhiên không có tiếp tục bức ép, xoay người đối tiểu Vương gia nói: "Nếu đã làm rõ như vậy, ta cũng không thể tiếp tục yêu cầu đòi người. Chuyện ngày hôm nay đình chỉ (đình chỉ thôi nhé, hok fải *chấm dứt* đâu:">) tại đây, ta đi về trước."
Tiểu Vương gia thần sắc nghiêm túc, lôi kéo ta đưa đến đại môn Vương phủ,cung kính thỉnh Nhị vương gia lên ngựa.
Nhị vương gia ở trên ngựa cao nhìn chằm chằm ta một lần nữa, đối tiểu Vương gia nói: "Việc này đã chấm dứt, Cửu đệ không cần để ở trong lòng. Chúng ta là huynh đệ, có cái gì cởi mở với nhau thì tốt hơn." Lại bày ra bộ dáng ca ca ôn nhu dặn dò vài câu, hô tiền ủng hậu đi mất.
Chúng ta nhìn bọn họ một hàng dần dần rời đi, chỉ còn cuồn cuộn bụi mù, không hẹn mà cùng thở ra thật mạnh.
Ta quay đầu hìn tiểu Vương gia, bỗng nhiên cười nói: "Coi như ngươi không tồi, không có đem ta tặng cho Nhị ca ngươi. Ta biết ngươi tốt với ta rồi."
"Ngươi ngày hôm qua ra ngoài Vương phủ?"
Ta nghĩ đến ước định lúc trước, le lưỡi, chột dạ gật đầu.
Tiểu Vương gia không có mắng ta, chỉ nói: "Đây đều là có mục đích nhất định cả rồi. Nhị ca thân phận tôn quý, rất ít khi ở kinh thành, như thế nào liền cố tình đụng vào ngươi?"
"Hiện tại cuối cùng giải thích mở, tổng so với gạt hắn cường."
Tiểu vương gia định nhãn nhìn ta một lát, mỉm cười nói: "Không tồi, như vậy gạt cũng không phải biện pháp. Cuối cùng cũng chấm dứt." (chưa đâu anh, chỉ mới bắt đầu thui:(haizzz)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT