Chập tối bầu trời mang một màu xám tro bị sương mù bao phủ. Xa xa đèn đường đã được thắp sáng, đô thị sầm uất mang theo vẻ đẹp hư ảo.

“Cậu có ba phút để suy nghĩ.” Gió lạnh thổi bay tóc Diệp Sở Sinh, hắn khoa trương nói: “Bảo bối, cơ hội chỉ có một, sẽ không có lần thứ hai đâu.”

Đã là súc sinh thì lấy đâu ra lòng nhân từ, tất cả thỉnh cầu của cậu đều phải trao đổi bằng một cái giá nhất định.

Hắn có thể không đụng đến Đào Tử An, hơn nữa còn có thể sắp xếp cho Đào Tử An một cuộc sống ổn định ở nước ngoài, một cuộc sống bình thường vui vẻ, điều kiện là Đào Tử Kiệt cả đời này sẽ không thể nhìn thấy em trai mình thêm một lần nào nữa, phải cắt đứt toàn bộ liên hệ, đưa Đào Tử An ra khỏi cuộc sống của cậu.

Nhưng đây mới chỉ là điều kiện đầu tiên, còn có thêm điều kiện phụ nữa.

Đào Tử Kiệt nhắm mắt, hít thở sâu, rồi lại mở mắt, ánh mắt hừng hực lửa giận: “Diệp súc sinh, anh không sợ người khác nghe được sẽ cười vào mặt anh sao? Ép tôi phải thề? Anh còn có thể nghĩ ra được điều kiện chó má này tôi cũng chịu thua, thứ này mà cũng tin?”

Diệp Sở Sinh nhìn thẳng vào mắt cậu nghiêm túc nói: “Đúng thế, cậu nói tôi sẽ tin.”

Đào Tử Kiệt không biết nói gì, cũng không rảnh mà khai thông cho một kẻ điên. Cậu bắt đầu cởi quần áo, cả giày và vớ cũng cởi ra luôn, cả người trần truồng quỳ dưới chân Diệp Sở Sinh: “Được rồi, tôi thề...”

Đào Tử Kiệt mới vừa mở miệng, lại đột nhiên bị cắt đứt. Diệp Sở Sinh nâng mặt cậu lên, bốn mắt nhìn nhau.

Bản mặt như đang mong chờ xem chuyện lạ của hắn khiến Đào Tử Kiệt mất tự nhiên, cậu tránh tầm mắt Diệp Sở Sinh, bắt đầu nói: “Tôi thề cả cuộc đời này chỉ trung thành với anh, đi theo anh, sống cùng anh, mọi việc đều nghe theo ý anh, đem tất cả những thứ mình có hiến dâng cho anh, tôn thờ anh làm tín ngưỡng nhân sinh duy nhất.”

“Tốt lắm, hãy nhớ kỹ lời thề của cậu.” Diệp Sở Sinh cúi người, hôn lên trán cậu.

Cả người Đào Tử Kiệt nổi đầy da gà da vịt, đứng dậy đẩy hắn ra: “Tên biến thái chết tiệt, bây giờ anh hài lòng chưa?”

Diệp Sở Sinh cười cười, túm cậu đẩy đến rào chắn bên cạnh, rồi dùng hai tay vây lấy, ác nghiệt bừng bừng khí thế từ phía sau đỉnh vào mông cậu: “Bảo bối, bây giờ chính là lúc thực hiện lời hứa của mình.”

“Ở đây sao? Con mẹ nó anh điên rồi phải không!”

“Tôi muốn cậu, ở đây, ngay lúc này, giờ phút này...” Diệp Sở Sinh liếm vành tai cậu, đầu ngón tay dọc theo sống lưng trượt đến giữa đùi, xoa bóp hai cánh mông tròn trịa, vuốt ve cửa cúc đang đóng chặt: “Cậu nhìn xem, trăng vừa lên, sân thượng trở thành một khung cảnh thật hoang dã, đúng không?”

Đào Tử Kiệt cắn răng, kiềm chế khí huyết đang sôi trào, tay nắm chặt lan can mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Cậu cũng sắp phát điên rồi! Diệp súc sinh vừa mới bắt cậu chặt đứt quan hệ với người thân duy nhất, bây giờ lại bày ra vẻ mặt thân thiết yêu cầu cậu dã hợp cùng hắn! Say mê đến cực điểm nhưng lại giống như đang xát muối lên miệng vết thương của người khác, lòng người rốt cuộc phải méo mó tới mức nào mới có thể làm ra được loại chuyện như thế này?

“Thả lỏng một chút, cậu kẹp gãy tôi mất.” Diệp Sở Sinh đánh vào mông của cậu.

Đào Tử Kiệt không lên tiếng, mắt nhìn xuống bãi cỏ ở dưới sân, cây cối thưa thớt, điểm nhìn vô định.

Sự quật cường của cậu làm cho Diệp Sở Sinh vừa yêu vừa hận, thậm chí hắn cũng không phân định được rốt cuộc là yêu nhiều hơn hay là hận nhiều hơn, hắn giữ chặt lấy hông của cậu, cuối cùng cắm thẳng vào, vứt bỏ yêu hận dày xéo hưởng thụ khoái cảm cực hạn.

Giao thừa năm đó rất lạnh, ở bên ngoài thở ra cả khói trắng.

Ba người đàn ông ngồi chung một chỗ ăn bánh chẻo, Diệp Sở Sinh khẩu vị ăn uống đặc biệt tốt, hắn ăn sạch hai mâm lớn đồ ăn.

Đào Tử An cười trêu ghẹo: “Bình thường đều là Diệp đại ca xuống bếp, hôm nay là anh hai của em đặc biệt ra tay, cho nên anh mới ăn để bù vốn đúng không?”

“Đương nhiên rồi.” Diệp Sở Sinh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Đào Tử Kiệt, nói: “Không thể tưởng tượng được A Kiệt lại biết làm sủi cảo, đều là nhờ Tiểu An, tôi mới có phúc được thưởng thức.”

Đào Tử Kiệt giật mình, đặt đũa xuống không lên tiếng.

Đào Tử An đắc ý vòng tay ôm lấy cánh tay anh trai mình: “Lần đầu tiên ăn tết sau khi cha mẹ qua đời, khi đó em còn nhỏ không hiểu chuyện vì muốn ăn bánh chẻo nên cáu gắt, anh hai của em liền len lén đi học trộm, sau đó làm cho em vui mừng không thôi.”

Diệp Sở Sinh hạ mắt cười cười: “Vậy Tiểu An năm nay có nguyện vọng gì không?”

“Nguyện vọng á...” Đào Tử An ngượng ngùng nói: “Em muốn được xem bắn pháo hoa và pháo trúc.”

“Được, chỉ là việc nhỏ thôi, cứ giao cho tôi đi.”

“Thật tuyệt!” Đào Tử An vui vẻ nhảy tưng tưng.

Diệp Sở Sinh đi gọi điện thoại, sau khi bọn họ ăn cơm xong, một chiếc xe ngựa chở hàng cấm đến biệt thự, Đào Tử Kiệt nhìn người giao hàng xếp pháo hoa và pháo trúc cao lên thành một ngọn núi nhỏ, ngạc nhiên đến mức không khép được miệng.

Đào Tử Kiệt kéo một cây pháo trúc màu đỏ xuống, lấy bút viết lên một chuỗi con số, đưa tới trước mặt Đào Tử An: “Này, cầm đi, đây là tiền mừng tuổi của năm nay.”

Đào Tử An mếu máo oán hận: “Anh hai! Đây là cái gì hả! Trước kia anh không có tiền thì bỏ qua đi, bây giờ còn đưa tiền giả cho em!”

“Không cần thì thôi.” Đào Tử Kiệt làm bộ muốn lấy lại.

Đào Tử An giật lấy, dùng chân trái không bị thương dậm mạnh xuống đất, lùi ra xa: “Mặc kệ! Đây là chứng cứ phạm tội, tương lai em sẽ đưa cái này cho chị dâu xem, để chị ấy biết mình đã gả cho một con quỷ keo kiệt.”

Đào Tử An nói xong, quay người một chân khập khiễng, cà nhắc ôm pháo trúc đi ra ngoài sân.

Diệp Sở Sinh bỏ bộ mặt đại ca ca xuống, trên mặt thoáng hiện nụ cười trào phúng: “A Kiệt, cậu sao lại ra nông nỗi này? Tết nhất sao lại bủn xỉn với ai đó như vậy?”

Hai người họ đúng là không cùng một mẹ sinh ra, Đào Tử An ham vui khôn khéo, Đào Tử Kiệt quật cường bướng bỉnh giống như một con lừa. Chỉ là một phong bao lì xì mà thôi, chuyện đơn giản như vậy cũng không chịu nói ra, thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Đào Tử Kiệt xoay người cười lạnh: “Ông chủ Diệp, tôi ăn đồ ăn của anh, ở nhà của anh, ngay cả quần lót mặc trên người cũng là của anh, tôi làm sao có thể mặt dày mày dạn không biết xấu hổ làm phiền đến anh thêm nữa.”

Diệp Sở Sinh híp mắt, nắm chặt lấy mặt của cậu nói: “Đúng, bản thân cậu cũng là của tôi.”

“Cám ơn ông chủ Diệp đã nhắc nhở.”

Diệp Sở Sinh buồn bực, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn rất muốn cho cậu một bạt tai để cậu không trưng ra cái biểu cảm vô thưởng vô phạt đấy nữa.

Nhưng lại nghĩ bây giờ đang là tết, cho nên nhịn xuống, hắn vỗ vào má Đào Tử Kiệt: “Nếu cậu đã giác ngộ, tôi sẽ không khách khí nữa. Đêm hôm nay tôi muốn cậu, rửa mông sạch sẽ chuẩn bị hầu hạ tôi, còn nữa, đau dài không bằng đau ngắn, trong vòng 3 ngày phải tiễn bằng được em trai cậu đi.”

Đào Tử Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ, trong lòng nghĩ thầm, giao thừa năm nay thật lạnh lẽo.

Đào Tử An ở ngoài sân không biết hai người đàn ông trong kia đang âm thầm giao đấu, đứng trên bãi cỏ kêu to: “Anh hai, Diệp đại ca, hai ngươi mau lại đây bắn pháo cùng em đi, rất thú vị đó!”

Pháo hoa rực sáng giữa bầu trời đêm, một đóa lại một đóa.

Qua một đêm cuồng loạn phát tiết, Diệp Sở Sinh hết giận, mở lòng từ bi cho Đào Tử Kiệt tự do nửa ngày, để cậu tiễn em trai ra sân bay.

Trong phòng chờ, Đào Tử An lắc lắc cánh tay anh hai mình làm nũng: “Anh hai, hôm nay mới là ngày đầu năm, sao lại vội vàng đuổi em đi như vậy, dù sao kỳ nghỉ cũng chưa kết thúc, anh để em ở lại đây thêm vài ngày nữa thôi.”

Đào Tử Kiệt kiên quyết nói ra hai chữ: “Không được.”

Đào Tử An mếu máo, hốc mắt ngập nước, vẻ mặt đáng thương nhìn cậu.

“Ngoan, sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Đào Tử Kiệt ôm đầu em trai đặt trên lồng ngực, dùng sức xoa đầu: “Lần trước không phải em nói, giảng viên mời em sau khi tốt nghiệp ở lại phòng nghiên cứu làm việc hay sao? Đồng ý đi, ở lại Mĩ mà phát triển... Có thời gian anh hai sẽ tới thăm em.”

Đào Tử An từ trong lồng ngực Đào Tử Kiệt đẩy cậu ra, tóc tai lộn xộn nói: “Anh hai, em thay đổi chủ ý, em dự định sau khi tốt nghiệp sẽ trở về Hồng Kông.”

“Đồ đần, em đang nói cái gì đó hả? Có thể dốc lòng làm nghiên cứu sinh không phải là lý tưởng của em hay sao? Đừng lo lắng cho anh, tự trông coi bản thân cho tốt là được.”

“Cái đó...” Đào Tử An gãi đầu gãi cổ, ấp úng nói: “Không phải chỉ vì em không nỡ rời xa anh, hầy...em... cái đó... Được rồi! Em nói cho anh biết chuyện này, anh không được nói cho người khác biết, nhất là Diệp đại ca, hình như em thích anh ấy.”

Đùng một cái như sấm nổ giữa trời quang, Đào Tử Kiệt trợn trừng mắt, cả người cứng ngắc.

“Anh hai, anh sẽ không ghét bỏ em chứ, em cũng không muốn trở thành đồng tính luyến ái, nhưng Diệp đại ca là một người đàn ông rất hoàn mỹ.” Đào Tử An sợ anh trai mình không chấp nhận được, nên vội vàng giải thích: “Không phải em bị ấm đầu nên mới nói vậy, Diệp đại ca thật sự rất tốt, có thưởng thức có học thức, đối xử với mọi người lại thân thiết lễ độ, giống như một quý ông ưu nhã, cả người tràn ngập mị lực của một đại trượng phu, ưu điểm kể ra không hết...”

Một lúc sau, Đào Tử Kiệt chỉ nói một câu: “Đến giờ đăng ký rồi.”

Sau khi tiễn Đào Tử An lưu luyến không rời đi, Đào Tử Kiệt trở thành một tên tội phạm cướp bóc, cậu trực tiếp lái xe đâm nát cửa kính của cửa hàng tiện lợi, lấy đi mấy loại hàng hóa và rượu bày trong cửa hàng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Một tay cậu nắm chặt tay lái, một tay cầm chai rượu, dậm mạnh chân ga phóng bạt mạng trên đường cao tốc.

Mẹ nó! Thế giới này sao lại hoang đường như vậy?

Em trai của cậu, đứa em trai cậu thầm mến từ năm mười sáu tuổi, đứa em trai cậu luôn đặt trong trái tim, cho dù bản thân bị cưỡng chế cậu cũng không muốn làm tổn thương em ấy, thế nhưng đứa em trai ấy lại chính miệng nói với cậu rằng mình là đồng tính luyến ái, thích một người đàn ông khác.

Tiếng còi cảnh sát truyền đến chói tai, cậu ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, khóe mắt như muốn nứt ra, giẫm phanh dừng xe lại. Cảnh sát giao thông đi xe máy đuổi theo phía sau  không kịp chuẩn bị, đâm vào đuôi xe, cả người theo quán tính bay lên giữa không trung, nện vào kính chắn gió tiếp đó ngã lăn trên mặt đất. Đào Tử Kiệt nặng nề đạp chân ga, thân xe rung lên, động cơ gào rít, bánh xe nghiền qua người cảnh sát giao thông.

“Phanh!” Đây là âm thanh Đào Tử Kiệt đạp mạnh vào cánh cửa.

“Phanh!” Đây là âm thanh Đào Tử Kiệt ném bình rượu lên mặt bàn.

Diệp Sở Sinh buông bút, sắc mặt biến thành màu đen: “A Kiệt, cậu điên rồi hả. Làm sao? Đưa Tiểu An đi rồi bây giờ muốn tìm tôi gây sự sao?”

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cậu, sắc mặt Diệp Sở Sinh lại càng khó coi. Người này đúng là vết thương mới lành đã quên đau, bệnh dạ dày vừa mới chuyển biến tốt được một chút bây giờ đã dám uống rượu say, thật sự là thiếu đánh!

Đào Tử Kiệt thở hổn hển, đem quần áo trên người mình cởi sạch, cả người đều là dấu vết bị làm nhục đêm qua. Cậu tiến tới ngồi lên cạnh bàn làm việc, ở trước mặt Diệp Sở Sinh mở rộng hai chân. Cậu vớ lấy chai rượu, ngửa đầu uống cạn, chất lỏng màu đỏ nhạt tràn ra khóe miệng.

Môi cậu khẽ động, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Làm tôi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play