Nợ của đời trước không phải chết là hết, báo ứng cho tới bây giờ cũng không là quá muộn.
Hill thắm thiết hiểu những lời này, Catherine không nói thêm gì mà xoay người bỏ đi. Cô không cần nói bất cứ điều gì cả, cô sẽ đi thực hiện chúng. Cô là người rất cố chấp, khi đã quyết định thì rất khó thay đổi.
Nói đến chuyện yêu đương, thì thật cả hai cũng chẳng có gì. Hill chưa từng chạm vào cô, bọn họ từng là thầy trò, đồng sự, chẳng qua là do kẻ giết người cũng sẽ cảm thấy cô đơn mà thôi.
Hắn nhìn cô từ từ trưởng thành, thấm đẫm máu tươi. Trên đầu đường London lạnh đến tê tái, hắn mồi điếu thuốc, lúc này, nếu có người ở bên cạnh chắc người sẽ ấm áp hơn một chút, mặc dù chút ấm áp này chỉ là ảo giác.
Tình yêu trong thời đại đó không là gì cả, quan trọng chỉ có làm bạn và trung thành.
Hắn bởi vì cô độc và ích kỷ mà tạo ra một quái vật khác, nên vì thế mất mạng, ngay lúc hắn bị Georgiana xé mở, hắn đã không còn sợ chết nữa, nhưng vẫn sợ hãi sự cô độc, hắn phẫn nộ vì cô phản bội. Sự làm bạn và trung thành trước đây thật như một loại cười nhạo những suy nghĩ hão huyền của hắn. Vốn là quái vật khát máu được chế tạo từ mục đích riêng thì sao lại mong chờ có người làm bạn và trung thành chứ?
Hắn hiểu rồi, nhưng mọi chuyện đã muộn.
Máu tươi ấm nóng trào khỏi thân thể, khiến tim hắn lạnh giá, cổ họng phát ra vài tiếng khò khè nhưng không thành lời, chỉ có thể nhìn Georgiana dùng chính cách hắn đã dạy cô, móc nội tạng của mình ra.
Sương mù London che lấp ánh trăng, hắn có thể cảm nhận sức lực và sinh mạng mình từ từ trôi đi, và cả bầu trời xám nữa.
Trong thời khắc của cái chết, con người bao giờ cũng hiểu ra rất nhiều chuyện, thám trưởng Grant cả đời đều bị oán hận che khuất con mắt, phẫn nộ và oán khí khiến hắn trở nên điên cuồng, âm trầm. Hắn giết rất nhiều người, coi thường tất cả tình cảm, vứt bỏ thân hữu bên người.
Đến tận khi cái chết hàng lâm, lại không người để nhớ, không người để lưu luyến, trong hồi ức trừ máu ra thì cũng là bóng tối, không còn gì khác. Trời cho hắn một cơ hội để sống, hắn lại dùng nó trả thù thế giới này.
Đem đau đớn bản thân chịu đựng cho người khác, đem sai lầm của mình đẩy cho người khác, lãng phí cả một cuộc đời, đem tà ác truyền lưu muôn đời….
Vì sao hắn lại biến thành như vậy? Vì sao hắn lại sống như thế? Đến tận giây phút ấy, hắn mới biết được mình đã gây nên chuyện gì cho Georgiana. Là hắn kéo cô gái đứng ở vách núi ấy xuống thẳng địa ngục, mà không phải kéo cô lại.
Chuyện mình làm sai, mình phải sửa.
Càng không nói đến, người Catherine muốn giết chính là người trong lòng của hắn, việc này không liên quan đến Hannibal, y chỉ bị tai bay vạ gió mà thôi.
#
Qua mấy tháng, lần thứ hai, Hill và Hannibal gặp mặt, vì cùng một việc, bầu không khí lại càng thêm xấu hổ.
“Tôi đến vì chuyện của Catherine Curson.” Hill rốt cục thở dài một tiếng.
Động tác châm trà của Hannibal hơi dừng lại, sau đó tiếp tục sau đó tiếp tục châm trà, đem ấm trả lại chỗ cũ: “Cậu biết cô ta?” Giọng nói Hannibal vô cùng chắc chắn dù cho y dùng câu hỏi.
“Không chỉ có vậy.” Hill cầm lấy chén trà, nước ấm không đến mức làm phỏng dạ dày nhưng cũng đủ nóng, hắn nhấp một ngụm: “Catherine đã từng là học sinh và đồng sự của tôi.”
Đôi mắt nâu của Hannibal liếc nhìn hắn.
Hill cười khổ nói: “Yes, chính là học sinh và đồng sự theo cái nghĩa ấy đó.”
“Cô ta xấp xỉ tuổi cậu, hơn nữa chưa bao giờ rời khỏi Anh quốc, cậu cũng chưa từng ra khỏi nước Mỹ trừ lần năm ngoái.” Hannibal bình tĩnh nói, y đương nhiên đã tra qua tư liệu của Catherine, nếu đối phương đã khiêu khích y, thoái nhượng không phải phong cách của y.
Hill không trả lời vấn đề này, mà hỏi lại: “Cô ấy nói gì với anh?”
“Cũng không ít, cậu muốn hỏi cái gì?” Hannibal đá trọng tâm câu chuyện trở lại.
“Well, cùng loại luân hồi kiếp trước gì gì đó.” Hill chỉ.
Hannibal gật đầu, hạ giọng: “Quả thực có nói, tôi còn cho rằng chứng hoang tưởng là lý do giết người của cô ta.”
“Anh không tin?”
“Tôi không phát biểu cảm tưởng về những chuyện không được xác nhận.” Hannibal cẩn thận nói: “Có lẽ nó có tồn tại, cũng có thể không, thế nhưng ai có thể chứng minh được nó.”
“Hiện tại chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, có người đã thôi miên tôi và Catherine từ lúc nhỏ theo cùng một kiểu, khiến chúng tôi có cùng phán đoán, hoặc là …” Hill buông ly: “Đây là thật sự?”
Hannibal hỏi: “Cậu cho rằng kiếp trước, cậu và cô ta là thầy trò, cộng sự?”
“Tôi đã từng chết, nhưng tôi lại mang theo ký ức trước đây mà sống. Tôi cũng không định nghiên cứu xem vì sao chỉ có chúng tôi là đặc thù như vậy, cũng không biết nguyên nhân, nhưng tôi khẳng định, tất cả đều là sự thật.” Hill thở dài: “Bằng không, nhà thôi miên kia quả thật quá giỏi.”
“Muốn biết có phải là thôi miên hay không rất đơn giản.” Hannibal nói ngay.
Hill gật đầu nói: “Anh muốn đi vào tư duy tôi.”
“Không thể không thừa nhận, điều này rất hấp dẫn.” Hannibal bình tĩnh nói: “Tôi đã muốn làm thế từ lâu rồi, hôm nay có người cung cấp cơ hội. Thế nhưng, bằng ý chí của cậu, tôi không thể ép buộc mà thôi miên cậu.”
“Một ngày tôi mở ra cửa chính tư duy, tất cả mọi chuyện tôi từng trải qua sẽ mở rộng với anh. Anh là một bác sĩ tâm lý ưu tú, điều đó có nghĩa không bí mật nào của tôi an toàn với anh, không có bí mật nghĩa là không còn ý nghĩa và không thể che dấu được nhược điểm.” Hill nói: “Anh đang yêu cầu tôi tự sát, hơn nữa, còn muốn tự sát bằng cách thảm nhất.”
“Cậu cho là cậu rất hiểu tôi?” Hannibal hỏi lại.
“Tôi biết một ngày khi anh biết chân tướng mọi việc, việc anh làm đầu tiên sẽ là dùng nhược điểm trong trí nhớ tôi để giết tôi, bởi vì anh đã biết được bí mật của bộ não này rồi. Nó không còn gì hấp dẫn anh nữa, nó chỉ còn đáng xuất hiện trong bữa ăn của anh mà thôi.” Hill bình thản nói ra những gì mình nghĩ, tựa như bộ não có thể bị ăn không phải của mình.
“Quả thực có khả năng này.” Hannibal thản nhiên gật đầu thừa nhận: “Khả năng rất lớn.”
Hill tiếp tục bình tĩnh nói: “Thế nhưng tôi phải thế. Cái này không chỉ vì anh, Hannibal, mặc dù anh còn quan trọng hơn bản thân tôi, chứ đừng nói đến bí mật não bộ gì.”
Hannibal nhìn đôi mắt xanh xám bình tĩnh khác thường kia, tựa như đó mới là hình dạng vốn có của nó. Mỉm cười, lấy lòng, bao dung, tất cả đều không phải ánh mắt của người đàn ông này, bình tĩnh và kiềm chế mới chính là hắn.
“Tôi nợ cô ta.” Hill mỉm cười nói.
“Đường nhìn của những người đứng xem mới là rõ ràng nhất, tôi đem tất cả tư duy của mình giao cho anh, tìm cách đối phó cô ta. Đây là cái giá mà tôi đưa ra cho anh, mà tôi cần lời hứa của anh, một lời hứa thật lòng.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức tìm cách không tổn thương cô ta để giải quyết chuyện này.” Hannibal rất ít khi thật lòng hứa hẹn, thế nhưng một khi y đã quyết định làm thì y nhất định làm được.
Hill rõ ràng Hannibal chỉ là nói cố gắng không tổn thương Catherine, nhưng lại không nhắc đến mình. Thế mới biết phương pháp mà y tìm không hề bận tâm đến sống chết của Hill, thậm chí như Hill suy đoán, Hannibal sẽ dùng những gì trong cung điện tư duy của mình để giết chết mình, thậm chí, ăn luôn não hắn.
Thế nhưng, hắn không có đường lui, hắn quá hiểu Catherine cũng như Catherine hiểu hắn. Cho nên phải tìm một người mà cô ta không biết để tìm cách. Catherine không phải một người, chuyện ở Anh quốc đã nói rõ, ngay cả Moriaty cũng có thể bị bắt cóc thì chỉ bằng Hannibal và Hill không thể dùng giá trị vũ lực để giải quyết vấn đề.
Một ngày kinh động đến FBI, ai cũng không sống được tốt lành, mà yêu cầu của Hill chính là không thể tổn thương đến Catherine.
Chiếc cân lực lượng không còn cân bằng, nhưng bọn họ là phần có ưu thế hơn — chấp của Catherine là Hill, đó là nhược điểm lớn nhất của cô. Phải làm sao một kích tất trúng chỗ hiểm, triệt để giải quyết việc này.
Muốn có được sự tin tưởng hoàn toàn của Hannibal, muốn y đứng ở lập trường không thương tổn Catherine giúp đỡ Hill thì bộ não này, những ký ức này chính là lợi thế lớn nhất. Trong lòng Hill biết rõ, Hannibal tuyệt đối không cưỡng được sự hấp dẫn này.
Cái gọi là tính toán vốn đơn giản như thế, bởi vì ai cũng có nhược điểm không thể bỏ qua.
#
“Ý chí của cậu sẽ chống lại thôi miên, não của cậu sẽ che giấu tín hiệu của tôi. Nếu muốn thôi miên cậu, tự do tìm kiếm bí mật trong đầu cậu, tôi phải làm cậu triệt để thả lỏng, thuyết phục cậu tin tôi.” Hannibal ngồi vào sofa văn phòng.
Đó là một chiếc giường đơn nhỏ đủ cho một người nằm, chiếc gối xốp mềm khiến bệnh nhân thả lỏng, nhanh đi vào trạng thái thôi miên hơn.
“Tôi đã từng được huấn luyện kháng thuốc.” Hill nằm ở trên giường, nói: “Khi não bộ của tôi bị tấn công, nó sẽ đóng lại. Tôi đương nhiên sẽ phối hợp với anh, thế nhưng, nếu kích thích quá độ, tôi cũng không thể khống chế phản ứng bản năng của não bộ.”
“Cậu có thể, cậu có thể khống chế não bộ của mình, có lúc có ý thức có lúc vô ý thức, nhưng đó là sự thực. Não bộ của cậu đóng lại là do cậu muốn nó đóng, mà điều tôi cần là nó phải làm việc.” Hannibal không chút khách sáo.
Hill thở dài nói: “Tôi tưởng khi thôi miên anh sẽ dịu dàng hơn một chút.”
“Nếu tôi đối xử dịu dàng hơn thì chỉ càng làm cậu thêm bất an thôi.” Hannibal nói trắng ra, Hill thiếu chút nữa cười ra tiếng nhưng bị y lạnh lùng liếc một cái.
“Bây giờ, tỉnh táo lại, đem xoác sạch tất cả tư duy dư thừa, không nghĩ gì cả, thả lỏng.” Giọng nói của Hannibal cực kỳ có tính dẫn dắt, không cần cố gắng hạ giọng hay giả vờ dịu dàng, cho dù chỉ đi qua ngữ điệu thay đổi y cũng có thể khống chế được tư duy mọi người.
Khi tư duy chìm nổi lắng đọng lại, trước mắt chỉ còn một màu đen thuần túy, ngoại trừ màu đen không còn bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả tồn tại của bản thân cũng không còn, tư duy trở nên chậm lại, trong đầu có thứ gì đó chậm rãi tan ra.
Giọng nói Hannibal tiếp tục dẫn dắt hắn.
“Cậu đang rơi xuống, rơi xuống, bốn phía không có gió, không có ánh sáng, cậu không cảm nhận được chính mình, cậu vẫn rơi xuống … thả lỏng cảm quan, buông bỏ khống chế thân thể, không cần lo lắng, giọng nói của tôi sẽ dẫn cậu theo đúng hướng.”
Giọng nói chậm rãi trở nên xa xôi, Hill khắc chế ý muốn phản kháng, muốn mình không phòng vệ theo bản năng không phải chuyện dễ dàng, tiềm thức của cậu luôn muốn phảng kháng, ngay lúc tan vào khoảng khắc vô tri giác, lý trí sẽ mạnh mẽ kéo lại thần trí của Hill.
“Tin tôi, tôi sẽ không thương tổn cậu, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, dẫn dắt cậu đến nơi cậu muốn.” Giọng nói đó vô cùng nhẫn nại, từng chút từng chút lặp lại, trấn an hắn.
Cuối cùng, giọng nói đó im lặng, còn Hill rốt cục đi vào trạng thái tiềm thức.
“Tell me, cậu là ai?” Giọng nói từ nơi xa xôi, theo nhịp điệu truyền vào ý thức.
“…” Hill nhúc nhích môi, nhưng không nói gì.
“Cậu nghĩ mình là ai, cậu vốn nên là ai? Ngay từ đầu… lúc ban đầu.” Giọng nói đó hướng dẫn.
Cái tên đã đọng ở bên mép Hill, thế nhưng dù cách nào cũng không thể mở miệng. Thế nhưng hắn biết, biết đó chính là cái tên đầu tiên của mình, cái tên không thể chạm đến, không thể nói ra vì nếu nói ra chỉ còn thống khổ.
“Khi tất cả còn chưa bắt đầu.”
“Cậu là ai?”
Chiếc cửa giữa chặt ký ức bắt đầu sập, hình ảnh như thủy triều tuôn ào ạt, chúng rõ ràng như mới ngày hôm qua, mỗi một khuôn mặt, mỗi một thanh âm, mỗi một đoạn ngắn… tất cả đều la lên một cái tên.
“Dương Tu.”
Tôi tên Dương Tu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT