Ta ở hồ nước ngủ, khi...tỉnh lại, cư nhiên lại ở trên giường.
Thường nhân ngủ khi tỉnh dậy luôn chậm rãi mở to mắt, mơ mơ màng màng nửa ngày mới thanh tỉnh. Ta lại không như vậy, từ nhỏ mỗi khi tỉnh dậy đều là đột nhiên mở to hai mắt tròn xoe nhìn xung quanh, giống như chưa từng ngủ vậy.Mẹ của ta bị ta hù dọa vài lần về sau không còn phản ứng nữa, còn khen ta đứa nhỏ này thật lanh lợi.(thik nhất đọan này, cứ tưởng tượng là lại lại muốn ôm:))
Lần này người bị dọa chính là Kim Muội.
Nàng đang ngồi ở bên giường cúi đầu xem sắc mặt của ta, bỗng nhiên ta mở to đôi mắt, nàng lập tức sợ tới mức té xuống đất.
"Ngươi muốn chết à? Sáng sớm đã hù dọa người ta!" Kim muội vừa mắng vừa dò xem sắc mặt của ta, nhìn một lúc lâu, nàng mới vỗ tay nói: "Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng sống lại."
"Sáng sớm liền nguyền rủa ta? Cẩn thận ta....." Lời nói chỉ mới đến một nửa liền bị đình chỉ. Ta bị chính thanh âm khàn khàn của mình làm cho hoảng sợ.
"Ai nguyền rủa ngươi? Ta đây không phải đang cám ơn ông trời sao?" Kim Muội cầm khăn lau mặt cho ta, mím môi nói: "Nào có người nào ngu ngốc đến vậy, thực cùng chủ tử phân cao thấp, cơ hồ đem mạng nhỏ của mình thí à?"
Bất quá là ở hồ nước ngủ một giấc, ai cùng hắn liều mạng? Ta vẻ mặt ngây thơ.
"Nhìn bộ dáng của ngươi, đừng nói là chính mình bị bệnh vài ngày cũng không biết đấy chứ? Ngốc tử, ngươi ở hồ nước hôn mê, đã bị bệnh hai ngày nay rồi. Lần sau còn như vậy, vạn nhất nhiễm thương hàn thì sao?"
Ta sắc mặt trắng bệch, ở hồ nước hôn mê? Như vậy thật mất mặt...(bé chỉ nghĩ được vậy thôi sao?)
Chỉ mong không phải tiểu Vương gia kia đã vớt ta lên.
"Ngươi mới bị thương hàn ấy, ta đây sức khỏe cường tráng, cho dù ở hồ nước tám ngày mười ngày... Ôi!" Ta vừa nói vừa định đứng dậy, cả người đã bị Kim Muội chỉ dùng một ngón tay đẩy ngã xuống.
Kim Muội nhìn ta tỏ ý xem thường: "Còn bày đặt lớn giọng, bệnh như thế mà còn..."
Chúng ta lại tiếp tục đấu võ mồm, náo loạn một hồi, Kim Muội bưng đồ ăn lại.
Không nghĩ tới lần này lại thật sự bệnh nặng như vậy.
"Ăn canh đi này."
Ta đón lấy, bất quá cả hai tay có hơi run run một chút. May mắn Kim Muội thông minh, lập tức cầm lại chén canh.
"Nhìn ngươi kìa!" Kim Muội cầm chén canh một lần nữa nhìn ta tỏ ý xem thường: "Quên đi quên đi, ta đến đút ngươi ăn." Nàng múc một muỗng đưa đến bên miệng ta.
Ta cúi đầu không ăn, lập tức nói: "Nóng!"
"Ngươi tưởng ngươi là thiếu gia à? Nóng sao không tự mình thổi?" Hung hăng trừng mắt nhìn ta, Kim Muội mới tiếp tục đút. Dường như rốt cục vẫn là không đành lòng ngược đãi người bệnh, nàng nhẹ nhàng đặt ở bên môi thổi vài lần, đưa đến trước mặt của ta, thanh âm mềm nhẹ đi rất nhiều: "Uống đi, đây là xem ngươi như người bệnh, bằng không..."
Ta mặc kệ nàng nói cái gì, cúi đầu ngoan ngoãn uống ngay, liếm liếm khóe miệng. (cute ghê!)
Mới ăn đến một nửa, nghe thấy bên ngoài có người kêu: "Hạ Ngọc Lang, chủ tử kêu ngươi, nhanh đến thư phòng đi."
Ta đang cúi đầu, Kim Muội thóang chấn động, muỗng canh đút cho ta rớt cả xuống chăn.
"Làm sao vậy? Sao lại bị dọa đến thành ra cái bộ dạng như vậy?" Ta ngơ ngác ngẩng đầu hỏi.
"Chủ tử gọi ngươi đấy."
"Mặc kệ hắn, ta hôm nay khả bị bệnh, không rảnh thị hầu hắn." Ta há to mồm, chờ Kim Muội đút tiếp.
Người ở phía ngoài kêu cả nửa ngày mới hùng hùng hổ hổ đi đến: "Chủ tử cho gọi, ngươi như thế nào còn không đi?"
Muốn ta đi gặp tên hỗn đản đó sao?
Ta còn ngại không kịp trốn nữa là!
"Ta chính là bất động! Ngươi muốn thế nào?" Ta trừng mắt với hắn, bất quá chỉ là một lời nói của tiểu Vương gia làm quái gì phải biểu hiện thái quá như thế?
Kim Muội ngược lại khiếp đảm đặt chén canh trên bàn, cười giả lả nói: "Vị đại ca kia, hắn bệnh rất nặng, hôm nay vừa mới tỉnh. Chủ tử cũng biết chuyện này, phiền ngươi đi nói vài câu dễ nghe với chủ tử, để hắn nghỉ ngơi thêm một ngày nữa."
Thấy thái độ Kim Muội hảo, gia đinh kia thái độ cũng ôn hòa hơn, cười nói: "Muội tử, ngươi không phải không biết quy củ trong Vương phủ. Ta là cái gì mà dám ở trước mặt chủ tử giúp người khác nói vài câu dễ nghe?"
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, cứ nhắc đến chủ tử là lại tự hạ thấp mình xuống chẳng khác nào con cẩu, trong lòng ta thật sự là khó chịu cực kỳ.
Cả gia đinh kia lẫn Kim Muội vẫn cứ chần chờ không biết phải giải quyết như thế nào.Cơn tức bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, ta quát: "Nói thêm cái gì? Lão tử nói không đi, chính là không đi! Cho dù tiểu Vương gia quỷ quái kia tự mình đến thỉnh ta cũng không đi."
Phòng chợt an tĩnh lại.
Kim Muội vẻ mặt kinh hoàng nhìn ta.
Gia đinh mặt trắng bệch, sau một lúc lâu mới chỉ tay về phía ta nói: "Ngươi mắng chủ tử? Hảo! Hảo! Ta đây nhất định phải bẩm báo lại." Hắn nói xong liền phủi áo quay đi. (đồ mách lẻo! xí!)
"Vị đại ca kia, xin chờ một chút..." Kim Muội vội vã đuổi theo.
Ta tức giận nói: "Đừng đuổi theo! Không phải muốn đi bẩm báo sao, thì cứ để hắn đi, lão tử ta còn lạ gì trò này nữa."
Kim Muội đứng trước cửa phòng lo lắng nhìn gia đinh rời đi, xoay người đối với ta dậm chân: "Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi chán sống rồi sao? Ngay cả thân phận của mình đều quên?"
"Cái gì thân phận của ta?" Ta nghiêm mặt hỏi.
"Ngươi là nô tài của Vương phủ, nô tài phải có bổn phận của nô tài."
"Phi!" Ta khinh thường quay mặt đi.
Vì cái gì những người này đối với hai chữ "nô tài" lại vui vẻ chịu đựng?
Kim Muội thấy vẻ mặt của ta, vừa tức vừa vội, mang theo buồn lo thu thập tòan bộ đồ ăn trên bàn, cũng không quay đầu lại bước ra khỏi phòng.
Ta vừa lúc cảm thấy thanh tịnh, một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Loáng thoáng cảm giác có người bước vào phòng.
Nửa mê nửa tỉnh cảm giác có ai đó sờ vào cổ mình, rồi lan xuống ngực, rồi xuống bụng. Cuối cùng ta cảm nhận rõ ràng có bàn tay đang vuốt ve chỗ đó của ta.
Dục hỏa đột nhiên dâng lên.
Nôn nóng bất an, tê dại đến vô pháp khống chế.
Ta bỗng nhiên mở to mắt, nhìn trừng trừng tiểu Vương gia.
"Ngươi tới đây làm chi?" Ta khàn khàn cổ họng hỏi, hơn nữa còn gạt bàn tay đang sờ loạn trên người ta của hắn ra.
"Ta gọi ngươi, như thế nào lại không đến?"
"Không đến thì thế nào?" Ta tâm tình không tốt, đương nhiên khiêu khích.
Tiểu Vương gia chân mày nhíu lại: "Ngọc Lang, xem ra ta đã rất dung túng ngươi."
Đúng, ngươi dung túng ta. Cho nên đem ta ba lần bốn lượt đá xuống hồ nước lạnh như băng.
Chuyện đêm hôm đó ta có chết cũng không bao giờ quên được.
Ta học thái độ của Kim muội, đối với tiểu Vương gia trở mình tỏ ý xem thường.
Tiểu vương gia thấy thái độ xem thường của ta thì lại giống như thấy một chuyện gì thú vị lắm, hắn cười rộ lên: "Ha hả, ngươi thật càng ngày càng lanh lợi." Bàn tay xoa xoa mặt ta, môi cũng nhích gần lại.
Ta quay đầu né tránh: "Ta đang bệnh!"
Tiểu vương gia theo sát ta không buông, thô lỗ cắn môi ta: "Sợ cái gì? Một chút nhiệt sẽ giúp bệnh sớm khỏi."
Khí quan bỗng nhiên bị hắn nắm chặt. Ta chợt hiểu thật sự hắn đến đây để làm gì. Kí ức đau đớn hôm đó ta không thể nào quên được.
"Buông!" Ta kêu to lên: "Ta mặc kệ! Ta mặc kệ!"
Chính là giọng không cách nào cất to lên được, lại phát hiện tiểu Vương gia đã muốn lột sạch quần áo trên người của mình.
Ta trừng mắt nhìn hắn, hai tay che lại phần ngực.
"Ta đã chờ lâu lắm rồi."
Tiểu Vương gia luồn tay xuống hạ thân của ta cởi nốt quần trong.
Ta giữ chặt tay hắn không cho cởi, cắn răng nói: "Không được đụng vào ta! Ngươi là tên dâm tặc, xấu xa. Nếu ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ đi báo quan" (ồ, ghê chưa???)
"Hắc hắc, " tiểu Vương gia thú vị nhìn ta chằm chằm: " Nô tài mà cũng muốn đi báo quan? Ngươi chớ quên, đừng nói là ngươi, cho dù là gia gia của ngươi hay phụ thân, mẫu thân của ngươi, cũng là nô tài của ta, chủ tử ta một ngày nào đó cảm thấy hứng thú muốn gọi bọn họ thị hầu, bọn họ cũng phải ngoan ngõan làm thôi..." (anh Vương gia ngu quá, thằng nhỏ đã ghét hai chữ "nô tài" còn nhắc đi nhắc lại hòai, chả trách nó ko yêu:()
Ta nghe xong hai câu hắn nói, nhất thời giận không kềm được, ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo của tiểu Vương gia. Tuy rằng biết hắn là kẻ lòng dạ hẹp hòi có cừu oán tất báo, nhưng ta không thể chịu nổi sự sỉ nhục này nữa. Tiện chân duỗi ra định đá hắn một cái. Không ngờ đầu gối vừa cong lên đã đụng trúng chỗ đó của hắn. Nguyên lai hắn đang ngồi đè lên người ta.
"A!"
Tiểu Vương gia đang nói bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, té xuống giường.
Ta lập tức ngồi xuống xem xét hắn, thấy hắn gắt gao ôm chặt khố hạ (nhục!), khuôn mặt vặn vẹo, mày không ngừng dựng lên, hiển nhiên là đau kinh khủng.
Không xong, cái này thật sự là đại họa!
Phu tử nói: bất hiếu có tam, vô hậu vi đại. (đại ý: có ba thứ bị cho là bất hiếu, trong đó cái nặng nhất chính là tuyệt hậu ~ ko có con í mà.)
Nếu tiểu Vương gia thật sự phế đi, ta đây chẳng phải là hại hắn cả đời? Trong lòng bắt đầu có một chút áy náy. (đừng áy náy em, "vô độc bất trượng phu" mà:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT