Bởi vì vết thương trên lưng mà ta bị bắt buộc nằm trên giường tịnh dưỡng gần một tháng trời.
Vẫn không thấy Kim Muội ở đâu, khi ta hỏi thì Trần bá nói: "Chủ tử nói nha đầu kia có tâm huyết, khai ân cho nàng tịnh dưỡng vài ngày. Chờ thương thế tốt hơn, có lẽ sẽ tiến cử đến hầu hạ cho Thục Đức phi nương nương."(khai ân kái dzì? Anh ghen thì có, hừ!*lắc đầu bất mãn*)
Cái gì mà khai ân, tới chỗ nào cũng phải hầu hạ người khác, tùy vào người ta đánh chửi. Ả Vương phi kia tính tình như lão chủ chứa, chỉ sợ còn không bằng làm bạn của ta.
Tiểu Vương gia thường đến xem ta.
Hắn vừa đến, Trần bá liền lập tức đứng lên, thức thời cúi đầu hành lễ lui ra, trước khi đi còn đối ta căn dặn: "Phải hảo hảo nghe lời, không được làm cho chủ tử tức giận" thêm vào đó là ánh mắt cảnh cáo.
"Thân thể đã đỡ chút nào chưa?" Mỗi lần xuất hiện, tiểu Vương gia đều hỏi câu này: "Vết thương trên lưng còn đau phải không?"
"Đỡ một chút rồi, không đau." Ta đưa ra yêu cầu: "Ta muốn xuống giường!"
"Cần phải tịnh dưỡng nhiều ngày, thân thể ngươi vẫn còn rất yếu."
"Ta thật sự cường hãn."
Tiểu Vương gia nhìn thấy bộ dáng quật cường của ta, khóe môi khẽ cong lên: "Hôm nay đúng là nhìn ngươi rất có tinh thần. Ngươi muốn xuống giường cũng được thôi, cho ta xem vết thương trên lưng ngươi một chút, xem có phải thật là tốt rồi không."
Trong óc nhất thời căng thẳng.
Cởi bỏ xiêm y trước mặt tên sắc lang này?
Ta cởi nửa trên, khó đảm bảo hắn sẽ không lập tức đem nửa dưới của ta cũng cởi bỏ. Sau đó...(anh làm j mà hở chút thằng nhỏ lại nghĩ *bậy* ùi???)
Ta cảnh giác xem xét tiểu Vương gia.
"Không phải sợ, bất quá là nhìn xem thương thế có phải tốt thật hay không thôi. Nếu thật sự tốt, ta tự nhiên sẽ cho ngươi xuống giường, còn có thể cho ngươi ra tiểu viện. Đến đây, Ngọc Lang, cởi xiêm y cho ta xem." (dụ dỗ + bonus kiểu này sao thấy nghi wá ta?!!!~đáng ngờ...)
Ta ở trong lòng thật cân nhắc.
Thứ nhất: ta muốn xuống giường, càng muốn ra tiểu viện, chạy trốn cũng sẽ dễ hơn.
Thứ hai: nếu ta không chịu, nói không chừng hắn sẽ trở mặt cường hãn ép buộc. Ta càng thêm chịu thiệt.
Hỗn trướng! Lại ỷ thế hiếp người cộng thêm dụ dỗ (trẻ nhỏ) nữa.
"Ngươi tái không nghe lời, ta đành phải lấy mạng người bên cạnh ngươi thôi." Cư nhiên lại mặt không đổi sắc thêm nói một câu uy hiếp.
"Muốn phạt cứ việc phạt ta, tòan tìm người không không có liên quan để trút giận, sao có thể gọi là hảo hán?" (ùi giời, bé hok bik kái dzì là *vô độc bất trượng phu* à)
Không ngờ, tiểu Vương gia không chút do dự gật đầu: "Đúng, ta không phải hảo hán."(đểu!>.<)
Thực bị hắn làm cho cứng họng.
Hảo, ta hôm nay nhịn ngươi. Vì không muốn liên lụy người bên cạnh.
"Không được động thủ." Ta cảnh cáo, bắt đầu cởi nút thắt.
Tiểu Vương gia lẳng lặng ngồi ở bên giường, ánh mắt nóng cháy. (kềm chế, kềm chế đi anh!!! *vuốt vuốt lưng*)
Tấm lưng trần dần mở ra, để lộ vết thương bị roi quất.
"Còn có một chút dấu..." Âm điệu Tiểu vương gia bỗng nhiên trở nên trầm thấp, bên trong tràn đầy ý tứ khó nói hết được.
Hắn nhẹ nhàng dùng đầu ngón út vuốt ve vết thương trên lưng ta.
Ta hơi chấn động, hắn vội trấn an: "Đừng nhúc nhích, để cho ta cẩn thận xem xét một chút."
"Có cái gì hảo nhìn đâu? Đã đỡ nhiều rồi!" Ta lớn tiếng nói, toàn thân bỗng thấy hơi khó chịu.
Trên lưng bỗng nhiên truyền đến cảm giác ướt sũng ấm áp. Tiểu vương gia nhẹ nhàng liếm vết thương vừa lên da non của ta.
Ta ngồi ở trên giường đột nhiên quay người lại, định rằng sẽ đẩy tiểu Vương gia ra.
Không ngờ tiểu Vương gia đã sớm có chuẩn bị, nắm chặt cổ tay của ta, ấn ta ngã xuống giường, hai tay cũng bị cố định chặt chẽ trên đỉnh đầu.
Thấy hắn thần tình cười đắc ý, ta hổn hển, quát: "Ta chỉ biết ngươi là một tên lường gạt!"
"Ai lừa ngươi?" Tiểu Vương gia đem ta ấn chặt không thể động đậy, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ta nói: "Ta nghĩ ngươi đã chịu khổ nhiều. Ngọc Lang, tái không nên tức giận, được không?"
Tiểu tử này tám phần lại muốn đùa giỡn với ta.
Nhưng ngữ khí dịu dàng này, cùng bộ dáng tuấn mĩ của hắn, làm cho lòng ta chợt khẽ rung động. (mê anh rồi!:))
Ta thật sâu nhìn hắn một cái, lập tức lại nghĩ tới trước kia hắn đã từng làm ra chuyện xấu với ta. Nhất là ngày đó vừa nói ta là nô tài, một bên đem ta ném lên giường xé mở quần áo của ta.
Phẫn nộ theo đáy lòng chợt bừng lên như thiêu đốt, hồng quang hừng hực tràn đầy trong đáy mắt.
"Buông." Ta tốn hơi thừa lời nói.
"Ta sai lầm rồi Ngọc Lang, ngươi không cần tức giận nữa. Ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi." Tiểu Vương gia nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ muốn ngươi giống như trước đây, cùng ta đọc sách, đối với ta cười." (đấy lại một anh *sa chân* vào... "Hội sợ vợ" òi kìa:()
"Phi! Ta không bán rẻ tiếng cười."
"Ta sẽ không bao giờ nữa...đánh ngươi, sẽ không đụng vào ngươi dù chỉ là đầu ngón tay, chỉ cần ngươi giống như trước đây."
Ta bỗng nhiên không từ chối, thả lỏng thân thể để mặc tiểu Vương gia đè lên người.
Ta hỏi: "Tiểu vương gia, ta làm sao có thể giống như trước kia được nữa?"
"Ngươi trước kia không phải như thế. Ngươi đáng yêu bướng bỉnh, linh động khờ dại, ai nhìn cũng thích, cớ sao lại như bây giờ hận đời hận người? Thấy ngươi như vậy, trong lòng ta phi thường khó chịu." (tòan nhờ anh *hậu đãi* cả thôi)
"Ngươi cho là vì ai mà ta biến thành cái bộ dạng này?" Ta căm phẫn nói: "Không phải bị ngươi gây sức ép bắt phải là bổn phận nô tài, ta sẽ trở thành như vậy?"
Tiểu Vương gia bỗng nhiên chấn động. (hình như ảnh thiểu năng, giờ mới hiểu...ái chà chà~)
Hắn bình tĩnh nhìn ta, rốt cục thở dài một tiếng, hỏi ta: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Lúc này không đòi quyền lợi, còn đợi khi nào?
Ta lập tức ngẩng đầu kiên quyết nói: "Ta muốn chuộc thân! Ta không muốn làm nô tài!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó trở về nhà."
Tiểu Vương gia nghe thấy ta nói phải về nhà, thần tình thất vọng. Ánh mắt hắn rũ xuống, rõ ràng là đang lo lắng cái gì.
Ta nhân cơ hội thuyết phục (dụ dỗ): "Ngươi ngẫm lại đi, ta không xứng làm nô tài, làm nô tài của ngươi chỉ biết làm cho ngươi tức chết. Cái này giống bức một con tuấn mã đi bắt con chuột, rất đáng tiếc. Ngươi cho ta chuộc thân, ta đối với ngươi còn cảm kích vài phần. Nếu ngươi còn như vậy gây sức ép với ta, khó tránh ta ngày nào đó hướng nước trà của ngươi phóng độc."
Tiểu Vương gia nhìn chằm chằm vào ta, bắt đầu làm cho trong lòng ta phát lạnh, sợ rằng ta muốn cầu tự do lại khiến hắn nổi giận rồi lại bị hắn đánh nữa.
Rốt cục, tiểu Vương gia mở miệng nói: "Chuộc thân thì có thể, chính là ngươi phải ở trong Vương phủ làm thư đồng của ta, mỗi tháng sẽ có tiền công cho ngươi."
"Ta phải về nhà!"
"Không được về nhà!"
"Ta nhất định phải về nhà!" (haiz~con nít cãi vã)
"Tái tranh cãi sẽ không hứa chuộc thân, cả đời làm nô!" (ỷ thế hiếp người!)
Ta lập tức ngậm miệng lại.
Tiểu Vương gia chậm rãi buông cổ tay của ta, trả tự do cho ta.
Ta nhỏ giọng nói: "Ở lại Vương phủ, như vậy cùng hiện tại căn bản không có cái gì khác biệt cả...."
"Mặc xiêm y vào." Tiểu Vương gia đem xiêm y trả cho ta, gọi Trần bá vào.
"Trần bá, Ngọc Lang muốn chuộc thân. Hắn vốn thuộc gia đình nô tài, không có khế bán mình, ngươi xóa tên của hắn ở danh sách Vương phủ là được."
Trần bá lại trừng to mắt nhìn ta, tràn đầy kinh ngạc.
Hắc hắc, đây là kết quả của việc tranh thủ a. Ta dùng ánh mắt đem bí quyết nói cho Trần bá, có trời mới biết hắn có thể lĩnh hội được hay không.
Không chỉ như thế, tiểu Vương gia còn hạ lệnh Trần bá đem tất cả mọi người đến tiểu viện nghe thông báo.
Chưa đến một khắc đồng hồ, một đám người rộn ràng nhốn nháo đã đến chật ních tiểu viện. Nam có nữ có lão có, nguyên lai trong Vương phủ có nhiều nô tài như vậy.
Tiểu vương gia để cho ta đứng bên cạnh hắn, uy nghiêm nói: "Gọi các ngươi đến, là có sự cần nói. Hôm nay, Ngọc Lang chính thức chuộc thân, không còn là nô tài trong Vương phủ. Hắn học vấn không tồi, ta lưu hắn ở trong Vương phủ cùng ta đọc sách, là tạm thời lưu lại một khách nhân. Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải xưng hô hắn là Hạ công tử, đãi ngộ như khách nhân của Vương phủ. Nếu có ai dám không cung kính, ta liền cho trói lại đánh! Nghe rõ cả rồi chứ?"
Tiểu vương gia một câu cuối cùng cũng đủ mười phần uy hiếp, người phía dưới ầm ầm nói: "Nghe rõ rồi ạ!" Nhất tề đối ta cúi đầu nói: "Hạ công tử hảo!" Thật sự là phản ứng nhất trí.
Lòng ta hơi có một chút chuyển biến tốt đẹp, vốn tưởng rằng tiểu Vương gia phân phó hạ nhân tán đi, ai ngờ hắn còn nói ra suy nghĩ của mình.
"Hạ công tử là khách quý của Vương phủ, trong Vương phủ chỗ nào hắn cũng có thể đến, muốn cái gì cũng phải tận lực hầu hạ. Bất quá, gần đây kinh thành có nhiều lưu dân, vì sự an toàn của hắn, nếu hắn muốn ra Vương phủ, phải lập tức báo lại, không có phân phó của ta, không được để cho hắn tự tiện đi ra ngoài. Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ!" Lại là một tiếng ầm ầm đáp lại.
Tiểu Vương gia phất tay nói: "Này tiểu viện là nơi Hạ công tử trước giờ vẫn ở, sắp xếp cho thật chu toàn, ngàn vạn lần không được chậm trễ. Tốt lắm, tất cả giải tán đi."
Mọi người lúc này mới tán đi.
Chỉ còn ta ngây ngốc đứng bên cạnh tiểu Vương gia.
Tiểu Vương gia quay đầu lại nhìn ta, cười nói: "Như thế nào, như thế này ngươi khả vừa lòng? Ở trong Vương phủ, còn ai dám đối đãi ngươi như nô tài?"
"Không cho ta ra khỏi Vương phủ?"
"Đó là đương nhiên."
"Nếu ta không phải nô tài, ta là khách nhân, ngươi có tư cách gì cấm ta rời khỏi Vương phủ?" Ta chỉ vào mặt tiểu vương gia rống to.
"Đừng vội đừng vội, ngươi xem, ngươi quýnh lên thần tình liền đỏ bừng, giống như hoa đào ấy." Tiểu vương gia cợt nhã, thấy sắc mặt ta không mấy khả chuyển, thu lại nụ cười, cau mày nói: "Ta vừa rồi không có nói giữ ngươi suốt đời. Ta cho ngươi chuộc thân, lại không cần tiền chuộc thân của ngươi, ngươi ở trong Vương phủ tự do tự tại, theo giúp ta vài ngày lại có gì không tốt? Chẳng lẽ ngươi không biết, ta đây trong Vương phủ thật sự cô tịch đến đáng sợ, hơn nữa có ngươi ở cạnh ta cũng an lòng hơn."
Ta chậm rãi đánh giá tiểu Vương gia, càng nhìn hắn càng đáng thương. Nếu thật sự vỗ mông bước đi, không khỏi rất không có lương tâm. Bất quá, trước đó cần phải giao điều kiện.
"Ta hiện tại không phải nô tài, không cho ngươi nói ta là nô tài."
"Đó là đương nhiên."
"Ta không là đồ vật của ngươi, ngươi không thể tùy tiện đối ta động tay động chân."
"Ngươi đồng ý là có thể đụng sao?"
"Vô nghĩa! Ta đồng ý ngươi đương nhiên có thể đụng!"(nhiễu sự >.<! khéo bày vẽ~)
"Vậy là tốt rồi."
"Còn nữa, không được ở trước mặt ta khoe khoang vị thế chủ tử của ngươi."
"Ta khoe khoang khi nào?"
Ta liếc tiểu Vương gia một cái, đối với lời phủ nhận của hắn đích cười nhạt.
Được rồi, ta sẽ ở trong vương phủ vài ngày làm khách nhân.
Ta đã không phải là nô tài, hay lắm hay lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT