Tiểu Xuân càng lúc càng ít nói, có lúc chỉ ngồi trông nồi thuốc, có lúc ngồi nhìn Trân Châu, nhưng đến lúc hắn chăm chú nhìn xuống nước trong giếng, thị nữ trong vương phủ đều căng thằng nhìn hắn.

Lúc này Tiểu Xuân lại phì cười, phẩy phẩy tay, quay về dược phòng của hắn.

Sau khi sự kiện kia xảy ra Tiểu Xuân viện cớ thuốc sắp được, liền trú luôn trong dược phòng, còn Trân Châu cũng bị Tiểu Xuân đưa theo bên người một tấc không đi một ly không rời.

Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi kia cả ngày rúc trong góc tường, chỉ đến lúc uống thuốc hay dùng cơm mới tiến ra một chút, những lúc còn lại chẳng nói chẳng rằng ngồi nhìn lối vào.

Trân Châu thỉnh thoảng lại thấy Vân Khuynh đến tìm Tiểu Xuân, lại như kinh cung chi điểu bắt đầu khóc thét lên.

Tiểu Xuân cũng từng không dưới một lần nói Vân Khuynh không được đến thăm nữa, nhưng mà Vân Khuynh lại cứ như đang đề phòng chuyện gì đó mà ngó chừng Trân Châu, cho tới khi sắc mặt Tiểu Xuân bắt đầu trở nên cực kỳ khó coi, Vân Khuynh mới xoay người rời đi.

Mà lúc đó gương mặt của Vân Khuynh, so với mặt của Tiểu Xuân còn khó coi hơn mấy lần.

Sáng sớm ngày hôm nay, Kính vương phủ đã phái người đến lấy giải dược.

Tiểu Xuân lấy dược bình màu trắng tối qua cất ở tủ thuốc sau lưng Trân Châu ra đưa cho lão công công kia xong xuôi, lại chuyên tâm với giải dược của Vân Khuynh.

Viên dược màu vàng đen to bằng đầu ngón tay, ngập ngụa mùi thuốc, khiến hắn tổn thất bết bao tinh lực mới làm ra, dùng để hóa giải độc tính của Nguyệt bán loan.

Chỉ là, so với hoàn toàn thành công vẫn còn kém một chút ít.

Dĩ độc trị độc, thứ giải dược này đối với thân thể phải nói là cực kỳ có hại, hại hơn hẳn so với hai thứ thuốc trước kia làm ra cho Vân Khuynh. Vân Khuynh phục thuốc này xong tuy rằng có thể giải được Nguyệt bán loan, nhưng kịch độc cũng sẽ thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho thân thể hắn bệnh cũ còn chưa dứt, nay càng thêm yếu ớt.

Nghĩ tới đây, Tiểu Xuân cũng không thể không bội phục đại sư huynh của hắn, nhân vật có thể khiến thần y Triệu Tiểu Xuân hắn đau đầu không thôi trên thế gian này, trừ đại sư huynh ra thì không thể tìm được đến người thứ hai.

Tiếp đó hắn cầm một cái bát to, đổ toàn bộ dược hoàn mới chế xong vào trong đó, sau đó để tay trái lên trên bát, rút Long ngâm kiếm ra, cắn răng chầm chậm cứa lên cổ tay một đường, chỉ nhìn thấy da thịt nứt ra, máu tươi từ từ rơi xuống bát, sau đó máu tiết ra càng lúc càng nhiều, giống như một con sông nhỏ ngoằn ngèo hội tụ vào trong chiếc bát đựng dược hoàn.

Đến khi huyết dịch tẩm ướt hết dược hoàn, xem cũng đã hoàn toàn ngập khuất, sắc mặt trở nên tái nhợt, Tiểu Xuân mới bôi kim sang dược lên, dùng một chiếc khăn để cầm máu.

Dược hoàn được ngâm trong máu chậm rãi hấp thụ dòng máu trân quý của dược nhân, phình to lên gấp đôi, hiện ra một bãi ướt át lẫn lộn đỏ đen.

Tiểu Xuân lười biếng không thích phải chờ, liền đưa tay ấn vào bát để truyền chân khí, lợi dụng nội lực để làm nước trong dược hoàn khô cạn nhanh hơn, sau đó lấy ra bình thuốc màu xanh mà Vân Khuynh đang dùng, tỉ mỉ nhét từng viên từng viên một màu đỏ sậm vào trong.

Như vậy giải dược xem như đã hoàn thành, kế tiếp, chờ giao cho Vân Khuynh, sẽ không còn là chuyện của hắn nữa.

Tiểu Xuân lắc lắc dược bình, nghĩ như vậy.

Ngẩng đầu, nhìn trời xanh khoáng đãng, hiện ra một vầng thái dương, thật là khí trời đẹp khó thấy trong mùa đông.

Quay đầu lại, Trân Châu vẫn còn có quắp trốn ở góc tường nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt kinh hoàng bất an.

Tiểu Xuân cảm thấy không đành lòng, liền đến trước mặt Trân Châu nói [Trân Châu, hôm nay cũng ấm lên nhiều rồi, ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo có được không?]

Trân Châu không nói, chỉ ngẩng đầu lên sợ sệt nhìn hắn.

Tiểu Xuân ôn hòa cười, chậm rãi nâng cánh tay của Trân Châu lên, cũng không dám dùng nhiều lực, chỉ là nhẹ nhàng đỡ dậy, có hơi nắm nhẹ thắt lưng đã kéo lên hơn nửa trọng lượng của nàng, hai người từng bước từng bước đi ra ngoài.

Vốn là những khi ra ngoài, Tiểu Xuân rất thích đeo nhân bì diện cụ lên đi phá rối, hôm nay lại không có cái tâm trạng đó, bỏ qua diện cụ, mới nhận ra cho dù đi tới đâu, những con đường góc phố từng cùng hắn trò chuyện ăn uống, chẳng có một ai nhận ra hắn.

Tiểu Xuân cùng Trân Châu thẳng hướng đến Yên ba lâu, thế như chưa đến được Yên ba lâu, bọn họ đã tiện dừng lại ngồi xuống ở bờ sông.

Hôm nay là giao thừa, ngày mai đã là mùng một.

Trên đường phố bốn bề tràn ngập vui tươi, người nào người nấy đều mang theo không khí tết.

Tiểu Xuân ôm bao đường vừa ăn, cũng đưa cho Trân Châu ăn hai viên. Vốn còn tưởng rằng, năm nay cả nhà đoàn tụ, ngồi xung quanh bàn cùng ăn cơm tất niên. Hắn thậm chí còn muốn kiếm cái cớ gì đó để đưa Vân Khuynh về cùng, lại ở trong Xuân thủy các của mẹ, đem toàn bộ đèn đuốc thắp lên, xua tan bóng đêm vô tận trong Xuân thủy các, thật là tốt mà, cùng với người thân thiết nhất của mình, dùng chung bữa cơm.

Vốn là, đều đã nghĩ mọi chuyện sẽ đẹp đẽ như vậy, trong cái đêm tối khó có được như hôm nay.

Nếu như không phát sinh chuyện tình kia.

[Trân Châu, ta thật muốn quay về Thần tiên cốc. Ta nhận ra bên ngoài vẫn không thích hợp với ta, nhân tâm quá khó dò, ai cũng không có khả năng nhìn thấu lòng ai…]

Tiểu Xuân nhắm hai mắt lại nằm ườn ra trên sườn dốc cạnh bờ đê, đối mặt với ngọn gió tạt tới, nhưng hắn lại nghĩ cứ để mình đông cứng đi cũng tốt, cái đầu đóng băng rồi, sẽ không ép bản thân nghĩ đến chuyện cũ nữa.

[Trân Châu, ngươi nói ta biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì có được không? Là ai đã giết những người ở Yên ba lâu, là ai phóng hỏa, là ai giết cha ta…]

Tiểu Xuân nhớ lại ngày hôm đó cũng tại chỗ này, hắn nhảy nhót chơi bời chán chê, đột nhiên xoay người lại thì bị một cái bao bố chụp xuống, đến khi bao bố kéo ra khỏi thì, khiến con người ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hắn đã gặp cha hắn như vậy.

Cha hắn thật sự là rất thích khóc, hắn chưa từng thấy qua người đàn ông nào thích khóc đến thế.

Hóa ra ngoài mẹ, hắn còn có một người cha. Cha hắn gọi là La Khỉ, Đông Phương La Khỉ, một người đàn ông giản đơn thật tâm thật tình, bất chấp tiểu tiết.

Hắn thật ra rất thích người cha này, bởi vì hắn cùng với cha rất giống nhau, không chỉ vẻ bề ngoài, mà ngay cả cái thói tật hay cười hay phá rối cũng không ai kém ai.

Các cô nương ở Yên ba lâu vốn là không tin hai người họ có cùng huyết thống, nhưng sau vài lần tiếp xúc, thì từng người tới từng người đều đồng tình. Bọn họ còn nói khi hai người này cười lên thì đôi mắt hoa đào đều xinh đẹp như nhau, chớp mắt, thì đầy vẻ câu hồn mê hoặc. Lúc đó cha nghe thấy tỏ ra rất sung sướng, không nhịn được mà còn nói to [Đương nhiên a, Tiểu Xuân là ta sinh ra mà!] (không, tuyệt đối không có chuyện đó! =___=)

Tiểu Xuân cũng còn nhớ rõ cảm giác bị cha ôm đó, không hề giống với Vân Khuynh, là cảm giác vững chãi, là ấm áp, chắc chắn mà đáng tin cậy.

Sau khi mất đi rồi hắn mới hiểu, thì ra thứ gọi là thân tình, cũng là thứ không ai thay thế được, cũng là vòng tay và sự ôm ấp của cha.

Trân Châu vẫn không nói gì, chỉ là miệng thi thoảng khép mở, lẩm nhẩm tự nói mà hướng về bầu trời không một gợn mây.

Nhớ đến cha hắn, Tiểu Xuân cũng không kiềm chế nổi cơn đau đớn trong lòng, hắn một tay níu lấy vạt áo Trân Châu, kéo lại gần mình, tới mức gần như kề sát mặt mình để hỏi [Trân Châu, nơi này đã không có ai khác, ngươi nói cho ta biết, là ai giết cha ta, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai ác độc đến mức đó, giết hết từng ấy người ở Yên ba lâu, một mạng cũng không lưu lại?]

Trân Châu đột nhiên bị Tiểu Xuân kéo đến gần như thế thì giật mình, vốn đang ngồi yên trên sườn dốc lại hoảng loạn huơ tay đẩy Tiểu Xuân ra, liên tục lui về sau, sợ hãi cùng Tiểu Xuân tiếp cận.

[Trân Châu, nói cho ta…] Tiểu Xuân giữ lấy Trân Châu, kéo nàng lại gần, hai tay nắm chặt hai vai nàng, lay lay.

[Nói cho ta, là ai giết cha ta…] Tiểu Xuân nghĩ tới lúc cha hắn chết, toàn thân bị thiêu thành thảm trạng cháy đen, thì lại không thể nén được nộ khí, gào to lên.

[Ngươi nói, là ai giết cha ta, có phải hay không là Vân Khuynh, có phải hay không là Đông Phương Vân Khuynh…]

Âm thanh của Tiểu Xuân vang vọng trong luồng gió lạnh giá, chưa kịp tiêu tán, đã nghe thấy phía trên đầu dốc tiếng tay áo bay phần phật.

Người đó, Đông Phương Vân Khuynh, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn, hai mắt trong suốt sáng ngời nhìn Tiểu Xuân, từ con ngươi mang theo nét bi thương không nói ra thành lời.

[A…] Trân Châu nhìn theo ánh mắt của Tiểu Xuân thấy bạch y nhân đêm đó, vừa kinh hoàng vừa kêu thét lên, hướng theo phía ngược lại với Vân Khuynh… là mặt sông sóng sánh nước mà bỏ chạy.

[Trân Châu không được!] Tiểu Xuân đuổi theo nàng mấy bước đường, khó khăn lắm mới túm lại được, lập tức ôm chặt lấy Trân Châu, hoảng loạn nói [Ta không bức ngươi nữa, ngươi đừng sợ, đừng sợ!]

Vân Khuynh làm sao chấp nhận được người khác ỷ ôi trong lòng Tiểu Xuân, cướp đi mất thứ đang lẽ phải thuộc về hắn.

Hắn lao xuống sườn dốc, Ngân sương kiếm chỉa thẳng vào Trân Châu, thế nhưng rốt cuộc lại đâm vào Tiểu Xuân ở sau lưng Trân Châu.

Trân Châu sợ hãi lại phát khóc, vừa quơ quào vừa kêu lên, bắt lấy mu bàn tay của Tiểu Xuân đang lộ ra vết máu chảy đầm đìa.

[Giết người, giết người!] Trân Châu gào khóc [Giết người, giết người!]

[Ngươi cái gì cũng không nên hỏi.] Vân Khuynh chậm chậm nói [Ta lấy đi tính mạng của cô ta, toàn bộ đều tan theo mây khói, chẳng còn vết tích nào nữa. Sau đó chúng ta có thể khôi phục lại như trước kia, ngươi giống như lúc trước đối tốt với ta như vậy, ta cũng giống như lúc trước yêu thích nụ cười của ngươi, quên đi mọi thứ, làm lại từ đầu một lần nữa…]

Kiếm của Vân Khuynh quét ngang, kiếm quang lóe lên, vạch đến lưng của Trân Châu.

[A… lão gia… lão gia…] Trân Châu gọi lên thê thảm.

Loảng xoảng, kiếm của Vân Khuynh trong nháy mắt bị chế trụ, hắn lạnh lùng nhìn Long ngâm kiếm uyển chuyển đang rung lên, lại nhìn lên gương mặt của Tiểu Xuân đang thản nhiên nhưng đã mất đi tiếu ý.

[Thì ra, ngươi nói tin ta, là lừa ta…] Vân Khuynh tuy thản nhiên nói, nhưng thanh âm đã lộ ra toàn bộ tâm tư của hắn, đang khẽ run lên [Ngươi từ trước nay… chưa từng tin ta…]

[Ta không giống ngươi, người chết đó là cha ta.]

[Đúng, Đông Phương Vân Khuynh máu lạnh tâm lạnh làm sao có thể tương đồng với ngươi, ta và ngươi không hề giống nhau, cho dù cả thiên hạ chết sạch không còn một người, ta cũng không cảm thấy có vấn đề.] Vân Khuynh mỉa mai nói.

Trân Châu kêu lên, đột nhiên, sau tiếng kêu thảm thiết kia, lại bắt đầu một tràng loạn ngữ [Bạch y nhân, bạch y nhân giết lão gia rồi! Chém xuống… đầu lìa ra… lìa ra rồi…]

Trân Châu càng gào to hơn nữa, nhất thời không đổi giọng, mô phỏng theo ngữ khí của La Khỉ ngày hôm đó [Mẹ ngươi hại bọn ta thảm đến như vậy, mất cả người thân lẫn ân nhân, chẳng lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ? Tiểu Xuân vô tội, hắn cái gì cũng không hiểu, đừng hại đến Tiểu Xuân nhà ta!]

Lúc sau lại ngơ ngác mà phảng phất ngũ điệu của Vân Khuynh mà thẫn thờ nói tiếp [Ngươi không hiểu, Triệu Tiểu Xuân là giải dược của ta, Triệu Tiểu Xuân là giải dược của ta!]

Trân Châu chưa nói xong đã giống như phát điên, cuồng loạn gào lên [Á… kiếm chém xuống rồi… toàn bộ đều là máu… cô nương rơi đầu rồi, rất nhiều bạch y nhân, giết người, giết người, cứu mạng a!]

Tiểu Xuân toàn thân đột nhiên kịch liệt chấn động, cơn run rẩy mạnh mẽ truyền thẳng vào thân kiếm, khiến cho mũi kiếm dẻo rung lên đủ cho Vân Khuynh hiểu rõ chủ nhân của nó đang kích động đến mức nào.

Cặp mắt long lanh của Tiểu Xuân vốn chỉ mang theo ý cười, nhưng Vân Khuynh còn tuyệt vọng nhìn ra trong đó đang dâng lên một màn sương dày đặc, cùng với địch ý và sự phẫn nộ cường liệt.

[Đông Phương Vân Khuynh, có thể hay không nói cho ta biết, mẹ của ngươi là ai?] Giọng nói của hắn trầm xuống.

Vân Khuynh không chịu trả lời.

Tiểu Xuân cũng không ngu như vậy, những mạch liên kết đã hoàn toàn trùng khớp, hắn chỉ cần suy đoán một lượt, liền đã hiểu được toàn bộ chân tướng sự việc.

[Vậy để ta đoán thử, làm cho cha ta lao tâm như vậy, phải chăng chính là phi tử đã từng được hoàng đế sủng ái, hại chết mẹ ta lẫn cả nhà đại sư huynh, Nguyệt phi Thiện Nguyệt Nhi?] Nói đến đây Tiểu Xuân đột nhiên nhoẻn cười, cười đến rạng rỡ xán lạn.

Rõ ràng là một gương mặt cười rất xinh đẹp, thế mà trong mắt Vân Khuynh, nụ cười đó lại hàm chứa bi thương khôn cùng.

[Ta lẽ ra nên nghĩ đến, ta lẽ ra nên sớm nghĩ đến!] Tiểu Xuân cười đến thê thảm [Chính là vì Nguyệt phi là mẫu thân của ngươi, ngươi sợ cha ta nếu biết ta với ngươi cùng nhau một chỗ sẽ ngăn cản ta chế giải dược giúp ngươi, cho nên ngươi vì tính mạng của mình, cha ta chỉ có thể vô duyên vô cớ chết trong tay ngươi, mới có thể khiến mọi chuyện không bị phát giác!]

[Không phải do ta giết!] Vân Khuynh lạnh lùng nói.

[Đúng vậy, không phải là do ngươi giết. Ngươi cứ khăng khăng kiên trì như vậy, cho tới khi xuống mồ luôn cũng được!] Tiểu Xuân căm hận gào lên, đẩy Trân Châu ra, lập tức nội lực xuyên qua thân kiếm nổ vang một trận, Vân Khuynh không hề phòng bị mà bị nội lực của Tiểu Xuân đột ngột tấn công đến thối lui mấy bước, miệng phun ra máu tươi.

[Ngươi muốn giết ta?] Vân Khuynh lau máu trên khóe miệng, sững sờ nhìn Tiểu Xuân, hắn không dám tin, không dám tin Tiểu Xuân đối với hắn lại nặng tay như vậy.

[Ta chỉ là giải dược của ngươi…] Tiểu Xuân nói thầm. Một câu đó của Vân Khuynh, đủ để đâm vào tim hắn một nhát khiến máu tươi chảy tràn.

Hắn ngay sau đó cắn răng, mũi kiếm lại tăng tốc lao tới.

Ngay tức khắc kiếm ảnh ngập trời, hàn phong tới tấp, trong vòng mười thước chung quanh hai người kiếm quang bao phủ, kiếm khí lăng lệ, một công một thủ đối chiêu dấy lên ngọn sóng cuồn cuộn trên mặt sông, mười phần thì hết cả mười uy lực, cuốn theo liễu rủ bên bờ sông lay động mạnh mẽ lá bay điên cuồng.

Cái kẻ tên gọi là Triệu Tiểu Xuân này, cũng là một đương đại nhất đẳng cao thủ, điểm này Vân Khuynh từ rất lâu trước đây đã hiểu rõ.

Vô luận là lúc Lục liễu sơn trang trước kia, Tiểu Xuân cùng Lan Hinh khi còn chưa rõ thân phận của đôi bên mà liều mạng giao chiến, khiến cho nhân sĩ hết lời tán thưởng, hay là trước đó vài ngày bị vây hãm trong Kính vương phủ, Tiểu Xuân lấy một đối mười ngàn, kiếm thuật tinh diệu đến mức không sát thương người khác mà cũng không để bất cứ ai đả thương mình một phân hào nào, đều đã đủ khiến người ta nể phục.

Vân Khuynh vốn cho rằng, người này vĩnh viễn sẽ chỉ cười với hắn, vĩnh viễn sẽ chỉ đối tốt với hắn.

Hắn trước nay chưa từng nghĩ đến con người như thế này, sẽ có một ngày chĩa kiếm về phía hắn.

Mũi nhọn trong tay Tiểu Xuân biến hóa như linh xà, mũi kiếm chỉ nhằm thẳng hướng đối phương mà tấn công, nội lực từ tay truyền tới, cộng hưởng với Long ngâm vang tới tận trời cao, Vân Khuynh bị âm thanh từ Long ngâm kiếm chấn động làm nhiễu loạn, nội lực thâm hậu của đối phương với mức sát thương mạnh mẽ cứ thế ập tới, hắn liên tục đứng không vững thối lui mấy bước, thêm một lần nữa nôn ra máu.

Tiểu Xuân cũng không hề lỏng tay, đưa kiếm lên trước, Vân Khuynh phản đòn một chiêu, nhưng không trực tiếp đối đầu với Long ngâm kiếm, mà đột ngột tấn công vào bên trái, vòng sang vạch vào hông Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân chỉ lạnh lùng cười một tiếng, chẳng mảy may quan tâm đến bản thân đã trúng thương, đối với kiếm thế của người kia hắn không tránh cũng không né, mặc cho kiếm sắc đả thương, chỉ một mực lao tới trước.

Hắn điên cuồng không quản tính mệnh của mình, cho dù bản thân có bao nhêu thương tích, cũng muốn bắt đối phương phải biến thành thứ đồng dạng với mình.

[Tiểu Xuân, đủ rồi!] Vân Khuynh hoảng sợ, bấy giờ mới nhận ra Tiểu Xuân có ý muốn lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.

Vân Khuynh thật sự không muốn đả thương hắn, mấy kiếm vừa rồi chỉ có ý định bức lui đối phương, làm sao lường trước được Tiểu Xuân xuất chiêu càng đánh lại càng lăng lệ, chẳng mảy may có ý định dừng lại.

Bất chấp cổ tay có thể bị chém mất, Vân Khuynh một chiêu hai mục đích, tay phải sử kiếm đánh lui mũi kiếm trong tay Tiểu Xuân, tay trái đột nhiên tung một chưởng, bất ngờ tập kích vào cánh tay đang cầm kiếm của Tiểu Xuân.

Cổ tay Tiểu Xuân bị mãnh lực chấn vào, đau đớn buộc hắn phải buông Long ngâm kiếm, thân kiếm đầy kình lực văng ra, chém đứt ngang một gốc cây, sau đó dư chấn kêu ầm ầm mãi không dứt.

Tiểu Xuân nghiêng mắt, hướng một chưởng vào Vân Khuynh, hai đạo nội lực cương ngạnh tương kích, khí tức trong người bị bức loạn mãnh liệt không thôi, cả hai người đều chế trụ không nổi liên tiếp lui về sau cả chục bước.

Tiểu Xuân ôm ngực, chỉ cảm thấy từ khí hải bốc lên vị ngọt trong họng, tựa hồ như có cái gì sắp trào lên, hắn lại dùng sức nén lại, cương ngạnh cắn răng nuốt xuống.

Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân thân hình xiêu vẹo, bộ dạng như sắp không trụ vững nổi nữa, vội vàng bước tới trước định dỡ lấy hắn.

[Ngươi làm sao vậy?] Vân khuynh sốt ruột hỏi.

[Đừng tới đây!] Tiểu Xuân lại lui thêm vài bước, giận dữ nói [Ta đang rất giận, không muốn nói chuyện với ngươi!] Hắn cố gắng đứng vững, hít một hơi thật sâu, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống.

[Không đánh nữa.] Tiểu Xuân liếc mắt nhìn Vân Khuynh, nói [Hiện tại ta đánh không lại ngươi, đợi ta quay về luyện thêm vài năm nữa, lúc đó lại nói, nếu không ta thật sự thua kém, chắc chắn sẽ chết trong tay ngươi.]

[Ta đã nói ta sẽ không thương tổn ngươi!] Vân Khuynh gào lên.

[Đông Phương Vân Khuynh, ngươi rốt cuộc có hiểu chữ “thương” có nghĩa là gì không?] Tiểu Xuân cười thê thảm [Thật sự tổn thương người không phải kiếm của ngươi, võ công của ngươi, mà chính là ngươi âm thầm sau lưng ta làm ra những chuyện đó!]

[Ta không hiểu, ngươi có thể dạy ta!] Vân Khuynh khốn sở nói đứt quãng [Ngươi đừng bỏ đi, ở lại, ta sau này bất kể chuyện gì cũng sẽ không giấu ngươi, ngươi từng chút từng chút dạy cho ta toàn bộ, dạy tới khi ta hiểu được tất cả!]

[Ta sợ ta không làm nổi đâu!] Tiểu Xuân lại cười khổ [Ta biết ngươi từ nhỏ đều sống một mình, không có ai nói cho ngươi biết chuyện gì có thể chuyện gì không thể làm, kỳ thực rất đơn giản, ngươi không hiểu cảm giác của ta mất đi người thân thiết nhất, không hiểu ta vì cái gì mà cuồng nộ, thì chỉ cần giống như ta mất đi thứ quan trọng nhất của mình, ngươi sẽ hiểu ngay lập tức!]

Tiểu Xuân chầm chậm nói [Đông Phương Vân Khuynh, thứ quan trọng nhất của ngươi hiện giờ là cái gì…]

Tiểu Xuân nhìn thẳng Vân Khuynh, ngữ khí như đang hỏi, nhưng lại vừa như đã sớm biết đáp án. Đột nhiên, năm ngón tay của hắn biến thành trảo hướng vào cổ họng mình, chiêu thức lăng lệ như chủ tâm tìm lấy cái chết.

[Tiểu Xuân không được!] Vân Khuynh tê tâm liệt phế gào lên, hắn hoảng loạn vung tay cản lại chiêu thức của Tiểu Xuân, Tiểu Xuân thoắt cái trở tay nhanh như chớp hướng vào hai mắt của Vân Khuynh.

Vân Khuynh chỉ sửng sốt, nhưng không hề ngăn cản.

Hắn nhìn Tiểu Xuân, muốn nhìn tận tâm can Tiểu Xuân, nhìn xem bản thân hắn trong lòng Tiểu Xuân, có còn hay không lưu lại tại vị trí ban đầu kia, có còn hay không… được Tiểu Xuân coi trọng…

Vân Khuynh nghĩ, ngươi muốn thứ gì, ta đều có thể cho ngươi, kể cả là cặp mắt vô dụng này đi chăng nữa…

Song chỉ của Tiểu Xuân vừa chạm vào đôi ngươi trong suốt kia thì đột nhiên dừng lại, hắn nhìn đôi mắt xinh đẹp đã khiến bản thân mình mê mệt không ngớt của Vân Khuynh, rõ ràng cỏ thể móc ra được, nhưng vô luận thế nào cũng không nỡ hạ thủ.

Mà chính Vân khuynh này cũng đã ngơ ngẩn rồi, thế nào lại không chớp mắt cũng không né người đi? Hắn lúc này thật sự không muốn tha thứ cho Vân Khuynh, hắn tự biết chính mình chỉ trong một suy nghĩ mà hiện ra biết bao nhiêu lựa chọn, nhưng có thật là hắn muốn lấy đi đôi mắt của người kia không?

Ngu ngốc…

Chính hắn đã đủ ngu ngốc rồi…

Vậy mà Vân Khuynh này cư nhiên lại còn si ngốc hơn…

Chậm rãi, Tiểu Xuân rầu rĩ thu hồi lại tay mình. Hắn không nói một câu mà quay người đi, đi đến cạnh gốc liễu nhặt Long ngâm kiếm lên treo về bên hông, ngẩng đầu lên, tìm kiếm Trân Châu ở bên bờ sông.

[Tiểu Xuân…] Giọng nói của Vân Khuynh ngập ngừng ngắt quãng.

[Trân Châu, Trân Châu ngươi chạy đi đâu rồi?] đối với tiếng gọi của Vân Khuynh, Tiểu Xuân nghe mà không thấy, hắn đảo mắt qua lại, tống những giọt lệ nóng suýt chút trào ra khỏi khóe mắt trở lại vào trong, ngó nhìn quanh quất tìm kiếm Trân Châu lúc này không biết đã chạy đến phương nào.

[Tiểu Xuân ngươi cùng ta nói chuyện đi… đừng đối với ta xem như không thấy…] Vân Khuynh hoảng hốt, Tiểu Xuân vì sao lại không còn quan tâm đến hắn?

Tiểu Xuân chỉ lấy mũi chân đá đá vào cỏ mọc trên bờ sông, khịt khịt mũi, vẫn không nghe đến tiếng từ Vân Khuynh, mân mê Long ngâm kiếm bên hông, hướng về phía Yên ba lâu, “Có lẽ nên quay về Yên ba lâu”, hắn nói khe khẽ.

[Tiểu…]

Vân Khuynh đang định gọi Tiểu Xuân thêm tiếng nữa, lại nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập trên bờ đê, toàn bộ thủ quân của hoàng thành đã ra mặt, thẳng tiến về phía hai người họ.

Kẻ điều khiển phía trước đại quân chính là Kính vương Đông Phương Tề Vũ toàn thân mặc hồng mãng bào, Vân Khuynh vừa thấy đã có cảm giác không ổn, lại thấy Tề Vũ giương cung lắp tên hướng về phía Tiểu Xuân, cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, lập tức nhào tới chỗ Tiểu Xuân.

Mũi tên lông vịt bắn ra cắm thẳng vào vai trái Vân Khuynh, Tiểu Xuân đột nhiên bị đẩy xuống đất lăn lóc vài vòng, hoảng hốt kéo áo Vân Khuynh mới phát hiện trên áo hắn dính đầy máu.

Vân Khuynh lập tức bẻ gãy phần đuôi tiễn, tiếp đó nắm chặt tay Tiểu Xuân, càng ra sức ôm chặt lấy, nhất định phải bảo vệ Tiểu Xuân.

[Xảy ra chuyện gì?] Tiểu Xuân hỏi.

[Hắn dẫn theo người trong hoàng cung, lão gia hỏa có chuyện rồi!] Vân Khuynh nhận định.

Tề Vũ dừng ngựa đứng trên bờ đê, hạ cung tên hướng tới Tiểu Xuân và Vân Khuynh mà mắng [Tên đáng chết Triệu Tiểu Xuân ngươi, cư nhiên dám lừa ta! Phụ hoàng sau khi uống xong giải dược của người thì kêu gào đau đớn, không ngừng thổ huyết! Triệu Tiểu Xuân, Đông Phương Vân Khuynh, hai tên nhà ngươi lòng lang dạ sói, mưu đồ thí quân, còn làm giả dược hãm hại lòng trung của ta thân làm con trai trở thành bất trung bất hiếu, may mắn phụ vương minh xét, biết được ta là vô tình trúng phải gian kế của hai ngươi, để ta đái tội lập công trước tiên bắt giữ hai ngươi! Hai ngươi mau mau đưa tay chịu trói, nếu không đợi tới khi ta bắt được, nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết!]

[Tiểu tứ tử, có chút xíu mà nói nhiều thứ như vậy, miệng không khô không mỏi sao?] hôm nay Tiểu Xuân tâm tình cũng không tốt, lập tức không thèm nể mặt gào lại với tên kia.

[Ngươi…] Tề Vũ đường đường một Kính vương trước mặt bao nhiêu binh sĩ lại bị gọi là Tiểu tứ tử, còn đâu là thể diện, thẹn quá liền hóa giận, ngay cả gương mặt giả cười quen thuộc cũng không màng đến nữa.

[Kẻ mà Triệu Tiểu Xuân ta đã nói là phải cứu, tới nay chưa hề biết nuốt lời. Ai biết được thuốc đó ngươi mang dâng lên không bị người khác động tay động chân vào, hoặc giả chính ngươi muốn làm hoàng đế đến phát điên lên được, nên tự mình tráo mất giải dược không biết chừng.] Tiểu Xuân cười mỉa hai tiếng.

[Người đâu, bắt lấy hai tên loạn thần tặc tử này cho ta] Tề Vũ hạ lệnh [Bất luận sống chết!]

Vân Khuynh thấy vậy, thầm nghĩ hắn cùng Tiểu Xuân mới đối đầu lưỡng bại câu thương, Tề Vũ vận khí sao lại tốt đến vậy, chọn ngay lúc này mới tới để ngư ông đắc lợi, tự biết đối đầu trực diện nhất định liên lụy Tiểu Xuân, hắn liền ra tay lén điểm lên vài huyệt đạo của Tiểu Xuân, tựa như không để Tiểu Xuân có bất kỳ vọng động nào.

Tiểu Xuân trừng to hai mắt, nhìn thẳng Vân Khuynh.

Vân Khuynh ôm lấy Tiểu Xuân, dùng kiếm mở đường máu giữa biển người trùng trùng, mang Tiểu Xuân quay thẳng về Đoan vương phủ.

[Lập tức truyền lệnh xuống đóng cửa tử thủ, bất cứ ai cũng không được cho vào!] Vân Khuynh vừa vào phủ đã hạ lệnh [Cấp tốc triệu hồi toàn bộ binh mã bên ngoài hoàng thành, tạm thời bỏ qua Ô y giáo, lệnh cho bọn họ lập tức hồi phủ chờ cơ hội khác!]

Nhất thời chỉ thấy bạch y thị vệ của Đoan vương phủ nghe lệnh, sau đó cánh cửa đại môn bằng đồng đồ sộ từ từ đẩy ra ngoài, âm thanh va chạm thâm trầm truyền tới. Hai cánh cửa khép lại, Đoan vương phủ ngói lục tường cao bất khả xâm phạm trong chớp mắt biến thành một tòa thành kiên cố tường đồng vách sắt. Không kẻ nào tiến công vào được, cũng không ai có thể thoát ra.

Vân Khuynh nhẹ nhàng đặt Tiểu Xuân xuống giường, Tiểu Xuân vốn định mở miệng nói hắn còn quên không mang cả Trân Châu về nữa, lại nghĩ Trân Châu bây giờ ở bên ngoài nói không chừng còn an toàn hơn so với ở trong Đoan vương phủ, thì thôi bỏ qua luôn.

[Có thể giải khai huyệt đạo của ta chưa?] Tiểu Xuân nhìn Vân Khuynh.

Trên vai Vân Khuynh còn cắm một đầu tiễn, mà từ chỗ hắn nhìn qua cũng không thể biết là sâu hay không sâu, hắn định nhắc Vân Khuynh lập tức rút đầu tiễn ra mà bôi kim sang dược đặc hiệu hắn đã đưa mới được, lại nghĩ hai người bọn họ bây giờ đã là hai kẻ có thù sát phụ lại thêm mối thù sát mẫu trước kia, coi như đã là quan hệ oan gia, những chuyện kia có nói ra, đối phương liệu có cho rằng hắn đang bày trò?

[Không thể giải khai huyệt của ngươi, giải khai huyệt của ngươi, ngươi sẽ chạy tới nơi ta không biết!]

Mới nãy Tiểu Xuân muốn bỏ đi, vân Khuynh thật sự hoảng loạn. Hắn trước giờ chưa từng sợ hãi đến thế, đã quen những ngày hai người ở cùng nhau, nếu như lại mất đi, quay lại cuộc sống một thân một mình trước kia, vậy hắn còn thống khổ gấp trăm lần so với trước đã quen cô độc.

Có được, rồi lại mất đi, so với chưa từng biết qua, càng khiến người ta không cách nào chịu đựng nổi.

Bởi vì biết Tiểu Xuân đã lâu, nếu đến giờ hắn bỏ đi, thứ cảm giác cô tịch đó Vân Khuuynh chỉ nghĩ đến, đã không thể nào chấp nhận.

[Bên ngoài toàn là người, ta chạy đi đâu được!] Tiểu Xuân hừ mũi cười hai tiếng.

Vân Khuynh ngừng một chút rồi nói [Ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Chờ tới khi phần binh mã còn lại của Đoan vương phủ mau chóng trở về kinh thành, đám người của Kính vương đó tuyệt đối không thể đụng vào ngươi. Chỉ cần cầm cự được qua đêm nay!]

[Ngươi… điều đi bao nhiêu binh mã?] Tiểu Xuân hỏi.

[Chín phần.]

[Chín phần!] Tiểu Xuân kêu to [Vậy hiện tại trấn giữ Đoan vương phủ không phải chỉ còn không quá hai nghìn người? Mà bên ngoài là mấy vạn cấm quân của hoàng thành, ngươi chống cái gì mà chống?]

[Tiểu Xuân, ngươi lo lắng vì an nguy của ta sao?] Vân Khuynh hỏi.

Tiểu Xuân nhận ra việc làm không phù hợp của mình, đột nhiên ngậm miệng, ánh mắt cũng rời khỏi gương mặt Vân Khuynh, không ho he thêm tiếng nào nữa.

Tiểu Xuân mới vừa nãy nổi cơn tam bành, giận qua rồi, thì cũng tiêu mất rồi, thế nhưng mối thù mất đi thân nhân sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Hắn không phải thứ thích đem cừu hận buông ra làm lời nói nhất thời, trước nay cũng không ưa cãi cọ, nhưng tính tình dù có điềm đạm, cũng không thể để người khác được đằng chân lân đằng đầu hại đến hắn hay thậm chí là người thân bên cạnh hắn.

Tiểu Xuân cũng nhận thấy không biết có phải do mình trước giờ đối xử với Vân Khuynh quá tốt hay không, tốt đến mức để cho Vân Khuynh nghĩ rằng hắn cái gì cũng không lưu tâm, cho dù hắn giết cha mình cũng sẽ không quan hệ?

Vừa nghĩ đến chuyện này, Tiểu Xuân lại cảm thấy đau lòng.

Chung quy một câu, đều là tại hắn cái đứa con bất hiếu này liên lụy đến cha, nếu hắn không quay về thì làm sao lại xảy ra chuyện. Nếu không quay về, cha hắn nói không chừng cứ thế mà vui vẻ mỗi ngày lại bắt trói về một người trên đường, cũng sẽ không có ai đả thương đến một cọng tóc của cha.

Vân Khuynh ngồi xuống bên mép giường, cầm thuốc trị thương thay Tiểu Xuân nhẹ nhàng bôi lên vết thương. Tới khi bôi thuốc xong, lại vuốt ve gương mặt của Tiểu Xuân, vừa nhìn, lại vừa ngắm, hoàn toàn quến mất vết thương đang ướt máu của chính mình.

Đại quân đang ở ngoài, tiếng đao kiếm vang lên ầm ĩ, mà hai người bị vây ở bên trong, lặng lẽ không một tiếng nào.

Tiểu Xuân lại nghĩ, nếu như ngày hôm nay viện binh của Vân Khuynh đuổi về không kịp, như vậy đợi tới khi cấm quân phá thành xông vào, hắn cùng Vân Khuynh chẳng phải sẽ mệnh tang vu thử, cái gì ân ân oán oán cũng còn đâu để hận, còn đâu để báo, tất cả đều kết thúc ngay lúc này ngay đêm nay chăng?

Nghĩ đến đó, Tiểu Xuân lại bật cười.

Ngày trước nghe lục sư huynh ngũ sư huynh đi lang thang trở về, đàm luận những chuyện cừu sát ân oán trên giang hồ dây dưa không dứt, lại nghĩ nào có bao nhiêu người thù hận, bao nhiêu người ân oán báo đền như thế, vậy mà hôm nay đã tự thân mình trải nghiệm mới hiểu, thì ra đều là thật, thật sự là có những chuyện huyết hải thâm cừu, tình trái oan nghiệt như vậy.

[Ngươi cười gì vậy?] Vân Khuynh nhẹ giọng hỏi.

[Ngươi có muốn hay không nghe ta nói chuyện này?] Tiểu Xuân hỏi.

[Ngươi nói, ta đều nghe.] Vân Khuynh trả lời.

[Ngươi hiểu được năm đó Lan gia, Thiện Nguyệt Nhi cùng với cha mẹ ta rốt cuộc là có gút mắc như thế nào không?]

[Hồi Hồi xâm lấn phía nam, Lan Hác tuyên bố xuất binh, Ninh vương lĩnh binh diệt Hồi Hồi. Nữ nhân kia ôm hận trong lòng, liền hiệp oán báo phục. Lan Hác bị tống ngục, Triệu Ngưng Xuân cướp ngục bị bắt, cả con mình cũng liên lụy vướng án tử, nhưng hình như có người trộm long tráo phụng, cứu ngươi một mạng.] Vân Khuynh đem những gì mình tìm hiểu được nói ra.

[Đó là toàn bộ sao?]

[Phải.]

[Ngươi có biết sư huynh vì cái gì hận ngươi như vậy không? Không… kỳ thật là hắn hận đến chết hoàng đế…]

[Ai cần biết hắn nghĩ thế nào.] Vân Khuynh hừ một tiếng.

[Con người ngươi như vậy, không muốn quan tâm thì không quan tâm, cho dù nhân gia bức tới trước mặt ngươi, ngươi cũng chả thèm hỏi người ta hận ngươi là hận vì cái gì?] Tiểu Xuân cười khổ, chậm rãi nói [Ngay cả ta về sau này mới nghĩ thông được, mới biết mọi chuyện thấu triệt hơn ngươi. Ta đem những gì sư phụ nghe được từ đó, những gì ngươi nghe được từ đó, cha ta nghe được từ đó, tất cả đặt vào chung một chỗ, từ từ nói cho ngươi nghe… ngươi rồi cũng sẽ biết sư huynh vì cái gì hận ngươi…]… còn ta lại vì cái gì phải rời bỏ ngươi…

Tiểu Xuân mở miệng nói [Trước tiên hết đều là lỗi của hoàng đế, nghe nói Hồi hồi công chúa khuynh quốc khuynh thành, dung mạo tuyệt thế vô song, liền cưỡng bức nàng, sau đó còn không cẩn thận để nàng sinh ra ngươi. (không cẩn thận… như thế nào *che mặt*) Sau này tuy nói là đã đem mẹ con hai người đón về kinh thành an bài danh phận, nhưng Hồi hồi từ trước đã có dã tâm đánh chiếm phía nam, mà Nguyệt phi cũng thường xuyên liên lạc với Hồi Hồi.

Sau đó Lan hác tuyên bố xuất binh, cha ta liền nhận mệnh dẫn binh xuất chinh tiêu diệt hồi hồi. Còn hoàng đế cứ liên tục lừa gạt Nguyệt phi nói rằng quốc gia của nàng vẫn bình yên, cho đến khi Nguyệt phi biết tin Hồi Hồi diệt vong thì cũng đã quá muộn, trở thành tội nhân khi Hồi Hồi vong quốc.

Có ai ngờ được chỉ là một nữ tử bé nhỏ tâm tình lại có thể thâm độc đến thế, để phục thù, nàng trước tiên khiến cho hoàng đế hảo mĩ sắc này nhìn thấy ái tử Lan Hinh của Lan gia so với nữ tử còn mỹ lệ hơn vạn phần, dẫn đắt hoàng đế háo sắc dần bước chân vào thòng lọng, lại phái người thích sát hoàng đế ngay tại yến tiệc mừng nhi nữ nhà Lan Hác xuất giá, cứ thế đem mũi dùi hướng về Lan Hác, vu khống Lan hác âm mưu hành thích. Tiếp đó cả nhà Lan Hác bị vào ngục, mà yêu tử Lan Hinh bị tiếp cung. Hoàng đế mê luyến mỹ mạo, bất chấp hắn thân là nam nhân, lập hắn làm nam sủng, đêm này đêm khác bắt hắn hầu hạ.

Mà mẹ ta, bởi vì chịu ơn Lan Hác ngay lúc nàng tuyệt vọng không nơi nương tựa thì cho một bữa cơm đơn giản, tặng một cái áo đỡ rét, khiến con người đã mất đi ý chí như nàng bỏ đi ý nghĩ tìm đến cái chết, từ đó nhận Lan Hác làm ân nhân. Mẹ sau khi biết được Lan Hác bị nhốt trong ngục tối, đi đến nát hai đôi giày, nhờ cậy hết quan viên lớn nhỏ trong triều, không tìm được một người đủ khả năng cứu Lan Hác, cuối cùng quyết ý mạo hiểm đột nhập vào thiên lao cướp ngục, cuối cùng là thất thủ, bị người ta bắt được, mà ta cũng bị người ta bắt ra từ Yên ba lâu, cùng bị gô cổ lại tống vào ngục.

Cha ta lúc đó lại bị phái ra tới biên cương xa xôi trở tay không kịp, cấp tốc chạy về cũng không thể xoay chuyển sự tình, tâm coi như đã chết, từ đó rời Ninh vương phủ, vứt bỏ thân phận vương gia, trông coi Yên ba lâu của mẹ ta không màng đến chuyện triều chính nữa.]

Tiểu Xuân thở dài một tiếng, lại ngừng một chốc, tiếp tục nói [Sự tình nghe ra có vẻ đơn giản, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, đương nhiên không đơn thuần chỉ như vậy. Sư phụ ta từng nói qua, trăm năm trước dược nhân cũng là vì trọng thần nhà Lan gia hợp lực can gián bề trên, mới khiến hoàng cung bỏ đi thói quen ăn dược nhân. Mà nếu như Lan gia từ thời đó đã đủ khả năng thay đổi quyết sách của hoàng đế, vậy thì trăm năm sau thế lực của Lan gia cắm rễ trong triều, đương nhiên càng mạnh mẽ hơn. Thử nghĩ, phụ thân là thủ phụ dưới một người trên cả vạn người, hai nhi tử lại là Lại bộ và Hình bộ thượng thư, lại thêm môn sinh trong Văn uyên các, Hàn lâm viện, một nhà thế lực to lớn như vậy, đủ sức đối trọng với hoàng quyền, sao có thể lưu.

Cho nên hoàng đế dù biết Lan gia vô tội, nhưng làm sao có thể để lại bên mình sự uy hiếp lớn đến thế, hoàn hảo đúng lúc đó Nguyệt phi dựng mưu một cách hoàn mỹ vô khuyết giá họa Lan gia, hoàng đế đương nhiên vui vẻ thuận thủy thôi chu (*), làm như cái gì cũng không biết, mặc cho Nguyệt phi tự tung tự tác câu kết triều thần, sau cùng xóa sổ tận gốc nhân mạch của Lan gia trong triều đình, mà sau đó người đều chết sạch rồi, hoàng đế lại là thiên tử hai tay kiền kiền tịnh tịnh, toàn bộ tội lỗi đều là của Nguyệt phi kia một tay che trời gánh hộ cho. Thiên tử bất tri tình mà vẫn anh minh thần vũ. Về phần mẹ ta, chỉ muốn cứu ân công của mình mà thôi, nhưng lại là trở ngại của thập tứ vương gia đương triều – đệ đệ của hoàng đế tự Ninh vương, đang điên cuồng si mê nàng, yên hoa nữ tử xuất thân từ chốn phong trần. Cuối cùng hoàng đế quyết định bỏ qua, nhắm mắt làm ngơ, nếu nàng đã bị giam hãm trong thiên lao cũng không cần phải cứu, mà cả đứa nhỏ cùng bị chém đi cũng tốt, đở phải làm hỏng đi danh tiếng hoàng gia, ô nhục huyết mạch hoàng tộc.]

Đôi ngươi Tiểu Xuân vốn không động đang nhìn thẳng trên đầu giường đột nhiên chuyển động, nhìn sang Vân Khuynh.

Vân Khuynh bị Tiểu Xuân nhìn thì thấy trong lòng bất định, chẳng biết Tiểu Xuân tiếp đó định nói gì.

[Kỳ thực… đại sư huynh khi đó đối với ngươi cố chấp vậy, ta nên sớm lường trước những chuyện này. Đại sư huynh nhất định không bao giờ lưu tâm tới những kẻ không liên quan gì đến hắn, cho nên thân phận của ngươi chắc chắn có mối tương quan sâu đậm với món nợ máu của đại sư huynh. Thế nhưng sau khi đi cùng ngươi, ta luôn tự dặn mình đừng nên nghĩ lung tung, tất cả chắc chắn không thể tệ hại đến vậy. Cho rằng ngươi cùng đại sư huynh chỉ là qua vài tiểu tết, mà ngươi lại là người tốt như thế này, chỉ là ít ngươi quan tâm đến, mới biến thành một kẻ có bộ dạng cha không thương mẹ không yêu, đứng trước người khác lúc nào cũng lạnh băng băng.

Huống hồ ngươi lạnh băng băng như vậy, mà ta lại thật lòng thích ngươi, cũng thật là hết cách. Nhưng mà, nghìn lần không nên vạn lần cũng không nên, không nên giết cha ta! Thủ đoạn, càng giấu lại càng lộ, cho dù tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, lại để cho Trân Châu nhìn thấy, chỉ cần như vậy, ta hà tất phải ra ngoài tìm người hỏi, ta cũng có thể đoán ra ngươi là con trai của Nguyệt phi.]

[Nhưng những chuyện kia hoàn toàn không phải do ta làm, cái chết của mẹ ngươi với ta vô can, vì sao muốn đem tất cả đổ lên người ta?] Vân Khuynh thấp giọng ấm ức nói.

[Ta biết, nhưng là ta đau a!] Tiểu Xuân khàn giọng nói [Ngươi có biết mẹ ngươi năm đó đối với ta và mẹ ta như thế nào không?

[Không biết.] Vân Khuynh ngoảnh mặt [Cũng không muốn biết.]

[Ngươi nhất định phải hiểu được.] Tiểu Xuân nói [Là chém ngang lưng, vứt xác.]

Vân Khuynh chấn động mạnh, quay đầu lại nhìn vào mắt Tiểu Xuân, vừa có vẻ không dám tin tưởng vừa tràn ngập đau thương.

[Chỗ này…] Tiểu Xuân rũ mắt, dùng tay diễn tả [cùng chỗ này… bị một đao chém đứt, sau khi chém đứt nhất thời trong phút chốc vẫn chưa chết, chỉ thấy đau, đau đến chết đi sống lại. Tiếp đó, lại bị ném vào giữa phố, người qua người lại nhìn ngó như bị biến thành khỉ để làm trò. Đã khá lâu như vậy rồi, nhưng chuyện ngày hôm đó ta còn nhớ như in, thứ tư vị so với chết còn khổ sở hơn làm cho ta đến bây giờ vẫn không có cách nào quên được. Ta còn nhớ rõ hôm đó một trận tiểu tuyết mịn như bông rơi xuống, ta vừa đau lại vừa lạnh, đau đến mức chịu không thấu, nhìn mẹ nằm bên cạnh ta khí đã tuyệt, cũng không đủ sức chạm vào mẹ. Sau đó ta chậm chậm sang, từng chút từng chút mà bò đi, nhìn về sau, tuyết trắng đều biến thành màu đỏ tươi. Ta vùng vẫy suốt hai ngày hai đêm, cho tới khi sư phụ tới cứu sư huynh thì nhìn thấy ta, mới cứu thêm cả ta. Nhưng mà lúc đó mẹ đã tắt thở khá lâu rồi, thân thể cũng đã cứng lên rồi, vô luận ta cầu khẩn thế nào, sư phụ chỉ nói là ngươi không có cách nào khiến người chết sống lại được nữa… ngươi biết… cái loại đau đớn ghi tâm khắc cốt đó… thật sự không phải chỉ đơn giản gào lên vài tiếng là có thể hình dung… thật sự là rất đau, rất đau, rất đau, rất đau…]

Hai mắt Tiểu Xuân đã đỏ lên, mờ mịt nước, nhưng là không chịu để cho nước mắt rơi xuống.

[Tiểu Xuân… ] Vân Khuynh nén xuống giọng nói nghẹn ngào của mình, khe khẽ chạm vào gương mặt Tiểu Xuân.

[Ngươi biết không? Ta cũng đã nghĩ qua tình huống xấu nhất. Đó là sau khi vạch trần mọi chuyện rồi, cùng lắm thì ta làm như cái gì cũng không biết, giúp ngươi chế giải dược xong thì bỏ đi. Bởi vì ta quên không được mẹ ta đã chết như thế nào, quên không được sư phụ đã mất từng mũi khâu từng đường chỉ để may dính ta trở lại như thế nào, ngươi nói ta vô tình vô nghĩa cũng được, cho rằng chúng ta số mệnh đã định phải tách rời. Nhưng mà… nhưng mà ta cũng nói với chính mình, trước khi chuyện này xảy đến, ta có thể tốt với ngươi được bao nhiêu, thì sẽ đối tốt với ngươi như thế, ngươi là người đầu tiên ta thích như vậy, ta thật sự yêu thương ngươi, không muốn tổn hại tới ngươi…] Tiểu Xuân đột nhiên kích động mà nghẹn lời cố gào to lên [Nhưng mà… vì lẽ gì… vì lẽ gì phải giết cha ta. Cha ta là thân nhân duy nhất của ta mà, ta chỉ còn lại có một mình cha ta! Ngươi thế nào lại độc ác như vậy, cả cha ta ngươi cũng không bỏ qua! Ngươi biết không, ta tin ngươi, ta thật sự đã từng tin tưởng ngươi! Ngươi nói mỗi từ mỗi câu ta đều chưa từng hoài nghi qua, hoàn toàn yên lòng yên dạ. Vậy mà ngươi lại giống như cầm đao chém thẳng vào tim ta, là ngươi hại ta đau đớn như vậy, đau đến mức tim đều co thắt lại!]

Vân Khuynh dùng sức ôm lấy Tiểu Xuân, đưa cả người Tiểu Xuân vào trong lòng ngực ấn thật chặt, cho dù động tác này khiến đoạn tên gãy càng cắm sâu hơn, máu thấm ra càng nhiều hơn, hắn cũng không để tâm. Hắn muốn giải thích, hắn thực sự muốn giải thích, thế nhưng người kia đích xác vì hắn mà chết, có muốn giải thích thế nào đi chăng nữa, cũng có thể che lấp được sự thật rành rành này?

Vân Khuynh không thể nào mở miệng mà nói hắn vô tội, hắn chỉ hận vì sao lúc trước không sớm thẳng thắn nói ra toàn bộ với Tiểu Xuân, nói ra rồi, không chừng còn có thể giữ chân Tiểu Xuân, không chừng Tiểu Xuân sẽ không đau đớn như vậy.

[Vân Khuynh… ngươi muốn ta tin ngươi, ta đã tin, nhưng nếu như ngươi cũng có thể tin tưởng ta giống như ta đã tin ngươi nhiều một chút, thì tốt biết mấy…] Tiểu Xuân nhắm mắt lại, trong chớp mắt thừa lúc Vân Khuynh đang ôm chặt mình không hề phòng bị, dồn một hơi tập trung tinh thần trùng phá huyệt đạo, sau đó lập tức trở tay điểm lên huyệt đạo toàn thân của Vân Khuynh, khiến Vân Khuynh nhất thời vô phương cử động.

Tiểu Xuân đẩy Vân Khuynh rời ra, phát hiện Vân Khuynh đang nhìn hắn đầy bi thương.

[Vân Khuynh… ngươi sao lại nhìn ta như vậy…] Tiểu Xuân chậm rãi cười, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

[Ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ không phản kháng, nhưng bên ngoài Đoan vương phủ cấm quân rất đông, ta lo tới an nguy của ngươi.] Vân Khuynh nhẹ giọng, trong lời nói đó còn mang theo sủng nịch và ôn nhu khó nghe được. Những thứ đó, toàn bộ đều vì Tiểu Xuân.

[Ta là một tên ngốc, người mà tên ngốc yêu mến, cũng là đồ ngốc.] Tiểu Xuân vừa cười vừa rơi nước mắt [Kỳ thực từ lúc ở bờ đê ngươi không tránh không né, muốn đem cho ta đôi mắt xinh đẹp kia, ta lại không muốn thương tổn ngươi. Quên rồi sao, ta từng nói qua, Tiểu Xuân cả đời này sẽ đối tốt với Vân Khuynh, cả đời này, đều đối tốt, vô luận bất cứ chuyện gì phát sinh, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi được.]

Tiểu Xuân đỡ lấy Vân Khuynh, dìu hắn rời khỏi tẩm cung.

Vân Khuynh đột nhiên nghĩ ra Tiểu Xuân đang muốn làm chuyện gì, hoảng loạn gào lên [Tiểu Xuân không được, mau đặt ta xuống.]

Tiểu Xuân đưa Vân Khuynh vào trong dược phòng, đỡ hắn vào trong mật thất hắn vẫn lén lút dùng để bảo tồn mấy thứ độc vật xấu đến chết, cũng không quan tâm đến tiếng gào khóc thê lương của Vân Khuynh, chỉ nhìn ngó bố trí Vân Khuynh cho tử tế, chỉ đem những con bò cạp rắn rết thằn lằn toàn bộ đều mang ra ngoài.

Tiểu Xuân nhớ rõ Vân Khuynh kỳ thị mấy thứ này, muốn hắn cùng với mấy thứ độc trùng này trộn chung vào một chỗ, xem ra cũng quá ủy khuất cho hắn rồi.

Dọn sạch sẽ xong, Tiểu Xuân lôi từ trong ngực ra dược bình màu thiên thanh, lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng Vân Khuynh, lại cẩn thận bỏ dược bình vào trong người Vân Khuynh, thấp giọng dặn dò [Giải dược của Nguyệt bán loan ta đã thay ngươi làm xong rồi, tốn mất của ta rất nhiều tâm huyết đó, ngươi cần phải nhận lấy! Nhớ kỹ mỗi ngày tỉnh dậy thì uống một viên, vẫn như vậy, chỉ một viên là được rồi, uống nhiều sẽ hại thân. Liên tục dùng thuốc trong vòng ba tháng không ngừng, độc của ngươi sẽ giải xong, nhưng là… ngươi nghìn vạn lần phải nghe kỹ những lời ta sắp nói sau đây… nhưng là giải dược này dùng theo phương pháp dĩ độc công độc, hung hiểm dị thường, một khi đã ăn vào thì một ngày cũng không được phép dừng lại, nghe rõ, một lần cũng không được phép gián đoạn, nếu không kinh mạch nghịch hành, máu độc quay ngược về xâm lấn lục phủ ngũ tạng, tới lúc đó có là thần tiên cũng khó cứu, chỉ có thể đợi tới lúc về chốn cực lạc thôi!]

Tiểu Xuân nhừng một chút, lại cười [Đừng có trừng mắt nhìn ta như vậy, ta biết ngươi oán ta giận ta, nhưng mà suy cho cùng một người chết so với hai người chết vẫn tốt hơn. Ta ra dẫn tiểu tứ tử đi, ngươi kiên nhẫn chờ trong mật thất. Cái chỗ này là do ta vô công rồi nghề bới ra đó, trong phủ của ngươi không có ai biết được đâu, bọn họ cho dù có xông vào tuyệt đối cũng không thể tìm ra ngươi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở đây cho tới khi viện binh quay về là được, sẽ không có chuyện gì xảy ra, ta đảm bảo cho ngươi.]

[Tiểu Xuân, ngươi đã đáp ứng sẽ không rờ bỏ ta!] Vân Khuynh gấp gáp nói.

Tiểu Xuân không để hắn kịp nói nhiều, nhanh tay điểm vào á huyệt của hắn.

Tiểu Xuân lồng ngực đau nhói lên, vừa nãy trùng khai huyệt đạo khiến cho khí tức trong người đột nhiên chuyển loạn, lại thêm máy phen áp chế, cuối cùng cũng nhịn xuống không được, tới lúc này không phòng bị thình lình hộc một tiếng thổ ra máu.

Tiểu Xuân thổ huyết xong thì ngẩng đầu lên, khóe miệng lẫn y phục đều thấm ướt máu tươi kinh tâm dọa người, nhưng lại cười theo cái vẻ ung dung thản nhiên vô cùng.

[Ta hối hận rồi.] Tiểu Xuân nói.

Vân Khuynh cực kỳ sốt ruột, nhưng thổ không ra được một câu, chỉ có thể trợn to con mắt đỏ quạch lòng dạ rối bời.

Tiểu Xuân tiếp theo thở dài nói [Cha ta nếu biết được con trai hắn không thiết phản kháng, ngay cả thù cũng không thể thay hắn báo, khẳng định sẽ giận dữ đến mức từ trong quan tài nhảy dựng lên! Nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, một chuyện quy về một chuyện, là ta trước tiên đã yên mến ngươi, mới xảy ra cớ sự như thế này. Cho nên cha có muốn tính sổ, thì cũng nên tính tại ta trước. Bỏ đi, con trai ngay sau đây sẽ đi đoàn tụ với cha, chỉ hy vọng cha nhìn thấy ta thì đừng có quá giận dữ… không biết mẹ có hay không sẽ cùng ra đón ta… hy vọng sẽ không bị véo lỗ tai… ta là đứa con bất hiếu a…]

Tiểu Xuân bình tĩnh bước ra bên ngoài, chậm rãi đóng cửa mật thất, dứt ra khỏi đôi mắt phẫn nộ hoảng loạn của Vân Khuynh.

[Xem không hết cõi hồng trần lụy tục phiền lòng ai … người quân tử cũng chỉ còn là bụi lưu lại nhân gian…] cách qua một tầng của đá, ca thanh của Tiểu Xuân loáng thoáng truyền tới.

Nếu không yêu, làm gì có hận.

Giờ đây toàn bộ mất đi, yêu hận cùng tiêu biến, lấy đâu ra ân oán tình cừu, lấy ai nợ ai?



(*)Thuận thủy thôi chu: thuận nước đẩy thuyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play