[Sư đệ ta sau khi vì ngươi mà tử qua một kiếp thân thể như thế nào xem ngươi cũng biết, dầu cạn đèn tắt vốn đã không gắng gượng được bao lâu, còn cố tình thêm một cái Thất hồn cổ, hai cái cùng hại… vốn là…]
Lan Khánh cười nhẹ [Vốn nếu không có Ốc Linh Tiên kia, hắn hiện giờ cũng còn khá khẩm, có thể bay nhảy thêm vài năm, chính là lại cố tình thêm một tên Ốc Linh Tiên, khiến cho cái tiểu tình nhân của ngươi, tên sư đệ ngốc của ta, lại phải gánh thêm một kiếp nữa.]
Lan Khánh thu lại ngữ khí hí hước, thanh âm bất ổn, nhưng lại mơ hồ lộ ra nộ khí, nói [Đông Phương a Đông Phương, quân cờ này của ngươi chôn giấu thật tốt, tốt đến mức khiến ta than thở không kịp, cho tới nay cư nhiên không hề phát hiện hắn là người của ngươi. Thế nhưng con chó có trung thành hơn nữa, bị bức đến đường cùng, chung quy cũng sẽ cắn người. Mà một nhát cắn này, lại cắn vào tâm đầu nhục của ngươi. Hiện tại thấy thế nào, đau hay không?]
[Câm miệng!] Vân Khuynh phẫn nộ gầm thấp một tiếng.
[Giao Ốc Linh Tiên ra đây.] Lan Khánh lãnh đạm nói.
[Không ở trong tay ta!] Vân Khuynh nói [Cho dù ta tìm thấy hỗn trướng kia, trước khi tới được tay ngươi, mệnh của hắn nhất định đã đoạn!]
Lan Khánh lại cười một tiếng, sắc mặt khôi phục như thường, nhìn không ra một tia dị trạng.
Vân Khuynh vỗ về Tiểu Xuân đang trong cơn hôn mê, tâm lý vừa là giận, lại vừa lo lắng.
Hắn cùng Lan Khánh thù cũ đã lâu, Lan Khánh an bài bên người hắn không ít thám tử, hắn tự nhiên cũng đặt mấy quân cờ tại bên người Lan Khánh. Ốc Linh Tiên chính là một quân ám kỳ, giữ địa vị một trong bát đại trưởng lão của Ô y giáo. Trước nay không có ai biết được tồn tại của quân cờ này. Trước kia vì để thuận tiện đánh nhanh diệt gọn, mấy phen hiểm cảnh cũng chưa từng nghĩ tới việc sử dụng nó.
Sau đó Tiểu Xuân xuất hiện, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn, lại khiến tình thế vô cùng căng thẳng giữa hắn và Lan Khánh không thể không trì hoãn xuống. Trong hai năm rưỡi vì cái chết của Tiểu Xuân, bọn họ cũng giữ gìn lời hứa với Tiểu Xuân, không tiếp tục tranh đấu.
Song, quân cờ đã đặt xuống, thế cục đã sắp sẵn, sớm đã tự chuyển động.
Liền giống như năm đó, Tư Đồ Vô Nhai, Lục Liễu sơn trang, thế lực một phương được bồi đắp đã tự sinh ra ý thức của chính nó tự động khuếch trương, cuối cùng đối đầu Ô y giáo, dẫn đến một trận chính tà chi chiến.
Cho nên mặc kệ bản thân có quan tâm đến hay không, những con cờ kia cũng đã tự động vận hành vào quỹ đạo.
Cơ hội duy nhất để ngăn chặn tất cả, chính là một người giữa hắn và Lan Khánh phải mệnh tang hoàng tuyền, một phương Ô y giáo hoặc triều đình bị phá vỡ, thế cờ mới có thể phá.
Vân Khuynh nắm chặt tay.
Con cờ đã không thể thu hồi tất phải trừ bỏ, tựa như Tư Đồ Vô Nhai và Lục Liễu sơn trang đến nay đã không còn tồn tại, cho dù phải đạp đổ tất cả, hắn cũng sẽ khiến bọn họ phải biến mất không còn một mảnh.
…
Trong thoáng chốc nóng đến suýt chết, trong thoáng chốc lại lạnh đến run người, lúc phải co chân đạp chăn, lúc lại phải cuộn người như bánh tét. Tiểu Xuân càng ngủ càng bực, không biết là làm sao, thời tiết cứ lặp đi lặp lại phiền toái như vậy.
Vù một tiếng dùng tay xốc chăn bông lên, mở to mắt dự định không ngủ nữa, lại phát hiện bên gường có người, định thần nhìn rõ, người kia chính là Vân Khuynh. Vân Khuynh đang định nắm lấy bàn tay thò ra ngoài chăn của hắn, không ngờ hắn bức bối vô ý co tay lại, khiến tay Vân Khuynh chỉ bắt vào hư không.
Tiểu Xuân ngây người, lập tức hoàn hồn lại, tự động chìa cả hai tay ra, nói [Ta ngủ bao lâu?]
[Ba canh giờ.] Vân Khuynh đáp.
Hắn nhìn gương mặt Tiểu Xuân vẫn cứ tái nhợt hết sức, vuốt ve một lúc nói [Ngươi ngủ tiếp đi, ngủ nhiều, thương sẽ lành nhanh hơn, ngủ ít, thương lành chậm.]
[Nhưng ta mà ngủ cả ngày thì ai bồi ngươi.] Tiểu Xuân bày ra nụ cười quen thuộc.
Tiểu Xuân trong lòng thực sự có chút ngọt ngào, lời này của Vân Khuynh cho dù là tiện miệng nói cũng làm hắn đủ vui vẻ, huống chi Vân Khuynh là thật tâm, sẽ không nói bừa, điều này khiến hắn càng thêm sung sướng.
Sau đó nhớ ra một chuyện quan trọng khác, Tiểu Xuân nhìn trái nhìn phải, phát hiện bản thân đã đang ở trong khách điếm, liền hỏi [Đại ma đầu Lan Khánh đâu? Bị ngươi đánh bỏ chạy? Các ngươi sau đó có xảy ra chuyện gì không? Có bị thương không?]
Sắc mặt Vân Khuynh đột nhiên hơi tái đi, bàn tay nắm tay Tiểu Xuân cũng xiết chặt hơn.
Tiểu Xuân ngây người, [Làm sao vậy?] Hắn hỏi.
[Ngươi…] Vân Khuynh không biết phải làm thế nào để mở miệng, suy ghĩ một lúc sau mới gian nan nói [Ta nói với ngươi mấy chuyện, nhưng ngươi nghe xong, không được cáu với ta!]
Vân Khuynh chăm chú nhìn Tiểu Xuân, tựa như chỉ cần người này nói ‘không’ một tiếng, một chữ cũng không hé.
Tiểu Xuân chớp chớp mắt [Ngươi nói đi, ta làm gì phải cáu với ngươi.]
[Ta…] Vân Khuynh lại thêm một trận khổ sở với câu từ, sau đó khó khăn vất vả lắm mới lại mở được miệng, chậm rì rì nói ra [Ngươi trở nên như vậy, tất cả đều là từ ta mà ra.]
[Hở?] Tiểu Xuân kinh ngạc.
[Một trong số Ô y bát tiên Ốc Linh Tiên là gián điệp ta đặt bên người Lan Khánh, mới đây tên hỗn trướng đó bắt đầu thanh lý nội bộ Ô y giáo, lấy Ốc Linh Tiên làm mồi dẫn, mang đồng mệnh cổ phản bội chạy khỏi Ô y giáo. Thế nhưng sau đó Ốc Linh Tiên phản hắn đồng thời cũng phản ta, sau khi gặp ngươi lại đem đồng mệnh cổ thả vào người ngươi, hại ngươi đến nước này.] Vân Khuynh nói xong nhìn thấy Tiểu Xuân đang há hốc mồm nhìn, trong lòng hơi hoảng, càng ra sức nắm tay Tiểu Xuân.
Vân Khuynh gấp gáp nói [Tiểu Xuân, ta thật sự không biết Ốc Linh Tiên dám ra tay với ngươi, sớm biết thế này, lúc trước đã một kiếm kết liễu hắn, không để hắn sống đến ngày hôm nay.]
Tiểu Xuân bị Vân Khuynh nắm đến phát đau, hoàn hồn trở lại, thấy Vân Khuynh càng nói càng luống cuống hoảng loạn, hắn nhịn đau không rút tay về, mà cố gắng cười nói [Không sao không sao, ta hiện tại không phải còn tốt lắm mà? Đừng lo lắng như vậy.]
[Ta sao có thể không lo lắng!] Vân Khuynh gầm khẽ [Lan Khánh đó nói ngươi trúng tử cổ đồng mệnh cổ, tử cổ một khi bị nội lực thôi phát làm thức tỉnh, liền từ từ hút sạch toàn bộ chân khí trong người ngươi, cho đến khi ngươi cạn kiệt nội lực mà chết mới thôi.]
Tiểu Xuân sợ nhảy dựng, hỏi [Hút khô chân khí? Hắn nuôi thứ cổ hút chân khí của người khác làm cái gì?]
Vân Khuynh vuốt ve gương mặt Tiểu Xuân, trong mắt hiện lên nhu tình cùng thương tâm [Từ lúc uống tâm khiếu huyết của ngươi, ta tăng thêm một giáp công lực lại bách độc bất xâm. Hỗn trướng kia mấy lần không đấu lại ta, không cam lòng liền tìm thứ đồ vật này, biến công lực của người khác thành của mình, không ngờ… lại hại ngươi...]
Tiểu Xuân hơi run lên, đúng là ma giáo giáo chủ, cả cách làm nham hiểm như vậy cũng nghĩ ra được.
Thầm nghĩ, bốn luồng chân khí mạc danh kỳ diệu trong cơ thể tương tác không chịu dung hợp, còn không phải chính là do thất hồn cổ hút được từ trên người kẻ khác, mà còn tồn tại trên tử cổ đó sao.
Đồng mệnh cổ quỷ quyệt như vậy, người trúng tử cổ, đối với người mang mẫu cổ một chút phản kháng cũng không thể. Nghĩ đến lúc đó gặp Lan Khánh không tự chủ được mà tim đập nhanh mặt đỏ hồng miệng ấp úng, còn có lúc Vân Khuynh đâm Lan Khánh một kiếm chính mình cũng cảm thấy đau kịch liệt ở cùng một chỗ, giống như một kiếm đó đâm vào chính bản thân mình vậy, hai việc này, hẳn là có liên quan đến đồng mệnh cổ.
Con bà nó, Tiểu Xuân càng nghĩ càng thêm ớn lạnh toàn thân.
Mấy luồng chân khí mạnh mẽ này, bản thân nhiều lần ngăn cản không nổi, dẫn đến thảm cảnh cả ngày loanh quanh hết từ hỏa lò nhảy sang hố tuyết, băng hỏa nhị trọng thiên, liên tục chịu tội sống. Tử cổ này trức đó hút chân khí nhất định đều là của võ lâm cao thủ, mà nếu tử cổ bị Lan Khánh thu về, lại dùng để đối phó Vân Khuynh, vậy Vân Khuynh chẳng phải không thắng được nửa phần?
Tiểu Xuân cúi đầu trầm tư, không hề phát hiện Vân Khuynh cũng đang theo dõi hắn không chớp mắt.
Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân suy nghĩ lâu như vậy vẫn không đáp lại hắn nửa lời, trong lòng khẩn trương vội ôm hắn vào lòng, khàn giọng nói [Triệu Tiểu Xuân ngươi nghe đây, cho dù ngươi bực ta cũng được, ta cũng sẽ không buông ngươi ra. Đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi, ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta, không cho phép đi đâu cả!]
Tiểu Xuân bị Vân Khuynh ôm lấy, mới bừng tỉnh lại.
Hắn bật cười, thở dài một tiếng, làm như trấn an mà vỗ vỗ lên lưng Vân Khuynh. Có lúc cảm thấy người này thật giống như đứa trẻ, tình tự trực tiếp mà cường liệt, khiến người ta không thể nào buông tay bỏ mặc.
Tiểu Xuân nói [Ta đâu có giận ngươi, đâu có phiền ngươi, chuyện này căn bản không liên quan tới ngươi, ngươi cũng không cố ý để Ốc Linh Tiên hạ cổ với ta, không cố y khiến ta khổ sở, ta sao có thể thị phi bất phân!]
[Nhưng ngươi trước kia từng nói, cho dù người không phải do ta giết, vì ta mà chết, thì cũng không khác nào ta tự tay giết.] Vân Khuynh nói [Chuyện này do ta bắt đầu, thì chính là ta đã hại ngươi.]
[Hả? Ta lúc trước có nói như vậy sao? Ngươi lúc đó giết ai mới khiến ta phải nói như vậy, ta mà nói ra lời nặng cỡ đó, khẳng định là đang giận mất khôn đi!] Tiểu Xuân đẩy Vân Khuynh đang ôm chặt hắn quá mức ra, sắp bị xiết tắt thở, phải tìm thoáng khí một chút.
Trên mặt Vân Khuynh một trận phong vân biến sắc, quá một hồi lâu mới trấn định trở lại, nói [Cha ngươi…]
[Cha ngươi? Không phải! Cha ta?] Tiểu Xuân trừng to mắt [Ngươi giết cha ta?]
[Không! Không có!] Vân Khuynh vội vàng nói [Là hỗn trướng đó giở trò quỷ! Hắn khiến cả ta lẫn ngươi đều tưởng rằng ta giết cha ngươi, còn ý tình tìm một thi thể giả trang làm cha ngươi, khiến ngươi sau đó cắt bào đoạn nghĩa với ta, đoạn tuyệt rời đi.]
Nói đến chuyện này, lòng bàn tay Vân Khuynh bất giác ướt mồ hôi, chuyện cũ rành rành như ngay ở trước mắt, hồi tưởng lại tình cảnh khiến người tan nát tâm can, vẫn cảm thấy được cơn đau như khoét cốt moi tim không cách nào chịu nổi.
Tiểu Xuân nghe lời này, nhất thời đủ loại tư vị, cảm thấy chính mình mất đi ký ức cùng với Vân Khuynh lúc này đã cách nhau rất xa, những chuyện kia hắn hoàn toàn quên mất, còn Vân Khuynh vẫn nhớ như in.
[Ta lúc đó nói mấy lời kia với ngươi, khẳng định đã làm ngươi thương tâm phải không.] Tiểu Xuân nhẹ giọng nói.
Đau xót trước đây của Vân Khuynh, hắn lúc này hoàn toàn không chạm đến được, hắn đau lòng Vân Khuynh phải một mình chịu đựng hết thảy, lại không biết những ký ức đã mất đi tới khi nào mới phục hồi trở lại.
Vân Khuynh trầm mặc không nói, giây lát sau, mới gật đầu.
Lại qua một lúc sau, thấy Tiểu Xuân không nói, Vân Khuynh mở miệng [Ngươi có phải thật sự thích hỗn trướng đó rồi không?]
[Tuyệt đối không có!] Tiểu Xuân không cần nghĩ lập tức trả lời.
Vân Khuynh nghĩ nghĩ, chậm rãi hỏi lại [Nhưng là ngươi đối với hắn…]
[Đều là do đồng mệnh cổ giở trò, cái gì mà sinh tử đồng mệnh, cảm đồng thân thụ, vừa nhìn thấy hắn đã mặt đỏ tim đập, cũng chỉ phương pháp khống chế người ta.] Tiểu Xuân oán hận nói.
Tiếp đó nói [Ta tốt với hắn, đó là chuyện không cách nào khác. Nhưng là vô luận thế nào, ta cũng chỉ đối với như thế này.] Nói xong, hôn nhẹ lên má Vân Khuynh, vẻ mặt nghiêm túc không hơn.
Vân Khuynh sờ lên vị trí Tiểu Xuân vừa hôn, ngây ngẩn, sau đó thoáng hiện lên ý cười.
Nụ cười này chỉ thuần túy thể hiện vui sướng, đơn thuần mà ngây thơ, tuyệt mỹ đến động lòng người, Tiểu Xuân nhìn thấy ngẩn ngơ, bao nhiêu hồn phách đều bị hút vào tiếu dung của Vân Khuynh.
[Cho nên, ngươi vẫn là của ta như trước.] Vân Khuynh nói.
Tiểu Xuân mờ mịt gật đầu [Của ngươi, là của ngươi, trên trên dưới dưới, trái trái phải phải, trước trước sau sau, chỉ cần nhìn thấy được thì đều là của ngươi hết.] (??!)
Vân Khuynh lại cười, cười đến nỗi Tiểu Xuân đầu váng mắt hoa, chỉ thiếu nước bổ nhào vào người mỹ nhân nữa thôi.
Tiểu Xuân hít sâu một hơi, ổn định thân hình, cố gắng thoát khỏi tình trạng bị mỹ sắc mê hoặc mất kiểm soát mà làm ô nhục thanh danh. (ngồi yên không làm gì mới là ô nhục ấy ^”^)
Tiểu Xuân nói [Nói cho cùng, kẻ phải bị chém bị giết nên là ta mới đúng. Cho dù không biết trước đây phát sinh chuyện gì, nhưng là ta hiểu được bản thân tính tình bốc đồng, mới khiến cho ngươi khổ sở. Những ngày này khẳng định khiến ngươi khổ tâm trí mạng, như vậy đi, sau này ta sẽ chú ý nhiều hơn, không làm bậy như trước nữa, ngươi cũng quên mấy đó đi, đừng khổ sở như vậy nữa.]
Vân Khuynh thản nhiên nói [Ngươi không làm bậy, cũng không còn là Triệu Tiểu Xuân.] Này là nhận xét nghiêm túc.
Tiểu Xuân đột nhiên giơ ba ngón tay lên trời (*), nhìn thẳng vào mắt Vân Khuynh, vô cùng nghiêm túc nói [Ta phát thệ, lần sau nếu tái phạm liền để Vân Khuynh mỹ nhân sửa tên ta, gọi là Triệu Tiểu Trư. Kẻ nói không giữ lời, làm trư còn hơn.]
(*) tượng chưng thiên, địa, nhân cùng chứng kiến – biểu thị thành tâm.
Cách giải thích mới: một ngón biểu thị nhất tâm nhất ý, ba ngón biểu thị tam tâm nhị ý, bốn ngón biểu thị sống chết một lòng. Thời buổi gian trá thành thói, học theo Vi Tiểu Bảo lếu láo dựng ba ngón (giỡn thôi ^^)
Vân Khuynh thấy bộ dàng thề thốt thành khẩn này của Tiểu Xuân, nắm lấy ngón tay của hắn, nói luôn [Triệu tiểu trư.]
[Ai, ta còn chưa có phạm, ngươi sao đã gọi ngay tên đó được.]
[Ngươi chắc chắn sẽ phạm.] Nói xong, Vân Khuynh liền xùy cười thành tiếng.
Tiểu Xuân ngây ngẩn nhìn, nói [Mỹ nhân như thu thủy, dáng cười như xuân hoa, ngươi cười lên đẹp như vậy, bảo ta làm thế nào dời mắt đi được a.]
[Vậy đùng dời mắt đi.] Vân Khuynh dừng lại chăm chú nhìn Tiểu Xuân, thấp giọng nói [Ta muốn ngươi cả đời này ánh mắt chỉ đặt trên người ta, cả đời này chỉ nhìn thấy ta, cả đời này chỉ nghĩ đến ta, cả đời này đều không rời xa ta. Cho dù ngươi lại làm bậy cũng không sao, ta cả đời này sẽ trông coi ngươi, che chở ngươi, không để ai thương tổn ngươi một phân hào, chỉ làm ngươi an an lạc lạc, vui vui vẻ vẻ.]
Bộ dạng Vân Khuynh vô cùng chuyên chú, khiến quầng măt Tiểu Xuân không tự chủ được cay cay, hắn lúng túng gật đầu, miệng lẩm bẩm mấy tiếng hảo, trước mặt bị một tầng nước che phủ.
Hai hàng mi vốn đang nhíu chặt của Vân Khuynh đã dãn ra trở lại, tiếu ý trong trẻo như thể đầu xuân thổi lên một trận gió ấm, xua tan băng giá, tình ý nhu hòa.
Tiểu Xuân nhịn không được ‘chụt’ một tiếng, hôn lên môi Vân Khuynh.
Vân Khuynh giật mình, sau chậm rãi nói [Ta thích ngươi hôn ta như vậy.]
[Nếu đã thích, vậy phải hôn nhiều hơn mấy cái, hôn đến khi sưng miệng lên mới được.] Tiểu Xuân nghiêm túc dạt dào, vẻ mặt đứng đắn, cúi đầu chóc chóc túi bụi vừa thơm vừa hôn, hôn đến mức gương mặt Vân Khuynh dính dầy nước bọt.
Nếu như là người khác, Vân Khuynh khẳng định sẽ không chịu đựng như vậy, nhưng mà người làm chuyện này với hắn lại là Tiểu Xuân, là người quan trọng nhất trong lòng. Vì thế mặc cho động tác vừa mút vừa cắn của Tiểu Xuân khiến hắn dính nhớp đầy mặt, Vân Khuynh cũng chỉ ngồi im, không hề né ra.
Tiếu ý nhàn nhạt trong mắt hắn chưa từng tán đi.
Gặp được người như thế này mới hiểu được, thứ gọi là đụng chạm da thịt từng bị cho rằng rất khó tiếp thụ, cũng sẽ khiến người ta vui sướng, mấy chất lỏng dính nhớp hắn từng chán ghét, cũng mang tới cảm giác an tâm.
Sau khi nín thở ra sức hôn cho đủ, Tiểu Xuân dựa vào ngực Vân Khuynh thở hồng hộc.
Vân Khuynh vỗ về mái đầu Tiểu Xuân tiện thể giúp hắn vuốt xuôi, nghe thấy hơi thở Tiểu Xuân dần dần thư thả.
Hai người qua lại đôi câu lẻ tẻ nói đến rất nhiều chuyện, cuối cùng Tiểu Xuân mệt mỏi, giữ nguyên tư thế dựa vào ngực Vân Khuynh, lừ đừ ngủ thẳng giấc. (xin anh, chúng quên anh rồi _ __||)
Nghe tiếng hít thở vững vàng của Tiểu Xuân, trong lòng Vân Khuynh lấp đầy một loại tình tự vô danh, đầy đến mức cảm thấy tràn ngập.
Nếu như, có thể cứ như vậy trôi qua thì thật tốt, Tiểu Xuân không khôi phục ký ức cũng không sao, chỉ cần hắn có thể tiếp tục vui vẻ cười với mình, ánh mắt vĩnh viễn có thể lưu lại trên thân thể mình, tất cả đều không quan trọng.
[Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện…] Vân Khuynh vuốt nhẹ mấy sợi tóc bạc của Tiểu Xuân, nhẹ giọng nói [Ta sẽ chăm sóc ngươi… ngươi chỉ cần yên tâm ngủ…]
Mí mắt Tiểu Xuân khẽ động, cũng không mở ra, sau được Vân Khuynh vỗ về, lại khôi phục bình tĩnh.
[Ngươi là của ta… ta sẽ che chở ngươi thật tốt…] Vân Khuynh nói.
Một đường lên phía bắc, xe ngựa chạy khá nhanh.
Cứ cách mấy ngày, Vân Khuynh lại lệnh cho mã phu đưa xe vào thành, tìm một căn khách điếm lôi Tiểu Xuân đi tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, sau đó vận công giúp Tiểu Xuân quy thuận chân khí, rồi ôm Tiểu Xuân đi ngủ.
Đương nhiên, ấn ký đỏ thẫm bên vai trái Tiểu Xuân, Vân Khuynh có thế nào cũng quyết không đụng chạm. Tiểu Xuân thi thoảng lại hứng lên muốn đụng vai trái vào Vân Khuynh, Vân Khuynh liền lập tức né thật xa.
Mà phần lớn thời gian bọn họ đều trải qua trên xe ngựa.
Thủ pháp dẫn độ chân khí của Vân Khuynh thay đổi, chân khí bình ổn rất nhiều, không hề có phát tác đáng kể thêm lần nào.
Tiểu Xuân hoài nghi đoán thử, thủ pháp này có thể có liên quan đến Lan Khánh. Thêm nữa mấy lần nghĩ đến chuyện của Lan Khánh, hỏi thoáng qua mấy câu đêm đó Lan Khánh thế nào, Vân Khuynh chẳng những im phăng phắc không thèm nói, còn làm mặt lạnh hừ hừ mấy tiếng.
Vân Khuynh chỉ hừ một tiếng, mặt trầm xuống, cái cổ Tiểu Xuân đã co rụt lại, không dám hỏi lại.
Hắn Triệu Tiểu Xuân không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỹ nhân lạnh như băng, không thèm nói chuyện với mình.
Lại qua mấy ngày, Tiểu Xuân đóng một ván gỗ phía sau xe ngựa, đặt hai cái lò đất nhỏ mới mua lên. Xa phu ở đằng trước giữ ngựa, Vân Khuynh ở trong xe nghỉ ngơi, hắn cầm quạt hương bồ ngồi sau xe vô cùng khoái hoạt sắc thuốc hát hò vớ vẩn.
Một chân vắt lên ván gỗ, một chân nhẹ nhàng đong đưa, mặt cười như vô lại, tay cầm dược độc kinh cẩn thận ngâm cứu chữ nhỏ tí ti trong sách.
Mặc dù cái gì cũng không nhớ, thế nhưng phương pháp chế dược giống như thể đã cắm sâu vào xương cốt hắn, dược liệu phải bỏ bao nhiêu, xử lý thế nào mới thích hợp, hắn hạ bút thành văn không phí công phu, toàn bộ đều như cháo chảy.
Đắc ý nhìn sách, Tiểu Xuân không khỏi ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, hắn hẳn là trời sinh ra để làm đại phu, ngay cả lão bà của mình còn quên được sạch như lau, thế mà phương pháp chế dược còn có thể nhớ được vững vàng như thép.
Có điều chuyện này nghìn vạn không thể để Vân Khuynh biết, bằng không để cho Vân Khuynh biết phân lượng của chính mình còn không bằng được mấy vị thuốc này, nói không chừng còn muốn một trận ba máu sáu cơn.
Ai, tự cổ mỹ nhân đều là vại giấm, trở mình một cái là sóng lớn dậy trời! Tiểu Xuân nghĩ đến ngọt ngào.
Tâm khai khí lãng vô cùng thoải mái, cơn đau hành hạ hắn cũng không thấy, xe ngựa lắc lư, Tiểu Xuân tiện miệng hát hò đôi câu.
Vân Khuynh vén rèm lên, nhìn thấy Tiểu Xuân đang đắc ý dào dạt ca hát quên mình, cũng không muốn làm phiền hắn, chỉ nhìn nhiều hơn một chút, sau đó thả rèm trở lại.
[Sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của chị gái, thơm thơm cái miệng nhỏ ngọt ngào của chị gái. Chị gái thật là thẹn thùng, khiến cho em trai tim đập như trống. Thơm a thơm a sờ a sờ, sờ tới nửa đêm leo lên giường. Hôn hôn cái chân xinh xắn của chị gái, xoa xoa màn thầu trước ngực chị gái, nõn a nõn a dính a dính a, mùi vị nói không nên lời a, tâm đầu a……]
[Cái gì không nhớ, lại nhớ cái loại dâm thanh lãng ngữ này…] tiếng nói của Vân Khuynh từ trong sương xe truyền ra, mang theo nghi hoặc rõ rệt.
Chỉ là ngày vui chóng tàn, buổi trưa hôm ấy vừa đem thuốc sắc xong uống vào bụng, nửa đêm cái bụng bắt đầu tác quái.
Tiểu Xuân lăn qua lăn lại rốt cuộc nhịn không được, một cước đá văng Vân Khuynh đang say ngủ, há miệng hét cho xe ngựa đang chạy hăng dừng lại, nhoáng một cái lao vào trong rừng rậm um tùm, quần vừa tụt xuống thì là ‘Nhất tiết thiên lý’. (không dịch, tự hiểu = =)
Sung sướng xong, hắn xả một hơi dài, đáng thương, cái mùi kia theo gió bay đi bay đi, khiến cho Vân Khuynh ở bên ngoài rừng nhăn tít mày chả biết trốn đâu cho thoát.
Nửa đêm, tình cảnh cứ như vậy tái diễn, xe ngựa dừng tới mấy mươi lần; sau nửa đêm, dứt khoát không đi nữa, Vân Khuynh cùng mã phu dừng ở ngoài rừng chờ cho Tiểu Xuân giải quyết xong xuôi mới thôi.
Sáu tên cận vệ tùy thân càng thêm khốn nạn, chỉ có nước lẵng nhẵng theo vào. Cấp trên có lệnh, phải bảo vệ công tử chu toàn, nửa khắc cũng không được tự ý rời đi.
Cho tới tờ mờ sớm hôm sau, Tiểu Xuân mới chường cái mặt từ trong rừng bước ra, xiêu xiêu vẹo vẹo bò mấy lần không lên nổi xe ngựa, cuối cùng để cho Vân Khuynh túm lên. Thân mình vừa dính vào nệm, thoát lực, ngủ say như chết.
Nhưng là ngủ chưa đến giữa trưa, Tiểu Xuân lại lăn dậy tự xem mạch, miệng lầm bầm tự nói rồi lắc đầu lắc óc một hồi, lại dặn xa phu vào thành cho hắn mua thuốc.
Liên tục mấy ngày sau cũng đều tháo như tháo cống, sắc mặt Tiểu Xuân cũng càng lúc càng tiều tụy.
Vân Khuynh nén giận, ló đầu ra hỏi kẻ đang ngồi sau xe [Ngươi sắc thứ thuốc này rốt cuộc dùng vào việc gì?] Hắn thật sự không hiểu Tiểu Xuân rốt cuộc đang làm gì, chỉ biết nếu cứ tiếp tục tháo kiểu này, không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
[Tiến hành trừ sâu đại nghiệp của ta.] Sắc mặt Tiểu Xuân tuy là tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn long lanh hữu thần, vừa toả sáng, nhe răng cười với Vân Khuynh.
Tiếp đó, Tiểu Xuân lại hỏi [Đúng rồi, tụi mình còn mấy ngày nữa đến kinh thành? Trong sách này có mấy vị thuốc chỗ thông thường rất khó mua, kinh thành đất rộng người đông, mua mấy dược tài khan hiếm cũng dễ hơn.]
[Trừ sâu? Trừ sâu biến mình thành cái dạng này?] Vân Khuynh không nghe lọt câu hỏi sau đó của Tiểu Xuân, chỉ muốn biết khi nào thì trận bài tiết trường kỳ này chấm dứt.
[Ai, ngươi còn chưa nói cho ta biết còn mấy ngày nữa mới tới này!] Tiểu Xuân nói.
[Ngày mai tới.] Vân Khuynh trừng mắt nhìn.
Tiểu Xuân tự biết nếu không cho Vân Khuynh một đáp án vừa ý, Vân Khuynh nhất định sẽ không thu lại vào trong sương xe.
Hắn nhún vai ra vẻ không quan trọng, nói [Ngươi cũng nói ta là dược nhân, bách độc bất xâm kia mà, mấy thứ dược này đối với ta cùng lắm thì có công hiệu bài độc tiết hỏa thôi, tất nhiên sẽ không có bất kỳ thương tổn nào.]
Ánh mắt hắn chợt lóe hào quang, tiếp đó nhẹ giọng nói [Mà con trùng kia thì không giống, cổ trùng cổ trùng, trên đời này tự nhiên không có con trùng nào là độc không chết cả! Càng huống chi lần này ta dùng đủ công phu, dùng dược mạnh nhất, liều lượng gấp đôi, đồng mệnh cổ có lợi hại, cũng không thể hoành hành được bao lâu!]
Vân Khuynh nghe lời này, sắc mặt lại biến đổi mấy lượt [Độc không chết ngươi, nhưng mà xả chết thì làm sao?]
Tiểu Xuân cười to mấy tiếng, phe phẩy quạt hương bồ, không chút để tâm nói [Chết thế nào được! Cùng lắm thì ruột lòi ra, ta lại nhét vào là xong!]
[Ruột?] Vân Khuynh có vẻ vặn vẹo, lại thấy bộ dạng không nghiêm túc của Tiểu Xuân, thì bực mình vô cùng [Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy!]
[Ta cũng đang nói chuyện rất nghiêm túc.] Tiểu Xuân quay người đi, vểnh mông phẩy quạt, tiếp tục nấu thuốc của hắn, quạt gió của hắn, không quan tâm tới Vân Khuynh.
Hắn không phải không biết Vân Khuynh lo lắng cho thân thể của mình, nhưng so sánh ngược trở lại, hắn lại càng lo lắng Vân Khuynh hơn.
Vân Khuynh cùng Lan Khánh đánh nhau ầm ĩ đêm hôm đó, hắn hôn mê bất tỉnh hoàn toàn không biết mọi chuyện sau đó như thế nào.
Lan Khánh đối với Vân Khuynh vừa là thủy hỏa bất dung, vừa là ham muốn, hiện tại bản thân hắn mang cổ trong người lại liên quan đến Lan Khánh, Lan Khánh nếu như dùng phương pháp giải cổ mà uy hiếp Vân Khuynh cưỡng bức Vân Khuynh ‘phục tùng’, Vân Khuynh nói không chừng sẽ không chút đấu tranh mà nghe theo.
Không phải hắn quá thổi phồng bản thân, mà Vân Khuynh vốn là rất chân thành như vậy, vì cứu hắn khẳng định bất cứ chuyện gì cũng dám hy sinh. Chuyện này không thể không đề phòng.
Tiểu Xuân sâu sắc nhận định bản thân cần phải tiếp tục trên con đường trừ sâu diệt cổ, nhanh chóng khử con vật trong người mình càng sớm càng tốt, chỉ cần nghĩ đến Lan Khánh toàn thân hắn đã lạnh run, dựa vào chính mình là tốt nhất, còn đại ma đầu thì nhất quyết phải tránh xa, đáng sợ.
Xe ngựa vẫn đang cấp tốc lao về phía trước, càng gần về kinh thành phồn hoa, người đi đường với hàng quán cũng càng nhiều. Chủ ý đã định tuyệt đối không thoái nhượng. Tiểu Xuân bỏ Vân Khuynh sang một bên, một lần nữa chuyên tâm vào nồi thuốc, thỉnh thoảng cũng nhìn sang cảnh vật hai bên đường, lầm rầm hát tiểu khúc.
Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân cứ như vậy không thèm quan tâm mình, trong lòng vừa tức lại vừa buồn. Trở tay thủ sẵn ngân châm, định bụng phá vỡ cái nồi kia đi, bỗng nhiên lại nghĩ nếu xuất thủ sợ lại làm Tiểu Xuân bị thương, thế nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị thu lại ám khí, lại nghe Tiểu Xuân khoái trá cao giọng [Ngã thị nhất điều đại xú trùng, hựu đại hựu xú hoàn hội động, mao khanh lí khán kiến ngã, thỉ đôi lí dã hữu ngã, mĩ nhân vãn quần vãng hạ tồn, đê đầu nhất vọng tiện kiến ngã. Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu, mỹ nhân mỹ nhân nhất đà đà……] (*)
Nghe đến “mỹ nhân mỹ nhân nhất đà đà” kia, trong đầu Vân Khuynh vang lên một tiếng ‘phựt’, lý trí đứt dây. Khi hắn phát hiện ra, mai hoa châm trong tay đã không còn.
Ám khí mang theo kình phong hỗn loạn bay tới ‘viu viu viu viu’ đánh thẳng vào cái nồi thuốc trên bếp lò nho nhỏ.
Nhìn thấy ba thanh mai hoa châm sắp sửa đâm trúng nồi thuốc, trong khoảnh khắc Tiểu Xuân lập tức lao tới cứu nguy. Không ngờ thời gian này hắn cơm no rượu say quá đà, động tác trì trệ thân thể cứng ngắc, ba thanh ngân châm chắn được một thanh lại thoát hai thanh, cái nồi gốm ăn đạn không nói, cản được có mỗi một thanh châm mà lại còn cản được bằng mũi.
[Ai nha - ] Tiểu Xuân ôm mũi rống lên thảm thiết, nước mắt nhanh chóng trào ra.
Nồi gốm chịu không được lực đánh quá mạnh, kêu lên lạch tạch, sau đó ‘oành’ một tiếng vỡ tan. Nước thuốc đen thùi nhât thời vẩy lên đầy mặt Tiểu Xuân, nóng bỏng khiến hắn lại tiếp tục kêu gào không dứt.
[Mưu sát chồng a - ] Tiểu Xuân gào khóc.
[……] trong sương xe Vân Khuynh ngạc nhiên nhìn tay mình. Dừng một chút, cởi thắt lưng vung ra ngoài, trói cái kẻ đang ngoác miệng tận mang tai lôi vào trong xe.
[Sao lại chường mặt ra hứng châm như vậy? Qua đây cho ta xem…] Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân nước mắt nước mũi giàn giụa, vẻ mặt rất chi là ảo não.
[Tay ngươi chạm vào mũi ta, đau a!] Tiểu Xuân hét toáng.
[Đừng nhúc nhích, ngươi cứ vặn qua vặn lại ta làm sao nhổ châm ra được!] Vân Khuynh cũng phát cáu, đè mạnh Tiểu Xuân xuống, đưa tay định nhổ.
[Nhổ cái gì nhổ! Không cho nhổ! Ngươi cứ như vậy hết lấy kiếm chém lại lấy châm bắn, lần này nhổ ra lần sau lại ăn đòn tiếp, thì nhổ làm cái gì, hết đời này cứ để nó như vậy luôn đi!] Tiểu Xuân hò hét.
Ngón tay Vân Khuynh vừa mới chạm vào thôi, Tiểu Xuân lại ra sức giãy giụa văn vẹo, khóc cha gọi mẹ sống chết không cho đụng vào, khiến cho hắn cũng thấy bực mình hết sức.
Mà Tiểu Xuân trong lòng cũng tức giận, người kia đẹp đến mức không giống nam nhân, thế nhưng căn bản là giống hắn mười phân vẹn mười đều là nam nhân, ca hai kẻ đều phạm vào cái sai mà nghìn vạn nam nhân đều có, đã nói như đinh đóng cột lại còn phát thệ, vừa quay đầu thì ráo không còn một mảnh.
Mới không bao lâu còn thề sống thề chết sẽ không tổn thương hắn, sẽ đối xử tử tế với hắn, bây giờ lại làm rồi, nói cho cùng có làm thế nào cũng không trừ tận gốc được.
[Ngươi đừng giận…] Vân Khuynh rầu rĩ.
[Hừ!] Tiểu Xuân cho Vân Khuynh nhìn rõ hai cái lỗ mũi.
[Ta không có cố ý…] tiếng nói Vân Khuynh càng nén xuống thấp hơn [Ta chỉ định phá nồi thuốc kia, để ngươi vào trong này với ta, không ngờ lại làm ngươi bị thương…]
Nói tới nói lui mới có mấy câu thôi, vừa nhìn thấy bộ dạng khéo nép của Vân Khuynh, Tiểu Xuân có bao nhiêu hỏa đi chăng nữa cũng phát không ra. Thế nhưng nếu như cứ thế này tha thứ, người kia chẳng phải được thể làm tới, kẻ dính bả chỉ có thể là bản thân. Hắn đành phải giãy giụa tiếp cho có lệ, chờ tới khi Vân Khuynh nhổ cây châm trên mũi xong, hầm hừ mấy tiếng, lại ngoảnh mặt đi, dịch mông ra sau.
Vân Khuynh lại liều chết đè xuống, không cho hắn rời ra.
Tiểu Xuân giống như con tôm cong lưng giật mấy cái, cọ vào giữa hai chân Vân Khuynh. Không thấy được sắc mặt Vân Khuynh hơi biến đổi, chỉ một lòng muốn trốn thoát, càng không biết sống chết tiếp tục đẩy đẩy.
Dần dần cảm thấy không bình thường, Tiểu Xuân khựng lại, đùi gối ấn vào người đối phương cảm nhận được vật nóng rực cương ngạnh bị mình cọ ra. Nhìn lại Vân Khuynh, chỉ thấy đáy mắt Vân Khuynh dấy lên dục vọng mãnh liệt.
Tiểu Xuân cứng đờ, gượng cười nói [Ngươi không phái rất ghét cổ trên người ta sao, làm gì còn đè sát vào ta như vậy?]
[Ngươi cười rất khó coi…] gương mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh vặn vẹo, Triệu Tiểu Xuân này làm gì lại nhắc tới chuyện độc cổ, hắn khó khăn lắm mới quên đi được.
[Hì hì…] Tiểu Xuân xấu hổ cười hai tiếng.
Vân Khuynh đã khá lâu không chạm vào Tiểu Xuân, hai người cả ngày ở chung một chỗ lại chỉ vì một con sâu mà phải ăn chay, hắn sớm đã nhịn rất cực khổ, lại cứ để Tiểu Xuân trêu ghẹo tới lui, buồn ơi là buồn.
Vân Khuynh đấu tranh thật là lâu, bàn tay hết nắm chặt lại buông lỏng, buông rồi lại nắm, cuối cùng quyết định đầu hàng dục vọng, cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi Tiểu Xuân, dùng lưỡi liếm đi giọt máu ứa ra từ vết thương, tiếp đó hôn xuống môi Tiểu Xuân, tới tới nữa tới mãi.
[Có trùng, có trùng!] Tiểu Xuân quyết không bỏ cuộc.
[…] Vân Khuynh dừng một chút [Dù sao trùng cũng ở vai trái của ngươi, không chạm thẳng vào.]
[Nhưng mà không phải ngươi rất ghét trùng sao?] Tiểu Xuân tiếp tục giãy [Nghĩ xem ngươi hiện tại đang mặt đối mặt hôn hít một con rệp thối, bẩn lắm lắm.]
[Một chút cũng không bẩn…] Vân Khuynh nhìn vào mắt Tiểu Xuân, nghiêm túc nói.
Tiểu Xuân bị Vân Khuynh chăm chú nhìn như vậy, giây lát hồn lạc lối. Đến khi hoàn hồn lại giãy giụa tiếp.
[Buông ra, buông ra, mau buông ra!]
[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh nhéo nhéo hai má Tiểu Xuân.
[Làm gì?] Tiểu Xuân tức giận nói.
[Ngươi tại sao không muốn cùng ta nhu diện đoàn?] Vân Khuynh nói [Ngươi không thích nhu diện đoàn với ta?]
[Ề… nhu cái gì diện đoàn?] Sao tự nhiên nhu diện đoàn, bây giờ đang trên xe ngựa, không bột không bếp, nhu diện đoàn làm cái gì? Tiểu Xuân mờ mịt không hiểu, ngây ngô hỏi lại.
Vân Khuynh nhìn Tiểu Xuân, sau đó đưa tay túm lấy chỗ hiểm của anh nhà, khiến chàng liên tiếp hít sâu mấy lần, eo cũng phải run rẩy cả lên.
Đến khi Tiểu Xuân nghĩ ra được nhu diện đoàn là cái gì, Vân Khuynh đã đang trong quá trình lên lên xuống xuống vừa vuốt vừa nắn.
Tiểu Xuân còn muốn tránh, ánh mắt Vân Khuynh vẫn nhìn thẳng hắn không rời, dục vọng lộ liễu không chút che giấu, khiến Tiểu Xuân nóng cả mặt, không biết phải tránh né thế nào.
Đã thế, cho dù không muốn nghe theo chi phối, nhưng thân thể bài tiết quá độ thoát lực không thể địch lại sự cường tráng của Vân Khuynh. Vân Khuynh cứ thề sờ tới sờ lui, hôn qua hôn lại, hết bóp lại nắn, Tiểu Xuân nhịn không được hừ hừ mấy tiếng, tiếng ngâm nga kiềm chế trong họng, nghe thành rên rỉ.
Tình triều kịch liệt, Vân Khuynh trực tiếp tến vào, sau đó mãnh liệt vận động, mãnh liệt tới mức Tiểu Xuân chỉ còn biết thở dốc.
[Ai… kiền chế chút kiềm chế chút, làm ơn chú ý bát nguyệt thập ngũ của ta a!] Tiểu Xuân nằm sấp trên chăn nỉ, đón nhập công kích từ phía sau, rưng rưng nói. Cảm thấy chỗ đang trực tiếp sử dụng kia vừa nóng vừa tê dại, tựa như sắp bị dày vò tới mức mất cảm giác.
Xe ngựa chạy như bay hướng vào trong kinh thành, bánh xe lăn qua ổ gà ổ voi trên đường, chấn động kịch liệt khiến vật thể nóng rực của Vân Khuynh càng ấn sâu vào trong thân thể Tiểu Xuân, mãnh lực kịch liệt trùng kích vào điểm tối mẫn cảm kia, run rẩy xuyên thấu toàn thân, Tiểu Xuân chịu không được hét to, ngay cả đầu ngón chân cũng co lại.
Khi gió cuốn qua rèm che, cảnh xuân vô hạn bên trong theo đó mà bày ra gữa thanh thiên bạch nhật, hứng lên còn có thêm tiếng rên rỉ, khiến cho người đi đường mắt chữ a mồm chữ o.
Bị xem như diện đoàn nhu hết cả một ngày một đêm, sau khi Vân Khuynh thỏa mãn mới rời khỏi thân thể hắn.
Mà tới lức này Tiểu Xuân đã kiệt quệ triệt để bày ra bộ dạng rùa bẹp dí giơ lưng với trời, mông cong lên toàn thân mềm nhũn hết đường động đậy. Cũng vào lúc này, xe ngựa rốt cuộc dừng lại.
Hắn mệt mỏi không còn chút sức lực nào, trên người khoác mỗi áo lót, quần cũng không mặc được, hai chân trần cứ thế vắt vẻo trong xe, toàn thể là bộ dạng áo quần xộc xệch phơi bày triệt để.
Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân động đậy không nổi, tự tay ôm eo Tiểu Xuân, định mang hắn xuống xe. Tiểu Xuân bị Vân Khuynh chạm tới như vậy, nhịn không được phát ra tiếng rên khẽ, thanh âm ái muội khiến cả mã phu giúp vén rèm cùng với thị vệ Đoan Vương phủ ra nghênh đón đều méo hết mặt.
Bởi vì người nhỏ đi chân ngắn lại, chạm không đến đất, Tiểu Xuân dù sao cũng mệt mỏi không sức lực, cho nên bám vào cánh tay Vân Khuynh khỏi mất công đi.
Cặp giò trắng đẹp chưa kịp mặc quần của chàng vung vẩy trong không trung, không thèm biết chính mình khiêu gợi như thế nào, cũng có thể là giả vờ không thấy thị vệ đứng hai bên máu chảy thành sông.
Hắn ngẩng đầu nhìn Đoan vương phủ khí khái phi phàm, rất khoa trương "oa -" một tiếng, nói [Đây là nhà ngươi hả, không tệ a -]
Mà vừa mở miệng đã phát hiện ra tiếng nói hắn khàn đặc, cau mày, nhớ ra bản thân kêu gào hết một ngày một đêm, làm hỏng cổ họng mất rồi.
Vân Khuynh dừng một chút, nói [Chỗ để ở thôi.]
[Hở?] Tiểu Xuân nghi hoặc hỏi lại một tiếng.
Vân Khuynh nói [Nơi này không có ngươi, không tính là nhà.]
[Ai!] Tiểu Xuân nghe được như vậy, trong lòng vừa chua lại vừa ngọt. Hắn không biết đã qua bao nhiê lần tự oán bản thân sao lại rớt xuống vực mất ký ức như vậy, bắt Vân Khuynh phải tứ xứ chạy đi tìm, khẳng định những ngày kia Vân Khuynh rất khó sống.
[Hiện tại ta trở lại, thì là nhà rồi.] Tiểu Xuân nói.
[Ừ.] Vân Khuynh cúi đầu, cười đáp [Ngươi trở lại, thì là nhà.]
[Vân Khuynh...] Tiểu Xuân sến chảy nước gọi tên Vân Khuynh, tim phổi đau da diết vì yêu đương.
[Tiểu Xuân...] Vân Khuynh nhìn lại Tiểu Xuân, trong mắt tràn ngập nhu tình.
Bên cạnh tự nhiên vang lên tiếng léo nhéo [Nô tài Tiểu Hỉ Hỉ Hỉ tử... Tham kiến Đoan Đoan Đoan vương gia...]
Hai người cùng quay đầu sang, nhìn thấy một thái giám khoảng mười mấy hai mươi tuổi, mặt hồng răng trắng, người cũng không cao.
Tiểu Hỉ Tử hành lễ theo quy củ xong, cũng không lớn giọng, chỉ vừa vặn đủ để Tiểu Xuân với Vân Khuynh nghe thấy, vừa run rẩy vừa nói [Hoàng thượng khẩu khẩu dụ…… tuyên Tiểu Xuân tử công…… công công công công vào cung tấn kiến…… thỉnh Đoan vương gia hành cá cá cá……]
Tiểu Hỉ Tử vừa run vừa nói, Tiểu Xuân còn tưởng người này trời sinh đã cà lăm, còn nghĩ phải chữa trị thế nào, sau phát hiện người này run như cầy sấy, mới biết là bóng vía yêu đuối đáng thương kia vì thấy chị nhà mà phát khiếp.
Hai chữ "phương tiện" Tiểu Hỉ Tử còn chưa kịp nói đã nghe Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng, đáp lại gọn lỏn "không gặp", liền ôm Tiểu Xuân đi vào trong.
Thế nhưng mới đi được mấy bước, phía sau lại vang lên một giọng nói [Triệu Tiểu Xuân, nghe nói ngươi mất ký ức?!]
Tiểu Xuân mới định quay lại xem ai, cái đầu bị Vân Khuynh vặn chặt không cho nhìn.
Vân Khuynh nói một câu [Đóng cửa.] Không thèm quan tâm tiếng la hét phía sau [Tốt xấu ta cũng là Kính vương, tiểu thất ngươi thật sự đạo đãi khách một chút cũng không hiểu.] Thẳng một mạch lôi Tiểu Xuân vào tẩm cung.
Tiểu Xuân tò mò hỏi [Mới nãy tiểu công công kia nói ta vào cung gặp hoàng đế là sao vậy? Ta với hoàng đế thân nhau không?]
[Đông Phương La Khỉ là cha ngươi.] Vân Khuynh rất thành thục lột sạch y phục Tiểu Xuân, ném hắn vào bể tắm, cầm bồ kết kỳ cọ, bắt đầu xuống tay với mái đầu Tiểu Xuân.
[Dou!] Hai mắt Tiểu Xuân sáng lên [Cha ta là hoàng đế, vậy ta không phải chính là thái tử đương triều? Vậy sao công công kia vừa nãy lại gọi ta là Tiểu Xuân tử công công?] Toàn bộ trên mặt hắn đều là hiếu kỳ, không có mấy phần cảm giác với thân phận thái tử.
[Không phải.] Vân Khuynh đơn giản đáp lại [Ngươi cùng ông ta sau này mới biết nhau, trước đó ông ta cũng không biết có ngươi, ngươi cũng không biết có cha. Sau khi ông ta thành hoàng đế, ngươi giả làm thái giá vào cung gặp ông ta. Trước đây ta từng hỏi ngươi có muốn làm thái tử không, ngươi nói ngươi không hứng thú, ông ta cũng nhắc mấy lần, ta toàn vứt một bên.]
Tiểu Xuân lại sáng rỡ mắt, gật gật đầu [Vậy Kính vương kia là sao? Có thâm giao sao?]
[Loại rỗi việc.] Vân Khuynh xối nước xong cái đầu, chuyển xuống tắm rửa thân thể, nghe thấy Tiểu Xuân nhắc tới Kính vương, lạnh lùng hừ một tiếng, tay sờ xuống dưới nữa.
[Ai.] Tiểu Xuân co rúm người [Chỗ đó ta tự tắm được rồi.] Mặc dù nói như vậy, nhưng tấm thân bèo bọt của hắn chống đối thế nào được Vân Khuynh, tới khi được tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài từ ngài vào trong, toàn thân hắn đã đỏ tươi một màu.
Hình như bắt đầu từ lúc vai trái bị trùng ăn vào, cả ngày mê man uể oải đi! Bởi vì hắn không thể tự lo cho mình, mà Vân Khuynh lại không chịu nổi nửa điểm bụi bặm, chuyện này Vân Khuynh liền hóa thành ham thích, hễ rảnh rỗi là lại dúi hắn vào bể tắm, toàn thân thượng hạ không bỏ qua chỗ nào, lần này lần khác tắm rửa sạch sẽ cho hắn.
Mặc dù chỉ có chỗ vai trái hắn không chạm vào, cũng chỉ có nơi đó, Tiểu Xuân phải tự lực kỳ cọ.
Từ cánh cửa ngăn cách với bể tắm như có tiếng dội nước, Vân Khuynh tắm rửa xong cho hắn thì ném lên giường, rồi trở lại tự tắm chính mình.
Vươn tay quơ quơ trước mặt, cặn dược đen thùi ở kẽ tay đều không còn, Vân Khuynh quả thực cũng quá mức, cứ như muốn tẩy mất cả một tầng da của người ta.
Nhìn nhìn, xem xem, Tiểu Xuân chậm chạp từ trên giường bò dậy. Nhìn chăm chú ngón tay vừa tròn vừa ngắn, nhớ ra hồi xuân công khiến hắn trở thành thế này vẫn chưa tán công.
Suốt dọc đường chỉ nhớ mỗi việc phải sát trùng, sau đó bận rộn với đường bài tiết, chuyện quan trọng thế kia lại quên sạch sẽ!
Không nghĩ nhiều, Tiểu Xuân lập tức khoanh chân ngồi nghiêm chỉnh, thầm niệm lại khẩu quyết hôm trước nghe được ở chỗ Lan Khánh, lặng lẽ thúc đẩy công lực, khiến chân khí bị đình trệ trong cơ thể chậm rãi vận hành.
Tiếp đó là một trận đau đớn tê tâm liệt phế, đến mức hắn lăn ra giường cuộn mình lại, toàn thân vã mồ hôi lạnh. Cái quỷ hồi xuân công này, lúc tán công xương cốt vang lên răng rắc, như thể bị phân gân thác cốt tháo gỡ toàn bộ khớp xương sau lại ấn trở lại vậy.
Nghiến răng chịu đựng, rên cũng quyết không rên một tiếng, Tiểu Xuân vừa lăn lộn vừa tự kỷ một chút đau đớn này không xi nhê, chịu không được thì không thành chuyện lớn, chỉ nhắm mắt một cái là xong thôi bla bla bla…
Có điều sự thật hoàn toàn tương phản, hắn bị dày vò tới tận khi Vân Khuynh kỳ cọ đã đời bước ra khỏi bể tắm, cơn đau mới trôi qua.
Rõ ràng mới nãy đã được chăm sóc vô cùng khô thoáng, bây giờ lại ướt đẫm như vừa mới lôi từ bồn nước ra.
Tiểu Xuân nằm co ro trên giường ngay cả thở dốc cũng không đủ sức, bô dạng rất có sức thuyết phục chuẩn bị hồn quy tây thiên.
Vân Khuynh nhìn Tiểu Xuân, ngây người.
Tiểu Xuân lồm cồm bò dậy, kéo tay áo Vân Khuynh hỏi [Ta tán hồi xuân công rồi, thế nào, khôi phục lại chưa? Đại sư huynh dạy ta có tác dụng không, hiện tại thế nào? Có phải ngọc thụ lâm phong tiêu sái phiên cách, hay là càng thêm anh tuấn bất phàm người thấy người yêu?]
Phát hiện ánh mắt của Vân Khuynh có điểm kỳ quái, trong lòng Tiểu Xuân kêu tạch một tiếng, có dự cảm không hay.
Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy tay áo ống quần thừa ra cả khúc, chân tay đều thu vào bên trong, hệt như con nít mặc áo bố, chả vừa đoạn nào.
Trong lòng tạch thêm tiếng nữa, vội vàng chạy ra trước gương.
Má ơi, đứng không tới gương!
Hắn bò lên ghế, lúc này mới nhìn rõ. Mà không thấy còn đỡ, vừa nhìn thấy, cuộc đời chỉ còn có một màu ảm đạm, Tiểu Xuân chịu không nổi đả kích, thét lên.
Tiếng nói phát ra từ họng hắn vừa êm lại vừa mảnh, y như con nít, không hề giống với giọng nói mà bản thân đã nghe quen.
Ông nội nó! Gương mặt phản chiếu trong gương tròn tròn mẫm mẫm, mắt nhỏ mày nhỏ mũi nhỏ miệng nhỏ, có nhìn thế nào thì thực tế đây vẫn là bộ dạng của một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi.
Giơ tay, cư nhiên còn ngắn hơn cả khúc so với trước, giơ chân, cái giày mắc trên chân chớp mắt hạ cánh, bàn chân nho nhỏ lộ ra, mập mập mũm mĩm.
[Con bà nó a - ] Tiểu Xuân rốt cuộc nhịn không được, ngửa đầu cao giọng hét toáng.
[Ngươi cái tên hỗn trướng Lan Khánh trời đánh dám lừa ta! Tán công cái thí, làm ta đã co lại càng co, co thành cái gì đây! Lão tử lần sau gặp ngươi không chém cho ngươi mười mấy hai chục đao, lão tử theo họ của ngươi luôn!]
Vân Khuynh nãy giờ vẫn lặng yên đứng một bên đột nhiên vươn tay, chọc chọc vào cái cằm mềm mại xinh xắn.
[Chọc cái gì chọc!] Không cần biết là ai, Tiểu Xuân hiện giờ thấy tên nào quát tên đó.
[……] Vân Khuynh lại chọc chọc.
Tiểu Xuân trừng mắt, sau lại ngửa lại lên trời hét tiếp [Lan Khánh ngươi là tên sát thiên đao – trả lại ta thân thể khôi ngô hùng dũng hiên ngang khí phách lẫm liệt đây - ] thế nhưng hét ra, tiếng nào sặc mùi sữa tiếng ấy, hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Vân Khuynh lúc này mới mở miệng [Ta thích ngươi mắng hắn như vậy.]
Tiểu Xuân thở hồng hộc [Ngươi thích thì ta hét tiếp.]
Ngay lúc hắng đang nghĩ đến từ ngữ thô tục không hợp cách hơn nữa, Vân Khuynh ôm chặt hắn vào lòng.
Hắn dùng cằm cọ cọ vào đỉnh đầu Tiểu Xuân nói [Nhỏ nhỏ, mềm mềm, như vậy ta cũng rất thích…]
Tý nữa thổ huyết.
[Ôm rất dễ chịu.] Vân Khuynh bồi thêm một câu.
…
(*) sự thật tàn khốc:
Ta là một con rệp thối to kềnh, vừa to vừa thối vừa ngọ nguậy, thấy ta trong hầm cầu, thấy ta trong đống cứt, mỹ nhân vén váy ngồi chồm hổm, cúi đầu nhìn xuống liền thấy ta. Mẫu đơn hoa hạ tử, làm quỷ cũng phong lưu, mỹ nhân mỹ nhân một cục một cục…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT