*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ăn cơm xong, việc chụp ảnh lại tiếp tục, Chí Hạo cùng Phan Thụy kỳ thật cũng không có chuyện gì để phải lưu lại, chính là Chí Hạo nóng lòng muốn hiểu biết nam nhân này, mà Phan Thụy, bởi đây là lần cuối cùng gặp mặt, nên lưu luyến không muốn đi, vì thế hai người ngồi vào một bên, lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trên sân lại lần nữa yên tĩnh, Chí Hạo theo tầm mắt mọi người nhìn qua, thấy một cậu trai giống như thiên sứ đứng ở cửa, vóc người cực cao, khung xương cân đối, tóc ngắn bạch kim rực rỡ, con ngươi màu lam như biển sâu thẳm, nhìn thấy Cận Thần đang ngoắc tay với mình, mới từ trên môi chậm rãi câu lên nét cười, một mạch đi đến bên người anh.

“Cậu ấy tên John Humer, là người mẫu Châu Âu được chọn, cũng là bạn trai hiện tại của Cận Thần.”

Bạn trai? Tuy rằng biết Cận Thần song luyến tính, nhưng khi nghe được hai chữ bạn trai, thần kinh Chí Hạo vẫn bất giác sửng sốt một chút, đại khái là nam nhân kia thực giống bình thường, không giống người có bạn trai nha.

Bất quá Chí Hạo nhất thời hiểu được vì cái gì Phan Thụy kiên trì cho rằng cô không cần phải thổ lộ, vì thế vươn tay vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: “Không sao  đâu, bại bởi cậu trai kia cũng không tính oan uổng.”

“Đúng vậy!” Phan Thụy đưa tay chống cằm nghĩ tới tương lai, lộ ra tâm tình thỏai mái, dùng sức hít sâu một cái, khẽ cười nói: “Nói đến cùng, kỳ thật, người ta căn bản cũng không để ý đến tôi.”

“Không phải nha!” Chí Hạo nghiêm trang nói: “Cậu trai đó cũng phải cực kỳ thất tân bát khổ mới thắng được cô!”

Phan Thụy bị cậu chọc cười, ý cười tràn ra, ôn thanh nói: “Cậu thật sự là một đứa trẻ ngoan!”

Một ngày đó làm việc đến tận khuya, Phan Thụy kiên trì chờ đến hết, Chí Hạo ngủ qua đêm ở dưới lầu.

Trước khi đi, Phan Thụy còn cẩn thận dặn dò cậu ba điều:

1-Tuyệt đối không nên ép anh ta làm chuyện anh ta không thích, bởi vì chắc chắn sẽ không thành công.

2-Chuyện gì nếu anh ta đã nhắc lại hai lần, vậy nên thuận theo anh ta.

3-Trang phục hợp thời trang so với công tác đều trọng yếu ngang nhau.

Chí Hạo lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại cho nhớ.

Kỳ thật cả ngày cũng không có nhiều việc để làm, nhưng Chí Hạo lại cảm thấy cực kỳ mệt nhọc, vội vàng tắm rửa một phen, nhắm mắt lại lại nhớ đến Humer kia được cái hôn lướt qua mặt. Tiêu Chí Hạo đối với người đồng tính xưa nay không có cảm giác gì, nhưng đôi tình nhân kia lại cho cậu cảm thấy cực thuận mắt, quả nhiên mỹ mạo là quyền lực vạn năng có thể miễn trừ ác cảm.

Mấy chương trình giải trí cũng không bị Cận Thần làm khó lắm, nhất là những thứ  dính dáng đến nhận xét, nếu có thể an an ổn ổn chỉ làm bình thẩm, như vậy cũng sẽ ít bị quan trọng hóa hơn. Nhưng khi Cận Thần ở vị trí chế tá, Chí Hạo sợ hãi nhất những chương trình như  thế.

……

“CD rất hoa lệ, không hợp với cô”

“Versace thật cuồng dã, không hợp với cô”

“Gucci rất sắc bén, không hợp với cô.”

“Armani rất có khí thế, cũng không hợp với cô.”

Mỗi lần anh nói, gương mặt đánh phấn trắng như tuyết của nữ tử đối diện lại càng thêm tái nhợt, , mà tâm Chí Hạo cũng tùy theo đó mà rơi theo.

“Cho nên, cô vẫn nên ngoan ngoãn mặc Chanel của cô đi……”

Cũng may tới cuối cùng, anh vẫn để cho người ta một đường sống, nếu không Chí Hạo không xác định được đại tiểu thư yêu mỹ thành si lại nổi tiếng hỏa bạo này có để yên cho anh hay không.

Bất quá, đối với một nhà thiết kế mà nói, thiết kế trang phục, phối hợp xuất sắc, cộng với thiết kế quảng cáo là ba công việc lớn bắt buộc phải làm, hầu như luôn bận rộn, đại bộ phận thời gian của Cận Thần đều ở nơi chụp ảnh, từ mặt bằng đến thời gian quảng cáo trên ti vi, vừa phải chọn lựa người mẫu, thật sự bận tối mày tối mặt.

Việc này nguyên bản không nằm trong phạm vi trách nhiệm của Chí Hạo, nhưng cậu chỉ phụ trách coi sóc người này, dù sao cũng rất nhàn rỗi, mà hết thảy đều là việc cậu không biết, mọi thứ thật mới mẻ. Cậu có tính cách chịu khó, lại thích học hỏi, rất nhanh đem công việc cao thấp làm thành thục, giống như một nhân viên làm việc lâu năm.

Quảng cáo thời thượng thì phải sáng ý, mà lại là ý tưởng chớp mắt, Cận Thần lại yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt, chụp cả một ngày cũng không có tấm nào vừa mắt, Tiêu Chí Hạo luôn luôn tán thưởng nam nhân này làm việc nghiêm túc, vì thế theo anh đi sớm về tối, chưa từng nửa điểm oán hận, Cận Thần trừ bỏ thích nam nhân ra thì không có gì bất thường, thời điểm khác có thể nói là một người hảo tính tình, bất quá nhân vật của công chúng bị truyền thông đồng bóng hóa cũng là việc bình thường.

Liên tiếp vài ngày đều thần hồn điên đảo, đến tầm ngày thứ chín, di động Chí Hạo chợt nhận được tin nhắn:“

Gần đây anh bề bộn nhiều việc sao?– Phong Thanh

Chí Hạo vỗ ót, lúc này mới nhớ tới từng hứa sẽ liên lạc với Phong Thanh, ai! Có vội cũng không nên quên lão bà a, bằng không cô ấy giận dỗi bỏ chạy, ai sẽ cùng cậu đi nốt nửa đời sau? Lập tức hồi đáp: Đúng vậy, vội muốn chết, đang bắt đầu làm, hôm nay có lẽ cũng mất vài giờ.

À! Em vừa mới tan học, có tiện lại thăm anh không? Ở đó có bao nhiêu người để em mang hoa quả lại đó!– Phong Thanh

Chí Hạo nhịn không được mỉm cười, biết cậu mới đổi hoàn cảnh nên cô có chút lo lắng, chỉ là người ta đã nể mặt, sao lại không biết tốt xấu, vì thế cậu thông báo với Cận Thần một tiếng, rồi nói cho cô ấy biết địa điểm cụ thể..

Không bao lâu, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên, Chí Hạo kéo thêm vài nhân viên công tác, cùng nhau lao xuống khiên hộp lên, vừa mở ra liền thấy ổi, dưa hấu, xoài…… Đầy đủ hết, ngay cả dao cùng đồ lột vỏ cũng ở bên trong. Những người đang làm việc đến mệt nhọc, lập tức hoan hô một tiếng nhào vô ăn đến bất diệc nhạc hồ, không khí nhất thời vui lên rất nhiều.

“Ngại quá, quấy rầy rồi!” Phong Thanh đứng ở đối diện Chí Hạo.

Cận Thần nghe vậy cười nói: “Nếu cái này cũng xem như quấy rầy, tôi thật hy vọng cô có thể quấy rầy nhiều một chút, tốt nhất là mang đồ ăn đến vào lúc này.”

Mọi người ăn xong, hai hộp hoa quả nháy mắt như bị gió cuốn bay mất, mọi dọn dẹp xong xuôi, lại bắt đầu đầu làm việc, Phong Thanh đứng nhìn ra ngoài một hồi, bỗng nhiên đối Chí Hạo cười nói: “Vốn luôn nghĩ giới thời trang sẽ rất loạn, em còn thực lo lắng cho anh đó, hiện tại xem ra không cần thiết nha.”

“Vì cái gì?” Chí Hạo tò mò.

“Bởi vì trừ bỏ em, nơi này ai cũng cao hơn anh.”

Chí Hạo ngẩn ngơ, thái dương tăng thêm ba đạo hắc tuyến.

Phong Thanh cười dài phất tay, nói: “Em đi trước, sáng nay còn có tiết.”

Chí Hạo tiễn bạn gái, lại cảm thấy Cận Thần có chút đăm chiêu liếc cậu một cái, chờ cậu chuẩn bị đủ tinh thần đáp lại thì đã quay đầu đi.

Cận Thần là người dễ thân thiết, anh có ánh mắt cực kỳ ôn hòa cùng nụ cười dễ cuốn hút, nhưng mà cũng chính vì thế, ngược lại làm anh khác biệt với mọi người rất nhiều, quan hệ của anh với những người xung quanh không tồi, nhưng cũng chỉ là quan hệ không tồi mà thôi.

Chính là Chí Hạo lại hy vọng cùng anh hợp tác vui vẻ hơn.

Hôm nay kết thúc vào nửa đêm, bất quá cũng may việc chụp ảnh quay phim cũng đã đi được một đoạn, mỗi người đều có loại hưng phấn như trút được gánh nặng. Chí Hạo từ garage lái xe  ra, lại thấy Cận Thần đang đút tay vào túi đứng ở ven đường.

“Không về nhà sao?” Chí Hạo hạ kính xe xuống.

“Về chứ, bất quá bọn họ muợn xe tôi đi bar rồi.” Cận Thần lười biến híp mắt, vẻ mặt rất vô tội.

“Như vậy a, vào lúc này sẽ rất khó gọi xe đó!”

“Vậy cậu có thể làm tài xế taxi cho tôi một lần không?”

“Có thể chứ, bất quá thù lao phải tính thế nào đây?” Trăng rất sáng, dù sao ngày mai cũng không có việc, Chí Hạo đầy cao hứng mà bắt đầu đùa giỡn.

“Thù lao sao?” Cận Thần trầm ngâm một chút, chống lên cửa kính xe nhìn Chí Hạo: “Tôi có thể trả cậu một nụ hôn làm thù lao không?”

Ánh trăng chiếu vào mặt anh khiến khuôn mặt trở nên mơ hồ. Chí Hạo nhìn không ra thần sắc của anh, nhất thời tim đập như trống đánh, sửng sốt một lát mới hoàn hồn, cười nói: “Chán ghét muốn chết, tìm đến tình nhân của anh đi.”

Cận Thần bật cười thành tiếng, kéo cửa xe, ngồi vào phía sau cậu.

Chí Hạo cắn răng: “Anh đùa giỡn tôi?”

“Không có a! Nếu cậu muốn, tôi cũng không ngại tặng một cái hôn.”

“Anh ….” Chí Hạo bị nói đến không thể phản biện, thở hổn hển một trận mới quay lại, ra vẻ đắc ý cười nói: “Nếu anh là một mỹ nữ gợi cảm thì tôi có thể suy nghĩ lại.”

“Chẳng lẽ đó là sở thích của cậu?” Cận Thần nhướng mi lên.

“Sao không thể nha!”

“Chỉ là thoạt nhìn bạn gái của cậu, cũng không thực gợi cảm a!”

“Lão bà cần phải tìm cẩn thận, hiểu hay không nha!” Chí Hạo cố ý cùng anh chọc cười, cậu cũng nóng lòng muốn cùng người này quan hệ hòa hợp một chút.

“Có đạo lý!” Cận Thần mỉm cười: “Cô ấy không phải người trong giới!”

“Ừ! Cô ấy nghiên cứu vật lí học, đang học lên tiến sĩ.” Chí Hạo kéo kính xe xuống, thành công nhìn thấy Cận Thần kinh ngạc mở to hai mắt, cái trán thêm vệt hắc tuyến, trong lòng dâng lên một chút đắc ý ác liệt.

“Nga? Cậu sao có thể quen biết một người như thế?”

“Chúng tôi là hàng xóm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô ấy vẫn chăm học hơn tôi, thi một phát vào đại học quốc gia Đài Loan. Cô ấy muốn học lên tiến sĩ, sau đó lưu lại làm giảng viên.”

“Vậy vì sao cậu thích một nhà khoa học?”

“Cái này nói đến cũng thực dài, chúng tôi đều là bạn bè tốt nhất của nhau, mới trước đây tôi còn giúp cô ấy làm quen nam sinh khác, cô ấy còn đưa giúp tôi thư  tình. Chúng tôi vẫn rất thân thiết, nhưng khi đối phương có tình yêu riêng, lại thường thường tụ tập mà tâm sự oán hận với nhau, nói gì mà kẻ đó kẻ kia thế này thế khác a ……”

“Sau đó, nghĩ, chẳng bằng cùng cậu ……” Cận Thần không  nghe tiếp, hiểu rõ mỉm cười.

“Đúng vậy!” Chí Hạo cũng cười lên: “Vậy anh thì sao? Vì cái gì thích nam nhân.” Chí Hạo cẩn thận nhìn thần sắc anh, sợ vấn đề này sẽ chọc giận anh.

“Không vì cái gì, chỉ là mọi việc trùng hợp xảy ra!” Cận Thần tươi cười như trước: “Tôi cũng có người rất thích a! Chỉ là cậu chưa thấy thôi!”

“Ác!” Chí Hạo cẩn thận lên tiếng.

Nhà thuê của Cận Thần tuy rằng hơi xa, nhưng đường dễ đi nên cũng không mấy tốn thời gian.

Anh mở cửa xuống xe, đi hai bước rồi đột nhiên quay lại: “Đi lên ngồi chút không? Tôi có café Lam Sơn Jamaica, mời cậu một tách coi như thù lao.”

Chí Hạo có chút sững sờ, lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy được không nên cự tuyệt, chỉ có thể dừng xe, cùng anh lên lầu.

(1)   Cà phê Lam Sơn / 蓝山咖啡 / Jamaica Blue Moutain Coffee



Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộcJamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này làJamaicanBlueMountainđể phân biệt với những loại hạt cà phê khác.

Cà phê Blue Mountainlà cà phê cao cấp nhất của thế giới.Vì thuộc vùng biển Caribbean, có núi bao quanh, mặt trời chiếu sáng trong biển xanh, những đỉnh núi phản ánh sáng màu xanh biển, vì thế mà có tên BlueMountain.

Cà phê này có tất cả các đặc tính của cà phê tốt nhất, không chỉ giàu hương vị, êm dịu, và vì các vị ngọt, chua, cay đắng phân phối hoàn hảo. Do điều kiện khí hậu và đất đai nên mỗi năm cà phê đều có hương vị riêng độc đáo trong thang đo riêng của loại cà phê này và hoàn toàn phân biệt với các loại cà phê khác trên TG, không vùng nào trồng giả được.

Hương vị cà phê này được cho là bí mật và không nơi nào khác có được. Hạt được chọn lọc kỹ bằng tay qua các quy định gắt gao nhất thuộc sự quản lý chất lượng của cơ quan riêng biệt cho loại cà phê này và sản lượng mỗi năm cực ít.

Cà phê Lam Sơn vẫn chỉ dùng bao bì và hộp chứa bằng gỗ tuyển chọn (không dùng bao plastic) và tất cả các quy trình sản xuất đều là thủ công. Là loại cà phê quý tộc trong quý tộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play