Có người nói cảm giác tình yêu chỉ có thể duy trì hai ba năm, Tiêu Chí Hạo đôi lúc nhớ lại, hai ba năm kia bọn họ đã làm cái gì, dường như vẫn thực dây dưa thực nhộn nhạo, nhớ rõ khi đó còn có vạn năm băng phật Lam Dịch tiểu phật gia ở sau lưng cậu so đua khiến cậu khó chịu. Bất quá sau đó cậu cũng thông rồi, Lam tiểu phật gia nếu không hạ sơn, như vậy sẽ không đến cùng tranh nam nhân với cậu ; Lam tiểu phật gia nếu hạ sơn, như vậy sẽ không là phật gia, cho nên hẳn sẽ không tranh nam nhân với cậu.

Tưởng tượng như vậy, liền để gió thổi mây bay, huống chi sau đó cậu cũng không gặp qua Tiểu Lam đồng chí, đương nhiên hai anh em kia khi rảnh rỗi sẽ có liên lạc, nhưng cậu cảm thấy cho dù không tin được khí tiết của Cận Thần, cũng phải tin tưởng đạo đức của Tiểu Lam BT kia, nếu hai người này muốn làm ra cái gì vậy thật đúng là thiên phương dạ đàm rồi ( Ý chỉ những chuyện khó tin không có thực)

Cũng có người nói, tình yêu sẽ trải qua thất năm chi dương, vì thế Tiêu Chí Hạo tiếp tục nhớ lại, bảy năm kia từng hồi bọn họ đã bận bịu cái gì, ngô, thật sự là bề bộn nhiều việc.

Tiêu Chí Hạo sắp đặt khiến cho công ty hừng hực khí thế, vốn lúc đầu là do cậu vô tình tách khỏi danh nghĩa Cận thị để đi ra ngoài, nhưng bất đắc dĩ Cận Thần đối việc này thập phần kiên trì, Tiêu Chí Hạo ở vấn đề nào cũng luôn luôn không lay chuyển được anh, chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo.

Đương nhiên, cậu biết Cận Thần đây là vì tốt cho cậu, Cận Thần hy vọng cậu có thể có sự nghiệp của riêng mình, càng nhiều kinh nghiêm an thân ổn phận. Được rồi, cậu thừa nhận tên kia thật là hảo tâm, chính cậu cũng đôi khi không hiểu được, Tiêu Chí Hạo đồng học là cậu đây, ngẫu nhiên cũng sẽ có điểm tâm tính tiểu nhân, hy vọng làm cho Cận Thần cảm thấy được, nếu nam nhân chết tiệt này thiếu đi cậu, sẽ không sống nổi. Ách, đương nhiên, lời này thật sự là đến cậu cũng không thể nghe nổi, vì thế chỉ có thể từ bỏ.

Cứ như vậy, bọn họ cùng một chỗ trái va phải chạm, tới tận mười năm, Cận Thần bốn mươi mốt, cậu ba mươi chín.

Có cái gọi là đàn ông bốn mươi mốt mới là tuổi đào hoa, Cận Thần đang ở lúc sinh mệnh đỉnh quang, khóe mắt tuy rằng đã nổi lên ít nếp nhăn, lại chỉ là thêm mấy phân thành thục mị lực, suất đến cực kỳ bi thảm.

Mà Tiêu Chí Hạo, nói như thế nào nhỉ, cậu vóc dáng không cao, khung xương đều đều, tóc mềm mại, làn da nhẵn nhụi nhân chủng, đặc điểm lớn nhất chính là không thấy già đi, khi trẻ tuổi nhìn còn chưa cảm thấy được, càng lớn tuổi càng phát ra mọng nước tươi ngon, hiện giờ cũng sắp là người bốn mươi, chính là khi tiến vào quán bar ở New York đôi khi còn bị kiểm tra giấy tờ nhân thân.

Mười năm, mười năm rồi, Cận Thần đã ẩn ẩn có khí chất của ông chủ ngành công nghiệp, mà Tiêu Chí Hạo, cũng đã tách khỏi nhãn hiệu Cận thị, trở thành một nhà quy hoạch có tiếng.

Hết thảy đều tốt lắm, Tiêu Chí Hạo cảm thấy như thế.

Đương nhiên cho  tới bây giờ cũng có phong có vũ, chẳng qua mọi sự nếu có Cận Thần ở, cậu không cần lo lắng nhiều lắm. Dù sao tin đồn chuyện xấu của Cận Thần là do cậu dọn, chuyện xấu tin đồn của cậu cũng do Cận Thần xử lý, dù sao, cậu chỉ cần thanh thản ổn định tin tưởng Cận Thần là tốt rồi. Không có Cận Thần giải quyết không được chuyện gì, cũng không có bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng phán đoán của Cận Thần. Con phúc hắc hồ ly này, mấy năm nay, càng ngày càng có khí chất tư bản cũng càng ngày càng mạnh.

Tiêu Chí Hạo vẫn thích một chiếc xe saloon nhỏ, cậu là Fan của Vovlo, thật sự quan trọng nhất, chính là mệnh lớn sống qua ngày. Mặc tây trang đen cùng áo sơ mi trắng, khăn mỏng thắt ở trên lưng, nguyên bộ trang phục và đạo cụ đều từ một tay Cận Thần tạo ra, chi tiết tinh xảo động lòng người, khí chất phong độ của một quý ngài ôn hòa, dẫn tới không ít người mới cảm thấy xao động, bất quá xao động thì xao động, chân chính dám động thủ cũng không nhiều lắm, Cận & Tiêu hoàng kim đã rất nhiều năm, người ở bên ngoài thoạt nhìn chính là thủy bát bất tiến, châm sáp bất nhập.( Nước hắt vào không được, châm chích vào không nhập)

Nhưng mà người bày tỏ, luôn có, ân cần chiếu cố săn sóc, cũng không ít, người thanh niên hiện tại, hơn phân nửa sẽ làm như thế.

“Tony, anh tới sớm thế!” Xe Tiêu Chí Hạo còn chưa dừng hẳn, Lâm Khắc Đạt đã đứng ở bên cạnh chờ đợi, Tiêu Chí Hạo có điểm bất đắc dĩ:“Rõ ràng cậu tới còn sớm hơn tôi.”

“Tôi là nhà thiết kế, đương nhiên phải ở nơi làm việc trông coi chứ.” Lâm Khắc Đạt Hán ngữ cũng không thập phần trôi chảy, hiển nhiên hắn có một ngôn ngữ thành thục hơn, chính là hắn không cần.

“Lâm Sinh, đây là sàn diễn, được không? Trách nhiệm của tôi so với cậu nặng hơn.” Tiêu Chí Hạo cười nói.

Tại trong cái giới hỗn loạn này, đủ loại hảo cảm ác ý đều phải hiểu rõ trong lòng, người trực tiếp muốn trèo lên giường để trao đổi, Tiêu Chí Hạo đều gặp gỡ qua không ít, càng đừng nói loại cử chỉ mang theo một chút hảo cảm của chú em này, nếu việc nhỏ ấy đều bị dọa đến, nhiều năm như vậy thật đúng là lăn lộn uổng, đương nhiên là đều phải đáp lại chu toàn cẩn thận, song phương lẫn nhau đều cho nhau mặt mũi, hợp tác hòa hợp lại thoải mái. Dù sao cùng người thích bạn làm việc, khá hơn là cùng cừu gia hỗn vào.

Lâm Khắc Đạt, nhà thiết kế trang phục nữ đến từ Hương Cảng, ba năm trước đây, hắn là con người mới xuất đạo; Mà cùng lúc đó, Tiêu Chí Hạo vừa mới từ Cận thị tách ra, coi như cũng là người mới. Chính là người mới này khác người mới kia, có vầng sáng như Cận Thần, tất cả mọi người chỉ chờ chương trình đầu tiên sau khi tách ra khỏi Cận thị của cậu, Cận Thần có duyên rất tốt với những người trong giới, rất nhiều đại lão đều hãnh diện, ai đều nghĩ rằng Tiêu Chí Hạo khai trương đại tú, vô luận như thế nào cũng tuyển một nhà thiết kế đại tài, chính là khi câu hỏi được giải — tất cả mọi người nhất tề kinh ngạc, cậu tuyển Lâm Khắc Đạt, một mao đầu tiểu tử ngay cả danh cũng chưa nghe.

Kỳ thật phương diện này có một hiểu lầm, không phải Tiêu Chí Hạo chọn Lâm Khắc Đạt, người chọn là Cận Thần.

Cận Thần xem qua thiết kế của hắn, biết người này có tiềm lực, tìm người nổi tiếng để khai trương sự nghiệp thì thực đáng tin cậy, nhưng rất khó tỏ rõ thanh danh của bản thân, mà tìm một con người mới, thành, là do bọn họ biết cách sắp xếp tốt, nếu không, là nhà thiết kế tự thân phân lượng không đủ, mà Tiêu Chí Hạo nhiều nhất chỉ có một tội danh là nhìn lầm người trao nhầm chỗ.

Tác phẩm của Lâm Khắc Đạt vốn rất có trình độ, hơn nữa nhân mạch linh cảm của Cận Thần cùng năng lực làm việc của Tiêu Chí Hạo, tràng diễn năm đó đương nhiên là một lần đã nổi tiếng, Lâm Khắc Đạt cũng theo đó được lọt vào tầm mắt của đại chúng. Mà đương nhiên, sau đó tất cả mọi kế hoạch mua bán kinh doanh đều toàn quyền giao cho Tiêu Chí Hạo.

“Anh cảm thấy thiết kế quý này thế nào?”

Xem xong diễn tập, Lâm Khắc Đạt từ trong tay của nhân viên công tác đỡ lấy một cốc Mocha đưa cho Tiêu Chí Hạo, nương góc độ này, một đôi mắt tràn ngập chờ mong chuyển hướng cậu, ánh mắt sáng quắc.

Tiêu Chí Hạo có điểm chột dạ, cười nói:“Tôi cảm thấy rất được.”

“Thật vậy chăng?” Lâm Khắc Đạt tươi cười rạng rỡ.

“Ai, tôi nói rồi, cậu đừng tin tưởng tôi như vậy, ánh mắt của tôi không tinh tường lắm đâu  .”

“Sao có thể, chỉ cần anh thích, luôn tốt.”

“Coi như thế đi, Cận Thần sợ nhất là tôi thích thiết kế của anh ấy, nếu ngay cả tôi đều cảm thấy đẹp, như vậy hơn phân nửa ……”

“Hắn tùy tiện nói thôi!” Lâm Khắc Đạt mắt rũ xuống, lông mi dài thiểm đi, sắc mặt có điểm cương cứng.

Tiêu Chí Hạo hơi sửng sốt vì hắn nói thế, rồi sau đó đổi một đề tài, đem chuyện này cho qua.

Kết thúc công việc, theo thường lệ là đi đến bãi đỗ xe, Lâm Khắc Đạt một tay chống cửa xe, cười đến gập cả lưng, dặn dò:“Trên đường cẩn thận một chút, tôi sẽ không tiễn anh đâu ……”

Tiêu Chí Hạo bật cười: Tiểu bằng hữu sẽ không cần đại nhân quan tâm đâu, chính cậu cẩn thận một chút mới phải  .

Lâm Khắc Đạt mỉm cười, dùng sức đóng cửa xe, ở sau kính xe phất tay chào

Tiêu Chí Hạo chậm rãi khởi động xe, nhìn người đứng ở sau càng lúc càng nhỏ đi.

Cùng Tiêu Chí Hạo giống nhau, Lâm Khắc Đạt cũng quanh năm mặc đồ trắng áo sơmi, cổ áo mở ra hai nút, tay áo dài hơn bàn tay, chính hắn cũng không thích áo khoác, dù sao quanh năm vẫn đều ở trong khu vực có điều hòa, thật sự vạn nhất bất đắc dĩ mới phải ra ngoài trong giá lạnh, nhiều nhất là khoác một kiện áo gió. Tiêu Chí Hạo mỗi lần nhìn thấy đều lạnh thay cho hắn, cảm thấy cái loại quần áo này buốt còn hơn sắt, cũng may, trẻ tuổi đủ nhiệt huyết, lạnh như thế, cư nhiên cũng không thấy hắn sinh bệnh.

Bất quá,  một vị mĩ thiếu niên môi trắng nhợt vì gió lạnh, ôm vai phát run, rốt cuộc cũng không phải cái gì mĩ sự, Tiêu Chí Hạo có khi ý nhuyễn, cho mượn khăn quàng cổ hay cái bao tay, hắn cũng không cự tuyệt, bởi vậy có thể thấy được, người này thuần túy là thích đùa giỡn trai đẹp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play